Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế
Chương 28: Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Hiện tại, màn đêm đã không thể ảnh hưởng đến giác quan của Tích Di, Kính Thuần cũng không ngoại lệ, do đó một màn lén lút của hai kẻ bên dưới đều lọt hết vào mắt của hai người, cuộc đối thoại mà họ đang giảm hết âm lượng để thì thầm cũng bị hai người nghe không sót câu nào.

"Ok, vậy mày phụ trách dẫn dụ zombie tới, còn tao phụ trách hôi của trong lúc loạn lạc."

"Khoan đã, mày có chắc không vậy? Đoàn người này thực lực khá cao, hơn nữa họ có không gian, muốn hôi của sợ là cũng không dễ như những vụ trước đâu."

"Mày…"

Lúc này, một giọng nói khá gần Tích Di bỗng vang lên: "Ô, tôi tưởng ai, hóa ra là em Di và chú Thuần, tối rồi sao hai người không nghỉ ngơi, đứng bất động ở đây làm gì vậy?"

Tầm mắt Tích Di nhìn qua, cái đầu trọc của Phó Biện lúc này trông đặc biệt bóng loáng, hơn nữa đối với cô cũng là thập phần gai mắt.

Hai kẻ đang lén lút bên dưới cả kinh, lập tức giơ khẩu súng lục lên bắn một phát rồi co giò bỏ chạy.

Tích Di thầm than một tiếng không xong, tên kia có vẻ đang bắn lụi để tranh thủ thời gian chạy thoát, nhưng đường đạn lại thật sự nhắm ngay Kính Thuần mà bay đến.

Cô không kịp suy nghĩ nhiều, gần như là làm theo bản năng chắn trước người Kính Thuần, anh cũng bị ngạc nhiên trước hành động đó, vừa hồi thần định ra tay thì đạn đã phụp một tiếng rồi ghim sâu vào bên vai của Tích Di khiến cô chau mày thật sâu.

Kính Thuần lập tức bế Tích Di vào phòng, Phó Biện thu tất thảy vào mắt, hừ một tiếng rồi đi xuống dưới tầng trệt, nhìn dáng vẻ kia hẳn là muốn đi bắt người, dù sao đối phương là chú ruột danh chính ngôn thuận của Tích Di, anh ta muốn tranh cũng không tranh được, vẫn là nên tránh nặng tìm nhẹ thì hơn.

Quan trọng nhất là, Phó Biện không nghĩ Tích Di và Kính Thuần sẽ dính nhau mãi như thế, anh ta sẽ kiên nhẫn đợi vết nứt xuất hiện, lúc đó, chẳng phải cơ hội của anh ta tới rồi sao?

Thợ săn chân chính luôn là kẻ tùy thời ẩn nhẫn, chờ đợi sơ hở của con mồi!

Bên trong phòng, Kính Thuần gấp rút xử lý vết thương cho Tích Di, cô cũng rất phối hợp lấy dụng cụ y tế ra.

Thấy Tích Di đang tái mặt chịu đựng cơn đau, Kính Thuần không khỏi cắn răng: "Đau thì cứ kêu ra, không cần chịu đựng một mình."

Tích Di đưa mắt nhìn Kính Thuần thành thạo khử trùng dao găm để chuẩn bị lấy viên đạn trên vai mình, cô nuốt một ngụm nước bọt, khóe môi khẽ nhếch: "Thời gian qua con đã quen tự mình chịu đựng rồi."

Kính Thuần mím môi, thần sắc tái xanh không rõ đang nghĩ gì, không lâu sau liền trầm giọng: "Chịu khó một chút, lấy viên đạn ra là ổn." Nói tới đây, dường như thấy giọng điệu của mình hơi cứng nhắc, liền thêm hai chữ 'đừng sợ' phía sau.

Tích Di khẽ cong môi trắng bệch do đau đớn, không đáp lời chỉ nhẹ gật gật đầu.

Động tác của Kính Thuần rất gọn ghẽ, dứt khoát, mũi dao trực tiếp đâm vào da thịt cô, mũi dao ngoáy sâu một bận liền lấy được viên đạn ra.

Sau đó Kính Thuần lập tức tiến hành cầm máu, khử trùng rồi băng bó, mà trong suốt quá trình cô đều không kêu một tiếng, điều đó khiến lòng anh bỗng ê ẩm một trận.

Động tĩnh vừa xảy ra không nhỏ, ít nhất là đối với dị năng giả thì bọn họ đều có khả năng nghe rõ ràng âm thanh của phát súng kia, không những Phù Sơn và Vĩnh Sách chạy qua mà Sính Châu, Kha Chinh, Bella và Hoa Sinh đều hớt hải chạy tới, dáng vẻ thập phần lo lắng.

Kính Thuần không bị phân tâm, vẫn tập trung băng bó vết thương cho Tích Di, gương mặt cứng nhắc không nhìn ra cảm xúc, giọng điệu nhàn nhạt vang lên: "Tôi sẽ chăm sóc cho con bé, mọi người trở về nghỉ ngơi đi."

Tuy gương mặt Kính Thuần không biểu lộ cảm xúc, nhưng Phù Sơn và Vĩnh Sách đã theo anh đằng đẵng mấy năm trời, vừa nhìn qua hàm dưới anh đang cắn chặt liền biết tâm tình anh hiện tại không tốt, buông một hai lời quan tâm liền trở về phòng.



Mấy người Sính Châu thấy không khí ngập tràn mùi máu tươi, hai người bên trong lại bình tĩnh đến vậy, nhất là Tích Di, cô tựa như không hề đau đớn, trong lòng bọn họ không kìm được hít một hơi lạnh, đồng thời nảy sinh sự cảm phục với cô, dù sao thì dáng vẻ kia của cô khiến họ bình tâm không ít.

Sính Châu và Kha Chinh không lập tức rời đi theo lời Kính Thuần mà quay sang nhìn Tích Di, ý họ là muốn ở lại chăm sóc cô, Tích Di lắc đầu kêu bọn họ về nghỉ ngơi, dù sao cũng chỉ là một vết đạn mà thôi, không cần rùm beng như vậy.

Có điều trong thâm tâm lại cảm thấy ấm áp với ý tứ đó của Sính Châu và Kha Chinh, ở nơi này, có thể nói hai người bọn họ thân thuộc với cô nhất, cũng thực sự quan tâm, thấu hiểu cô.

Đợi đến khi không gian yên tĩnh trở lại, Kính Thuần mới mở lời, thần sắc kia có vẻ không tốt lắm: "Di, sau này tuyệt đối không nên làm vậy."

Tích Di đưa mắt nhìn chằm chằm người chú trên danh nghĩa này, trong lòng có một tia tức khí.

Rõ ràng lúc chiều còn bình thường, bỗng dưng đến tối, thái độ của anh thiên biến vạn chuyển, dù bên ngoài vẫn cố tỏ ra rất ổn, nhưng sự thay đổi đó làm sao qua được mắt của cô chứ?

Vậy từ chiều đến tối có chuyện gì xảy ra? Không có, chỉ có nụ hôn kia của cô mà thôi, mà ánh mắt thanh tỉnh lúc nãy của Kính Thuần, rõ ràng là chưa hề tiến vào giấc ngủ.

Vì một nụ hôn mà thay đổi thái độ, nghĩ tới mối quan hệ trên danh nghĩa hiện tại của hai người, Tích Di cũng không tính toán làm gì.

Nhưng lúc nãy anh còn gọi cô là con bé, con bé gì chứ? Tưởng bản thân là chú của cô thật sao? Rõ ràng không xem cô là một cô gái chân chính mà.

Cô còn vừa đỡ đạn cho anh đấy, đây đúng là lần đầu tiên trong đời, Tích Di cảm nhận được cảm giác ý tốt của mình bị cô phụ, bị người bỏ qua.

Thật sự là khó nhịn, chẳng lẽ cô không hợp làm người tốt sao? Quá buồn cười, lâu lâu làm người tốt một lần lại tự chuốc lấy bực bội thế này.

Tích Di cười tà, ánh mắt mang theo vẻ ác liệt khó nhận ra: "Chú à, chú không khỏi quản nhiều quá rồi. Con muốn làm cái gì thì con liền làm cái ấy, con là một cá thể độc lập, chú không nên quản con, cũng không quản con nổi."

Có lẽ, đây là lần đầu tiên Kính Thuần thấy được thái độ âm dương quái khí này của Tích Di, tựa hồ hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn cô một hồi.

Không lâu sau, Kính Thuần tựa như hoàn hồn, dáng vẻ cường ngạnh không cho là đúng, chân mày cau thật chặt: "Sao con lại nói vậy? Không phải chú muốn tốt cho con sao?"

Tích Di bỗng cảm thấy phiền não, lại có chuyện gì đây chứ? Bầu không khí này, cuộc trò chuyện này quả thật hỏng bét, lòng cô cũng có chút bị đè nén.

"Chú đây là đang muốn giáo huấn con sao? Vì con cứu chú à? Được, nếu vậy sau này con sẽ cứu tất cả những người khác, nhưng tuyệt đối không bao giờ xả thân vì chú nữa. Lúc nãy xem như con làm chuyện ngu si, chú đi đi, con tự làm tự chịu, không nhọc chú quan tâm."

Kính Thuần bỗng rối rắm, cảm thấy Tích Di đang có ý xuyên tạc ý tứ của anh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc kia mang theo tức giận và tủi thân khó nén, trong lòng không khỏi gạt đi suy nghĩ này, chỉ cảm thấy bản thân nói năng không tốt mới khiến cô hiểu lầm, khó chịu.

Nghĩ vậy, Kính Thuần bèn suy nghĩ kỹ càng lần nữa, sau đó mở miệng giải thích.

"Chú không có ý đó. Chú chỉ muốn con trân trọng bản thân, xem bản thân mình là quan trọng nhất, đừng để bản thân bị tổn thương, lúc nãy con không cần phải làm vậy. Chú..."

Tích Di nhìn Kính Thuần thành thật giải thích với mình, khó chịu trong lòng chậm rãi tiêu tan, khóe miệng giương lên nụ cười ranh mãnh: "Con phải trân trọng bản thân ư? Vậy, chú Kính Thuần, chú có trân trọng Di không?"

Nghe câu hỏi của Tích Di, Kính Thuần cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ngược lại cảm thấy không có chỗ nào không đúng, bấy giờ, bỗng trong đầu anh nhớ tới nụ hôn có chút ướt át kia, không nhịn được ho khan, thần sắc thoáng chốc trở nên không thoải mái.

Tích Di thoáng bĩu môi, cô có nên nói với Kính Thuần về thân thế của mình không nhỉ? Như vậy, anh sẽ không còn vướng bận trong lòng, không còn e ngại những chuyện khác mà nghiêm túc xem cô là một cô gái, một cô gái có thể nói chuyện yêu đương với anh?

Thực ra trong lòng Tích Di đích thị rất rối rắm, tuy đời trước cô lăn lộn với không ít đàn ông, nhưng cô lại chưa từng nói chuyện yêu đương với bất cứ ai, vì công việc của cô quả thật quá đặc thù.



Dẫu cô nhạy bén, do rèn luyện, cũng bởi hoàn cảnh mà không bị mù mờ trước nhân tình thế thái, tuy nhiên đó cũng không phải là kinh nghiệm yêu đương chân chính.

Cô có thể suy đoán ý nghĩ của Kính Thuần, có thể dùng bảy bảy bốn mươi chín chiêu để tiếp cận anh, có thể tạo ra thật nhiều tình huống để phát triển tình cảm cùng nhau, có thể mang một thân đầy kinh nghiệm giường chiếu, nhưng cô bi ai phát hiện ra, chuyện quan trọng nhất là làm sao để yêu đương với anh thì cô lại mù tịt.

Kính Thuần là người đàn ông không tệ, lớn lên không sai, hơn nữa còn mạnh hơn cô, trên hết, ở bên cạnh anh cô có cảm giác an toàn, cảm thấy bản thân có thể yên tâm dựa dẫm anh, vì vậy cô liền muốn cùng anh yêu đương, đó chẳng phải là thuận theo lẽ tự nhiên ư? Bây giờ cô cũng không bị bất cứ điều gì trói buộc nữa.

Thế nhưng trường hợp hiện tại giữa cô và anh lại có chút phiền toái, còn bị ngăn trở, cô còn không biết nên bắt đầu quá trình yêu đương ra sao.

Hiện tại quyến rũ anh thì sợ dọa anh chạy mất, mang thân thế nói ra cũng không quá đáng tin, bởi anh chưa từng biết gì về chuyện đó, không chừng sẽ cho rằng cô còn trẻ người non dạ, vì rung động nhất thời mà bịa chuyện lừa anh.

Còn muốn gạo nấu thành cơm? Với bản tính chính trực, cố chấp của anh, không chừng tự làm ra chuyện gì đó ngu xuẩn không chừng, bởi anh sẽ quy tất thảy trách nhiệm cho bản thân, loạn luân với cháu gái, ôi chao, tội nghiệt đó thật sự rất nặng nề đấy.

Tích Di thở dài một hơi, duỗi tay ra với Kính Thuần, thần sắc mệt mỏi, đáng thương hề hề đưa vành mắt ửng đỏ nhìn anh: "Chú Kính Thuần, Di đau, Di muốn ôm ôm."

Thân thể Kính Thuần cứng lại trong giây lát, sự do dự như thủy triều đánh úp tâm trí anh một cách mãnh liệt, bất quá thấy dáng vẻ Tích Di đáng thương hề hề như vậy, nghĩ tới vết thương sau vai trái của cô là vì mình mà ra, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nhích người tới, chậm rì rì ôm cô vào lòng.

Khóe môi Tích Di cong lên, ánh mắt long lanh như chứa cả dải thiên hà, gương mặt tinh xảo bỗng trở nên thập phần quyến rũ, trông qua ấm áp không khác gì gió xuân.

Cô nhìn thấy rồi, thế mà vành tai bị phủ dưới tóc dài của anh lại ửng đỏ, người đàn ông này có phải đã độc thân quá lâu không?

Tích Di trầm mình vào vòng ôm ấm áp của Kính Thuần, cảm thấy bình yên đến nao lòng, vòng tay anh vừa lớn vừa rộng, vốn hai tay mang sức mạnh không nhỏ, nay lại vạn phần cẩn thận sợ chạm vào vết thương của cô, dùng tất thảy sự dịu dàng bao bọc lấy cô.

Dáng vẻ có phần ngốc nghếch đó, lọt vào mắt cô liền trở nên nhu tình khó nói hết.

Thôi được rồi, nếu đã không thể gấp gáp hay đánh nhanh rút gọn, cô đành dùng kế mưa dầm thấm lâu vậy, dù sao cô và anh vẫn còn kha khá thời gian, không gọi là gấp rút.

Đợi khi anh trầm luân vào, lúc đó cô sẽ nói thân thế của mình ra, sau đó trực tiếp đưa anh đến căn cứ an toàn của gia tộc để chứng minh là được.

Những căn cứ lớn đều ở miền bắc, căn cứ an toàn Kính Thuần muốn gia nhập hay căn cứ an toàn của gia tộc cũng không ngoại lệ, do đó muốn chứng minh thân thế cũng cần đợi một thời gian nữa, bây giờ không thể.

Chỉ là trong khoảng thời gian mưa dầm thấm lâu này, cần phải cẩn thận một chút, nếu tiết tấu quá nhanh cũng có thể dọa Kính Thuần chạy mất, quan trọng nhất là không để kẻ khác quấy rầy.

Cẩm Liên cũng không đáng là gì để cô phải nhọc tâm, kẻ Tích Di lo nghĩ không ai khác hơn là nữ chính, dù sao cô ta cũng là nữ chính, trong nguyên tác sẽ nên duyên vợ chồng với Kính Thuần, không thể không để tâm.

Dù hiện tại mọi chuyện đều khác xa nguyên tác, nhưng những điều quan trọng vẫn nguyên vẹn không thay đổi, do đó Tích Di cảm thấy, có khi hào quang của nữ chính sẽ rất lợi hại, cô phải lưu ý, không được chủ quan.

Mà cách an toàn nhất là để Kính Thuần không gặp được nữ chính, không phải cô sợ cô ta, chỉ là tình hình hiện tại Kính Thuần chưa thuộc về cô, cô không thể mạo hiểm như vậy, nhất định phải bóp chết nguy cơ khi nó còn trong trứng nước.

Trời cao trong vành vạnh, trăng sáng trên cao chiếu rọi khắp màn đêm, gió thanh mát thổi qua từng cơn khiến lòng người không khỏi lạnh lẽo.

Thế mới nói, Tích Di thiên tính vạn tính lại không nhớ ra, hoặc giả là không muốn nhớ ra câu nói 'người tính không bằng trời tính', có một số chuyện, không phải cứ muốn là sẽ đạt được, căn bản, nếu mệnh đã thế, chỉ đành bất lực tòng tâm.

Cuối cùng, chỉ có thể thốt lên hai từ giá như…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương