Yên Hoa Nhất Mộng [bhtt]
-
C4: Chương 4 - Bắc Thành
Thần Xung Mạc Thanh Trần bắt đầu nghĩ Minh Cao Hoan Tư Phàm có phải là dạng người luôn thích kéo người ta xuống chết chung với mình hay không?
Đặc điểm nhận dạng của Tư Phàm rất dễ bị nhận ra, đặc điểm nhận dạng của Mạc Thanh Trần lại càng dễ nhận biết hơn...
Mạc Thanh Trần bảo Tư Phàm gỡ bỏ nam trang, Tư Phàm liền đề nghị Mạc Thanh Trần cởi bỏ mặt nạ...
Đây là thách thức nhau sao?
Nhìn sắc mặt lạnh đi của Mạc Thanh Trần thì khóe môi Tư Phàm giật giật, kéo lên nụ cười tà đạo, nàng nhắm mắt lại, trông có vẻ như đã hoàn toàn phó thác sự an toàn của mình cho Mạc Thanh Trần đang ngồi bên cạnh.
Mạc Thanh Trần trầm thấp thở dài, nàng không thường chiếm được thế cửa trên khi đối mặt với những người có tính tình quá nhiệt huyết hay quá ngang ngược. Quan sát nét mặt mệt mỏi của Tư Phàm, thấy tình trạng của nàng ấy đang trong giai đoạn tiến triển ổn định, cần phải tĩnh dưỡng tốt hơn nên nàng càng không muốn làm nàng ấy âu lo.
E là ngày mai thật sự phải rời khỏi chỗ này, vào Bắc Thành dưỡng thương rồi.
Nghĩ tới đây nàng khẽ hít một ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào chiếc mặt nạ lạnh băng, nàng nghĩ Tư Phàm đang nghi ngờ gì đó? Nàng ấy đã từng muốn gỡ mặt nạ của nàng một lần, lần này lại đặc biệt yêu cầu nàng tự giác cởi mặt nạ ra, có lẽ là đã nghi ngờ thương tích trên mặt nàng là giả nên muốn vạch trần...?
Cách đây hơn một năm, trong một lần đi săn bắn, Mạc Thanh Trần vì kỹ thuật cưỡi ngựa thuần thục đã bỏ Thanh Loan và Thanh Tâm một khoảng rất xa để đuổi theo một con lợn rừng to, đến khi nhìn lại thì xung quanh nàng đã không còn ai nữa.
Lúc đó Mạc Thanh Trần cũng không quá để tâm, nghĩ rằng bản thân và hai tỷ muội họ đều có dư khả năng để bảo vệ mình nếu vô tình bị tấn công nên nàng nhảy xuống ngựa thong thả đi về phía con lợn rừng đã ngã gục ở phía trước.
Nào ngờ trong lúc đuổi theo con lợn rừng kia vào sâu trong rừng, Mạc Thanh Trần lại chạy vào khu vực nguy hiểm thường xuyên có gấu, lúc con gấu này đột ngột xuất hiện phía sau lưng đã khiến nàng hoảng sợ tột cùng. Vì không kịp phản ứng mà nàng đã bị móng vuốt của nó đánh bay một mảng da thịt trên người, trong lúc bị nó đè ép tới sắp chết thì Thanh Loan và Thanh Tâm mới kịp thời ứng cứu, làm phân tán lực chú ý của nó rồi cứu nàng đi.
Thật tế tộc Chiến Thần không hề ghi giả tấu chương, năm đó Mạc Thanh Trần thật sự đã bị thương rất nặng, chỉ là phụ thân của nàng đã lợi dụng chuyện này để kéo dài thời gian vào kinh thêm một năm.
Con gấu kia ngay sau đó bị các anh trai của nàng phát hiện chết ở bìa rừng, tình trạng cái xác vô cùng ốm yếu như đã nhịn đói rất lâu, nhờ vậy mà may mắn, nó đã không đủ sức giết Mạc Thanh Trần ngay từ cú tấn công đầu tiên.
Tình trạng thương tích trên người con gấu cũng vô cùng nghiêm trọng, nó bị đâm mù một mắt, mắt còn lại cũng bị thương không nhẹ, hình như trước lúc tấn công Mạc Thanh Trần thì nó đã bị ai đó làm cho bị thương nặng, vì vậy không thể đi kiếm ăn được.
Ngay lúc bụng đói cồn cào thì lại có một con lợn rừng ngã trước mặt, điều này đã thôi thúc nó lao đến chiếm lấy con mồi, thật không may khi đó Mạc Thanh Trần lại xuất hiện muốn đem khẩu phần thức ăn đó đi, vì vậy nó đã tức giận và tấn công nàng.
Có một điều đặc biệt trong vụ việc này, thực chất nơi Mạc Thanh Trần bị tấn công không phải là khu vực nguy hiểm. Khu vực dành cho động vật nguy hiểm thực sự nằm cách chỗ nàng bị tấn công hơn một dặm. Nếu nói con gấu này đi lạc ra ngoài lãnh địa thì cũng có lý, nhưng nói nó là bị người ta sắp đặt dụ ra tấn công Mạc Thanh Trần cũng là có khả năng.
Sự việc không kể điều tra thêm được gì, tuy rằng kết thúc ngay lúc đó nhưng cả tộc Chiến Thần từ trên xuống dưới đều không yên, ngay dưới mắt của toàn tộc mà còn có kẻ có ý đồ hãm hại hậu duệ của tộc thì một khi Mạc Thanh Trần rời khỏi đây không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì?
Việc bày mưu giết chết Mạc Thanh Trần không biết có đem lại lợi ích gì lớn cho địch nhân hay không? Nhưng nó rõ ràng đã cản trở Mạc Thanh Trần vào kinh, trái ý Đệ nhị đế, khiến cho Đệ nhị đế bị một phen nóng mặt vì một thánh chỉ truyền xuống mà lại kéo ra đến hơn năm năm mới được thực hiện.
Tộc Chiến Thần là một gia tộc cầm đao múa kiếm, vì thế thuốc thang và y thuật của tộc song song đó cũng vô cùng cao siêu. Thương tích của Mạc Thanh Trần được cả tộc chăm lo kỹ càng, chưa đầy một tháng đã hết đau đớn, hai tháng đã bước được xuống giường. Tuy nhiên, sẹo thì lại khó lành hơn, đến một năm sau mới khôi phục lại như trước.
Cho đến một ngày nọ, nội tổ phụ đột nhiên đưa cho nàng một chiếc mặt nạ, bảo nàng từ nay về sau không được gỡ nó ra nữa...
Lúc đó Mạc Thanh Trần lập tức hiểu ý, nội tổ phụ muốn nàng sau khi vào kinh sẽ không bị rơi vào tay bất cứ kẻ nào muốn dùng thủ đoạn dơ bẩn lên người nàng.
Có hàng nàng cách để kéo một nữ tử xuống một vũng bùn lầy, nhưng nếu nàng là một nữ tử xấu xí thì sẽ tránh được hơn một nửa các hiểm họa đó. Sau khi vào kinh, Mạc Thanh Trần cần cẩn thận hành xử, giữ vững ý chí, không để bị mắc bẫy, không để Hoàng đế bắt được sơ hở nàng đang qua lại với bất cứ vị vương gia nào, chỉ cần làm như thế, nàng nhất định sẽ an toàn.
Chỉ là Mạc Thanh Trần không thể ngờ được việc thích khách ở trong cung đã khiến Thanh Tâm bị thương nặng, làm con đường bằng phẳng của nàng không thể không phát sinh ra điểm giao cắt với Ung Nhị Vương.
Điều này khiến nàng nghi ngờ, việc này là do Ung Nhị Vương âm mưu tiếp cận nàng.
Có lẽ hai vị vương gia kia chưa kịp hành động, hay là họ đang e ngại gương mặt xấu xí của nàng nên không dám tự tiện ôm vào?
Nam nhân trọng sắc, chắc chắn sẽ e ngại nếu có nữ nhân xấu xí bên cạnh. Thiết nghĩ nếu Mạc Thanh Trần đem một gương mặt lành lặn vào kinh, không biết Hoàng đế sẽ làm cái gì?
Trường hợp dễ thấy nhất chính là ban hôn cho nàng vào vương phủ, hoặc trực tiếp cưỡng ép thu nàng vào hậu cung, trói chân nàng ở tộc Minh Thần mãi mãi nhằm khống chế tộc Chiến Thần.
Nhưng vì tin đồn nàng là một nữ tử xấu xí nên Hoàng đế không thể tiếp nhận nàng vào hậu cung được. Ở vị trí của ba vị vương gia cũng tiến thoái lưỡng nan, Chu Vương là con trai của phi tần mà Hoàng đế sủng ái nhất, Ung Nhị Vương là con trai của Hoàng hậu, Sùng Vương lại có Thái hậu chống lưng. Cả ba đều là người cần thể diện, không thể tùy tiện thu nhận Mạc Thanh Trần để bị thiên hạ cười chê được.
Chính vì vậy, cả đám người tộc Minh Thần luôn dòm ngó nàng như hổ đói rình mồi, nhưng lại không một ai dám đứng ra bảo hộ nàng, rốt cuộc cũng chỉ là vì thể diện của nam nhân.
Chiếc mặt nạ của Mạc Thanh Trần biến nàng trở thành một bình độc dược lợi hại nhất thế gian, ai cũng muốn có nhưng không ai đủ can đảm chiếm lấy.
Chỉ trừ một người.
Tư Phàm vốn là nữ nhân, thể diện của nữ tử cũng không đặt nặng như nam tử, dù có nắm Mạc Thanh Trần trong tay thì đối với nàng ấy cũng chẳng vấn đề gì to tát?
Tuy vậy, trong thân tâm của Mạc Thanh Trần vẫn hy vọng giữa hai nàng sẽ không có mối quan hệ lợi dụng nhau kiểu như vậy...
Thật ngây thơ...
Mạc Thanh Trần cười khổ một tiếng, tự nhiên nàng lại đi nghĩ tới chuyện hoang đường.
Bắc Thành vào mùa thu - đông tuy nói không đông đúc như hai mùa xuân - hạ, nhưng số lượng người trên phố nếu đem so với Vân Thành thì chỉ có hơn chứ không có kém. Nam thanh nữ tú, công tử thế gia, thiên kim đài các đi đi lại lại khắp nơi, mồm miệng cười nói không ngừng, mặc cho những tán anh đào đã rụng hết cũng không khiến Bắc Thành đổi sắc.
Lưu lượng người di chuyển vào Bắc Thành rất nhiều, điều này nhất định sẽ tạo điều kiện cho xe ngựa chở Tư Phàm và Mạc Thanh Trần vào thành dễ dàng hơn. Nhưng mà việc một chiếc xe ngựa không thuộc quyền sở hữu của các thế gia vọng tộc ở Bắc Thành xuất hiện trên phố chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.
Mạc Thanh Trần vén màn nhìn ra ngoài, thấy xe ngựa thuận lợi vào thành mà không cần thông qua khâu kiểm tra phù bài thì nàng kinh ngạc hạ màn xuống ngay. Mạc Thanh Trần lén nhìn về phía Tư Phàm, nàng ấy vẫn đang ngồi giữa xe, nhắm mắt giống như đang ngủ thì lá gan của nàng cũng lớn hơn một chút, ngồi nhìn người ta chăm chú.
"Nàng lại đang thắc mắc điều gì?"
Tư Phàm mở miệng hỏi, nàng không mở mắt ra mà vẫn biết Mạc Thanh Trần vừa nhìn lén mình. Mạc Thanh Trần có chút ngượng, nàng đáp.
"Lúc chúng ta vào thành rất tự do, binh lính gác thành không cần kiểm tra thân phận người ngồi trong xe đã liền cho thông qua. Bắc Thành đông đúc như vậy, dù xe ngựa của chúng ta không có ký hiệu thế gia nhưng người dân vẫn né sang hai bên, cả xe kéo cũng không dám đứng ra cản trở? Tư Phàm, nàng có cảm thấy kỳ lạ không?"
Tư Phàm chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào bức màn đang đung đưa trước mặt, cười nhẹ đáp.
"Người có thể ngồi trên xe ngựa thì dĩ nhiên sẽ không tầm thường, binh lính gác thành dĩ nhiên cũng không muốn đắc tội, nhưng dù không kiểm tra người ngồi trên xe thì họ vẫn có thể kiểm tra soát được những người ra vào thành.
Nếu các thế gia đến đây vì công việc thì tình báo sẽ sớm nắm được tin tức, còn nếu đến đây để du ngoạn thì chắc chắn sẽ thuê phòng, lúc đó chỉ cần kiểm soát danh sách của các khách điếm cũng sẽ truy ra là nhân vật nào vừa đến!?"
"Vậy nàng không sợ chúng ta vào khách điếm sẽ bị phát hiện sao?"
Tư Phàm nhướng mày, "Dĩ nhiên là có, nhưng ta cũng có cách khác giải quyết."
"Cách gì?"
Tư Phàm không hề giấu giếm, nàng lấy từ trong tay áo ra một tấm phù bài bằng gỗ đen đưa cho Mạc Thanh Trần. Vừa nhìn thấy phù bài, Mạc Thanh Trần đã kinh ngạc đưa mắt lên nhìn nữ tử ngồi giữa xe.
Trên phù bài có khắc một chữ "Cao", nhưng điều đặc biệt chính là chất liệu của tấm phù bài này.
Vàng - Bạc - Đồng - Gỗ chính là thứ tự cao quý trong thiên hạ của tộc Minh Thần, tương ứng với Hoàng thất - Quan lại - Quý tộc - Thường dân. Phù bài được các vương hầu cai quản thành hoặc các vị đại nhân cai quản các quận lớn, nhỏ trình lên Viện tổng giám. Viện tổng giám sẽ là bộ phận toàn quyền quyết định cung cấp phù bài xuống cho bốn tầng lớp tại Minh Càn quốc, dĩ nhiên là nằm ngay dưới con mắt kiểm soát của Hoàng đế.
Ung Nhị Vương thuộc tầng lớp hoàng thất, làm sao có được phù bài của dân thường?
Mạc Thanh Trần bừng tỉnh, người nắm quyền cao nhất của Viện tổng giám chẳng phải là Nhất phẩm Đại học sĩ - Bích Tự Liêm hay sao?
Chính thê của Bích Tự Liêm là đích nữ của Cao thị ở quận Lâm Phương. Chỉ có điều Lâm Phương Cao thị chính là dòng tầng lớp quan lại, phù bài sẽ bằng bạc. Trong số các nhánh nhỏ của Lâm Phương Cao thị thì chỉ có Canh Thương Cao thị là phát triển yếu kém nhất, chỉ nằm ở mức địa chủ nhỏ nhoi, tài sản tích trữ không đủ để nâng Cao thị của quận Canh Thương lên tầng lớp quý tộc.
Vậy có nghĩa là Tư Phàm đã nhờ phụ thân của vương phi làm giúp một tấm phù bài gỗ dưới thân thận là người của Canh Thương Cao thị.
Mạc Thanh Trần kéo lên một nụ cười nhạt, cảm thán nói, "Vương gia có một vương phi rất tốt. Có phù bài này, chúng ta có thể tự do ở lại Bắc Thành và Tát Xích Na mà không sợ bị truy ra tung tích rồi."
Tư Phàm chỉ cười mà không đáp làm Mạc Thanh Trần có chút khó chịu, nàng cũng mất hứng nói chuyện, hai người ngồi chỗ riêng biệt tự chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Xe ngựa bất chợt dừng lại sớm hơn dự tính, nhìn ra ngoài đã thấy xe dừng trước một tiệm mua bán y phục lớn khiến Mạc Thanh Trần lo lắng liền nhìn sang Tư Phàm.
"Chúng ta vào đó thật sao?"
Tư Phàm khẽ nâng mày, "Đi thôi."
Không đợi Mạc Thanh Trần đồng ý thì Tư Phàm đã nhảy xuống xe ngựa, đi vào tiệm y phục trước. Mạc Thanh Trần thở dài, bất đắc dĩ rải bước theo sau.
Hương Ly là tiệm mua bán y phục, vải vóc và trang sức lớn nhất ở Bắc Thành. Trước khi vào Bắc Thành, Tư Phàm đã hỏi qua phu xe là ở Bắc Thành có tiệm vải nào chất lượng tốt không? Phu xe trả lời là Hương Ly. Nàng lại hỏi nơi nào mua trang sức tốt nhất? Hắn vẫn bảo là Hương Ly.
"Vậy còn phấn trang điểm?"
"Cũng là Hương Ly..."
"Lại là Hương Ly? Cái tiệm Hương Ly này có phải cái gì cũng bán hay không?"
"Công tử không biết đó thôi, Hương Ly là thiên đường dành cho nữ tử. Chỉ cần là thứ mà phu nhân muốn mua thì cái gì cũng có. Công tử chỉ cần đưa phu nhân đến đó, nàng có thể tự do lựa chọn mà không cần phải đi lại mệt mỏi trong thành..."
Tư Phàm nghe phu xe nói thế thì liền giật mình, cơ mà nàng còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thanh Trần đã đỏ mặt, nổi giận nói vọng ra, "Ta không phải là phu nhân của hắn..."
Tư Phàm sờ sờ mũi mình, như có như không mà ngước nhìn Mạc Thanh Trần, nàng phất tay ra lệnh cho phu xe, "Đưa bọn ta tới đó đi."
Hương Ly là một tiệm phục vụ làm đẹp dành cho các phu nhân giàu có trong Bắc Thành, cửa hiệu chiếm hơn bốn gian nhà, rộng hơn gấp mười lần so với các cửa hiệu khác, thậm chí phu nhân của các quan lại cũng thường xuyên đến đây mua vải gấm.
Tư Phàm và Mạc Thanh Trần bước vào cửa hiệu thì liền choáng ngợp, quá thật nơi này vô cùng đông đúc và náo nhiệt. Nhìn thấy hai người đi tới, một người phụ bán hàng đã lập tức tươi cười nghênh đón nồng hậu.
"Công tử, người đến đây để mua đồ cho thiếu phu nhân sao?"
Mạc Thanh Trần mím môi, không biết do đâu mà trong lòng đột nhiên cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, nàng đang phân vân có nên lần nữa phủ nhận hay không thì Tư Phàm liền đáp.
"Ta muốn mua vài bộ y phục cho phu nhân, cả trang sức cho nàng nữa."
"Vậy thì công tử tới đúng chỗ rồi, tầng này chúng ta bán vải vóc, sâu bên trong chính là y phục may sẵn, đủ mọi loại chất liệu..."
Tư Phàm giơ tay ngăn hắn nói tiếp, "Để ta tự mình đi xem." rồi lập tức đưa tay dẫn Mạc Thanh Trần đi thẳng vào phía trong.
Hương Ly quả không hổ danh là cửa hiệu lớn, y phục được may sẵn được treo thành chín dãy kéo dài đến tít phía sau, còn có cả phòng thử y phục cùng gương đồng, phía trên hẳn là bán trang sức và phấn son.
Người đến người đi nườm nượp, khắp nơi đều là tiếng cười nói của nữ tử và tiếng chào hàng của mấy tiểu tử của cửa hiệu khiến Tư Phàm tròn mắt kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng được đến nơi thuộc về nữ nhân nên không khỏi hứng thú kéo tay Mạc Thanh Trần đi lại lung tung.
Ngược lại phía sau Mạc Thanh Trần có vẻ rất đắn đo, không phải là nàng không thích tự làm đẹp cho chính mình. Chỉ là nàng hiểu rõ khi vào kinh thành thì nàng không được phép quá xinh đẹp như lúc ở Vân Thành, nếu không chính là chọc người, tự gây nguy hiểm cho chính mình.
Bây giờ dù nàng có thay đổi y phục thì chiếc mặt nạ này cũng sẽ khiến người ta chú ý, để có thể phân tán được sự chú ý và tránh đi ánh mắt của người khác thì nàng chỉ còn cách biến mình thành một người khác, mà việc tháo bỏ mặt nạ chính là phương án tốt nhất.
Nếu tháo mặt nạ xuống thì xem như đã đặt một nửa con dao vào trong tay Tư Phàm, để nàng chĩa mũi dao đó vào ta...
Dường như nhìn thấu được tâm tư của Mạc Thanh Trần, Tư Phàm dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được mà nói, "Nếu nói sợ hãi thì chẳng phải ta mới là người cần phải sợ hãi nhiều hơn nàng sao? Ta sẽ bị giết chết nếu có ai đó biết ta có quan hệ với nàng."
Nói rồi Tư Phàm đặt vào tay Mạc Thanh Trần một vài bộ y phục bằng lụa với nhiều màu sắc khác nhau. Chất liệu mềm mịn và mát mẻ này là hàng thượng phẩm, từ lúc bước vào Tư Phàm đã nhắm trúng, "Ta mua cho nàng, nàng thích gì cứ việc chọn."
Mạc Thanh Trần bất lực nhìn theo bóng lưng Tư Phàm hí hửng đi sang hàng y phục khác, xem ra Tư Phàm rất hứng thú với chuyện sửa soạn.
Tư Phàm liên tục hỏi người bán hàng thứ này thứ kia để mua cho "phu nhân" của mình, không hiểu sao khi nhìn cảnh này, môi Mạc Thanh Trần khẽ cong lên.
Dù sao ta cũng nắm giữ nhiều bí mật của Tư Phàm, xem như ta và nàng đang khống chế lẫn nhau vậy.
"Tư Phàm..."
Mạc Thanh Trần khẽ gọi, ánh mắt liếc nhìn xung quanh thì bất ngờ dừng lại ở cửa lớn của Hương Ly, bất ngờ đồng tử nàng co lại, lập tức lùi về sau nấp vào một dãy y phục khác.
Là nữ tử áo vàng.
Mạc Thanh Trần nhìn thấy gương mặt thanh tú của nữ tử áo vàng lại cảm thấy xúi quẩy, có lẽ do danh tiếng của Hương Ly quá lớn nên một nữ tử như nàng ta cũng không nhịn được mà muốn đến mua sắm. Sao nàng lại không nghĩ tới tình huống này chứ?
"Có thể bọn người Hoành Mãng đang ở gần đây, phải nhanh chóng tìm Tư Phàm ngay."
Mạc Thanh Trần thầm nghĩ không xong, nàng lập tức đi sang dãy y phục khác để tìm kiếm hình bóng của Tư Phàm, nàng nhất định phải dẫn nàng ấy ra khỏi đây trước khi bị người của Hoành Mãng phát hiện.
Phía bên này, Tư Phàm cũng đã phát giác ra sự hiện diện của nữ tử áo vàng, tay nàng đang cầm một sợi dây trang sức treo mặt được trưng bày ngay chính giữa Hương Ly cũng bất giác siết chặt, đang tính tìm đường bỏ trốn.
Lúc này bên cạnh nàng có hai vị phu nhân đi đến, vừa nhìn vào quầy trưng bày thì họ đã kêu lớn.
"Ôi chao, những món đồ này tinh xảo quá đi mất."
"Đây là nơi trưng bày trang sức đắt giá, một món cũng bằng hai cái vòng tay mã não đó..."
"Đắt như vậy sao? Ta không tin, ta phải hỏi chủ tiệm... Ông chủ đâu rồi???"
Tư Phàm giật nảy mình vì tiếng gọi này, nàng hoảng hốt nâng mắt lên nhìn về phía cửa, đúng lúc giao phải ánh mắt của nữ tử áo vàng phía nhìn tới. Hai người mắt chạm mắt một khắc, gương mặt của nữ tử áo vàng liền đen lại, ả ta nghiến răng máng lớn.
"Nam nhân thối, thì ra nhà ngươi ở đây!!"
Nhìn nữ tử áo vàng hùng hổ dọa người xông tới thì Tư Phàm lập tức quay lưng bỏ chạy. Dĩ nhiên nữ tử áo vàng không buông tha, thấy nàng quay lưng bỏ chạy thì ả ta liền tăng tốc đuổi theo. Hai người một trước một sau chen lấn trong đám đông, nữ tử áo vàng bị đám đông chèn ép muốn tắt thở vẫn không bắt kịp Tư Phàm thì liền nổi giận rồi. Ả bắt đầu sử dụng bạo lực, dùng tay đẩy mạnh những người đang đứng cản đường mình ra khiến hàng hóa đổ vỡ, toàn tiệm Hương Ly trong phút chốc hóa thành khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
"Đứng lại, nam nhân thối tha kia đứng lại cho ta!!"
Nữ tử áo vàng hét lớn, ả ta lập tức đạp khinh công đuổi tới sau lưng nam nhân trước mặt, dùng móng tay bấu chặt vào vai hắn khiến hắn đau đớn ngã xuống đất. Ngay lúc ả ta định tung một cú đấm vào mặt hắn thì động tác bất chợt dừng lại, nhìn gương mặt lạ lẫm dưới chân mình, ả nhíu mày kinh ngạc, "Không phải hắn?"
Nam nhân vừa bị nữ tử áo vàng quật ngã chỉ mặc y phục giống với Tư Phàm nhưng gương mặt thì hoàn toàn không phải, gương mặt của Tư Phàm tuấn tú hơn hắn nhiều.
Nữ tử áo vàng bị lừa thì đùng đùng nổi giận, ả không hiểu tại sao mình lại xổng mất Tư Phàm? Rõ ràng ả vẫn luôn đi theo bóng lưng của Tư Phàm cơ mà?
Liếc mắt nhìn sang một dãy phòng thử y phục, nữ tử áo vàng nhíu mày thấu hiểu, ả ta chậm rãi đi về phía dãy phòng thử y phục, vành tai vểnh lên lắng nghe động tĩnh bên trong từng gian phòng.
Hương Ly là nơi dành cho nữ tử, khắp nơi đều là hương thơm đủ loại khiến người ta khó lòng phân biệt mùi lạ, vì mọi loại mùi đều sẽ bị mùi son phấn và y phục mới át đi sạch sẽ. Cũng may vừa rồi đã xảy ra một màn ồn ào, bên trong Hương Ly bây giờ chẳng có mấy ai đi lại, chỉ cần có động tĩnh phía bên trong mấy gian phòng thì cũng đủ biết có người đang trốn.
"Dù có sai thì cũng chả sao, đều là nữ tử thì cũng chẳng có gì phải ngại."
Chợt bên tai vang lên tiếng soàn soạt của y phục cọ sát vào nhau cùng tiếng thở mạnh kỳ lạ khiến nữ tử áo vàng dừng chân trước một gian phòng đóng kín. Cảm thấy không khí thoát ra từ bên trong gian phòng này vô cùng quỷ dị, nữ tử áo vàng vừa tò mò vừa sợ hãi, ả siết chặt lấy một thanh kim loại đầu nhọn trong ống tay áo rồi lập tức vén bức màn che lên, định bụng sẽ ra tay hạ sát ngay lập tức.
Chỉ là ngay giây phút tấm màn bị vén lên, đôi mắt đầy sát khí của nữ tử áo vàng liền mở to hết cỡ đến mức muốn rớt cả hai tròng ra ngoài, mặt ả bất giác hiện lên một tầng đỏ ửng.
Chứng kiến bên trong gian phòng nhỏ hẹp là hai nữ tử đang nửa kín nửa hở đang quấn lấy nhau triền miên không ngừng, say mê đến mức không biết có người vừa xốc màn nhìn vào trong. Nữ tử áo vàng ngây dại chứng kiến chuyện kinh thiên động địa nhất trên thế gian này, ả run bắn cả người, lập tức lúng túng thốt lên.
"Xin lỗi."
Nhanh chóng thả màn che xuống, ả không có tâm trí mà truy tìm tên nam nhân thối tha kia nữa, sợ rằng lát nữa hai nữ tử kia đi ra trông thấy mình nên ả đã bỏ chạy ngay lập tức.
Trước đó, chính Mạc Thanh Trần đã kéo Tư Phàm vào gian phòng thử y phục này, nàng biết nữ tử áo vàng nhất định sẽ không bỏ qua vị trí ẩn nấp hoàn hảo như vậy.
Nàng nghĩ ngày hôm nay có lẽ sẽ không thể tránh khỏi một trận giao chiến, tay đã bắt đầu siết lại, đợi màn vén lên sẽ một đòn đánh chết nữ tử áo vàng, hoàn toàn không biết ở phía sau mình, Tư Phàm đã tự cởi sạch y phục nam tử trên người.
Tư Phàm khoác nhanh bộ y phục nữ tử vào người, đồng thời buông xuống mái tóc dài của mình, không nói không rằng bất ngờ xoay người chế trụ Mạc Thanh Trần, áp nàng vào vách tường.
"Nàng làm gì vậy?"
"Đứng im!!"
Mạc Thanh Trần không kịp phản ứng, tới lúc phát hiện ra thì hai cổ tay của nàng đã bị Tư Phàm kiểm soát, vừa hay nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, Tư Phàm nghiến răng một tiếng liền trực tiếp khống chế Mạc Thanh Trần, nồng nhiệt hôn lên môi nàng.
Thực sự lúc đó Mạc Thanh Trần đã suýt khóc vì sự vô lại Tư Phàm, từ nhỏ tới giờ nàng còn chưa từng...
Dù cho Tư Phàm cường thế hôn Mạc Thanh Trần nhưng vẫn không hề làm nàng đau. Sự mềm mại cùng hương hoa quỳnh của Tư Phàm đánh tan sự bất an trong lòng Mạc Thanh Trần, hòa vào lòng nàng từng hồi ngọt ngào.
Rõ ràng kẻ địch ngay ở sau lưng, rõ ràng chính là lúc mà Mạc Thanh Trần không được buông lỏng nhưng nàng lại hoàn toàn bị Tư Phàm kiểm soát nhịp điệu, nàng mất hết lý trí mà chìm đắm vào nụ hôn hoang đường nhất trong cuộc đời mình. Ngay cả lúc nữ tử áo vàng đã rời khỏi thì đôi môi của hai nàng vẫn không tách ra, ngược lại nhiệt độ trong gian phòng nhỏ hẹp này lại càng tăng cao hơn.
Mạc Thanh Trần mụ mị đầu óc, nàng biết là nàng đã hoàn toàn si mê và hưởng thụ sự dịu dàng cùng dáng vẻ bá đạo đó của Tư Phàm...
Mãi đến một lúc sau, sau khi bên ngoài đã trở lại hoạt động bình thường, trong gian phòng nhỏ này mới hạ nhiệt đi một chút, lúc này Tư Phàm mới từ từ tách ra khỏi đôi môi của Mạc Thanh Trần.
Đôi mắt của Tư Phàm lấp lánh ánh nước, si dại nhìn gương mặt đỏ hồng của Mạc Thanh Trần, ngón tay cái của nàng dịu dàng vuốt lấy đôi môi hơi sưng đỏ của Mạc Thanh Trần. Trong lòng nàng như có một sợi lông vũ mềm mại vuốt qua, chậm rãi thả hai cái cổ tay thanh mảnh trắng hồng của Mạc Thanh Trần ra, nàng khẽ nói.
"Ta xin lỗi nàng..."
Ngay lập tức, Mạc Thanh Trần nhanh tay đẩy Tư Phàm ngã mạnh về phía sau, dáng vẻ thất thố của nàng khiến cho Tư Phàm ngỡ ngàng, Tư Phàm chỉ còn biết trơ mắt nhìn nàng che môi chạy thẳng ra ngoài.
Tới khi Tư Phàm ra tới xe ngựa thì trên tay đã cầm theo hai cái tay nải, vẻ mặt của nàng bình thản như không có chuyện gì, im lặng ngồi yên một chỗ. Nhưng Mạc Thanh Trần có biết đâu, thực ra là Tư Phàm đang ngượng ngùng nên mới không dám nhìn tới nàng.
Vạn Hoa Điếm là khách điếm có tiếng nhất ở Bắc Thành, sở dĩ Tư Phàm chọn nơi này để nghỉ ngơi là vì chỗ càng đông thì tin tức linh tinh sẽ càng nhiều, sẽ có thể dễ dàng nghe ngóng được một chút tin tức mà hai nàng muốn nghe.
Lúc này phù bài gỗ mới có thể sử dụng, ông chủ của Vạn Hoa Điếm nhìn qua tấm phù bài có khắc một chữ "Cao", mắt lão liền híp lại thành một sợi chỉ nhỏ, gằn giọng hỏi.
"Hai vị cô nương là người của Cao gia sao?"
Tư Phàm trầm giọng đáp, "Chỉ là Canh Thương Cao gia, ta là Cao Quỳnh."
Nghe tới Canh Thương Cao gia thì lão chủ nhướng mày tỏ vẻ thấu hiểu, trong mắt ánh lên vài tia xem thường nói.
"Chỉ còn một phòng đôi, chịu thì giao bạc, không chịu thì đi..."
Sắp tới lễ cầu thần lớn nhất mùa thu, giá phòng phải tăng ít nhất là gấp đôi, hai nữ tử này đến từ Canh Thương Cao gia, là một gia tộc nhỏ nên chắc chắn là không có nhiều tiền. Vì vậy cứ ép giá thôi, để phòng ở đó cho các vị khách cao quý khác thuê còn tốt hơn.
Mắt của Tư Phàm híp lại, lãnh khí lại bốc lên làm Mạc Thanh Trần đứng phía sau cũng có thể cảm nhận được. Tư Phàm nhìn ra mình bị xem thường, lão già này dám nghĩ nàng nghèo sao?
Minh Cao Hoan Tư Phàm có thể thiếu cái gì nhưng tuyệt đối không bao giờ thiếu tiền.
"Mùa này mà khách điếm của ngươi cũng có vẻ đắt khách quá..."
Lão bản nghe ra ý châm chọc, lại cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ hai nữ nhân này, hắn lại ngước mắt lên quan sát Tư Phàm một lần nữa.
Gương mặt của Tư Phàm xinh đẹp sắc sảo, dáng vẻ trầm tĩnh, nữ tử đứng phía sau đeo mặt nạ, dáng vẻ lạnh lẽo, hơi thở êm đềm như mặt nước. Hai cỗ khí chất này nhìn lại thì cũng không giống người nghèo cho lắm...
Cao gia có một chút quan hệ với Ung Nhị Vương, vị anh trai cùng cha cùng mẹ của Phúc Diệp Công chúa, mà Phúc Diệp Công chúa lại đang ở Tát Xích Na, có khả năng hai vị nữ tử này có quen biết với vị đích Công chúa thân phận cao cao tại thượng kia không chừng?
Thôi thì tránh voi chẳng xấu mặt nào, cứ đẩy hai nàng về phía gian nhà sau là được, nghĩ thế nên lão chủ quán giơ hai ngón tay lên, hất mặt nói.
"Hai phòng đơn hạ cấp, hai thỏi bạc. Thế nào?"
Tư Phàm khẽ nhếch môi, "Hai phòng thượng cấp, sáu thỏi bạc."
"Không, sáu thỏi chỉ lấy được phòng đôi hạ cấp."
"Mười hai thỏi bạc, hai phòng thượng cấp.", Tư Phàm lại tiếp tục quăng mười hai thỏi bạc lên bàn tạo thành âm thanh lớn khiến ai nấy đều giật mình quay lại nhìn.
Mười hai thỏi bạc chỉ để lấy hai căn phòng đơn? Vạn Hoa Điếm lần này thực sự gặp quý nhân rồi, tên chủ quán cười tươi như hoa, lập tức gom nhanh mười hai thỏi bạc trên bàn, nhìn Tư Phàm dịu dàng cười.
"Được chứ được chứ, Tiểu Phúc mau đưa hai vị tiểu thư lên phòng nhanh đi, phòng phải có góc nhìn tốt, góc nhìn thẳng xuống đường lớn, nghe rõ chưa!!"
Mạc Thanh Trần từ nãy đã vừa ngượng ngùng vừa tức giận, vốn không muốn để ý tới Tư Phàm, ai ngờ quay qua quay lại Tư Phàm đã thương lượng được hai phòng thượng hạng tốt như vậy. Cái cách thương lượng lại làm Mạc Thanh Trần không thể không một lần nữa dán vào bóng lưng nàng ấy, lắc đầu chịu thua. Cái này giống như nàng ấy đã mua nguyên cái Vạn Hoa Điếm chứ không còn là thuê phòng nữa...
Theo những gì Mạc Thanh Trần nghe được trên đường đi lên phòng thì tối ngày mai lễ hội cầu thần sẽ diễn ra, nghe nói Công chúa sẽ xuất hiện ở Bắc Thành tham dự cầu thần, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Bắc Thành có thể được tiếp đón Phúc Diệp Công chúa chính là phước phần cao quý nhất.
Vào phòng Mạc Thanh Trần chưa kịp ngồi xuống thì phía ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, nàng mở cửa ra thì thấy Tiểu Phúc đang đứng trước mặt. Vừa nhìn thấy nàng thì liền bị vẻ mặt lạnh băng dọa cho rén cả người, hắn cúi đầu xuống lí nhí mở miệng.
"Tiểu thư, Cao tiểu thư bảo ta mang cái này qua cho người."
Hắn đưa ra một cái tay nải, dâng hai tay đến trước mặt Mạc Thanh Trần, đây chính là một trong hai cái tay nải mà Tư Phàm đã đem ra từ tiệm Hương Ly. Ngập ngừng một hồi nàng mới cầm tay nải lên, bên trong đựng thứ gì đó rất mềm mại, giống như... y phục?
Lúc này Tiểu Phúc mới gượng cười, run run nói.
"Cao tiểu thư nhờ ta chuyển lời, nói cái này đều là nàng tặng cho tiểu thư, hy vọng khi tiểu thư sẵn sàng có thể mặc cho nàng xem."
Mạc Thanh Trần ngẩn người, thoáng đỏ mặt gật đầu rồi đóng cửa lại. Nàng đứng nhìn cái tay nải đặt trên bàn mình hơn nửa ngày trời cũng không mở ra, cái này Tư Phàm là đang ép nàng phải đối diện với nàng ấy bằng gương mặt thật của mình sao?
Ngẫm nghĩ một hồi nàng mới chậm rãi mở tay nải ra, ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy thứ bên trong thì hai mắt nàng liền mở lớn, trong lòng kinh ngạc vô cùng. Cái tay nải bao bọc bảy bộ y phục được xếp gọn gàng bao gồm: bốn trắng, một đỏ, hai đen viền hồng. Tất cả đều có thêu hoa văn tinh xảo đẹp mắt nhưng không hề xa hoa diêm dúa, chất liệu mát mịn cùng đường may thanh thoát trang nhã, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.
"Hóa ra Tư Phàm ra lâu như vậy là vì lựa y phục cho ta..."
Mạc Thanh Trần nghĩ tới thì bất giác mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
"Ỷ mình có tiền thì dùng bạc không thèm tính toán. Nàng tiêu pha hoang phí như vậy là do không biết dùng tiền hay sao? Không thể tin lại có người ngốc đến như vậy..."
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng Mạc Thanh Trần vẫn một mình thử hết tất cả các bộ y phục mà Tư Phàm mua cho mình. Từng món từng món đều rất đẹp và phù hợp với vóc dáng của Mạc Thanh Trần, chỉ có bảy bộ y phục nhưng nàng kết hợp đủ thứ cũng mất hết cả một ngày, nàng thật sự không thể phủ nhận được chuyện mình vô cùng yêu thích mấy bộ y phục này.
Suốt cả ngày hôm sau Tư Phàm cũng không đến gặp nàng, ban đầu Mạc Thanh Trần nghĩ rằng hành động của nàng quá mạnh tay đã làm cho Tư Phàm hiểu lầm rằng nàng nổi giận nên không dám tới gặp nàng nữa. Thế nhưng rõ ràng hôm qua nàng ấy đã bảo Tiểu Phúc đưa đồ cho nàng, một ngày ba bữa còn đặc biệt căn dặn Tiểu Phúc chuẩn bị thật cẩn thận cho nàng, rồi nhắn lại là nàng hãy ở yên trong phòng đừng đi lung tung vì hôm nay rất đông người, còn đặc biệt nhờ Tiểu Phúc đùa một câu...
"Cũng may hôm qua vào thành sớm nên mới có phòng ở, nếu không chẳng phải chúng ta đều phải ở ngoài đường ngủ rồi sao?"
Mạc Thanh Trần nghe xong không biết nên vui vẻ đáp lại hay là cười khổ trước câu đùa nhạt nhẽo này nữa? Sao lại có một câu đùa mà không có chút buồn cười nào vậy chứ?
"Không biết là do Tiểu Phúc này không có khiếu truyền tải sự hài hước hay là do câu đùa này của nàng ấy thật sự vô vị nữa, thật làm cho ta không biết phải phản ứng thế nào...?"
Nói thì nói như vậy, nhưng mà Mạc Thanh Trần lại không nhịn được mỉm cười, nàng cảm nhận được một chút lãng mạn con người của Tư Phàm. Dù vô vị nhưng rất ngọt ngào, dù cho không gặp được, nhưng những hành động này rõ ràng là nàng ấy vẫn còn quan tâm tới nàng.
Vào trước đêm lễ hội cầu thần, Bắc Thành như dự đoán đông đúc hơn những ngày trước, trên đường phố đã bắt đầu treo đèn lồng, các dải lụa đủ loại màu sắc cũng được treo dọc hai bên đường, xuyên suốt khắp mấy chục con đường đều là màu sắc vô cùng bắt mắt.
Trong buổi sáng ngày hôm nay, ai nấy cũng đã bàn tán xôn xao về Phúc Diệp Công chúa và sự xuất hiện của nàng ở lễ hội với vai trò vu nữ trung tâm, cùng dân chúng cầu nguyện để thể hiện lòng thành kính với thần linh. Ngay cả lễ đài cầu thần lớn ở bên sông thông ra cổng lãnh hải Tát Xích Na cũng đã lắp ráp xong, nghe nói là vô cùng long trọng. Hiện tại cũng đã có binh lính Tát Xích Na đi tuần tra ở gần khu vực đó rồi.
Theo những gì mà Tư Phàm đã từng nói, Tát Xích Na rất giỏi thu phục nhân tâm, nếu Tát Xích Na thực sự có ý đồ thì việc thỉnh cầu Phúc Diệp Công chúa tham dự hôn lễ của thế tử và được sự đồng ý của Hoàng đế đã thể hiện sự nể trọng của Minh Càn quốc đối với tộc người này.
Phúc Diệp Công chúa là một nửa con gái của vương gia tộc Tát Xích Na, giờ đây nàng lại đại diện cho vương gia Tát Xích Na đến Bắc Thành cầu thần đã thể hiện rõ ý đồ muốn thu phục nhân tâm của Tát Xích Na.
Để tránh Phúc Diệp Công chúa từ chối thì Tát Xích Na đã cố tình để lộ thông tin nàng sẽ xuất hiện ở lễ cầu thần, để đến khi sự việc vang xa thì nàng cũng không tiện từ chối nữa.
Nếu lễ cầu thần diễn ra êm đẹp thì danh tiếng của Tát Xích Na sẽ vang xa, mà một phần danh tiếng không nhỏ trong đó sẽ áp lên người Phúc Diệp Công chúa. Hoàng đế sẽ không thể trách con gái của mình dám giúp đỡ người ngoài thu phục nhân tâm, cho dù là hắn có nghi kỵ Công chúa hay bày tỏ thái độ không hài lòng với Tát Xích Na thì cũng không được, chỉ còn cách để cho Tát Xích Na hưởng lợi lộc từ vụ việc này mà thôi.
Mạc Thanh Trần ngồi trên giường, ánh mắt lưu luyến không rời nhìn ngón tay mình vuốt dọc theo bộ y phục bên cạnh thì chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Tiểu thư..."
"Chuyện gì?", Mạc Thanh Trần tùy ý lạnh nhạt hỏi một tiếng giống như mấy lần trước, Tiểu Phúc cũng như quen với sự lạnh lùng của nữ tử này nên không còn sợ hãi nữa, hắn lặng lẽ đem một chiếc hộp gỗ lớn dâng tới trước mặt nàng, nói, "Cao tiểu thư nhờ ta đem tặng cho tiểu thư cái hộp này. Nàng nói đêm nay lễ hội đông vui, người không nên chôn chân trong phòng mà nên đi ra ngoài cho thoải mái. Đêm nay nàng cùng tiểu thư sẽ gặp nhau."
Nhận lấy hộp gỗ rồi khép cửa lại, ngàng nhìn thấy thứ trong hộp, thầm nghĩ nàng ấy dành nhiều tâm tư như vậy, hỏi nàng làm sao đáp trả đây?
------
Đêm buông xuống, khắp các con phố đều sáng rực ánh đèn lồng đầy màu sắc, người tới kẻ lui đông như ngày Tết, chẳng mấy chốc đã chật ních cả đường đi. Tuy nhiên ở con đường tọa lạc Vạn Hoa Điếm lại trống một lối đi lớn ở giữa, đây chắc chắn là con đường mà kiệu của Phúc Diệp Công chúa đi đến đài cầu thần.
Nữ tử mặc y phục màu trắng thả bước chậm rãi trên con đường đông đúc, đai lưng nàng được may đẹp mắt ôm gọn lấy vòng eo mảnh khảnh, vòng eo nhỏ được buộc chiết lại đã tôn lên đường cong tuyệt mỹ ẩn ẩn hiện hiện dưới mảnh vạt áo dài mỏng màu trắng, khiến mỗi bước đi của nàng càng tựa như tiên tử nơi trần gian.
Trên đầu nàng đeo chiếc kim quan bằng ngọc vô cùng bắt mắt, một nửa hoa văn tinh xảo lấp lánh lộ ra trên nửa đầu bên trái của nàng, chiếc trâm cài tóc không xa hoa nhưng lẫn trong đám đông hoàn toàn không bị lu mờ.
Có điều trên mặt nàng mang một chiếc mặt nạ cáo che lấp toàn bộ dung nhan, chiếc mặt nạ cáo này rất đẹp, mặt nạ này là hàng đặt riêng nên ngoài phố không hề có bán, vân màu trắng đỏ xen kẽ nhau, kết hợp với dáng vẻ của nàng tạo nên một cảm giác bí ẩn mà thu hút.
Giờ khắc đã điểm, tiếng trống chiêng vang lên khắp nơi kéo mọi người dứt ra khỏi mọi sự chú ý trước đó và chìm đắm trong không khí của lễ hội. Lúc này trong nhà ngoài phố, khắp nơi đều là những chiếc mặt nạ đủ mọi loại hình dáng đi đi lại lại vui đùa, lễ hội thực sự đã bắt đầu.
Nữ tử mặt nạ cáo đi dọc trên con đường đông đúc nhất của Bắc Thành, một lòng đợi chờ sự xuất hiện của Phúc Diệp Công chúa. Trên đầu là những dải lụa đỏ cùng hoa đào bay ngập trời, điều khiến nàng ngạc nhiên là vào mùa thu hoa lá đã rụng gần hết thế mà người dân ở đây vẫn có thể tích trữ được lượng lớn cánh hoa đào tươi mới như vậy, quả thực là công sức bảo quản không hề đơn giản.
Từ cuối con đường lớn tiếng trống chiêng bắt đầu vang lên inh ỏi, một đoàn người áo đỏ đeo mặt nạ đủ loại hình dáng ước chừng hơn một trăm người bắt đầu chạy dọc khắp con đường múa rộ lên những vũ điệu vui mắt của tộc Tát Xích Na. Mà ở giữa đoàn người này là một chiếc kiệu lớn, to bằng sáu chiếc xe ngựa bình thường hợp lại, bên dưới là mười sáu người khiêng, chiếc kiệu này được thiết kế tựa như một cái đài cầu thần di động, dải lụa đỏ, hoa tươi được treo khắp xe khiến người lần đầu được tham dự lễ cầu thần như nữ tử mặt nạ cáo này không khỏi chấn động.
Ngay chính giữa chiếc kiệu lớn là một vu nữ đang ngồi xếp gối ngay ngắn, tóc nàng đen như gỗ mun được vấn gọn gàng phía sau gáy, buông lỏng xuống giữa lưng như một dòng thác, khí tức lại vô cùng nhu hòa ổn định, không vì kiệu đi lắc lư mà nghiêng ngả.
Dung nhan của vu nữ này kinh động lòng người, gương mặt cùng đường mũi cao thanh thoát kết hợp với đôi mắt phượng quyến rũ khiến nhan sắc của nàng vượt trội hơn người bình thường tới mấy bậc. Khi kết hợp gương mặt đó với kiểu trang điểm của tộc Tát Xích Na, nhấn thêm cho đôi mắt một tầng hồng mỵ, nữ tử này đúng là hiện thân của sự kết hợp hoàn hảo giữa thanh thuần và sắc bén. Khí chất của nàng không khiến người khác sợ hãi nhưng lại làm cho không một ai dám có ý định vũ nhục khinh miệt.
Nữ tử mặt nạ cáo cảm thán trong lòng, vu nữ này chính là Phúc Diệp Công chúa mà mọi người đều đồn đại. Nữ tử mặt nạ cáo thừa nhận nhan sắc của Công chúa mang nhiều đặc điểm khá giống Ung Nhị Vương, chỉ là nét mặt của nàng hiền hòa hơn Ung Nhị Vương rất nhiều, không có vẻ âm trầm như Ung Nhị Vương.
Nhắc tới Ung Nhị Vương, nữ tử mặt nạ cáo dường như nhớ ra mục đích của mình tối hôm nay, nàng xoay đầu quan sát xung quanh một lượt, không thấy người đâu nên lại vô thức rảo bước đi song song với chiếc kiệu lớn của Phúc Diệp Công chúa. Bên tai nàng liên tục vang lên tiếng ca hát bằng ngôn ngữ bản địa Tát Xích Na làm lễ cầu nguyện, xen lẫn đó là tiếng hò reo vui sướng của người dân khắp bốn bề.
Trẻ con chạy đùa giỡn dọc trên các mái đình dọc hai bên sông làm các bậc phụ mẫu phải liên tục chạy theo trông chừng. Trong số đó có một cô bé nhỏ vì mải chơi đùa mà vô tình va vào người một nữ tử đi hướng ngược lại, nữ tử này bị tông trúng nên liền giơ tay ra níu lại tránh để cô bé ngã xuống sông.
"Cẩn thận..."
Cô bé nắm chặt lấy bàn tay nữ tử để tránh bị ngã, ngẩng lên thấy một chiếc mặt nạ thiên cẩu trông vô cùng đáng sợ thì suýt khóc ré, vừa lúc đó đằng sau chiếc mặt nạ thiên cẩu lại vang lên giọng nói êm tai.
"Đừng khóc, ta không phải người xấu. Ta sẽ mua kẹo đường cho ngươi, được không?"
Bé gái hai nước mắt đã dâng lên tới mí, nghe tới kẹo liền nín ngay, kéo lên vẻ mặt ngố tàu hỏi lại, "Thật sao?"
"Thật.", nữ tử đeo mặt nạ thiên cẩu xoa đầu cô bé một cái rồi nhanh nhẹn bước đến ven đường, lấy ngay thanh kẹo lớn nhất, nàng hỏi người bán hàng, "Cái này bao nhiêu?"
"Hai đồng, hai đồng."
Nữ tử mặt nạ thiên cẩu hình như ngẩn người ra, nàng có cảm giác như vừa nghe thấy thứ gì đó rất quái lạ nên bèn sờ túi bạc bên hông mình, sờ nửa ngày cũng không lấy ra được hai đồng. Người bán kẹo đường đứng nhìn cả nửa ngày cũng không thấy tiền đâu liền bắt đầu nhíu mày, không có tiền còn đòi mua kẹo sao? Người bán kẹo sắp mất kiên nhẫn, vừa định mở miệng đòi lại kẹo thì nữ tử mặt nạ thiên cẩu đã lôi từ trong túi ra một thỏi bạc lớn nói.
"Ta không có hai đồng. Một thanh kẹo, một thỏi bạc."
Người bán kẹo nhìn thỏi bạc rắn rỏi trong tay mình thì trong lòng run bắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, hắn lập tức níu vị tiểu thư đeo mặt nạ thiên cẩu đang định quay lưng đi lại, vẻ mặt kinh hãi kêu lên.
"Cô nương, một thanh kẹo đường của ta mà người mua bằng một thỏi bạc lớn, ngươi dọa chết ta rồi..."
Nàng kinh ngạc đứng sững lại một lúc lâu, nét mặt bị che lấp đằng sau chiếc nạ làm người bán kẹo không thể nhìn được phản ứng của nàng, chỉ là hắn nhìn chiếc mặt nạ thiên cẩu thì đã biết đây là hàng đặt riêng, nhiêu đây đủ biết nàng ta là người có tiền. Chỉ là một thỏi bạc này mua cả cái nhà của hắn còn được, vậy mà nàng lại dùng nó để mua một thanh kẹo đường bé tí, thực sự đối với dân đen như hắn thì đây là đả kích tinh thần rất lớn.
Nữ tử đeo mặt nạ thiên cẩu không đáp lại lời mà chỉ đưa tay lên lấy thêm một thanh kẹo đường lớn nữa, ý nói: "Hai thanh kẹo, một thỏi bạc. Ta lời hơn ngươi rồi..." rồi quay lưng bỏ đi khiến hắn kinh hoảng không nói nên lời.
Nữ tử này từ đâu rớt xuống vậy? Nàng ta nghĩ một nhỏ hơn hai, nên lấy hai thanh kẹo rồi nghĩ là mình được lợi hơn sao?
Nữ tử mặt nạ cáo theo đoàn người cầu thần đi chậm rãi tới khi gặp được bờ sông lớn, đài lớn hiện ra trước mắt vượt qua dự kiến của nàng, cái đài này lớn ngang ngửa võ đài phía sau cung của Hoàng đế rồi.
"Ta về đây, các ngươi ở lại bán vui vẻ nha..."
Bỗng nhiên giọng một nam tử vui vẻ vang lên bên cạnh, đang lễ hội vui vẻ như vậy thì sao lại về? Đây chẳng phải là sự kiện vui vẻ nhất trong mùa thu của dân chúng Bắc Thành hay sao?
Nữ tử đeo mặt nạ cáo đứng sững lại, đưa mắt sang nhìn thì thấy một nam tử bán kẹo đường đang thu dọn hàng quán, trên bàn của hắn còn rất nhiều kẹo đường chưa bán hết, nguyên liệu làm kẹo cũng còn chất đống phía sau kia mà?
"Ai cha, hôm nay ngươi thật may mắn nha..."
"Nhờ vị cô nương khi nãy đấy, nàng ta chỉ lấy hai thanh kẹo đường nhỏ mà đưa cho ta tận một thỏi bạc. Một thỏi bạc này đủ để gia đình ta sống bốn, năm tháng không lo cơm ăn áo mặc. Giờ ta phải trở về đưa thê tử và con gái đi chơi lễ hội đây."
"Vị cô nương đó cũng quá hào phóng, lúc nãy ta thấy nàng đứng ngẩn ra nửa ngày không lôi ra được hai đồng, làm ta có cảm giác nàng sống lớn từng chừng đó còn chưa thấy qua tiền lẻ bao giờ."
"Chỉ một chiếc mặt nạ nàng đeo cũng đủ thấy nàng là tiểu thư nhà giàu có rồi..."
""Ta không có hai đồng, một thanh kẹo, một thỏi bạc.", ôi trời, nàng thật sự nói như thế đó. Ta đứng kế bên ngươi mà chấn động cả đầu óc khi nghe thấy câu này. Đến bao giờ ta mới có thể tự tin đến mức nói ra được một câu như thế?"
Nam nhân bán kẹo lắc đầu cười mắng, "Ngươi mơ."
Cảm giác nữ tử mà hai người bán hàng này đang nói tới có chút quen thuộc, nữ tử mặt nạ cáo liền tiến đến hỏi.
"Xin hỏi hai vị, vị cô nương đó trông như thế nào?"
"A...", nam nhân bán kẹo đường nhìn sang nữ tử mặt nạ cáo, hắn sững sờ vì dáng vẻ của nàng, dù không nhìn thấy mặt mũi nhưng cũng đủ nhìn ra nàng rất tuyệt mỹ, hắn gãi gãi cằm đáp lời nàng, "Vị cô nương đó cũng giống cô nương, một thân áo trắng, cao hơn cô nương, cũng gầy hơn cô nương... Nhưng ta không biết mặt nàng, bởi nàng cũng đeo một chiếc mặt nạ thiên cẩu hàng hiếm giống chiếc mặt nạ cáo của cô nương vậy."
"Mặt nạ thiên cẩu? Chính là loại mặt nạ đỏ với chiếc mũi dài à?", nữ tử mặt nạ cáo có chút kinh ngạc thốt lên, nàng đột nhiên muốn bật cười, đó là mặt nạ quỷ mà, vì sao lễ hội cầu thần của người ta mà nàng ấy lại đeo cái mặt nạ đáng sợ đó chứ?
Nàng cố gắng khôi phục lại trạng thái lành lạnh hỏi, "Vậy nàng đi hướng nào?"
Nam nhân bán kẹo chỉ về phía ngôi đình lớn trên sông, "Nàng đi về phía đó, chắc là muốn tìm chỗ đẹp xem vu nữ cầu thần đó."
Dãy đình bên bến sông này thực sự như cái mạng nhện, đó là một chuỗi đình nhỏ hợp lại và tất cả đều dẫn tới cái lầu lớn phía giữa sông. Nếu nói vị trí đẹp nhất để xem đài cầu thần thì chính là vị trí phía trên cùng của lầu lớn nhất, nhưng vị trí đó quá đông người, nữ tử mặt nạ thiên cẩu chắc hẳn không đi lên đó. Nàng chắc chắn là đứng ở một vị trí nào đó vắng vẻ hơn nhưng vẫn có thể trông thấy đài cầu thần.
Nữ tử mặt nạ cáo quan sát qua một lần, phát hiện cái đình nhỏ thứ chín sát bên bờ chính là vị trí vắng vẻ, xét theo lợi thế thì cũng chỉ có thể nhìn được một nửa đài cầu thần nhưng cũng không quá cản trở tầm nhìn.
Nói cái đình thứ chín này có vị trí nằm sát bờ nhưng nó lại không bắt cầu trực tiếp từ bờ vào, nữ tử mặt nạ cáo muốn đi đến đình thứ chín phải đi qua tận tám cái đình khác mới tới nơi. Lúc này phía trên đài cầu thần cũng bắt đầu biểu diễn rất nhiều tiết mục ca múa công phu, hoa đào một lần nữa lại được thả vào không trung bay tán ra khắp nơi, chúng theo gió bay phất phơ đến bên bờ sông khiến khung cảnh lúc này nhìn như một bức tranh tuyệt sắc.
Nữ tử mặt nạ cáo nhìn đến mê mẩn, nàng không tự chủ được chậm rãi ngước nhìn lên bầu trời đêm tràn ngập đèn lồng đủ màu sắc và những cánh hoa đào bay lả lướt tựa như lạc vào tiên cảnh, còn chưa bước đến ngôi đình thứ chín đã bị cảnh sắc ngập trời này làm cho ngẩn ngơ một chỗ.
Rất khó khăn đầu óc nàng mới bừng tỉnh khỏi cảnh đẹp, hai chân nàng vội vã bước nhanh về phía ngôi đình thứ chín thì không biết thế nào lại tự vấp vào chân mình suýt ngã nhào về đằng trước. May thay lúc đó có một bàn tay vươn ra nắm lấy tay nàng níu lại, chống trụ để nàng không bị ngã xuống. Kích thước bàn tay này nàng biết rõ, nàng không biết vì sao nàng lại biết được bàn tay vừa nắm lấy mình là của ai, nhưng chỉ cần một cái nắm tay như vậy thôi cũng đủ để nàng nhận ra thân phận của người trước mặt mình...
Đây chính là người mà nàng đã luôn mong nhớ suốt hai ngày nay...
Nữ tử mặt nạ cáo ngẩng đầu lên, xuyên qua hai kẽ hở của chiếc mặt nạ có thể nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài của người kia, ánh mắt của nàng ấy tràn ngập dịu dàng cùng vui vẻ, bàn tay đang nắm lấy nàng cũng chưa hề buông ra, chỉ thoáng thay đổi lực đạo từ níu lại thành nhẹ nhàng nắm giữ lấy.
Nhìn nàng, nàng ấy nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
"Đêm nay là nàng chủ động tìm được ta, là nàng đã sẵn sàng để cho phép ta nhận biết được con người của nàng, đúng chứ?"
Nàng khẽ cười, tuy nụ cười bị giấu đi sau cái mặt nạ cáo nhưng đôi mắt hoa đào của nàng lại thể hiện rõ sự vui vẻ cao hứng.
"Nếu không ta đã không đến đây tìm nàng..."
Thông qua đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, nàng ấy cũng khẽ nâng môi cười rộ lên, tư vị ngọt ngào ấm áp không thể diễn tả thành lời.
Hai nàng không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt nhau thật lâu để xác định ý tứ của đối phương, sau đó không hẹn mà cùng nhau đặt tay còn lại lên chiếc mặt nạ của mình, chậm rãi nhấc lên.
Chiếc mặt nạ cáo được nàng nâng lên không quá đầu, chầm chậm từng nét từng nét trên gương mặt của nàng dần dần lộ ra, phản chiếu lại trong đôi mắt hẹp dài của người kia...
Ánh mắt nàng ấy nhìn theo động tác nâng mặt nạ của nàng, lướt từ dưới lên trên, từ đôi môi đỏ mọng ướt át, chiếc mũi cao xinh đẹp, đôi gò má hồng nâng lên đôi mắt hoa đào vũ mị, ánh mắt lấp lánh một tầng nước mỏng như câu hồn người nhìn, điểm thêm hàng lông mi dài cong vút khiến người kia vì mải ngắm nhìn mà phủ lên một tầng sương mỏng mờ mịt, vô thức mê mẩn.
Giống như vừa có cái gì đó vừa nở rộ trong lòng làm hơi thở có chút dồn dập trong lồng ngực, Tư Phàm ôm lấy ngực mình, nàng nghĩ vẻ ngoài của Mạc Thanh Trần không thuộc về một người học võ cực khổ từ nhỏ, thực sự rất rất rất nghịch thiên...
Vừa khiến người ta yêu thích, vừa khiến người ta ghen tị.
Phong cảnh xung quanh thơ mộng, mỹ nhân tuyệt sắc lại ở trước mặt, Tư Phàm thầm thở khoảnh khắc này quá kinh động lòng người, nàng ước gì thời gian vĩnh viễn dừng lại ngay khoảnh khắc này thì hay biết mấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook