Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 191

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

 

 

 Chapter 191.

 

Không khí trở nên vặn vẹo xen lẫn một âm thanh kỳ quái, khí tức mà Chân Võ phát ra dần dần bao trùm lên toàn bộ không gian rộng lớn.

“Khư ư.......”

Những binh lính đang tiến lại gần bắt đầu khuỵu xuống, nhăn mặt đầy đau đớn trước cảm giác tồn tại vô cùng khủng bố của Chân Võ. 

Không phải ngay cả các tướng lĩnh của quân đội cũng không thể tùy tiện chống đỡ được uy áp của một võ giả đạt đến cảnh giới Cang Khí, chứ đừng nói đến những binh lính như bọn họ sao?

Thình thịch, thình thịch.

Chân Võ đẩy Vân Nham ra và nắm lấy cổ áo Hoàng Các Thủ, đi xuyên qua khoảng trống giữa các binh lính.

"Chân Võ đạo trưởng?"

Vân Nham nghi hoặc nhưng vì biểu cảm đầy tức giận của Chân Võ nên Vân Nham cũng chỉ có thể từ bỏ ý định ngăn cản hắn.

Thái Dương Minh cứng đờ thân mình khi chạm mắt với Chân Võ, cảm giác bản thân giống như con ếch đang đối diện với mãng xà.

Với cương vị là Tri Phủ của Tây An Phủ nên hắn ta chưa bao giờ phải đối diện với khí thế của một cao thủ như Chân Võ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ngay từ đầu, nhân sĩ Võ Lâm không muốn xảy ra xung đột với quan phủ nên luôn nhượng bộ và không nói một lời nào.

Rõ ràng kẻ vừa xuất hiện đã gọi tên đó là ‘đạo trưởng’ mà?

Không lẽ tên đó không thèm để tâm và định chống lại triều đình giống như lũ Tà Phái hay sao?

"Cái, cái tên này……"

Khí thế của Thái Dương Minh đã giảm đi rất nhiều, ấp úng nói với âm thanh đè nén, Chân Võ bước đến trước mặt hắn ta.

"Này. "

Một giọng nói thì thầm bên tai hắn nhỏ đến mức những người xung quanh cũng không nghe thấy.

Nhưng mà này! Tên đó dám kêu ‘Này’ sao?

Chỉ là một tên nhân sĩ Võ Lâm mới chỉ đôi mươi mà lại dám nói năng như vậy với quan phủ của triều đình lớn tuổi hơn mình rất nhiều.

Tuy nhiên, giọng nói của Chân Võ đang thì thầm bên tai hắn giống hệt như của âm thanh của ác ma khiến toàn thân hắn nổi da gà.

"Đừng gào oang oang lên nữa. Nếu không muốn ngoác cả miệng ra."

"......."

Một lời đe dọa lộ liễu.

Không đời nào tên này lại cố làm hắn cười ngay lúc này, nếu vậy theo nghĩa đen thì không phải tên đó sẽ xé toạc khóe miệng của hắn đến tận mang tai sao?

Thái Dương Minh nuốt nước bọt khô khốc với đôi mắt mở to hết cỡ.

"Sau khi xong chuyện ta sẽ đem tên lừa đảo này đi."

"Tên này theo luật của triều đình…..."

"Luật của triều đình? Một tên khốn tham quan vô lại ăn hối lộ như ngươi? Không phải ta nói rõ ràng rồi sao. Ta sẽ xé toạc miệng của nhà ngươi ra đấy."

Chỉ là một câu nói nhưng Thái Dương Minh lại cảm thấy rằng bản thân chuẩn bị đi gặp Diêm Vương luôn rồi.

Hơn nữa hối lộ?

Sao tên đó lại biết chuyện đó?

Lẽ nào Hoàng Các Thủ đã nói gì đó hay sao?

"Dù vậy thì thử một lần đi. Trước tiên ta sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh, sau đó là giết chết tất cả những tên  lính có mặt tại đây."

"Nếu vậy ngươi sẽ bị truy nã ngay lập tức……"

"Truy nã? Ngươi nghĩ ta quan tâm à? Cứ giết chết hết là xong."

"......"

Thái Dương Minh dường như sắp nghẹt thở trước cảm giác áp bức chứa đựng trong những lời thì thầm của Chân Võ.

"Thế nào? Muốn thử không?"

Cùng với giọng nói lạnh lùng, những binh lính đang ngồi khuỵu xuống bắt đầu hô hấp nặng nề và khuôn mặt xanh xao như thể không thể thở được.

Nếu như binh lính với vũ khí trong tay còn như vậy thì bản thân hắn ta có thể làm gì để phản kháng lại Chân Võ?

Dáng vẻ của Chân Võ không khác gì một con hổ đang mở to cái miệng.

"Cứ, cứ làm theo ý của ngươi đi."

Cuối cùng hắn ta cũng phải nhượng bộ.

Hắn vô cùng sợ hãi tên bất lương đang nổi giận trước mặt mình, nếu hắn vượt quá giới hạn thì có vẻ như một chuyện thực sự tồi tệ sẽ xảy ra.

"Hộc hộc……"

Ngay khi Thái Dương Minh đồng ý với yêu cầu, khí tức của Chân Võ nhanh chóng biến mất, những binh lính đang khuỵu gối trên đất cũng thở hắt ra một hơi.

Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Chân Võ tràn đầy vui vẻ giống như bản thân chưa từng nổi giận.

"Ta vô cùng cảm ơn Tri Phủ Đại Nhân đã thấu hiểu. Nếu vậy có thể cho lui quân được không?"

"......"

Sao đột nhiên hắn lại lễ nghĩa vậy?

Rất khó để một người có thể thay đổi tâm trạng chỉ trong một khoảnh khắc.

Nếu tên đó nói vậy thì thể diện của hắn……

"Hộc!"

Không có gì thay đổi.

Đầu của hắn vẫn còn nằm trong hàm hổ.

Thái Dương Minh giật mình thót tim trước sự hung bạo vẫn còn đọng lại trong đôi mắt của Chân Võ đang ngước nhìn hắn.

Ánh mắt của tên đó.

"......Tất, tất cả lùi lại."

Âm thanh của Thái Dương Minh như sấm vang bên tai, các binh lính nhanh chóng tránh đường.

"Cảm ơn ngài. Nếu vậy……"

Chân Võ sau khi chào hỏi liền kéo lê Hoàng Các Thủ đi, Vân Nham cũng nhanh chóng bám theo.

"Chân Võ đạo trưởng. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"À, chẳng có gì to tát cả. Chỉ là bắt một tên lừa đảo thôi."

Vân Nham lắc đầu khi nhìn thấy Chân Võ đang kéo lê Hoàng Các Thủ đi.

Trong lúc đó, Chân Võ liếc nhìn xung quanh Chân Hội Lâu.

Lưu Trương và những võ giả của Thiên Hùng Phòng cải trang thành hộ vệ của thương đoàn để quan sát tình hình, ẩn nấp giữa những tên binh lính và sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.

Một vị trí dễ dàng khống chế quan quân và bảo vệ Chân Võ.

Để có thể phản ứng nhanh chóng nếu có điều gì đó xảy ra với Chân Võ.

Nhưng bọn họ không hành động.

Đó là một quyết định đúng đắn.

Vì nếu bọn họ hành động, vấn đề có thể trở nên nghiêm trọng hơn. Ngoài ra, không biết chừng trong lòng của Vân Nham sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Cần phải tạo dựng lòng tin và gia tăng sự trung thành.

"Lưu Trương!"

"Vâng!"

Lưu Trương chạy đến với vẻ mặt sợ hãi khi nghe thấy tiếng gọi của Chân Võ. Khả năng diễn xuất xuất sắc đến mức ta muốn vỗ tay cho hắn.

"Khô, không sao chứ ạ? Vì các vị quan nhân đang ở đó nên thuộc hạ không thể giúp được......"

Chân Võ mỉm cười và gật đầu khi nhìn thấy Lưu Trương nói dối sau khi ý thức được sự hiện diện của Vân Nham.

Có lẽ hắn ta đã được Tích Sinh dạy dỗ cẩn thận.

Tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của bản thân.

"Ăn uống tính sau đi. Trước tiên hãy đi đến Đông Lâm Tiền Trang."

"Vâng."

Sau khi ra lệnh, Chân Võ liếc nhìn Vân Nham đang định theo sau.

"Vân Nham, ngươi hãy đi theo Tri Phủ Đại Nhân."

"Tri Phủ Đại Nhân sao?"

"Đúng vậy. Sau này ta định tháo gỡ hiểu lầm với hắn ta. Vậy nên cần tạo niềm tin chứ."

"Ừm. Ta đã hiểu rồi. Vậy ta đi đây."

Họ đã xảy ra xung đột với quan phủ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Nếu cứ như vậy rời đi thì không thể nào tháo gỡ hiểu lầm được. Như vậy không khác gì là làm con tin cả nhưng Vân Nham nghĩ rằng đó là một quyết định đúng đắn nên không do dự gật đầu. 

Vân Nham tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nếu Chân Võ không có ý định giải thích cũng không sao. Bởi vì Vân Nham chưa từng thấy Chân Võ đưa ra quyết định sai lầm bao giờ.

"Nếu vậy thì sau khi chuyện của Tiền Trang kết thúc chúng ta gặp lại nhau nhé."

"Vâng."

Việc ném Vân Nham cho quan phủ là để chắc chắn rằng quan phủ không thể làm phiền ta thêm nữa.

Chân Võ đã thể hiện uy áp đến mức đó nên quan phủ không thể nào không chú ý đến.

Nhưng mà rõ ràng quan phủ sẽ không đi quá giới hạn.

Không biết chừng quan phủ sẽ bí mật cử người đến giám sát Chân Võ.

Chân Võ không muốn gây thêm phiền phức không đáng nên liền cử Vân Nham ra nhằm cắt đứt sự giám sát của quan phủ.

"Đi nào!"

Sau khi ra lệnh cho Vân Nham, Chân Võ cùng Lưu Trương nhanh chóng đi đến bổn tiệm của Đông Lâm Tiền Trang.

Kéo lê Hoàng Các Thủ và để lại dấu vết dài trên đất.

 

***

 

Chân Võ bước vào bên trong, các hạ nhân của Tiền Trang liền run rẩy không ngừng như thể nhìn thấy quái vật.

Dù sao thì Chân Võ cũng đã đánh bại 30 võ giả hộ vệ và kéo lê Hoàng Các Thủ đang bê bết máu vào bên trong.

"Thiên Chủ, thuộc hạ đã bố trí các võ giả xung quanh đây. Có tin báo rằng đã trông thấy vài tên ăn mày của Cái Bang, nên làm gì đây ạ?"

Lưu Trương đã bí mật bố trí những võ giả xung quanh Đông Lâm Tiền Trang, đảo mắt nhìn quanh và thì thầm.

Ăn mày của Cái Bang sao?

Tại sao mà bọn họ lại quan sát Đông Lâm Tiền Trang?

Ta có hơi nghi ngờ, nhưng hiện tại ta không muốn để tâm đến những chuyện như vậy.

"Các ngươi vất vả rồi. Những tên ăn mày đó không thể tiếp cận được đâu nên cứ để vậy đi."

"Vâng."

"Những hạ nhân đang làm việc tại Tiền Trang không phải là nhân sĩ Võ Lâm thì hãy cho bọn họ về nhà. Không được để xảy ra tổn hại không cần thiết."

Lưu Trương cười tủm tỉm trước lời nói của Chân Võ.

Quả nhiên đúng như lời đó.

Không phải Nguyên Công Hậu mà là Thiên Vũ Minh.

Thiên Vũ Minh đã nói rằng Thiên Chủ vô cùng căm ghét việc gây hại cho thường dân bá tánh.

Đặc biệt là tên thuộc hạ nào dám đụng đến nữ nhân và trẻ nhỏ thì sẽ bị cắt cổ ngay tại chỗ.

Cách đây rất lâu Thiên Vũ Minh đã từng nói rằng bản thân mình vì để có lộ phí mà đã vô duyên vô cớ lấy tiền người khác, sau đó liền bị Thiên Chủ đánh đến mức thập tử nhất sinh đúng chứ?

Dù là Tà Phái đi chăng nữa thì cũng không được ức hiếp những người không có sức mạnh, nếu làm như vậy thì không phải một nhân sĩ Võ Lâm mà chính là một tên côn đồ ở đầu đường xó chợ. Dù là Tà Phái cũng phải có nhân cách của Tà Phái.

Thiên Vũ Minh nói rằng dù đã qua hàng chục năm nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn khiến toàn thân hắn nổi đầy da gà.

Nhưng mà mấy chục năm là sao chứ?

Thiên Chủ còn trẻ như vậy mà.

Nhưng không có lý nào Thiên Vũ Minh lại nói dối.

Vậy nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Chân Võ, Lưu Trương đã nghĩ rằng không biết chừng đó là một vị quái nhân Cải Lão Hoàn Đồng (返老還童).

Dù sao đi chăng nữa thì điều quan trọng nhất là tuyệt đối không được gây phiền toái cho thường dân bá tánh trước mặt Thiên Chủ.

Nói sao thì đó cũng là một con người kỳ lạ, người được gọi là Thiên Chủ.

Là một nhân sĩ Tà Phái, người sẽ trở thành Thiên Chủ của tân sinh Tà Phái Thiên lại để tâm đến an nguy của thường dân bá tánh.

"Thuộc hạ đã rõ."

Lưu Trương mỉm cười, triệu tập một số võ giả đang canh gác bên ngoài và ra lệnh.

Trong khi đó Chân Võ để Hoàng Các Thủ dựa vào tường riồ ngồi xuống trước mặt hắn ta.

"Ư ưm……"

Chân Võ dùng chân khí tát vào mặt Hoàng Các Thủ, hắn ta ngay tỉnh dậy với một tiếng rên thảm thiết.

"Khư ư……"

Ngay khi tỉnh táo lại, khuôn mặt của Hoàng Các Thủ nhăn nhó vì cảm giác đau đớn.

"Này!"

"…… Hự! Quái vật!"

"…… Không phải đâu, khi nãy ngươi có hứa gì mà đúng không?"

"……"

Hoàng Các Thủ chậm rãi gật đầu trước đôi mắt lạnh lùng của Chân Võ.

"Ở đâu rồi? 12 quan hoàng kim bao gồm tiền của ta và tiền lãi."

"Cái, cái đó……"

"Gì? Sao?"

"Hiện kim ở Tiền Trang đến mức đó thì……"

Đôi mắt Chân Võ ngập tràn hỏa nộ khi thấy dáng vẻ ngập ngừng của Hoàng Các Thủ.

Tên lừa đảo này không lẽ đã để tiền của ta ở một Tiền Trang khác và vẫn chưa thể tìm thấy hay sao?

Vẫn còn cố nói dối.

Tiền Trang.

Đây là bổn tiệm của Đông Lâm Tiền Trang tại Trung Nguyên.

Nhưng lại không có từng đó tiền sao?

Chân Võ cười lạnh và từ từ giơ bàn tay của mình.

Vậy thì trước tiên cứ đánh cái đã.

Đáng lẽ ra ta phải đánh hắn ta một trận tương xứng với phúc lợi của mình nhưng mà vì quá tốt bụng nên liền nương tay với hắn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy bàn tay đang giơ lên, Hoàng Các Thủ lập tức biến sắc và hét lên.

"Thực sự là như vậy. Hiện tại bổn tiệm không có nhiều hiện kim như vậy. Xin hãy tin tiểu nhân. Phần lớn hiện kim đều đã chạy đi hết rồi ạ."

"……"

Chạy đi sao?

Bộ tiền có chân sao, cái tên khốn này?

A, từ sau khi trở thành đạo sĩ ta đã tự nhủ với lòng không được giết người nhưng……

Hắn đang bắt ta phạm vào điều răn không được giết người một cách tùy tiện trong Võ Đang Thập Giới Luật. 

"Đó là sự thật. Quái…… Không phải, Đại Hiệp! Thật đó ạ. Không chỉ bổn tiệm của Đông Lâm Tiền Trang mà tất cả các chi bộ đều như nhau."

Không, ý ngươi là ta phải tin điều đó sao.

Tóm lại tiền đã chạy đi đâu rồi hả?

Nơi ta và ngươi đang ở là bổn tiệm của Đông Lâm Tiền Trang.

Sau khi tiền đi khỏi chi bộ thì hiển nhiên phải tập trung về bổn tiệm.

"Nếu kiểm tra thì ngài sẽ biết ạ. Sau khi chủ nhân của Đông Lâm Tiền Trang đổi người, tất cả hiện kim đều được chuyển đến Lạc Dương, Tỉnh Hà Nam."

"……"

Nhìn xem?

Lời nói dối khá chi tiết đấy.

"Cái tên này......"

Khi thấy Chân Võ không tin mình, Hoàng Các Thủ cố gắng hết sức để hét lên.

"Ngài có thể kiểm tra được không? Sổ sách! Có sổ sách ạ."

Đúng vậy. Nếu vậy thì có thể tin tưởng được.

Vốn dĩ những kẻ xấu xa không hề tin tưởng lẫn nhau nên đã để lại sổ sách gọi là Trí Bạ Sách (置簿冊).

Nghe có vẻ như hắn ta đang nói dối bằng cả nhiệt huyết và lòng thành. 

"...... Được rồi. Ta tin ngươi một lần nữa đó. Nếu lần này lại nói dối thì hôm nay sẽ là ngày cuối cùng ngươi được hít thở đấy."

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Hoàng Các Thủ gật đầu lia lịa trước ánh mắt đầy sát khí của Chân Võ.

"Lưu Trương!"

"Vâng."

"Thu thập hết đi."

"Vâng!"

Chân Võ quan sát Hoàng Các Thủ trong khi Lưu Trương đi lấy Trí Bạ Sách và sổ sách ghi chép các giao dịch khác.

Hoàng Các Thủ không ngừng đảo mắt từ bên này sang bên kia, nhưng không có vẻ là đang nói dối.

Đúng hơn, có vẻ như hắn ta sợ lộ bí mật gì đó.

Có thật không?

Chủ nhân của Đông Lâm Tiền Trang đã thay đổi và toàn bộ hiện kim đã biến mất?

Và số tiền biến mất bao gồm cả tài sản của Chân Võ?

Tên khốn nào đó…… sao lại dám lấy tiền của đạo sĩ Võ Đang chứ.

Khoản tiền sẽ trở thành tiền vốn cho sự phát triển của tân sinh Tà Phái Thiên.

A, nghĩ đến điều đó lại khiến ta bực bội ghê.

 


Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương