Ngay khi Tích Di chạy đến ngưỡng cầu thang ở tầng dưới thì tiếng nổ chấn động cũng vang lên, có vài người không chạy kịp trận nổ còn bị oanh tạc đến té ngã, ù hết cả tai.

Ngay cả một ánh mắt Tích Di cũng lười nhìn qua đám người kia, cứ thế trầm mặc kéo Kính Thuần rời khỏi bệnh viện, vẫn là Kính Thuần hắng giọng một tiếng kêu đám người đi theo anh.

*

Biệt thự.

"Nếu vậy cứ ở nơi này thêm một đêm, đợi ngày mai lại di chuyển." Phù Sơn âm thầm thở dài, đưa mắt nhìn vết thương trên tay Kính Thuần, sau đó không khỏi đưa mắt qua đám người đang ăn như hổ đói ở phía sau.

"Ừ, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ thức sớm để di chuyển." Kính Thuần nhẹ giọng phân phó, ánh mắt như có như không nhìn qua Tích Di.

Tích Di chép miệng: "Tối nay chú phải ngủ trong phòng, để con đi sắp xếp một chút, lát nữa sẽ khử trùng rồi băng bó vết thương cho chú."

Vết thương của Kính Thuần không gọi là quá nặng, chủ yếu chỉ là một đường dao khá dài, nhưng phiền phức ở chỗ đường dao đó đã động đến gân, vì vậy phải cẩn thận điều dưỡng, nếu không có nguy cơ gây ra biến chứng.

Sính Châu hiểu rõ tình hình liền hỏi han vài câu rồi chạy đi nấu nướng bữa tối, Bella và Hoa Sinh dựa theo lời Phù Sơn nói đi xem xét số lượng người cho rõ ràng.

Tính cả đám người ở bệnh viện và ở trường Đại học, số lượng vậy mà đã lên tới bốn mươi chín người, tính cả Sính Châu, Kha Chinh, Bella mấy người bọn họ, đoàn người lên đến năm mươi bảy người, cộng thêm ba người Phó Biện nữa là chẵn sáu mươi người.

Trong đó, không có bất kỳ người nào sở hữu dị năng, nhưng ít ra, chung quy vẫn có người chuyên về một lĩnh vực nào đó có thể tận dụng, chẳng hạn có võ sư, cũng có thợ sửa xe,...

Nói đến dị năng, tên phản diện Phó Biện đích thị là một dị năng giả, nhưng dị năng của anh ta là dị năng ám hệ.

Ám hệ là một loại dị năng khá tà đạo, dường như là gom góp mỗi thứ một chút để sử dụng, như có thể điều khiển người khác, có thể điều khiển đồ vật, có chút sức mạnh tinh thần… nhưng không thể điều khiển các nguyên tố tự nhiên như kim, mộc, thủy…

Nếu nói điều đặc biệt nhất của dị năng ám hệ là gì, Tích Di cảm thấy đó là có thể che giấu một cách vô cùng triệt để, dù cho đối phương sở hữu cấp bậc dị năng cao cường đến đâu, chỉ cần bản thân dị năng giả ám hệ không thi triển dị năng của mình thì nhất định không bị bất cứ ai phát hiện.

Nhưng dị năng giả ám hệ cũng có khắc tinh, đó là dị năng giả quang minh hệ, chỉ cần nơi đâu xuất hiện dị năng giả quang minh hệ, dị năng giả ám hệ xem như làm gì cũng không xong, bị khắc chế đến gắt gao.

Có điều quang minh hệ so với ám hệ lại không quá thực dụng, quang minh hệ không thể rèn luyện để thăng cấp, chỉ đơn giản là sở hữu quang minh hệ thế thôi, ngoại trừ khả năng áp chế ám hệ ra, dị năng giả quang minh hệ còn có thể chúc phúc cho một người, một điều may mắn sẽ xảy ra với người nhận được sự chúc phúc đó, còn điều may mắn ấy là gì, lớn nhỏ ra sao đều tùy vào mỗi người.



Nhưng mỗi một ngày, dị năng giả quang minh hệ chỉ có thể chúc phúc cho một người.

Nói chung, quang minh hệ cũng chỉ có hai khả năng đó, không hơn, có điều quang minh hệ tương tự với ám hệ, sẽ không bị người khác dò xét ra nếu không thi triển dị năng.

Trở lại với thực tại, quang cảnh sinh hoạt của đoàn người xem ra khá yên bình.

Khác với cảnh tượng bận rộn của mọi người, Phó Biện xem ra lại rất nhàn nhã, ngồi ở một góc ngắm nhìn Tích Di đến ngây người, càng nhìn càng cảm thấy cô chân chính là một vưu vật, có thể khơi gợi tâm tình của đàn ông đến cực điểm.

Bella và Hoa Sinh đang giúp Sính Châu nấu nướng không khỏi nhìn sang Phó Biện, Hoa Sinh ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói với hai người bên cạnh: "Người đàn ông mới tới đó hình như có ý với Tích Di rồi."

Bella nhìn vẻ hóng chuyện của Hoa Sinh, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, Sính Châu đập một quả trứng vào nồi canh, ghé mắt qua nhìn dáng vẻ tuấn tú khác lạ của Phó Biện gật gù: "Đích thị là vậy, Di xuất sắc như vậy, anh ta đem lòng mến mộ cũng là chuyện bình thường."

Kha Chinh đang ngồi trên ghế xếp đung đưa hai chân không khỏi rụt người, đối với người khác thì đương nhiên là bình thường, nhưng Phó Biện là một kẻ phản diện có nội tâm sâu mọt, căn bản là một phiền phức to đùng, không bình thường nổi, kẻ phản diện này thế mà chạy tới chỗ nữ phụ trổ tài hoa tâm của mình, nhất thời không nói được là họa hay phúc đây.

Chiều tà buông xuống khiến sắc mây kéo dài một dải cam đỏ nơi cuối trời, lòng người khó kìm được cảm giác tịch liêu, từng cơn gió nhẹ vờn qua, bầu không khí ấy vậy mà trong lành đến lạ lùng, nghĩ cũng không sai, dù sao hiện tại không còn nhà máy, không còn khí thải… môi trường tự nhiên không bị áp bức như xưa, không khí trong lành liền xuất hiện.

Tích Di nhìn một dải mây chiều ngoài xa, tầm mắt quét qua dáng vẻ trầm ngâm của Kính Thuần, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt có phần thâm sâu khó đoán.

Từ sự kiện súp rau củ thịt bằm kia, mấy người Tích Di cũng không ăn cùng với mọi người nữa, nói đúng hơn là không muốn ăn thức ăn Cẩm Liên nấu, ngay cả Hoa Sinh cũng gia nhập vào, không muốn ngốc bên cạnh Cẩm Liên và Hoa Phi để tiếp tục chịu đấm ăn xôi.

Mà Cẩm Liên cũng tựa như không để ý, vẫn hòa nhã nói cười cùng những người khác, chăm sóc con trai Hoa Phi kỹ lưỡng, đôi lần Bella vẫn bắt gặp gương mặt đượm buồn của Hoa Sinh âm thầm quan sát Cảm Liên, tuy nhiên cô ta cũng không nói gì thêm, chỉ theo bản năng muốn đối xử tốt với Hoa Sinh một chút.

Khi trời sụp tối, mọi người liền tụ họp lại dùng bữa, dẫu Phù Sơn vẫn phân chia vật tư cho Cẩm Liên nấu nướng cho những người khác như cũ, nhưng anh ta, Vĩnh Sách và Kính Thuần đều ăn cùng mấy người Tích Di, tối nay còn có Phó Biện muốn gia nhập, Tích Di nhìn ở trong mắt cũng chỉ im lặng, lười quan tâm đến anh ta.

Sính Châu vẫn như mọi khi chăm sóc Kha Chinh, Bella lại âm thầm gắp thức ăn cho Hoa Sinh, tất thảy đều được Tích Di nhìn ở trong mắt.

Ăn uống xong xuôi, Tích Di liền kéo Kính Thuần vào căn phòng cô giành được ban nãy, tiến hành sát trùng, băng bó thật kỹ cho anh, trong nhất thời cũng không để ý tới ánh mắt sâu thẳm như đáy đại dương của người đối diện.

"Di, ngủ sớm đi, chú canh gác cho con." Giọng điệu Kính Thuần có phần trầm xuống, bỗng dưng Tích Di cảm thấy giọng nói của anh căn bản là không khó nghe như vậy, vào tai cô liền mang theo một tia truyền cảm khó diễn tả được, không hề cảm nhận một chút gì gọi là khó nghe.

Tích Di không ngẩng đầu, vẫn cẩn thận xem xét vết thương của anh: "Không, chú bị thương rồi, chú mới là người phải nghỉ ngơi, đêm nay đổi lại con sẽ canh gác."

Thực ra bên ngoài dĩ nhiên có sắp xếp người canh gác theo ca, tuy nhiên thì trong mạt thế trùng trùng nguy hiểm này, thâm tâm hai người đều không thể yên ổn, do đó Tích Di và Kính Thuần đều giống nhau, không để bản thân chìm vào giấc ngủ sâu, thay vào đó ngồi một bên tu luyện dị năng, xem xét tình hình.



Nhất là tình cảnh đoàn người đông đảo như thế, trong phòng này lại chỉ có hai người ở bên cạnh nhau, thâm tâm đều không muốn luân phiên cùng người khác, tận hưởng không gian êm đềm này nên liền phát triển như thế.

Dưới sự kiên trì của Tích Di, Kính Thuần không thể không nghỉ ngơi, trong lòng thầm quyết, sau khi bản thân nghỉ ngơi một chút sẽ canh gác cho cô.

Đêm buông xuống, khí lạnh bốn phía liền nổi lên, Tích Di ngồi im lìm bên cạnh Kính Thuần, nhìn dáng vẻ an tĩnh của anh, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Mái tóc dài phủ tai mềm mượt khó tưởng, cặp chân mày sắc bén, đôi mi dài đáng ngưỡng mộ, mũi cao thẳng tắp, đôi môi hồng thuận tự nhiên, chiếc cằm đầy góc cạnh.

Cuối cùng, tầm mắt Tích Di vẫn là dừng trên đôi môi mỏng hồng thuận kia, thuở đời thường nói, đàn ông môi mỏng luôn bạt tình, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn nơi tình trường của cô, quả thật điều đó không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng, chỉ chiếm đa số mà thôi.

Nếu đã vậy, người đàn ông này… Kính Thuần cũng thế ư? Có bạt tình hay không?

Bỗng Tích Di thật muốn in đôi môi của mình lên đôi môi mỏng ấy, mà cô là người thuộc trường phái hành động, xưa nay đều là muốn gì làm đó, huống hồ người đang ở trước mắt, cớ gì muốn lại không làm chứ?

Khóe môi Tích Di khẽ cong tạo nên một nụ cười ranh mãnh, trực tiếp tiến tới, hạ môi mình in xuống đôi môi bên dưới của Kính Thuần, hơn nữa còn liếm vài bận mới tách ra, thần sắc kia tuy là thư sướng nhưng rõ ràng vẫn thấy chưa đủ.

Lắc đầu vài lần để bản thân tỉnh táo, cô không nên háo sắc như vậy, không cần dọa sợ người chú trên danh nghĩa này, nếu không ngược lại sẽ phiền toái, lâu lâu thơm một cái cũng không tệ đấy.

Nghĩ vậy, Tích Di liền bình tĩnh nhắm mắt tu luyện, căn bản là không biết nội tâm của Kính Thuần đang có sóng dữ dâng trào.

Không rõ trong lòng Kính Thuần nghĩ gì, có điều bàn tay đang siết chặt dưới ống tay áo nói lên rằng trong lòng anh không hề bình tĩnh như Tích Di, có lẽ vạn lần không ngờ tới cháu gái của mình sẽ hành động như vậy.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài trời khuya sương càng dày đặc, bấy giờ, Tích Di đang nhắm mắt tu luyện liền nghe được tiếng động khả nghi bên ngoài truyền tới.

Cùng lúc khi cô mở mắt, hai mắt Kính Thuần cũng mở to, dáng vẻ kia vô cùng thanh tỉnh khiến Tích Di trợn to mắt nhìn sang, Kính Thuần ho khan một tiếng, cố vờ như không có chuyện gì mà ngồi dậy.

Tích Di không tiếp tục giằng co với anh, quay sang dùng sức mạnh tinh thần dò xét kỹ lưỡng một bận, ấy vậy mà thấy hai người đang lén lút dưới tầng trệt, bộ dạng vô cùng khả nghi.

Tích Di chau mày, lập tức âm thầm tiến ra bên ngoài, hiện tại cô đang ở tầng một, đi chếch qua bên phải liền có góc quan sát không tồi, cô muốn xem thử là hai người kia đang làm cái gì mà lại lén lén lút lút trong đêm đen thế này.

Thâm tâm Kính Thuần đang rối rắm vô cùng nên cũng không mở lời với Tích Di, chỉ lặng lẽ đi phía sau cô, tiến ra bên ngoài xem xét.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương