Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 182

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

 

 

Chapter 182.

 

Nhục thể con người là nơi lưu thông của khí.

Có hàng trăm huyệt mạch bên trong đó, và tiểu mạch cùng đại mạch tồn tại nối tiếp nhau.

Có 3 nơi trong cơ thể người chứa chân khí chảy về các mạch này, đó là Thượng Đan Điền, Trung Đan Điền và Hạ Đan Điền.

Những người luyện võ, thông thường họ sẽ gọi vị trí bên dưới rốn 3 thốn là Hạ Đan Điền, vị trí trung điểm dưới xương ngực khoảng 1 thốn là Trung Đan Điền, và ấn đường giữa hai lông mày là Thượng Đan Điền.

Đây là những nơi mà một người sử dụng nhiều nhất để tu luyện và sử dụng chân khí. Hạ Đan Điền gọi là Tinh (精), Trung Đan Điền là Khí (氣), Thượng Đan Điền là Thần (神).

Khi một người khai mở được Hạ Đan Điền, người đó có thể khai mở được sức mạnh tự nhiên của mình. Và khi khai mở được Trung Đan Điền, cơ thể người đó sẽ tái cấu trúc lại để Tiên thiên nguyên khí được lưu thông tự nhiên, vì vậy gân cốt và da thịt mới sẽ được tái sinh. Nếu khai mở được Thượng Đan Điền thì khi đó tất cả Tinh - Khí - Thần được hoạt tính hóa, thì người đó sẽ đạt tới tối thượng chi cảnh gọi là Linh (靈).

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Khác với phần được tìm thấy ở Thanh Thành và Côn Luân, bản chú giải này chứa nhiều nội dung hơn.

“Tái sinh? Là đang nói đến Thoát Thai Hoán Cốt sao?”

Rõ ràng là đang nói tới loại cảnh giới được nhắc tới trong truyền thuyết.

Chân Võ đã trải nghiệm Địch Xà Thấu Quan thì không thể nào không tin chuyện này, dù vậy hắn cũng không thể nén cái cười nhạt.

Đạt tới tối thượng chi cảnh sao?

Ta thật phải công nhận sự huênh hoang của lũ đạo sĩ.

Ừm, mà kể ra thì cũng phải đạt tới chừng đó chứ.

Chẳng phải đây là Lưỡng Nghi Tâm Công mà Thanh Võ sư tổ đã thèm khát sao? Ngay từ đoạn mở đầu đã vô cùng cao ngạo, ta cực kỳ hài lòng.

Nhìn chung thì Thổ nạp công pháp mà mọi người tu luyện chính là chọn nhâm mạch và đốc mạch làm đường đi để hoạt dụng Thượng Đan Điền, Trung Đan Điền, Hạ Đan Điền.

Tuy nhiên, Lưỡng Nghi Tâm Công đi theo một quỹ đạo khác,  lấy Trung Mạch (中脈) làm tiêu chuẩn để chia đôi ra, Nhâm Mạch tích âm và Đốc Mạch tích dương, đây chính là bản chất của Lưỡng Nghi Tâm Công.

Trước tiên nếu muốn đưa chân khí ở hạ vị về trạng thái mà có thể luyện được Lưỡng Nghi Tâm Công, thì cần chia hạ vị thành hai phần dựa theo nguyên tắc của Thái Cực.

Nóng là chuyển động và lạnh là đứng yên, đây gọi là Dương Động Âm Tĩnh, trong luồng chân khí được phân ra, phần chuyển động là nhẹ nên ta đưa nó hướng lên trên và đi về Nhâm Mạch, phần đứng yên là nặng nên ta để nó thấp xuống và đưa về Đốc Mạch, đây là Lưỡng Nghi, là Thái Cực.

chân khí từ Hạ Vị đi lên Bách Hội thì……

 

“......”

Đáng tiếc, nội dung chỉ tới đó.

Một phần nội dung giống với Thái Cực Yếu Quyết mà Chân Võ tìm được ở Thanh Thành. Vô cực dĩ thái cực, dương động thì âm tĩnh.

Nghĩa là sao?

Nhẹ và Nặng. Nóng và Lạnh.

Chân Võ đặt nghi vấn về ý nghĩa của nó, hắn ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại và lặp đi lặp lại nội dung của Lưỡng Nghi Tâm Công, rồi Chân Võ bắt đầu tập trung toàn bộ tinh thần vào chân khí nơi Hạ Vị.

Chia chân khí nơi hạ vị làm 2.

Phần Nóng và Phần Lạnh.

Đưa cái Nóng lên trên và đưa cái Lạnh xuống dưới. Chỉ là những lời hết sức đơn giản, nhưng về cơ bản nó khác với Thổ nạp công pháp.

Căn bản của mọi nội công tâm pháp chính là tuân theo quy tắc Thuỷ Thăng Hỏa Giáng (水昇火降) .

Giống như việc nước bốc hơi thành hơi nước và bay lên trời, còn ánh nắng mặt trời thì chiếu xuống đất và tạo nhiệt khí,

Chân khí trong cơ thể con người chảy từ hạ vị xuống hội âm và duy trì hàn khí cho tới khi đến bách hội, điều này được gọi là Thủy Thăng, và khi chân khí đi từ bách hội về lại hạ vị thì gọi là Hỏa Giáng.

Nhiệt lượng lớn dần theo thể tích của nó và tạo ra sức mạnh bùng nổ nên người càng luyện nội công thì càng cho thấy sức mạnh của võ công.

Khi di chuyển phần Lạnh xuống dưới hội âm thì là Thuận Hành (順行), nhưng khi di chuyển phần nóng lên trên thì là Nghịch Hành (逆行)

Đại bộ phận ở Chính Phái sẽ tuân theo thuận hành còn võ công Ma Giáo lại đi theo quỹ đạo khác với võ công Trung Nguyên, họ tuân theo nghịch hành. 

Việc sử dụng đồng thời cả thuận và nghịch là nguyên lý không được biết tới.

Nhưng Chân Võ đang say mê với nửa phần chú giải đó, hắn bắt đầu chia chân khí ở hạ vị thành phần nóng và phần lạnh trong vô thức, suy nghĩ dần sâu sắc hơn và hắn từng chút một đắm chìm vào cảnh giới mà bản thân vốn chưa thể tiếp cận.

Vật Ngã Nhất Thể (物我一體).

Sự vật và bản thân đồng hóa với nhau và hòa vào trong không gian,

Vô ngã.

Là đi đến giới hạn mà người đó quên luôn cả sự tồn tại của thực thể.

Khoảnh khắc mà hơi thở từ từ lắng lại sau một luồng thở ra dài, khoảnh khắc mà ngay cả ranh giới của hít vào và thở ra cũng biến mất,

Ranh giới nơi hạ vị của Chân Võ được phân chia rõ rệt, phần chân khí không thể khống chế bắt đầu tự động di chuyển.

Phần nóng chảy ngược về Bách Hội, phần lạnh đổ về Hội Âm theo luồng chảy tự nhiên.

Nghịch hành thì đau đớn còn thuận hành thì dễ chịu.

Cái dễ chịu và cái đau đớn triệt tiêu nhau khiến cho cảm giác cũng trở nên chai lì, Chân Võ không thấy bất kỳ một cảm giác gì.

Tuy nhiên đó chỉ là một nửa chú giải.

Vẫn còn quá sớm để hấp thụ toàn bộ Lưỡng Nghi Tâm Công vào cơ thể.

Hai thứ phải cân bằng và dung hòa với nhau, nhưng Chân Võ chỉ có Lục Dương Chân Khí là dương chân khí chứ không phải âm dương chân khí, hơn nữa ở đây chỉ nói tách chúng ra làm hai chứ không chú giải việc phải hợp nó lại tại đâu.

Chân Võ vội vàng xoay chuyển chân khí trong khi chưa biết được toàn bộ bản chất của Lưỡng Nghi, vì vậy phần chân khí không được kiểm soát bắt đầu tự ý di chuyển.

Nếu như tinh thần đang tỉnh táo thì còn có thể phân tán được chân khí, nhưng lúc này Chân Võ đang trong trạng thái Vô Ngã nên điều này lại gây hại cho bản thân hắn.

“Hực!”

Nghịch đi nhanh hơn Thuận.

Dương chân khí khi đi lên Bách Hội thì không xác định được sẽ đi tới đâu tiếp theo nên nó đột ngột bổ nhào xuống dốc dẫn đến Nghịch và Thuận bị phá vỡ cân bằng trong một hơi.

“Hực!”

Bị đau, Chân Võ nhăn mày và rơi ra khỏi trạng thái Vô Ngã.

Nhưng không còn kịp nữa.

Như thể bị nam châm hút, dương chân khí băng qua Bách Hội và lao theo âm chân khí của Thuận Hành đang chảy về Hội Âm.

Chân Võ gấp gáp khống chế hai phần chân khí nhưng chúng như chú ngựa con được tháo dây cương, tung tăng chạy và không chịu nghe lời.

“Chết tiệt!”

Vì không thể khống chế nên không thể dừng chúng lại. Nếu không thể thay đổi được chuyện chúng sẽ đâm vào nhau, thì ít nhất cũng phải giảm uy lực của sự va chạm đó.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Chân Võ lấy hết sức bình sinh để bắt đầu phân tán chân khí.

Chín phần……bảy phần……ba phần

Đùnggg!

Kết quả không mong muốn đã xảy ra.

Hai luồng chân khí không thể được phân tán hoàn toàn đó đã va vào nhau trong cơ thể.

Cơn đau như thể kinh mạch bị xé thành từng mảnh khiến toàn thân Chân Võ run lên như cây dương gặp gió.

“Hụ!”

Cùng với tiếng ho đau đớn, từ miệng Chân Võ phun ra rất nhiều máu đen.

“Hộc, hộc, mẹ……kiếp……. Khốn nạn thật.”

Chân Võ nhanh chóng an tọa trở lại với vẻ mặt nhăn nhó.

Ta đã bất ngờ bị nội thương.

Chỉ có ba thành, chân khí chỉ còn lại chừng đó nhưng vẫn phải nếm trải sự đau đớn hệt như khí huyết đang đảo lộn.

Nếu không thể phân tán chân khí và chúng cứ thế va vào nhau thì?

“Hẳn ta đã đi chầu diêm vương rồi.  Phục Ma Động sẽ trở thành mồ chôn thây của ta.”

Chân Võ bắt đầu vận công để điều trị nội thương.

Ở chỗ Đại Suy Huyệt (大推 穴) do dương chân khí và âm chân khí va chạm nhau gây ra cơn đau khủng khiếp tới nỗi mặt Chân Võ nhăn nhúm lại.

Có lẽ lúc xảy ra va chạm thì huyệt đã trở nên khác thường.

“Hùu…….”

Chân Võ phải hơn mười lần thực hiện Tiểu Chu Thiên thì hô hấp mới trở lại bình thường.

 

Mỗi một Vòng Tiểu Chu Thiên cần hơn 2 khắc, vậy có lẽ đã 2 canh giờ rưỡi hơn trôi qua.

Khí huyết gần như đã ổn định và chân khí cũng đã được hồi phục như cũ, nhưng Chân Võ vẫn còn thấy tê cứng ở chỗ Đại Suy Huyệt.

Nhưng dù gì cũng đã có thêm được một phần của nửa sau Lưỡng Nghi Tâm Công nên Chân Võ thấy vô cùng sung sướng.

Và cũng không cần thiết phải giữ lại.

Vì Chân Võ đã học thuộc và hiểu được đại khái nội dung mà hắn đã mấy lần chết hụt mới lấy được đó.

Phừng!

Chân Võ đốt lá thư cùng với phần Lưỡng Nghi Tâm Công đó.

Lại thêm một phần nữa chỉ còn tồn tại trong đầu Chân Võ.

Dù vẫn còn thấy hơi đau, nhưng Chân Võ thấy hài lòng và khi hắn quay người lại, hắn cảm thấy có cái gì đó vung tới một cách sắc lạnh.

“......”

Một thanh kiếm đựng trong vỏ kiếm màu đen.

Hình như cuối lá thư có viết gì đó liên quan đến thanh kiếm này nhưng vì lúc đó không buồn đọc tiếp nên giờ Chân Võ chẳng nhớ gì.

Keeng.

Khoảnh khắc tay Chân Võ chạm vào một chỗ trên kiếm thì thanh kiếm đó phát ra âm thanh kỳ dị.

Có vẻ nó khước từ ta.

Tiểu tử này.

Chân Võ bắt đầu trở nên hiếu thắng, hắn vừa cầm hẳn thanh kiếm lên thì thanh kiếm đó càng phản kháng dữ dội hơn.

Ooongg!

Tiếng kiếm minh lên như nói với Chân Võ là ‘bỏ ta ra!”, tiếng kiếm minh càng lúc càng lớn lấp đầy cả không gian.

“Hừm! Ngươi nghĩ ta sẽ chịu thua loại kiếm như ngươi chắc?”

Chân Võ vận nội công truyền chân khí vào nhưng vẫn không ăn thua. Nó không chấp nhận.

Là kỷ vật.

Mọi thanh kiếm được nghệ nhân lành nghề làm luôn mang tính Tự Ngã (自我).

Dù không nói chuyện nhưng nó sẽ tự chọn chủ nhân của nó.

Nhìn cách nó đang phản kháng thì có nghĩa tiểu tử này không công nhận ta là chủ nhân của nó.

Chân Võ hiếu thắng bắt đầu chiến đấu với thanh kiếm đang nhảy điên cuồng trước mặt, như thể hắn đang thuần hóa một con ngựa hoang dã đang chạy như điên.

“Lại đây đi! Đấu với nhau một trận ra trò nào tiểu tử kia!”

Ta đã sống được 80 + 2 năm đó!

Uuuu.

Chân Võ vừa nắm lấy tay cầm kiếm thì thân kiếm sáng rực và toát lên bạch sắc đẹp mắt như mê hoặc người nhìn.

Trái ngược với vỏ kiếm màu đen, lưỡi kiếm ánh bạc đến độ trắng toát và chứa đựng nhuệ khí sắc bén như thể có thể ngay tức khắc nhuốm đầy máu của kẻ thù.

“Tiểu tử láu cá!”

Chân Võ y hệt như đang siết chặt hai chân vào hai bắp đùi con ngựa hoang, hai tay Chân Võ nắm lấy tay cầm kiếm và truyền vào đó toàn bộ chân khí của bản thân.

Keengg! Kengg!

Thanh kiếm láu cá sau một hồi phản kháng tới cùng thì như thể đã chạm tới giới hạn, nó vang lên âm thanh ác liệt rồi im bặt.

Suuu!

Giống như một cánh cửa đang được đóng chặt lại nhưng đột nhiên mở ra, một luồng chân khí lam sắc lướt trên lưỡi kiếm và phóng lên.

Rồi……

Rắc.

Phần giữa của lưỡi kiếm rơi xuống như bị vỡ và để lộ ra một cụm từ đã được khắc chìm bên trong.

“......Cái này?”

 

Nhất Huy Tảo Đãng – Huyết Nhiễm Sơn Hà (一揮掃蕩, 血染山河)

 

Một lần vung kiếm, máu nhuộm non sông. Không biết ai đã khắc lên nhưng lời này nghe thật khí phách.

Cụm từ hợp vô cùng với khí phách của thanh kiếm vừa thuần khiết lại vừa tàn độc này.

Xưa kia một cường giả nào đó đã từng nói rằng, không được tùy tiện rút kiếm ra, nhưng một khi đã rút kiếm ra thì không kẻ nào có thể chống đỡ nổi.

“Tiểu tử khá đấy.”

Chân Võ vốn không phải là kiếm tu.

Vì là đệ tử của phái Võ Đang nên hắn cũng đã luyện qua kiếm pháp nhưng hắn vốn là cao thủ quen thuộc với quyền chưởng chỉ cước.

Dù vậy hắn cũng rất hài lòng khi có được thanh kiếm này.

Thanh kiếm đã phản kháng hắn kịch liệt.

Không biết chủ nhân của nó là ai cũng không sao.

Chân Võ đã phát hiện ra nó trước, nếu không tới đây thì sẽ không lấy được thanh kiếm này.

Tự cổ chí kim đối với võ giả thì vật trang trí tuyệt vời nhất chẳng phải là kiếm sao? 

Chân Võ vắt kiếm trên vai rồi vui vẻ rời khỏi Phục Ma Động.

Nhưng,

Uỳnh! Uỳnhhhh!

“......!”

Khốn kiếp!

Lúc trở ra mà cơ quan cũng hoạt động nữa hả?

Không phải chứ? Nếu tạo ra thứ này để kiểm tra thì khi người ta trở ra cũng phải nói nó đừng hoạt động nữa chứ hả?

Huyễn trận rõ ràng đã bị phá hủy nên nó không còn hoạt động, nhưng cửa ải với lũ dao găm nhảy múa loạn xạ lúc này còn giàn trận rùng rợn hơn lúc vào như thể định rửa nhục cho cú thua trận vừa rồi vậy.

 

***

 

Đầu canh 5 (五更: 3 giờ sáng),

Phía trước Phục Ma Động sáng như giữa ban ngày.

Thấm thoắt cũng đã 7 ngày kể từ lúc Chân Võ bước vào Phục Ma Động.

Bốn ngày trước đã có những vị khách khác tìm tới Không Động.

Là những nhân vật được Đường Thế Linh gọi tới.

Ngày mà Chân Võ vào Phục Ma Động, Đường Thế Linh đã nhanh chóng gửi thư về Đường Môn yêu cầu trợ giúp để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.

Thế là Đường Chủ Độc Huyết Giác - quân chủ lực của Đường Môn - và cũng là sư huynh của Đường Thế Linh, Đường Thái Chân đã trực tiếp tới chỗ cơ quan Phục Ma Động cùng các chuyên gia.

Ban đầu họ đã chủ trương phá hủy cơ quan của Phục Ma Động ngay lập tức, nhưng đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ Chưởng Phái và các trưởng lão.

Cho đến khi cả Chính Tâm cũng không thể chờ đợi được nữa vì đã quá thời hạn ra ngoài của Chân Võ.

Cuối cùng, họ quyết định giải cứu Chân Võ ngay khi trời vừa hửng sáng, kế hoạch giải cứu bắt đầu được triển khai bởi những người đứng đầu Không Động và các chuyên gia về cơ quan của Đường Môn.

Đường Thế Linh cùng các trưởng lão Không Động vốn ngày nào cũng tìm tới Phục Ma Động, nhưng nay vì việc đó mà họ tức tốc quay về Quảng Thành Điện.

Sự căng thẳng ở chỗ này tạm thời giãn ra một chút, Tống Lữ đã cùng các đệ tử nhị thế đứng gác trước Phục Ma Động suốt mấy ngày qua, lúc này hắn không thể nào kiềm được cơn buồn ngủ đang ùa tới, thế là hắn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Ai đã nói thế này nhỉ?

Rằng dù có là người mạnh nhất thế gian thì cũng không thắng nổi cái mí mắt.

Không chỉ Tống Ngọ mà cả các đệ tử nhị thế đã canh gác trước Phục Ma Động cũng đều như thế.

Chịu đựng, chịu đựng, họ đã chịu đựng tới nỗi cái cổ chạm tới sàn nhà.

Kịch.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Tiếng ngáy vang lên khe khẽ, cánh cửa sắt của Phục Ma Động từng chút từng chút mở ra.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Phù, ta ngán tới tận cổ, cơ quan của lão già đó.”

Chân Võ, đã một lần nữa xuyên thủng cơ quan Phục Ma Động điên rồ đó và trở ra.

Nhưng,

Trước mắt hắn lúc này không phải là các đệ tử của Không Động đang ngủ gà ngủ gật như mấy con gà bị cúm hả?

Vừa nhìn là đã biết chúng đang đợi Chân Võ trở ra.

Nhưng chúng ngủ sao? Ngủ?

Chân Võ cau mày dứ dứ nắm đấm trong tay, đoạn thở ra một hơi thật dài.

Thôi, bỏ đi. Các ngươi cũng đã mệt biết bao nhiêu.

Nào là tầm đạo này, nào là đào khoáng sản này.

Hơn nữa phải đứng canh trước Phục Ma Động theo mệnh lệnh bề trên thì dù có luyện võ mấy mươi năm cũng sẽ mệt thôi.

Chân Võ đã lấy được phần thứ 3 nửa sau Lưỡng Nghi Tâm Công, và còn có được một thanh bảo kiếm hiếm có khó tìm nên hắn đang trong trạng thái vô cùng cảm thông, thấu hiểu.




Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương