Võ Thần Trở Lại Cấp 2 (BẢN DỊCH)
-
Chapter 26
Chương 26
“S-Sung JiHan?!”
‘C-cái gì? Tại sao hắn ta lại ở đây? Làm sao một người ở dưới chân tháp lại có thể ở đây được…?’
“Trước tiên, hãy bắt đầu với cái chết của ngươi nào.”
BÙM!
Khi tay JiHan vòng qua đầu Gyu-hyuk, nó nổ tung như một quả bóng bay.
Đó sẽ là một cảnh tượng khủng khiếp nếu nó không phải là một trò chơi.
JiHan cúi đầu trước Massid.
“Cảm ơn vì đã ngăn hắn ta lại.”
Massid chỉ nhún vai của anh ấy.
Tap, tap.
JiHan đi về phía Gyu-hyuk sẽ hồi sinh.
“Trò chơi ngu xẩn này! Làm sao một người chơi hạng Đồng lại có thể đến đây nhanh như vậy...?!”
Ngay khi sống lại, Gyu-hyuk đã chửi bới.
Dù vừa mới chết nhưng anh ta vẫn còn rất phấn chấn.
Suy cho cùng, lần đó anh ta sẽ không phải nhận hình phạt như bị tụt cấp hay mất kỹ năng.
‘Ngay cả khi mình cầu xin anh ta, anh ta cũng sẽ không tha cho mình, và có vẻ như mình sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ bây giờ, vì vậy mình có thể tiếp tục nguyền rủa anh ta để nhận được một số tiền quyên góp.’
Đưa ra được kết luận đó, Gyu-hyuk mở miệng.
“Này! Cái tên khốn nhà ngư--”
Anh ta định chửi lại không một chút do dự, nhưng...
“Ugh?!
Tay trái của JiHan bịt miệng anh ta lại.
“Chắc hẳn ngươi không sợ vì nghĩ đây chỉ là một trò chơi,” JiHan bình tĩnh lẩm bẩm. “Nỗi đau hầu hết được lọc qua đầu nối của Mạng lưới chiến đấu, và ngay cả khi ngươi chết, ngươi cũng chỉ giảm đi một cấp bậc. Chà, đó là điều mà hầu hết mọi người sẽ nghĩ.”
“Ugh! Ub!”
Tay phải của JiHan siết chặt vai Gyu-hyuk.
“Ta sẽ cho ngươi thấy một thế giới mà ngươi chưa biết đến.”
Whoosh.
Gyu-hyuk cảm thấy một năng lượng vô danh xâm nhập và lan truyền khắp cơ thể mình.
Đó là một cảm giác tương tự như khi một Pháp sư sử dụng Pháp lực từ trái tim của họ, nhưng đó là một nguồn năng lượng hoàn toàn khác với năng lượng của Gyu-hyuk. Nó lạnh và sắc bén.
“U... Ugh...”
Năng lượng lan truyền khắp cơ thể Gyu-hyuk xé nát cơ bắp và vặn xương của anh ta.
Đó là một kỹ thuật gọi là ‘Bất tương giao’ mà chỉ một số võ sĩ có thể sử dụng.
Gyu-Hyuk đổ mồ hôi lo lắng sau khi nhìn thấy cơ thể mình tự xoắn lại.
‘Mình mừng vì đã mua một đầu nối đắt tiền của Mạng lưới chiến đấu.’
Đó là thời điểm đặc tính của người Hàn Quốc muốn có thiết lập tốt nhất có thể, ngay cả khi cấp độ của họ thấp, cũng sẽ tỏa sáng.
‘Cơ thể mình hiện đang bị tổn thương, nhưng nếu nó đến mức này thì...’
Nếu anh ta sử dụng một đầu nối rẻ tiền , anh ta chắc chắn đã phát điên vì đau đớn rồi.
Anh ta không thể tin được rằng đầu nối Mạng lưới chiến đấu của của mình, đã giúp anh ta giảm 95% nỗi đau, đáng tin cậy đến mức nào.
Anh ta cần phải nhận sát thương và chết càng nhanh càng tốt.
“Phục hồi.”
Gyu- Hyuk, người đang chờ đợi cái chết của mình, đã được JiHan chữa lành.
Cơ thể anh ta lành lại, và cơ bắp của anh ta lại bắt đầu co giật.
‘Chết tiệt... Đúng là một thằng khốn tàn nhẫn.’
Anh ấy sẽ không để Gyu-hyuk chết sao?
Sung JiHan tiếp tục sử dụng Phục hồi.
“Phục hồi.”
“Phục hồi.”
Gyu-hyuk đã có thể sống sót nhờ vào phép thuật phục hồi.
‘Mày là một thằng khốn. Mày đang nghĩ rằng tao sẽ thua sao... Huh?’
Gyu-hyuk đang cố gắng chịu đựng cơn đau, nhưng mắt anh ta đột nhiên trợn ngược lên vì đau đớn.
‘Ugh... AGH!’
Giữ vững niềm kiêu hãnh của mình, trước đó anh ta thậm chí còn không rên rỉ, nhưng anh ta đột nhiên không thể chống cự lại cơn đau được nữa.
‘C-cái gì? Tại sao nó lại đau đến thế?!’
Gyu-hyuk lăn trên sàn và hét lên. Cơn đau ở một mức độ hoàn toàn khác so với trước đó. Từng sợi lông trên người anh đều dựng đứng, thậm chí anh còn nghĩ mình thà chết còn hơn.
‘Ugh... Kiểm tra hệ thống!’
* * *
[Beep - Bình thường.]
Anh ta nghĩ đầu nối Mạng lưới chiến đấu của mình có thể đã bị hỏng trong giây lát, nhưng đầu nối vẫn hoạt động như dự kiến.
“Phục hồi.”
Mặc cho Gyu-hyuk lăn lộn trên sàn trong đau đớn, JiHan vẫn tiếp tục sử dụng Phục hồi.
Âm thanh của phép thuật Phục hồi vang lên liên tục.
“AGH!”
Ngay cả khi lăn lộn trên sàn vì đau đớn, Gyu-hyuk vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh cảm thấy như có điều gì đó đau đớn hơn đang chờ đợi mình. Chính xác hơn, anh ta nghĩ JiHan không thể nào để mọi chuyện kết thúc như thế được, và chắc chắn rồi…
Sau khi một phép Phục hồi khác được áp dụng lên anh ta…
“Uh, uuh, ugh!”
Hét lên như một con thú, Gyu-hyuk biến thành ánh sáng và biến mất.
Anh ta đã chết dù đã được hồi máu, và nguyên nhân cái chết là do ngất xỉu vì đau không thể chịu nổi.
Nhìn vào nơi Gyu-hyuk đã ở, JiHan thờ ơ lẩm bẩm, “Không ngờ hắn ta thậm chí còn không thể chịu đựng được đến mức này.”
JiHan đợi Gyu-hyuk sống lại lần thứ hai, và sau đó…
Paf-
“Tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi! Tôi đã sai rồi... Ugh!”
Gyu-hyuk sống lại, cơ thể anh ta run rẩy, và JiHan lại bịt miệng anh ta trong khi nhìn anh ta một cách trống rỗng.
* * *
- Đáng sợ quá...
- Nó bỗng trở thành phim kinh dị.
- Tôi… tôi không thể xem được nữa ㅠㅠ
Người xem kênh của JiHan đều bị chấn động.
Mặc dù vẻ ngoài của Gyu-hyuk rất kỳ cục nhưng hầu hết mọi người đều nghe thấy những gì anh ta nói nên cho rằng anh ta xứng đáng bị như vậy.
Tuy nhiên, nhìn thấy Gyu-hyuk lăn lộn trên sàn trong khi sùi bọt mép khiến họ cảm thấy có gì đó khó chịu hơn cả.
Gyu-hyuk có vẻ như đang thực sự trải qua nỗi đau đớn không thể tả.
- Nhưng tại sao anh ta lại lên cơn như vậy?
- Bạn nói đúng. Đầu nối của Mạng lưới chiến đấu có thể giúp giảm đau.
- Anh ta đang diễn phải không?
- Cảm giác thật đến mức không thể giả được.
Hầu hết người xem đều không chắc tại sao Gyu-hyuk lại hành động như vậy, nhưng các chuyên gia của Mạng lưới chiến đấu, các trinh sát, bắt đầu thảo luận sôi nổi như thể họ có linh cảm.
- Không phải... đó là tác dụng phụ của việc nhận Phục hồi sao?
- Tác dụng phụ? Đó chẳng phải là hiện tượng thỉnh thoảng xảy ra khi điều trị tổn thương liên tục sao?
- Nghĩ lại thì có vẻ như đó là một tác dụng phụ. Có vẻ như kỹ thuật của JiHan đang khiến anh ta bị tổn thương liên tục...
- Woah... Vậy ra anh ấy đang sử dụng nó theo cách như vậy.
Khi bạn sử dụng phép thuật phục hồi cho người bị nhiễm độc, một cơn đau đột ngột đôi khi sẽ xảy ra. Nguyên nhân của nó vẫn chưa ai biết rõ, nhưng hiện tượng đó sẽ biến mất nếu bạn sử dụng Phục hồi cấp cao, đó là lý do tại sao hầu hết người chơi không biết về nó.
“Uh, uhh... AGH!”
Tốc biến!
Lần đó JiHan đã cẩn thận hơn với Bất tương giao.
Kim Gyu-hyuk, sau khi chịu đựng lâu hơn trước, cuối cùng đã không chịu nổi nỗi đau và chết.
“Ừm, tôi cần phải nhẹ nhàng hơn một chút.”
Khi JiHan chờ đợi nơi Gyu-hyuk sống lại, người xem có vẻ mệt mỏi.
- Lại nữa hả?
- Tàn nhẫn quá...
- Lần đầu tiên tôi thấy thương một tên chơi khăm.
“Tôi… tôi sai rồi! L-làm ơn, cứu tôi với! Không, cứ giết tôi một cách gọn lẹ đi!”
Ngay khi Gyu-hyuk sống lại, anh đã khóc rất to và bám vào chân JiHan cầu xin.
Thái độ kiêu ngạo trước đây của anh ta không còn thấy đâu nữa.
- TSK tsk. Đó là lý do tại sao anh không nên nói quá nhiều.
- Phần giáo dục khá thỏa mãn... nhưng có vẻ như thế này hơi quá đáng.
- Chẳng phải đó là lý do Mạng lưới chiến đấu ngay từ đầu dành cho khán giả trưởng thành sao?
- Điều đó có lý. Ai đó luôn bị nổ tung trong mọi trò chơi.
Nếu đó là một trang web phát trực tuyến được lưu trữ trên Trái đất thì nó đã bị chặn từ lâu, nhưng những điều đó không áp dụng cho Mạng lưới chiến đấu. Ngay từ đầu nó đã là một game chiến đấu đẫm máu nên không có gì giống như một bộ lọc.
“Lần này ta sẽ nhẹ nhàng thôi.”
“A... Aah... Làm ơn!”
JiHan phớt lờ lời cầu xin của Gyu-hyuk và lại đưa tay ra. Anh ấy muốn đưa ra một ví dụ rõ ràng về những gì đã xảy ra khi Gyu-hyuk nói quá nhiều về anh ấy, nhưng vào lúc đó…
[Sae-ah0822 đã quyên góp 10.000 GP.]
[Chú ơi! Thế là đủ rồi. Cháu không sao đâu! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chú sẽ mất hết người đăng ký mất!]
JiHan dừng tay sau khi đọc phần quyên góp của Sae-ah0822.
Ngày 22 tháng 8…
ID có ngày sinh của Sae-ah nên nó khó có thể là mạo danh cô ấy.
‘Nhưng... thế này vẫn chưa đủ.’
JiHan nhìn Gyu-hyuk. Dựa theo tiêu chuẩn của kiếp trước, bấy nhiêu đó chẳng là gì cả, lẽ ra anh nên nghiêm khắc hơn với anh ta.
‘Được rồi, dừng lại thôi...’
Họ vẫn đang trong thời kỳ hòa bình nên giá trị đạo đức của người dân đã khác so với thời điểm phần lớn thế giới sụp đổ.
Lúc này thì bấy nhiêu đó là đủ rồi, nhưng có một điều anh cần phải biết.
“Ai yêu cầu ngươi làm việc này?”
“C-cứu tôi với. Không, cứ giết tôi đi… Vâng?”
“Ai đã yêu cầu ngươi làm vỡ tinh thể? Đừng nói với ta là ngươi tự nguyện làm điều đó nhé.”
Gyu-hyuk nhanh chóng trả lời sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của JiHan.
“Đó… đó là Câu lạc bộ người hâm mộ Kiếm Vương! Nếu… nếu anh nhìn vào kênh của tôi, có một nhiệm vụ trị giá 55.000 GP!”
“Câu lạc bộ người hâm mộ Kiếm Vương đưa ra nhiều GP như một phần thưởng?”
“V-vâng... FC Kiếm Vương 898! Chỉ riêng tên khốn đó đã đưa ra 50.000 GP! Hơn nữa, ai là người...? À, vâng. Kiếm Vương luv124! Tên khốn đó đã tặng và yêu cầu tôi nguyền rủa anh!”
Gyu-hyuk lần lượt đọc danh sách các nhà tài trợ. Có vẻ như xương của anh ta rất đau.
“Thật sao? Được rồi.”
Cho dù là người hâm mộ của Kiếm Vương, nhưng bỏ ra 55K USD để đáp trả một lần?
‘Điều đó thật đáng ngờ. Mình sẽ xem xét việc này.’
JiHan nắm lấy cổ áo Gyu-hyuk.
“Ngươi nên cảm ơn Sae-ah vì đã ngăn cản ta.”
“H-hiểu rồi! Cảm ơn. Cô Yoon, cảm ơn cô rất nhiều!”
“Rồi giờ thì đi đi.”
Whish!
JiHan ném Gyu-hyuk ra khỏi tòa tháp, Gyu-hyuk đã hét lên cổ vũ khi ngã xuống.
Dù sắp chết nhưng trên khuôn mặt anh ta vẫn hiện lên niềm vui.
Paf!
[Pháp sư ‘Kim Gyu-hyuk’ đã chết.]
[Kim Gyu-hyuk đã bị loại khỏi trò chơi này.]
JiHan nhìn thông báo với ánh mắt thanh thản.
Anh đã giết Gyu-hyuk tám lần kể từ khi trở lại.
Anh ấy có lẽ sẽ không nhìn thấy một sự chà xát như vậy nữa một khi anh ấy tiếp tục quá trình thăng cấp mà anh ấy đã tạm dừng trong vài ngày.
‘Mình không thể hoàn thành chuỗi nhiệm vụ do sự xáo trộn vô nghĩa này.’
Anh ấy có thể dễ dàng đạt được một nghìn lần giết nếu tiếp tục giết thây ma.
[Tháp 7 là tòa tháp thứ 3 bị loại bỏ.]
Ba tòa tháp đã bị loại bỏ và có vẻ như thời gian không còn nhiều.
Liệu anh ấy có nên hài lòng với việc sử dụng ba trường tiên dược để thức tỉnh Vô danh Thần công không?
Khi Sung JiHan đang nghĩ vậy thì…
[Bạn đã tự mình tiêu diệt 1.000 thây ma.]
[Bạn đã hoàn thành chuỗi nhiệm vụ ‘Khởi nguồn Thây ma (1)’.]
“...?”
Một cửa sổ thông báo bất ngờ hiện lên trước mắt anh.
____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook