REVIEW TRUYỆN THƯƠNG THIÊN
Hàng ngày khỏe mạnh, nam nhi nên không ngừng tự cường. Một ngọn bút không rõ ràng trong lịch sử, điểm phá bí mật của hư không, vượt qua bức tường chắn của võ hiệp cùng tiên hiệp, Thương Thiên vẽ ra bối cảnh tiên phàm quy mô chưa từng có, tận cùng sách là thiên địa mênh mông điểm điểm hồng trần.
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Thể loại: Tiên Hiệp
Nguồn Siêu Tầm
Văn Án
- Tay thợ săn nhỏ tuổi Lý Nhạc Phàm, nhân bị hãm hại mà sung quân, đồng thời do cừu hận mà bước chân vào đường giang hồ... Thiếu niên tóc trắng, vì thất tình nhập võ, trong 1 lần ở gần ranh giới của cái chết cảm ngộ được sinh mạng, sau tự mình sáng tạo ra khoáng thế kì điển “Thất Tình Thiên Thư”.
- Bổn thư lấy tình tải đạo, hi vọng đọc giả có thể cảm ngộ. Thiếu niên nhìn dòng sông mùa xuân đi xa, độc hành trên đường xa xăm là tấm lòng...
Cảm Nhận
Nói thật, ngay từ đầu, không ngờ Thương Thiên là một quyển sách kiếm hiệp xen lẫn tiên hiệp. Lần đầu tiên ta tiếp xúc, tinh thần “kiếm hiệp” bị thế giới huyền ảo kia mê hoặc. Ngày ta đọc Thương Thiên, là cái thời mà Tru Tiên đã hoành hành, Phàm Nhân Tu Tiên đã xuất bản thành sách. Có lẽ do vậy, mà Thương Thiên đối với ta mà nói, mang một ý nghĩa trọng đại hơn. Không chỉ đơn thuần là một câu chuyện được hư cấu để thỏa lòng đọc giả. Ngay từ đầu, tên của tác phẩm là điều khiến ta rất thích. Chỉ cần là người có một chút kinh nghiệm lăn lộn trong giới tác gia, đều biết việc đặt tên cho đứa con tinh thần của mình thật sự…thật sự…thật sự rất trọng đại. Cái tên mà khi mỗi người nhắc đến, đồng nghĩa với việc sẽ nhớ tới bản thân người viết, nhớ đến cái cách truyền tải, nhớ đến tinh thần mà tác gia mang tới. Thương Thiên… Thương Sinh…, Thiên Thu…. Đối với mỗi người mà nói, cái tên này lại mang một tầng ý nghĩa…
Nhân vật chính là Lý Nhạc Phàm, cái tên với từ Phàm mà rất nhiều truyện sau này nhắc lại nhầm ẩn ý một sự bình thường, không có gì nổi bật. Có lẽ cũng vì đọc qua một Lý Nhạc Phàm như thế này mà đối với ta, những truyện có tên Phàm sau này đều khó lòng vượt qua hình bóng cũ. Thân là nam nhi, không ngừng phấn đấu. Cốt cấu của truyện nằm xen lẫn giữa phàm và tiên. Nhưng không giống Tru Tiên có Thiêu Hỏa Côn, Phàm Nhân Tu Tiên có Ngọc Bình…Lý Nhạc Phàm hoàn toàn là là tự thân đi lên, chẳng nhờ vào pháp bảo, pháp khí hay vật ngoài thân. Điểm khiến ta tán thưởng nhất là ta có thể cảm nhận được tâm trạng tác giả thật sự rất giống ta trong từng câu từng chữ, chuẩn xác với ý nghĩa “dùng văn tải tình, dùng tình tải đạo.” Nếu như Tru Tiên lấy phàm trần làm bàn đạp, Phàm Nhân Tu Tiên lấy thế giới bao la, lạnh lùng quyết đoán làm cửa mở, thì Thương Thiên lại dùng một con người phàm tục, cảm nhận trời đất mà tự cường. Không kể đến những thứ ngộ đạo mờ mịt của dòng truyện thuần tiên sau này, những lý luận của Thương Thiên hoàn toàn xuất phát từ tâm lý và cảm nhận của một con người thực thụ. Khiến bản thân có thể đấm chìm trong những cảm giác bao la ấy, tự tìm ra chính mình, tự tìm ra ý nghĩa bản thân giữa cuộc đời.
Ta còn nhớ mãi một chi tiết trong Thương Thiên, là một lần ngộ ra đạo lý tự nhiên mà Nhạc Phàm ngồi dưới một gốc cổ thụ trên đỉnh núi cao, hướng về bầu trời trong xanh, mây trắng điểm điểm mà tìm ra nguyên tắc vận hành của thiên nhiên. Mỗi lần nghĩa đến, trong đầu liền không tự chủ hiện ra cảnh tượng ấy như một giấc mộng huyền ảo khắc sâu trong tầng tầng trí nhớ. “Thất Tình Thiên Thư” mà Nhạc Phàm sáng tạo chính là minh chứng cho tầng ngụ ý của tác giả về việc thức tỉnh bản thân từ những điều bình thường nhất. Phật cũng viết, người có thất tình và lục dục. Khống chế được thất tình, trong lòng liền nhẹ nhàng. Ta trộm nghĩ, có lẽ tác giả cũng là do trải qua nhân tình thế thái không như ý, có ý muốn rời xa hồng trần, mà viết ra tác phẩm như thế.
Cho đến kết truyện, ta đã lĩnh ngộ được rất nhiều điều. Có lẽ do đây cũng là một trong những tác phẩm đầu tiên ta đọc trong dòng tiên hiệp có nhắc đến rèn tâm luyện tính, mà một phần tâm tính bình thản bây giờ của ta cũng nhận được ảnh hưởng từ chúng.
Chém hết thế gian, vạn sầu ưu.
Thương thiên hờ hững, tự lao tù
Thất tình tải đạo, vì bất hối
Mấy ai ngộ được sự thiên thu
Mà cả truyện, chi tiết tâm đắc nhất ta thấy được, cũng là chi tiết mà ta cảm thấy bi ai nhất, chính là việc Nhạc Phàm bạc trắng đầu, bị gọi là Bạch Phát Chiến Cuồng. Còn gì bi ai hơn…
Chỉ qua đêm vắng…sáng nay bạc đầu….
Đa tình khổ, vô tình khổ, này tình ý kéo dài thiên cổ….
Ly biệt sầu, khiến tóc bạc, thân ảnh cô độc giữa nhân gian.
Mộng chốn hồng trần, không thoát khỏi một chữ tình, giữa nhân gian, ngàn vạn hương sắc…
Mấy ai lượn lờ, nhân quả chẳng dính thân…