Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 183

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

 

 

Chapter 183.

 

"Quyết định như vậy đi, cuộc nghị sự kết thúc tại đây."

Sau một thời gian dài thảo luận, ngay khi kế hoạch giải cứu Chân Võ hoàn tất Chính Tâm liền rời khỏi vị trí. Ông ta cũng đã kiệt sức.

Khi Chân Võ quyết định đi vào Phục Ma Động, ông ta đã nói là sẽ tôn trọng quyết định của Chân Võ và nghĩ rằng đó chỉ là một bài kiểm tra nên chỉ cần cố gắng kiên trì là được.

Chính Tâm đã giữ vững suy nghĩ đó trong suốt 3 ngày, vào ngày thứ 4 khi người của Đường Môn đi đến thì ông ta vẫn kiên quyết.

Nhưng đến ngày thứ 6 thì nỗi lo lắng và bất an ngày càng lớn dần và đè nặng lên ngực ông ta.

Đến ngày thứ 8, Chính Tâm cuối cùng cũng không còn cách nào khác là phải chấp nhận phá bỏ cơ quan.

Sao có thể không chấp thuận chuyện đó được?

Không phải tại vì ông ta quá tin tưởng vào võ công của Chân Võ sao?

Chân Võ là một đệ tử trẻ tuổi với tương lai tươi sáng phía trước. Đó chính là Tiềm Long, người sẽ xây dựng nền tảng vững chắc cho Võ Đang một lần nữa.

Hơn nữa ông ta đã làm gì với ân nhân đã cứu đệ tử Không Động?

Chính Tâm đã hoàn toàn mất đi nụ cười. Chỉ trong một thời gian ngắn mà ông ta dường như đã già đi 10 tuổi.

"Chưởng Phái xin hãy nghỉ ngơi một chút. Ngài thật sự trông vô cùng mệt mỏi."


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Đường Thái Chân nhìn Chính Tâm đang ngồi thất thần và nói.

"Không sao đâu. Ta vẫn ổn."

Chính Tâm xua tay từ chối.

Lời từ chối ấy trái lại khiến ông ta trông càng đáng thương hơn nhưng Đường Thái Chân cũng không tiếp tục khuyên can.

Bởi vì mấy ngày này Đường Thái Chân đã nhìn thấy dáng vẻ lao tâm khổ tứ của Chính Tâm.

"Nếu vậy thì tại hạ xin phép quay về nghỉ ngơi trước."

"Được, cứ vậy đi."

Đường Thái Chân chào hỏi và rời đi cùng với những bậc thầy về cơ quan của Đường Môn, Đường Thế Linh cất bước theo sau với khuôn mặt mệt mỏi.

Và khi họ vừa định mở cửa,

Kít.

"......?"

Cửa mở.

Sao tự nhiên lại? Bọn họ còn chưa đụng tay vào mà?

Chưởng Phái, các vị trưởng lão của Không Động và những người của Đường Môn đang có mặt tại Quảng Thành Điện ngay lập tức tập trung ánh mắt.

"Ơ?"

Chân Võ đang đi vào cũng có biểu cảm kinh ngạc.

"Mọi người đang tụ tập……. sao? Có chuyện gì với Đường Chủ Độc Huyết Giác vậy?"

Đường Thái Chân, nhị nhi tử của Ám Hoàng Đường Vệ nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Chân Võ.

"Ngươi? Này, này, này……."

Đường Thế Linh mở to hai mắt, lắp bắp nói và khó khăn di chuyển từng bước một.

Hai tay của nha đầu đó đang run cả lên, không lẽ nào là bị trúng gió sao? Như vậy là thế nào nhỉ?

Chân Võ hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, khẽ cau mày.

"Chân Võ đạo trưởng!"

Vân Nham nhanh chóng vượt qua Đường Thế Linh, chẳng mấy chốc đã nhào đến……

Ầm!

"......."

Chân Võ hoàn toàn không hiểu gì cả. Không, nhưng sao lại ôm ta vậy chứ, tại sao.

Cái tên tiểu tử này, không lẽ?

Chân Võ nhăn mặt, khi còn ở Võ Đang, Chân Võ đã được trải nghiệm việc mấy tên đạo sĩ rất thích ôm nam nhân một cách lạ thường (?).

"Hức hức, Chân Võ đạo trưởng."

"......."

"Ta, tưởng? Hức hức, đạo trưởng chết rồi, hức hức."

Vân Nham vừa khóc vừa bập bẹ nói.

Gì chứ?

Chuyện gì mà một tên tiểu tử lớn xác lại ôm lấy ta khóc đến mức không nói thành lời vậy chứ?

Lẽ nào đang lo lắng cho ta sao?

Vậy sao, đệ tam thủ hạ?

Nếu vậy thì thật đáng khen, nhưng mà có vẻ không được sạch sẽ lắm nhỉ…….

Chết tiệt, ta biết ngay mà. Y phục đã bị rách vậy nên nước mắt nước mũi của Vân Nham liền dính lên trên phần da thịt bị lộ ra của ta.

"Chân Võ đạo trưởng."

Chưởng Phái Chính Tâm đứng một bên quan sát từ nãy đến giờ, cảm thấy nhẹ nhõm.

"May quá. Ngươi đã bình an vô sự."

Vậy nên, các ngươi nghĩ ta đã chết à?

"Vẫn còn sống. Còn sống……. thật may quá."

Nhưng ai đó có thể giải thích cho ta tình hình hiện tại được không?

Tất cả bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, ngay đến cả Đường Thế Linh cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nhưng mà tại sao tất cả các ngươi lại tập trung ở đây? Thậm chí còn có cả Đường Thái Chân?

 

***

 

"À, thì ra là vậy."

Chân Võ đã thay bộ y phục rách rưới, ngồi giữa đám người đang tụ tập lại, nghe Vân Nham giải thích tình hình và gật đầu.

Tất cả các Trưởng Lão đã lo lắng đến mức như vậy sao?

Và tưởng là ta đã chết rồi à?

Mấy cái tên ngu ngốc này.

Tất nhiên là khi ở bên trong động bị chân khí phản phệ thì ta cũng suýt mất mạng, nhưng cơ thể này là của ai cơ chứ?

Là người đã ăn Trường Sinh Thảo, sống lại với một cuộc đời mới và cũng là người sẽ đứng đầu Chính - Tà - Ma trong tương lai.

Nhưng dù sao thì khi thấy bọn họ thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười thì ta cũng cảm thấy vui vẻ.

"Phải rồi, ngươi đã tìm thấy đồ vật mà mình muốn chưa?"

Chân Võ suy nghĩ một lúc trước câu hỏi của Chính Tâm, người đang nhìn mình với ánh mắt ấm áp, rồi lắc đầu.

Dù sao cũng đã đốt rồi thì không cần thiết phải nói với hắn ta.

Sống trong giang hồ hiểm ác thì đương nhiên cũng nên che giấu ba phần.

"Không có. Có vẻ như ta đã quá mong đợi vào món đồ cũ đó."

"Vậy sao? Thật đáng tiếc."

"Nhưng ta tìm thấy được thứ này."

Chân Võ lấy thanh kiếm tìm thấy ở Phục Ma Động đặt trước mặt Chính Tâm.

"Cái này?"

Không chỉ Chính Tâm mà tất cả những người đang ngồi ở đó đều tập trung hướng ánh nhìn vào thanh hắc kiếm có phần kỳ lạ đó.

Xoẹt.

Chính Tâm nhận lấy thanh kiếm và quan sát kỹ lưỡng, và khoảnh khắc nhìn thấy dòng chữ, đôi mắt của ông ta mở to.

"Cái, cái này!"

Phản ứng này là sao?


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

"Ngươi nói là phát hiện ra nó ở bên trong Phục Ma Động thật sao?"

"……. Vâng, có chuyện gì sao?"

"Hơ! Ngài ấy nói là đã để lại cái gì đó, không biết có phải là cái này hay không?"

Không chỉ có Chính Tâm biểu hiện ngạc nhiên.

Ngay cả những trưởng lão của Không Động khi nhìn thấy lưỡi kiếm cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.

"Ngài có biết đồ vật này không ạ?"

"Hơ hơ, hơ hơ hơ. Thanh kiếm này..."

Vậy là sao hả, đồ khốn?

Chính Tâm chỉ cười mà không đưa ra câu trả lời khiến mọi người đều tò mò. Ta biết ngay tên này nhất định sẽ kéo dài thời gian mà.

Sau một tràng cười, Chính Tâm tra kiếm vào vỏ và đặt nó xuống.

Dáng vẻ cẩn thận khiến Chân Võ phải nghiêng đầu.

Gì vậy nhỉ? Là món đồ vô cùng quý giá sao?

Cũng đúng, ta cũng nghĩ đó không phải là một vật tầm thường. Lẽ nào là bảo vật của Không Động hay đại loại là vậy à?

Chết tiệt, nếu biết trước thì ta đã đem nó giấu đi nơi khác rồi tìm lại sau.

Phản ứng của Chính Tâm khiến Chân Võ rất muốn giấu nó đi.

"Thanh kiếm này được gọi là Nhất Huy (一揮)."

"Nhất Huy……"

Trên kiếm diện được khắc như vậy.

"Đây là dòng chữ mà Vũ Linh Tử, Chưởng Phái 4 đời trước của bổn phái đã viết, đó chính là thần binh của ngài ấy."

Không phải là quá may mắn rồi sao. Cái đó cũng là bảo vật của môn phái các ngươi mà.

"Không biết là thanh kiếm này đã đi đâu, hóa ra là sau khi xây dựng xong Phục Ma Động, ngài ấy đã đặt nó ở trong đó."

"......."

"Ngươi đã từng nghe qua chưa?"

"Gì cơ ạ?"

"Tam Xích Thệ Thiên, Sơn Hà Động Sắc,

Nhất Huy Tảo Đãng, Huyết Nhiễm Sơn Hà.

(三尺誓天, 山河動色, 一揮掃蕩, 血染山河)"

Không có. Ta chỉ nhìn thấy vế cuối vì nó được khắc trên lưỡi kiếm.

Nhưng mà vế đầu thì sao?

"Đó là chuyện về hai tuyệt thế cao thủ mạnh nhất vào 100 năm trước."

Tuyệt thế cao thủ mạnh nhất 100 năm trước sao?

Kỳ lạ thật. Không phải lão nhân Vân Công đã nói Thanh Võ sư tổ là Thiên Hạ Đệ Nhất sao?

Thế nào mà lại có tận 2 người có thể so bì với tên tuổi của ngài ấy?

Hơn nữa nhìn không khí này thì có lẽ một trong hai người chính là Vũ Linh Tử, người từng là Chưởng Phái của Không Động.

Lẽ nào mấy cái tên này đang thổi phồng thực lực của vị được gọi là sư tổ của chúng sao?

Mấy tên này định bảo là người đó có uy danh ngang tầm Thanh Võ sư tổ đúng chứ?

Chân Võ khịt mũi trước mấy lời vô lý đó.

"À, ngẫm lại thì ta cũng đã từng nghe về chuyện đó rồi."

Vân Nham đột nhiên nói như thể vừa mới nhớ ra.

Ugh, cái tên tiểu tử này lại định làm gì vậy? Tiểu tử nhà ngươi thì biết quái gì chứ?

Thủ hộ giả của Côn Luân đang đi cùng Võ Đang Chi Kiếm lại đứng về phía của Ngũ Đại Đạo Môn hay sao?

"Sư tôn đã từng kể về lịch sử của Đạo Môn, người nói rằng thời kỳ đỉnh phong của Đạo Môn Chính Phái là vào 100 năm trước."

Phong Hoán nói vậy sao?

Nếu đúng như vậy thì thật là thú vị.

Chân Võ nghiêng tai lắng nghe.

"Người dẫn dắt Chính Phái 100 năm trước có phải chính là Vũ Linh Tử hay không?"

Không phải, nếu nói vậy thì chẳng phải không phải là Thanh Võ sư tổ hay sao.

Không phải Vân Công rõ ràng đã nói Thanh Võ sư tổ là người mạnh nhất sao?

"Đúng vậy. Đó là thời kỳ mà Chính Phái mạnh nhất. Khi Vũ Linh Tử đứng đầu thiên hạ, Ma Giáo vẫn liều lĩnh tấn công Thanh Hải, sau đó không chỉ Ma Giáo mà cả Tà Phái cũng bị gạt sang một bên."

Sự thật là vì lý do đó mà Tà Phái Thiên thuận lợi xây dựng tại Thiên Trung Sơn, Võ Lâm Minh cần phải kiềm hãm Ma Giáo nên không thể tập trung toàn bộ sức mạnh vào Tà Phái Thiên.

Nhưng nếu đã có một nhân vật như vậy vào 100 năm trước, tại sao lại không lên kế hoạch cho tương lai bằng cách nuôi dạy đệ tử thật tốt chứ?

Không phải Phong Hoán cũng có một đệ tử xuất sắc là Vân Nham sao?

"Khi ấy Vũ Linh sư tổ không biết vì lý do gì mà sau khi xây dựng Phục Ma Động thì đã truyền lại vị trí Chưởng Phái cho hậu đại và rời khỏi Không Động. Nhất Huy Kiếm từ lúc đó cũng biến mất."

Hửm? 100 năm trước đã rời đi sao?

A, nghĩ lại thì không phải Chính Tâm đã nói rằng ở phái Không Động, sau khi rút khỏi tiền tuyến thì bọn họ có thể hoàn tục sao?

Biết vậy thì ta đã đọc từ đầu đến cuối bức thư ở Phục Ma Động rồi.

Dù sao thì cũng hiểu đại khái rồi nhưng mà vẫn chưa thấy hài lòng nên Chân Võ liền hỏi thẳng.

"Nếu mà vế sau nói về Vũ Linh sư tổ thì vế đầu nói về vị nào vậy ạ?"

"Cái đó thì ta cũng không rõ nữa. Nghe bảo là Vũ Linh sư tổ nói như một thói quen."

"Vâng?"

"So với Sâm Lâm Chi Chủ, bản thân chỉ là con đom đóm trước ánh trăng rằm."

Sâm Lâm? Ta đã nghe câu này ở đâu đó rồi…….

À, Thanh Thành!

Rõ ràng ta đã thấy câu Sâm Lâm được khắc trên bài vị ở Thanh Thành.

Sâm Lâm Chi Chủ, xanh là Thanh (靑) và rậm rạp là Vũ (舞).

Cảm giác đến rồi. Thanh Võ. Chắc chắn là vậy.

Vốn dĩ là Thanh Võ (靑武) nhưng mà mấy vị lão nhân lại ví von với một chữ khác.

Dù sao thì đom đóm trước ánh trăng rằm.

Quả nhiên Thanh Võ sư tổ là mạnh nhất!

Hừm hừm, dù sao thì coi như có chuyện như vậy đi. Nhưng tại sao ánh mắt của Chính Tâm và những trưởng lão Không Động nhìn thanh kiếm lại không bình thường?

Ánh mắt đó Chân Võ vô cùng quen thuộc.

Tham vọng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng chính là muốn có được thanh kiếm Nhất Huy của sư tổ.

Dù sao đi nữa thì đó cũng là di vật của tiền thế, là bảo vật của Không Động.

Dù là vậy đi chăng nữa thì mấy tên này đúng là khốn kiếp thật.

Chúng dám chảy nước miếng với đồ vật ta đã liều mạng để lấy ra?

Không phải Không Động đã ghi chép dối trá về Tổ Sư (祖師) của mình sao, không biết chừng chúng cũng nói dối về thanh kiếm đó?

Hơn nữa, Chân Võ là hảo bằng hữu của U Dã Tử. Dù không thích sử dụng kiếm nhưng mà hắn vẫn có thể phân biệt tốt xấu.

Chỉ đơn giản nhìn qua thôi thì Nhất Huy Kiếm không chỉ là một danh kiếm.

Chà, bây giờ phải làm thế nào đây.

Nếu bọn chúng khăng khăng không chịu giao cho ta thì làm sao? Hay là cứ sử dụng vũ lực nhỉ?

Haa, không được. Dù sao thì ta cũng là ân nhân của Không Động! Ta đã vất vả đến nỗi suýt chết luôn đấy! Đã đi đến nước này rồi thì không thể nào lỗ mãng được.

Trước hết cứ để lại cho bọn chúng đã. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng mà sau này ta sẽ lấy được rất nhiều thứ từ Không Động.

Dù là tam khoáng khu, hay là tứ khoáng khu.

Mấy cái đó thì có biết bao nhiêu tiền cơ chứ. Trước tiên cứ gây thiện cảm là được.

"Đây là bảo vật của Không Động vậy nên đệ tử xin trả lại cho các vị."

"......"

Chân Võ ngậm đắng nuốt cay nói, Chính Tâm nhìn Chân Võ một lúc lâu và bật cười.

"Ư ha ha ha! Ngươi ấy, ha ha ha!"

"......"

Chết tiệt, giật cả mình. Tại sao tên khốn này có thể cười liên tục như vậy được nhỉ?

Tiếc chết đi được.

"Chân Võ đạo trưởng thật là một người đáng kinh ngạc."

"Dù là đạo nhân nhưng bản chất cũng là một võ giả, vậy nên ta cũng cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy thanh bảo kiếm và trong một khoảnh khắc liền nổi lên lòng tham với thanh kiếm của tiền thế."

"...... Vâng?"

"Nhất Huy Kiếm là bảo vật của Không Động, nhưng nó đã biến mất từ lâu rồi. Không phải từ trước đến nay các kỳ vật đều có sẽ thuộc sở hữu riêng của chủ nhân hay sao? Nếu như ngươi không đi vào Phục Ma Động thì chúng ta cũng sẽ không thể nào lại được nhìn thấy nó một lần nữa."

"......"

"Tất cả đều là nhân duyên. Việc ngươi cứu các đệ tử của Không Động, việc đi vào Phục Ma Động và cả việc phát hiện ra Nhất Huy Kiếm ở đó."

Cái tên này, bây giờ rốt cuộc ngươi đang nói cái quái gì vậy?

Một tia hy vọng vụt sáng trong lòng Chân Võ.

"Hãy giữ lấy nó. Bây giờ thanh kiếm đó là của ngươi."

"......"

Đề nghị của Chính Tâm vô cùng mới lạ. Vốn dĩ mấy tên nhân sĩ Võ Lâm là như này. Ngay cả khi bọn chúng đánh mất đồ vật do lỗi của bản thân, nhưng không phải nếu người khác có nó thì bọn chúng cũng sẽ liều cả mạng để lấy lại sao?


 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Mặc dù có hơi nổi lòng tham nhưng vẫn cho ta?

Quả nhiên là mấy kẻ có tiền đều vậy nhỉ?

Hắn ta là một người rất thoải mái.

"Chưởng Phái."

Chân Võ cảm kích cầm lấy thanh kiếm của mình.

"Ơ hơ, thật là một người không có lòng tham. Ta đã quyết định rồi vậy nên đừng có từ chối."

"......"

Ừm, không phải đâu. Ta đâu có từ chối.

Ta sợ ngươi đổi ý nên mới vội vàng cầm lấy đó mà.

Ta rõ ràng đã định trả lại.

Nhưng Nhất Huy bây giờ đã là của ta.

Tuyệt đối đừng có nói hai lời.

Đã nói ra thì đừng có mà nuốt lời, biết chưa?

 

 


Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương