Chap 89

 

Kì thi ở Binh Võ ban đã kết thúc.

Sau khi các giáo đầu bàn bạc một hồi lâu, Thanh Vũ đã có cơ hội được tham gia vào kì thi của Ất Võ Ban.

Hàn Thái Tịch đang nóng giận nên không thèm xem xét đến cả gia thế của Gia Cát San San, hắn dốc toàn lực ra thử thách thí sinh, vì vậy mà Gia Cát San San đã phải vất vả đến mức đầu óc rối bù mới lấy được sợi hồng tuyến.

Chỉ có Thanh Sương là thông qua một cách thư thái nhất.

Cùng vì ba người này mà độ khó của bài thi ở Binh Võ Ban đã tăng lên, khiến cho số người thông qua chưa đến tam thập.

Đây là một con số vô cùng ít so với kế hoạch ban đầu, vì vậy nên có rất nhiều tình huống phức tạp xảy ra như là phải thi lại, vv

Sau khi thông qua bài thi của Binh Võ ban, các thí sinh sẽ có thời gian để nghỉ ngơi, họ đều nghỉ lại tại các khách điếm ở trong Võ Lâm Minh.

Rột rột, ực ực.

“.......”

Gia Cát San San ngơ ra nhìn Thanh Vũ.

Hắn ta ăn nhiều thật đấy. Rốt cuộc là làm thế nào mà hắn có thể nhét hết được đống thức ăn đó vào bụng nhỉ.

“Mỗi lần nhìn đạo trưởng ta lại càng thấy thán phục.”

Trước lời cảm thán của Gia Cát San San, Thanh Sương gượng cười.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Rốt cuộc thì cũng đến kì thi của Ất Võ ban rồi nhỉ.”

“Vâng. Khác với những cuộc thi trước, số người được lựa chọn để thông qua bài thi lần này là tám người, có lẽ sẽ cạnh tranh gay gắt lắm đây.”

“Tiểu thư có biết bài thi lần này sẽ diễn ra như thế nào không?”

“Không. Nội dung đó vẫn chưa được thông báo.”

“Hừm.”

Một người nắm bắt thông tin nhạy bén như Gia Cát San San cũng chưa biết gì về nội dung bài thi của Ất Võ ban.

“Có một điều mà ta biết chính là tổng quản của cuộc thi lần này chính là đại hiệp Dương Tiêu Phong.”

“Sao cơ? Dương đại hiệp ư?”

“Nói vậy chẳng lẽ hai vị đã có nhân duyên từ trước rồi sao?”

“À, không phải vậy đâu. Người có nhân duyên với Dương đại hiệp là sư thúc của ta.”

“Hóa ra là vậy. Nhưng mà dù sao thì cũng rất đáng trông chờ. Bởi đây là bài thi mà Dương đại hiệp – một trong Võ Lâm Thất Thánh trực tiếp đứng ra đảm nhiệm.”

“Vậy là ngày mai buổi học sẽ bắt đầu đúng không?”

“Vâng.”

“Khả năng cao là bài thi sẽ diễn ra ngay giữa buổi học đấy?”

“Vâng. Ta cũng đoán là như vậy. Có lẽ họ sẽ tiến hành đánh giá trên đa phương diện. Nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bài thi ở Ất Võ ban.”

Trước lời nói của Gia Cát San San, Thanh Vũ vừa ăn thịt vừa ngơ ra, còn Thanh Sương thì gật gật đầu.

Có cả thảy tám mươi người đã thông qua bài thi ở Binh Võ ban. Những người được công nhận ở Ất Võ ban đều đang chờ đợi Dương Tiêu Phong – người vẫn chưa đến Long Phụng Hội, họ tháo dỡ hành lý của mình tại nơi ở được quy định ở Long Phụng Quan.

Lịch thi vẫn chưa được được công bố một cách rõ ràng nên giống như lời của Gia Cát San San, tuyệt đối không thể thả lỏng được.

Khác với Thanh Vũ, Thanh Sương tuyệt đối muốn vào Giáp Võ Ban.

Sư thúc mà hắn tôn kính.

Khi đứng bên sư thúc, thực lực của hắn vẫn còn quá nhiều thiếu sót.

Lúc họ rời Võ Đang, không có ai bắt họ phải làm gì hay hướng đến mục tiêu nào cả.

Các sư phụ chỉ dặn dò lên đường bình an và giữ gìn sức khỏe.

Không ai bắt họ phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề như là nâng cao danh tiếng cho Võ Đang.

Nhưng Thanh Sương biết bản thân họ chính là khuôn mặt của Võ Đang.

Và người đang gánh vác sứ mệnh của Võ Đang tại Võ Lâm Minh tại thời điểm hiện tại chỉ có Thanh Sương và Thanh Vũ.

Họ là đại diện của Võ Đang. Những thành quả họ đạt được tại Long Phụng Hội chắc chắn sẽ giúp đưa danh tiếng của Võ Đang lên cao hơn.

“Sư thúc ta cũng sẽ sớm là Võ Lâm Thất Thánh thôi.”

Mối nhân duyên với Dương Tiêu Phong, và còn là Hỗ Giác Chi Thế với Kiếm Thánh Triết Chi Lượng.

Chỉ với hai điều đấy thôi cũng đã quá đủ để thấy được uy danh lừng lẫy của sư thúc rồi.

Đến cả danh hiệu Võ Đang Chi Kiếm cũng đủ thấy sư thúc đã đủ sức sánh ngang vai vế với bọn họ.

Giờ chính là lúc Thanh Sương và Thanh Vũ phải tiến lên.

Không nhận lấy sự giúp đỡ của bất kỳ ai mà là tự mình đứng dậy.

Là một đệ tử của Võ Đang cũng là một võ giả đại diện cho Ô Long Cung, ta sẽ không để cho sư thúc ta và cũng là thanh kiếm của Võ Đang phải hổ thẹn.

Ta phải nâng cao danh tiếng của Võ Đang.

Thanh Sương vô thức nắm chặt nắm đấm.

“Thanh Vũ.”

“.......Vâng?”

Thanh Vũ đang nhai thịt, nghe thấy tiếng gọi của Thanh Sương liền giật mình ngẩng đầu lên.

Hắn là một sư đệ dù rất giỏi võ công nhưng bản tính vẫn còn hiền lành và ngáo ngơ.

“Từ ngày mai cuộc thi sẽ bắt đầu. Trên cương vị là đạo sĩ của Võ Đang, chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức.”

“......Sao cơ ạ?”

“Hai người chúng ta nhất định phải vào được Giáp Võ ban.”

“Họ chỉ lấy có tám người thôi, đến cả đệ cũng phải vào ư? Nếu là sư huynh hay Gia Cát San San tiểu thư thì còn có thể chứ đệ thì..........bản thân đệ.....chắc là đệ sẽ vào Ất Võ ban thôi.”

Thanh Vũ gãi đầu cười ngượng nghịu.

Nhưng vẻ mặt của Thanh Sương lại rất nghiêm túc.

“Ừm, nếu sư thúc nghe được lời đó thì sẽ không để yên cho đệ đâu.”

“.........Sao cơ ạ?”

“Đệ cũng biết sư thúc rất ghét việc thua cuộc mà?”

“.......”

“Chắc người sẽ đánh đệ đến chết đấy?”

Trước lời nói lẩm bẩm của Thanh Sương, Thanh Vũ đặt miếng thịt trong tay xuống.

Hắn không còn cảm thấy ngon miệng nữa.

“Chắc là người sẽ đánh đấy. Chắc chắn luôn.”

Thanh Sương bày ra vẻ mặt nghiêm trọng và lắc lắc đầu, Thanh Vũ thấy vậy liền trợn to mắt đến mức thấy rõ cả đồng tử và nháy liên hồi.

“Vậy, vậy sao?”

“Chắc chắn luôn.”

“.........”

Đúng là một kiểu thuyết phục kì lạ. Trong đầu Thanh Vũ tràn ngập suy nghĩ ‘Nếu là sư thúc thì dễ là như vậy lắm.’

Bốp! Bốp! Cạch! Binh!

Có cảm giác như âm thanh đang truyền đến một cách sống động.

Những kinh nghiệm bị Chân Võ đánh – khoảng thời gian như địa ngục hiện lên trước mắt Thanh Vũ như một cuốn phim.

Và trên khuôn mặt của Thanh Sương là biểu cảm gian ác thường hiện lên trên gương mặt của Chân Võ mỗi khi nhìn hắn chằm chằm.

Run rẩy.

Rõ ràng ảo giác. Chỉ là ảo giác, thế nhưng hắn vẫn thấy rất thốn ở những chỗ bị Chân Võ đánh.

“Chúng ta hãy làm thật tốt nào.”

“.......Vâng, vâng!”

 

***

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Đã đến lúc các sinh đồ của Long Phụng Hội tham gia thi đấu.

Các Võ giả được chia ra thành Chính Võ ban, Binh Võ ban, Ất Võ ban được các giáo vụ giảng dạy theo chỉ định và trải qua một khoảng thời gian rất bận rộn.

Những lớp học mà họ phải tham gia rất đa dạng. Từ những kiến thức cơ bản về võ công cho đến các công pháp của rất nhiều môn phái, cho tới cách sinh tồn nơi hoang dã, các võ giả đã được tiếp thu một lượng kiến thức vô cùng lớn.

Và ở mỗi buổi học sẽ có bài đánh giá về buổi học hôm ấy, cứ mười ngày thì buổi đánh giá tổng hợp sẽ được diễn ra một lần.

Tuy nhiên thời gian tự do của mỗi người vẫn sẽ được đảm bảo sau khi lịch trình bận rộn ấy kết thúc. Không chỉ các giáo đầu mà các sinh đồ cũng vậy.

Thế nhưng chỉ có một mình Thanh Vũ là không được phép.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bài thi nhập quan đã trải qua được hai mươi ngày, một ngày nọ.

“Nào, hãy học thuộc cái này đi.”

“.........”

Gia Cát San San mặc y phục có thêu hình một con phượng hoàng, cho thấy rằng nàng ta là một thành viên của Ất võ ban, mở một cuốn sách và thúc giục Thanh Vũ.

“Cái này cũng phải học thuộc sao?”

“........”

Cái này cũng phải học ư? Chỉ có mỗi cái này thôi mà.

“Tất nhiên rồi. Đạo trưởng có biết là đạo trưởng đã thi trượt mấy lần rồi không hả?”

“..........”

Gia Cát San San khẽ cau mày, Thanh Vũ trở nên ỉu xìu.

“Đạo trưởng không nghe thấy giáo đầu nói gì sao? Nếu đạo trưởng còn rớt thêm một lần nữa thì không biết chừng đạo trưởng sẽ rớt khỏi Ất Võ ban luôn đấy.”

“........”

Gia Cát San San vì việc này mà đã giành rất nhiều thời gian của bản thân để bổ túc cho Thanh Vũ.

Cứ mười ngày bài thi tổng hợp cho các sinh đồ ở Ất Võ ban lại được diễn ra hai lần.

Thanh Vũ võ công rất lợi hại. Hắn là một trong những số ít sinh đồ có năng lực nổi bật ở Ất Võ ban.

Ngặt một nỗi kiến thức cơ bản lại tệ nhất trong số tám mươi người.

Và đó vẫn chưa phải là phần khó nhất. Kiến thức của Thanh Vũ có thể nói là phải dạy dỗ từ những điều cơ bản nhất.

Thực ra những tri thức yêu cầu ở một võ giả không quá nhiều. Họ không phải là những học sĩ nghiên cứu về quá khứ hay là những người cần có trình độ học cao làm gì.

Tuy nhiên họ vẫn bắt buộc phải thông thạo những kiến thức như là công pháp hoặc là kiến thức về khí quan.

Nhưng những kiến thức này cũng không quá khó. Nếu theo tiêu chuẩn của Gia Cát Thế Gia thì đây là những kiến thức vô cùng cơ bản mà đến một đứa trẻ năm tuổi cũng thuộc lòng.

Mặc dù đây không phải là mức độ mà Thanh Vũ khó có thể thông qua được, tuy nhiên hắn vẫn trượt.

Trượt, rớt. Hắn luyện được võ công đúng là một điều thần kỳ mà.

“Nào, để tôi giải thích lại lần nữa. Lục Hợp (六合) là để chỉ Thiên Địa (天地) và Đông Tây Nam Bắc.  Và như cách gọi thì Âm Dương Gia(陰陽家)..........”

Gia Cát San San giải thích không ngừng, Thanh Vũ dần dần chìm vào mông lung.

“Tập trung! Tập trung!”

Thanh Vũ giật mình trước tiếng la của Gia Cát San San.

“Nào, đạo trưởng đọc thử xem.”

“Vâng, Lục Hợp là Thiên Địa và Đông Tây Nam Bắc................là Đông Tây Nam Bắc....... là Đông Tây Nam Bắc..........”

Cũng không phải con vẹt mà hắn ta cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Nguyên cả câu cũng chưa đến 50 chữ. Gia Cát San San thật sự không thể hiểu nổi tại sao chỉ một câu đơn giản như vậy mà Thanh Vũ cũng không hiểu được, nàng thở dài.

Sự tiến bộ trong võ công của Thanh Vũ là rõ rệt. Trong các buổi học võ, Thanh Vũ vô cùng nhanh nhẹn, khả năng tiếp thu của hắn ta không chỉ có các sinh đồ mà đến cả giáo đầu cũng vô cùng ngạc nhiên.

Trong những buổi học sử dụng cơ thể thì là vậy.

Nhưng đối với buổi học sử dụng đầu óc thì.............

“Haiz.”

Nếu không phải Thanh Sương thỉnh cầu một cách tha thiết thì Gia Cát San San đã sớm bỏ cuộc rồi.

Lúc đầu nàng rất nhiệt huyết và tận tâm. Nàng nghĩ rằng nàng sẽ tạo ra một Thanh Vũ hoàn toàn khác.

Thế nhưng cái con người gì mà học một quên hai thế này? Có loại người ngốc nghếch đến mức này luôn sao?

Thanh Vũ biết Lục Hợp Quyền, nhưng lại chẳng biết tí gì về Lục Hợp, điều này có vô lý không cơ chứ?

Đúng là thần kỳ thật. Sao hắn ta có thể khác với sư huynh của mình như vậy?

Nếu so sánh với Thanh Sương – một đạo sĩ rất đáng tin cậy và mẫu mực thì Thanh Vũ thật sự là.....

Thấy Gia Cát San San thở dài, Thanh Vũ gãi đầu và cười bẽn lẽn.

“Chắc ta sẽ bị sư thúc giết mất thôi.....”

“.......”

“Chắc chắn là như vậy. Người sẽ giết ngươi.”

Thanh Sương đứng sau lưng Thanh Vũ, người không còn lấy một tí sức lực, làu bàu như một hồn ma lướt qua.

Sống lưng của Thanh Vũ lạnh toát.

Nếu nghĩ đến Chân Võ thì Thanh Vũ sẽ miễn cưỡng trở nên nhiệt huyết.

“Ờ, San San tiểu thư?”

“Sao thế?”

“Nhờ tiểu thư giải thích cho ta thêm một lần nữa.”

“........”

Gia Cát San San nhìn Thanh Vũ chằm chằm.

“Haiz. Được thôi. Làm ơn tập trung và nghe cho kĩ đây. Ngài không cần phải hiểu đâu, cứ học thuộc là được rồi. Ngài hiểu chứ?”

“.............Vâng.”

“Lục Hợp là......”

Gia Cát San San lại giải thích, Thanh Vũ chăm chỉ học thuộc từng chữ từng chữ một.

Mỗi lần Thanh Vũ không tập trung, Thanh Sương lại lướt qua sau lưng hắn như một bóng ma.

“Chắc chắn sư thúc sẽ giết ngươi............”

“..........”

 

***

Mục tiêu cơ bản của Long Phụng Hội là đưa các võ quan cũng như văn quan đến dạy dỗ các Hậu khởi chi tú.

Và việc này sẽ bắt đầu sau ngày 20,

“Haha, mời các ngài vào.”

Quan Chủ Long Phụng Quan Diệc Bạch cùng Gia Cát Hiệp Tiến, và các tổng giáo đầu của mỗi ban đang tụ tập lại niềm nở đón khách.

“Diện mạo của ngài quả là ngày càng khí phách.”

“Vậy sao?”

Trước lời nói của vị khách, Diệc Bạch cười hớn hở rồi chỉ vào chỗ ngồi.

“Được rồi, nghe nói ngài đã có được một vị trí khá ổn hả?”

“Vâng. Ở đó có rất nhiều đứa trẻ tài năng.”

“Ngài đã vất vả nhiều rồi.”

“Tất cả đều là công lao của các giáo đầu. Sự nhiệt tình của họ đúng là khiến ta phải thán phục.”

Diệc Bạch đẩy hết công lao cho các giáo đầu và nhún vai.

“Nào. Vậy giờ đã đến lúc chúng ta bắt đầu bài thi ở Ất Võ ban chưa nhỉ?”

“Vâng. Tất cả chúng ta đều mang mong chờ đây.”

Vị khách ở đây không ai khác chính là Dương Tiêu Phong.

“Việc chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Tuy có phát sinh một số vấn đề nhưng thông qua rất nhiều bài đánh giá, chúng ta đã chia các sinh đồ ra thành 8 đội rồi.”

“Các vị đã vất vả nhiều rồi. Đây đúng là một việc không hề dễ dàng.”

“Là nhờ ngài đại quân sư đã vạch ra kế hoạch rất rõ ràng đấy.”

Trước lời nói của Diệc Bạch, Dương Tiêu Phong nhìn qua Gia Cát Hiệp Tiến rồi nở một nụ cười và gật đầu.

“Mà các vị đã quyết định được nơi chúng ta sẽ gửi bọn trẻ đi chưa?”

“Chính vì điều ấy mà chúng ta mới bắt đầu muộn thế này đó.”

Dương Tiêu Phong nhận lấy bản đồ từ thuộc hạ rồi trải ra trên bàn.

“Có tổng cộng 8 chỗ đã được kiểm tra.”

“Ừm, chỗ này có phải là chỗ được xác nhận là có liên quan đến những kẻ được gọi là “Cung” không?”

“Đúng là như vậy.”

“Có thể sẽ nguy hiểm đấy.”

Kể từ khi nghe thấy chữ “Cung” từ Gia Cát Hiệp Tiến, khuôn mặt của Diệc Bạch ánh lên nét lo lắng.

“Mỗi đội sẽ được đi kèm cùng với một giáo đầu và hai võ giả tinh nhuệ của Bí Tuyến Đội (秘線隊). Dù sao thì cũng phải tiến hành bài đánh giá các sinh đồ thôi.”

8 giáo đầu của Ất Võ ban đều là những võ giả danh tiếng và đầy nghĩa khí, còn Bí Tuyến Đội là một tổ chức (thu thập) thông tin ngầm của Võ Lâm Minh do Dương Tiêu Phong dẫn dắt.   

Họ là những người thực hiện nhiệm vụ giám sát hành động của Thiên Tà Phái và Nhật Nguyệt Ma Giáo, vì vậy xét đến thực lực thì không hề thiếu.

“Từng đó chắc là đủ rồi.”

“Phải. Ta sẽ chia các sinh đồ ra cả thảy là 8 đội, mỗi người sẽ thực hiện nhiệm vụ được giao và chúng ta sẽ đánh giá chúng một cách đa diện về khả năng lãnh đạo, khả năng đối phó, giải quyết tình hình cũng như khả năng phát triển nữa.”

“Sau đó ta sẽ lựa chọn một thành viên ưu tú từ mỗi đội và tiến cử vào Giáp Võ ban sao?”

“Đúng là như vậy. Mục đích của việc tổ chức ra Long Phụng Hội lần này chính là nó."

Trước lời của Dương Tiêu Phong, Diệc Bạch gật gù.

Dưới Võ Lâm Minh có Lục Đại Quân Đoàn, tuy nhiên Võ Lâm Minh vẫn có  khả năng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của Cửu Phái Nhất Bang, Ngũ Đại Thế Gia cùng các bang phái vừa và nhỏ ở mỗi nơi.

Tức, đây không phải là thế lực mà Minh Chủ Võ Lâm Minh có thể kiểm soát một cách toàn diện. Đặc biệt khi những người đảm nhận vai trò Đại chủ đó lại là những trưởng lão của Võ Lâm Minh.

Chính vì vấn đề này mà họ không thể tập trung sức mạnh, dẫn đến rất nhiều lần thua khi đối đầu với Thiên Tà Phái và Nhật Nguyệt Ma Giáo.

Việc mở ra Long Phụng Hội chính là vì như vậy.

Nhìn bên ngoài thì đây chỉ giống như một học quan tập trung những võ giả có khả năng phát triển ở từng môn phái và huấn luyện cho họ.

Nhưng thực chất bên trong đó lại có một ẩn ý khác.

Thứ nhất, đây là sự chuẩn bị để đối phó với Thiên Tà Phái, Nhật Nguyệt Ma Giáo, và cả thế lực bí ẩn mang tên “Cung”.

Thứ hai, 8 võ giả đại diện cho Long Phụng Hội sẽ được tiến cử vào Giáp Võ ban và được đào tạo để trở thành những trụ cột của Võ Lâm Minh.

8 võ giả của Giáp Võ ban sẽ là những đội trưởng dẫn dắt các võ giả của Long Phụng Hội khi có chuyện.

Chính vì vậy nên Diệc Bạch dù không có bất kì thế lực nào ở Võ Lâm cũng đã ngồi vào chức Quan Chủ.

Điều này cũng đã được giải thích cho Diệc Bạch và các giáo đầu khác.

Và mục đích cuối cùng là biến họ thành thành viên của Võ Lâm Minh, hoạt động mạnh mẽ dưới sự kiểm soát của Minh chủ Võ Lâm Minh.

Để thực hiện điều này thì những người được chọn tham gia vào Long Phụng Hội đều đệ tử nhị thế của mỗi phái, thứ nam của các gia môn cách xa vị trí thừa kế với trưởng nam, và những đệ tử của các bang phái vừa và nhỏ bị kìm hãm bởi Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

Tất cả những việc này đều bắt đầu từ kế hoạch của Gia Cát Hiệp Tiến và được tiến hành thông qua cuộc thảo luận giữa Triết Chi Lượng, Dương Tiêu Phong và 4 tổng giáo đầu.


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Thông qua bài thi lần này, chúng ta sẽ hoàn thành thiết lập hệ thống của Long Phụng Hội và có thể điều tra chi tiết hơn về những kẻ được gọi là “Cung”.

“Thật đáng mong chờ.”

Dương Tiêu Phong gật gù, tất cả đều tỏ ý tán thành.

“Vậy chúng ta nên tiến hành bài thi vào ngày nào đây?”

“Ngày nào ư? Cái con người này. Đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi thì cứ tiến hành ngay thôi. Bây giờ hãy ngay lập tức tập hợp các võ sinh của Ất Võ ban lại tại đại liên võ trang.”

“Bây giờ ư?”

“Đúng vậy. Chúng ta còn chần chừ gì nữa chứ?”

Không ngần ngại thực hiện kế hoạch dự định trong lòng. Dương Tiêu Phong cũng đã đến rồi.

“Ta hiểu rồi. Vậy chúng ta tiến hành thôi.”

Diệc Bạch phì cười rồi nhìn Vạn Hoa Kiếm (萬花劍) Bạch Thiên Tinh – tổng giáo đầu của Ất Võ Ban.

“Bắt đầu thôi.”

“Vâng, thưa Quan chủ.”

 

 



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương