Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

"Két!"

Tiếng phanh xe rít lên chói tai trên đường, máu loang lổ, một người phụ nữ nằm giữa vũng máu, đã xảy ra tai nạn!

Hở?”

Hà Nghệ cau mày, giảm tốc độ đột ngột.

“Mau cứu vợ tôi với, làm ơn!” Một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi lao tới, nước mắt chảy ròng, khẩn khoản. “Cô có thể giúp đưa bà ấy đi bệnh viện được không?”

Ơ?”

Không chút đắn đo, Hà Nghệ dừng xe lại: “Lục Trần, xuống cứu người!”

“Ừm.”

Tôi vừa chuẩn bị xuống xe, khóe mắt bỗng thoáng nhìn thấy một chiếc xe đen từ con hẻm lao ra, đâm xuyên qua hàng rào bảo vệ, ủi thẳng tới!

Thôi chết, có âm mưu gì ở đây rồi!

Trong khoảnh khắc chiếc xe lao tới, tôi phản ứng không kịp, chỉ kịp che chắn cho Hà Nghệ. Gương mặt đẹp đẽ của cô ấy lộ vẻ kinh hoàng: “Ôi không…”

“Rầm!”

Cùng theo âm thanh va chạm, chiếc xe thể thao đen của Hà Nghệ bị hất văng khỏi đường. Tôi thì đầu óc trống rỗng, cơ thể chịu cú sốc mạnh, còn Hà Nghệ gục trên ghế lái, trên trán rỉ ra một vệt máu.

Tôi cố lắc mạnh đầu cho tỉnh táo, xuyên qua làn khói, hai gã đàn ông mặt mày dữ tợn xông tới, miệng chửi bới: “Kiểm tra xem con nhãi đó chết chưa!”

Quả nhiên là mưu sát có tính toán!

Tôi cố gắng cử động, tay chân không gãy nhưng lưng rất đau nhức. Bế Hà Nghệ đang ngất ra khỏi xe, tôi thấy máu rỉ ra trên ngực áo sơ mi trắng của mình, nhức nhối.

“Chết tiệt, vẫn còn thằng nhãi này, xử nó mau!”

Hai tên lao tới, tay vung gậy sắt không thương tiếc.

Bốp!”

Gậy sắt đập mạnh vào vai tôi, đau thấu tận xương.

Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, ở khu vực hoang vắng ít người qua lại này, rõ ràng chúng tôi đã lọt vào một cái bẫy chết người. Tôi đạp mạnh vào bụng một tên, hắn ôm bụng quỵ xuống.

Tôi vội vã ôm chặt Hà Nghệ, chạy thục mạng ra giữa đường, chỉ mong có người qua lại.

Lại một cú đập vào vai khiến máu tuôn thấm qua áo, còn Hà Nghệ vẫn bất tỉnh, hàng mi dài buồn bã nhắm chặt.

“Nhất định phải bảo vệ cô ấy, không thể để cô ấy bị tổn thương nữa, dù có phải đánh đổi tính mạng!” Tôi nhủ thầm, từng bước chật vật lê ra đường lớn.

May mắn thay, có một chiếc xe hơi lao tới. Tôi chắn trước đầu xe, nhưng hai gã sát thủ vẫn vung gậy sắt xông tới.

“Mở cửa!”

Tôi hét lên, nhưng người đàn ông trong xe có vẻ sợ hãi, ngập ngừng không dám.

“Mở cửa, mẹ kiếp!” Tôi đấm mạnh vào cửa xe đến nứt cả kính, khiến ông ta hốt hoảng mở cửa.

Tôi nhanh chóng đẩy Hà Nghệ vào xe, rồi hét lên: “Nhanh lên, đưa cô ấy đến bệnh viện!”

Người đàn ông sợ hãi gật đầu, trong khi hai gã sát thủ đã ở ngay sau.

Biết mình không thể thoát, tôi quay người ngăn bọn chúng lại, để chiếc xe có thể an toàn rời đi.

“Chết tiệt, thằng nhãi này dám cản đường à, xử nó!

Mặt hắn đầy sẹo, nhe răng cười độc ác rồi xông tới.

Tôi không thể vùng vẫy nhiều, chấn thương trước đó đã quá nặng, cuối cùng đành khuỵu xuống.

Cốp!”

Một cú đánh điên cuồng sau gáy khiến tôi choáng váng, cả người đổ sụp xuống mặt đường.

***

Tôi chìm trong bóng tối, không còn thấy gì nữa.

Chết rồi sao?

Tôi tự hỏi đi hỏi lại, nhưng chẳng ai đáp lời.

Tôi quỳ gối trong bóng tối, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập, lời mẹ dặn khi bà sắp lìa đời như văng vẳng bên tai. “Lục Trần, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt…”

“Mẹ ơi, con xin lỗi, con không làm được rồi…”

“Mẹ ơi, con sợ…”

Tôi khóc nức nở, miệng không thể mở, chẳng thốt nổi câu từ nào, chỉ có nỗi sợ hãi tuyệt vọng bao trùm tất cả.

Bỗng, bên tai tôi có tiếng người thì thầm—

“Thằng này là ai? Giờ làm gì đây?”

“Làm gì nữa? Chôn đi, mẹ kiếp, tự nó chuốc họa vào thân thôi! Tự mình tìm chết mà!”

Không lâu sau, tôi cảm thấy cơ thể chìm dần vào đất, và cuối cùng là bóng tối vô tận.

---

Trong đêm, giữa vùng đồng quê hoang vắng, một mô đất mới được đắp nên.

“Xoạt!”

Một cánh tay thò lên từ lòng đất.

Tôi cúi xuống, nhìn cánh tay lấm lem bùn đất, không thể tin nổi – tôi bị chôn sống mà vẫn chưa chết. Sao có thể như vậy?

Tôi ngạc nhiên nhìn quanh, phía sau là nấm mồ cạn bùn đất tứ tung. Xem ra tôi bị chôn dưới lớp đất khoảng 20 cm, đất mềm xốp, có lẽ vẫn đủ cho tôi thở được. Điều đó giải thích vì sao tôi chưa chết.

Ư…”

Một tiếng rên nhỏ bật ra. Gáy tôi đau như xé thịt, cú đánh chí mạng đó suýt lấy mạng tôi nhưng tôi vẫn sống, đúng là trong cái rủi có cái may.

Tôi ngẩng đầu nhìn quanh, bầu trời đầy sao, trời đã về đêm rồi.

Tôi mất điện thoại, vai áo rách tươm, loang máu, hễ động đậy là đau đến thấu xương.

May mắn sống sót, nhưng lòng tôi vẫn lo cho Hà Nghệ, không biết cô ấy có an toàn sau khi được đưa đến bệnh viện không? Vì sao lại có kẻ muốn giết cô ấy? Quá nhiều nghi vấn chưa có lời giải…

Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, phải về nhà đã, bụng tôi kêu ọc ọc, chẳng biết đã chịu đói bao lâu rồi.

Bước loạng choạng ra đường lớn, mà lòng tôi vẫn còn hoang mang, khi Hà Nghệ gặp nạn, tôi chẳng do dự lấy thân che chắn cho cô ấy. Vì sao tôi lại làm thế?

Tôi lắc đầu, thật chẳng hiểu tại sao nữa.

Chờ hơn nửa tiếng mới có chuyến xe bus, bác tài nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt kinh ngạc. “Chú em mới chui từ dưới cống lên à?”

Tôi chỉ cười gượng, “Cũng gần như vậy, tại đen quá mà.”

Trên đường đi, dù điện thoại đã mất, may thay tấm thẻ Hà Nghệ đưa tôi vẫn còn, ít ra tôi cũng còn chút vốn sống qua ngày. Đêm mai là ngày Thiên Tung mở cửa, với năng lực của tôi trong game, dù không tung hoành thiên hạ thì chí ít cũng kiếm sống dễ dàng.

Xoa xoa cái gáy vẫn còn đau, lòng tôi đầy thắc mắc – sau cú đánh mạnh ấy, đáng lẽ hộp sọ tôi phải nứt rồi, rồi còn bị chôn dưới đất bao lâu cũng chẳng rõ, thế mà vẫn sống sót bò dậy, thật chẳng hiểu nổi.

Nhìn lại khu vực tối đen nơi mình bị chôn, đó là một khu đất chưa khai hoang, nhìn hao hao bãi tha ma với những nấm mồ thấp lè tè, san sát nhau.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi bật cười tự giễu: “Thôi, còn sống là may rồi, nghĩ nhiều làm gì.”

---

Khi tôi về đến căn hộ của mình thì trời đã tối mò.

Đó là căn phòng hộ một phòng ngủ, thuê với giá 2200 NDT một tháng. Hồi tháng trước, tôi kẹt đến nỗi không đủ tiền đóng tiền nhà, may mà có một người bạn hào hiệp giúp đỡ. Tất nhiên, đổi lại tôi cũng đã tặng tên đó một thần khí đại kiếm cấp thấp để thỏa cơn nghiện game. Dù sao, Linh Đỗng cũng sắp đóng cửa rồi, đống trang bị đó cũng chẳng còn bao nhiêu giá trị.

Bước lên cầu thang tối om, tôi vừa rút chìa khóa ra thì thấy một bóng người từ cửa phòng lao tới.

Đậu má! Làm gì mà giờ này mới về thế? Hai ngày nay làm cái giống gì mà không nghe điện thoại luôn vậy?”

Nghe giọng, tôi liền nhận ra đó là ai.

Là Đỗ Thập Tam, người anh em thân nhất của tôi. Gọi là thân, vì cậu ta muốn gì tôi cũng cho, và ngược lại. Từ thời tiểu học lên đến đại học, chúng tôi thân nhau như anh em ruột. Trừ bạn gái là không chia sẻ, còn lại thì chẳng có bí mật nào giữa hai đứa. Tất nhiên, lý do không chia sẻ bạn gái là vì tôi chưa từng có người nào, còn Đỗ Thập Tam thì thay bạn gái như thay áo, thậm chí còn nhanh hơn cả thế.

Dưới ánh đèn mờ, Thập Tam nhìn tôi, thốt lên kinh ngạc. “Lục Trần, sao trông cậu tàn tạ thế? À mà, tôi nghe nói rồi, cậu bị Trúc Ảnh Loạn săn đến nỗi phải xóa tài khoản hả… Nhưng thôi, Trúc Ảnh Loạn giờ nổi như cồn, trong giới game thủ Trung Quốc, hội Cổ Kiếm Mộng Hồn của cậu cũng không đấu lại được nữa rồi.”

Tôi mỉm cười, vỗ vai Thập Tam, rồi đáp: “Không sao, cứ thoải mái mà nghĩ đi. Trúc Ảnh Loạn bây giờ đang thịnh, nhưng thịnh quá tất suy. Cùng lắm thì bị tiêu diệt, phải xóa tài khoản, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cậu còn trẻ, phải lạc quan lên.”

“Lạc quan cái đầu cậu ấy…” Thập Tam thở dài, vẻ mặt ngao ngán. “Cuối cùng là ai đang an ủi ai đây, cậu hay tôi?”

“Thập Tam, cậu đến nhà tôi làm gì?” Tôi nhíu mày hỏi. “Mai là ngày Thiên Tung mở cửa, cậu không chuẩn bị mấy thứ cần thiết đi, sao lại mò sang đây?”

Thập Tam cắn miếng dưa chuột, nhướn mày ngạc nhiên: “Cậu bị lú hả? Thiên Tung mở cửa chính thức nửa đêm nay đấy, sao lại thành ngày mai được?”

“Gì cơ? Là tối nay?! Tối nay là ngày mấy?” Tôi hơi hoang mang.

“Ngày mười rồi đấy, không phải à?”

“Mười…”

Tôi sững sờ, ngày tôi gặp Hà Nghệ là mùng tám, giờ đã là mười. Lẽ nào tôi đã hôn mê trong lòng đất suốt một ngày một đêm? Sao có thể thế được chứ?!

“Này, cậu sao thế, huynh đệ?” Thập Tam vỗ vai tôi, hỏi: “Hôm nay là ngày mười mà, có gì sai à?”

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Không có gì. Vậy là tối nay Thiên Tung mở cửa, sao cậu còn có thời gian rảnh chạy sang đây?”

“Cậu đúng là thằng vô tâm!” Thập Tam trừng mắt, nước miếng bắn tung tóe. “Mấy ngày không liên lạc được với cậu, tôi lo cậu xảy ra chuyện nên mới đến xem. Cậu về rồi thì tôi đi đây, cũng kịp về nhà trước nửa đêm. Hẹn gặp trong game nhé! Cậu định đặt ID là gì, vẫn dùng tên Lạc Trần chứ?”

“Tôi chưa nghĩ ra, chắc không dùng cái tên đó nữa. Còn cậu thì sao, sẽ dùng tên gì?”

“Tôi cũng chưa biết. Nhiều người đăng ký quá, tôi tính lấy cái tên Phong Lưu Ca hay Hiệp Khách Anh Tuấn gì đó, nhưng xem ra khó mà được.”

“Ừ, vậy cậu về đi. Ra khỏi làng tân thủ rồi liên lạc cũng chưa muộn.”

OK, tôi đi đây. À, có mang cho cậu mấy cân thịt bò khô đấy, định uống với cậu vài ly,  cậu về muộn quá, thôi để hôm khác vậy.”

Quả thật vậy, tôi ngó qua bàn thấy có một túi thịt bò và một chai rượu xái, mà trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp. Bôn ba bao năm trời, ít ra vẫn còn một người gọi là tri kỷ.

Thập Tam rời đi, bóng cậu ấy ngả dài ra sau dưới ngọn đèn đường. Trong game, cậu ấy không phải cao thủ gì, thậm chí chỉ là tay tân binh gà mờ. Người khác tung hoành lưu danh thành giai thoại, còn cậu ấy chỉ lưu lại một bóng lưng.

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương