Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 148

 

 

Chapter 148.

 

Tách, tách.

Ngay khi ánh mặt trời chiếu rọi, bên trong ngục tối lờ mờ hiện ra.

Đường Thế Linh đi xuống tầng hầm của Trấn Ma Quán(鎭魔館) cùng với Vân Nham, nhìn vào lao ngục không ngừng nối dài.

Trấn Ma Quán của Côn Luân.

Mang ý nghĩa trấn áp ma quỷ, đây chính là nơi canh giữ tù nhân.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

"Mở ra! Mấy tên khốn này! Ta sẽ giết chết các ngươi ngay lập tức!"

"Những tên đạo sĩ Côn Luân! Ta sẽ lột da các ngươi ra!"

Những kẻ bị giam giữ xếp thành hai hàng dài trong lao ngục, không ngừng hét vào mặt bọn họ với ánh mắt đầy oán độc.

"Trong số những giáo đồ Ma Giáo thì những tên bị giam giữ ở đây là những kẻ độc ác không thể cứu vãn được. Côn Luân đã giam giữ bọn chúng trong một thời gian dài."

"Chắc là như vậy."

Đường Thế Linh gật đầu.

Nếu là Đường Môn thì đã giết chết toàn bộ những tên này rồi.

Ngược lại, Côn Luân không giết chết những tên bị bắt lại sau trận chiến, mà giam giữ bọn chúng.

Do bản chất đặc thù của Côn Luân, ngoại trừ những tình huống mà bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc giết chết địch nhân trong lúc chiến đấu, còn lại bọn họ tuyệt đối sẽ không giết chết những tên đó.

Nguyên do là bởi cội nguồn của Côn Luân chính là Đạo Môn. 

Bọn họ không ngừng nỗ lực giáo huấn và cố gắng thay đổi những tên giáo đồ Ma Giáo này. Thậm chí còn cho bọn chúng ăn một ngày ba bữa. 

"Nào, chúng ta đi qua bên kia đi."

Đường Thế Linh tiến vào bên trong theo sự chỉ dẫn của Vân Nham.

Đi cầu thang xuống thêm một tầng và mở cửa sắt ra, nàng ta nhìn thấy một căn phòng có bầu không tĩnh lặng.

"Chính là những tên đó."

Vân Nham đưa tay chỉ vào có 3 tên bị trói bằng xích sắt.

"Hửm? Chắc là các ngươi không có tra khảo riêng từng tên nhỉ?"

"Sao cơ? Chúng ta đã làm rồi."

Vân Nham khó hiểu trước lời nói của Đường Thế Linh.

"Các ngươi đã tra tấn bọn chúng rồi sao?"

"Đúng vậy. Các Trưởng Lão đã làm rồi."

Các đệ tử nhất thế của Trấn Ma Quán cũng gật đầu, như thể điều Vân Nham nói là chuyện đương nhiên.

"Khá tàn nhẫn đấy."

"Đúng đó. Thật không dám mở mắt nhìn xem."

Trước lời nói của các đệ tử nhất thế, Đường Thế Linh khẽ lẩm bẩm một mình.

"Hừm, vậy sao? Tra tấn bằng phương pháp bình thường đúng chứ? Giống như nẹp ống chân? Dáng vẻ của những tên bị tra tấn sạch sẽ quá đi mất."

"………. Vâng."

"À, không có gì. Trước tiên các ngươi hãy chuẩn bị một ít nước và một miếng vải đi."

"A, quả nhiên Đường Môn có khác. Tiểu thư muốn dùng nước để tra tấn một cách dã man sao?"

"Không phải. Cái đó là chuẩn bị cho ta sử dụng."

"..........?"

Tuy rằng tò mò không biết tại sao Đường Thế Linh lại cười vui vẻ, nhưng các đệ tử cũng chuẩn bị một thùng nước và một miếng vải theo chỉ thị của Vân Nham.

"Vậy thì, khi nào chúng ta sẽ bắt đầu, chúng ta không có quá nhiều thời gian?"

Đường Thế Linh rút ra một cuộn vải nhỏ từ ngực.

Mở tấm vải đã được cuộn tròn,

"Tất cả những thứ này là gì vậy?"

"Đạo cụ cần thiết cho phương pháp tra tấn lâu đời của Đường Môn, Tam Khảo Hình(三拷刑)."

"Tam Khảo Hình sao, thật là một cái tên gây tò mò."

“Tam Khảo, có nghĩa là một hình phạt gây ra ba nỗi thống khổ.”

Vân Nham mỉm cười trước câu trả lời của Đường Thế Linh, lấy đạo cụ ra và xếp chúng cạnh nhau.

Một cây kim châm dài khoảng một gang tay và vô số cây kim châm ngắn, vài con dao nhỏ mỏng dùng để lột da cá và lọ thuốc nhỏ khiến hắn tự hỏi có gì trong đó.

Vân Nham hơi nghi hoặc.

"Chà, vậy bây giờ mỗi người các ngươi hãy nói về những gì mình biết nhé?"

"............."

Một lát sau,

"Oẹ ọe!"

Vân Nham và các đệ tử nhất thế của Trấn Ma Quán chạy vội khỏi phòng giam, xếp thành một hàng ngay ngắn thi nhau nôn ói.

Bọn họ đã chứng kiến cảnh tượng tàn khốc nhất thế gian, và nhận ra lý do những thành viên của Đường Môn lại được gọi là những kẻ tàn bạo.

Đường Thế Linh.

Nàng ta không nổi giận dù chỉ một lần.

Nàng ta nhẹ nhàng hỏi với nụ cười, những tên bị thẩm vấn trợn mắt dữ tợn, hét lên và nhổ nước bọt.

Nụ cười không hề tắt đi, nàng ta dịu dàng rút hết từng đầu móng tay của bọn chúng, nhẹ nhàng đâm kim châm vào từng đầu ngón tay và ngón chân.

Đến đó thôi thì vẫn ổn.

Kể từ lúc đó trở đi, bất cứ khi nào bọn chúng không chịu trả lời câu hỏi, nàng ta lại lột một tầng da mỏng và đổ một ít chất lỏng trong lọ thuốc vừa nãy lên trên.

Tan chảy.

Huyết nhục sôi lên sùng sục, còn thịt và cơ bắp tan chảy một cách kinh khủng.

Nàng ta vẫn rất bình thản và thoải mái trước những âm thanh gào thét đau đớn lăn lộn của bọn chúng.

Nàng ta nói rằng bản thân mình sẽ sử dụng nước và vải, và thực sự đã làm như vậy. Đường Thế Linh dùng miếng vải lau sạch dao nhỏ và kim châm, lấy nước rửa tay và gương mặt dính máu.

Da bị lột ra rơi khắp nơi, máu me be bét.

Vân Nham và các đệ tử của Trấn Ma Quán không thể nhìn cảnh tượng tra tấn như vậy thêm được nữa, vội vàng bỏ chạy ra ngoài giữa chừng.

Không biết trôi qua bao lâu?

Kít, cạch.

Đường Thế Linh bước ra ngoài.

"Có vẻ ta đã biết được sơ lược, nhưng nội dung hơi nghiêm trọng. Ta đã nghe nói những tên xuất thân từ nơi gọi là Đệ Tam Cung đã trà trộn trong Võ Lâm Minh, nhưng ta không nghĩ rằng ngay cả Ma Giáo cũng như vậy."

"........"

Dáng vẻ nàng ta vừa lau sạch máu trên mặt vừa tươi cười rạng rỡ.

Đó là biểu hiện của sự nghiêm trọng à?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ngay khi nàng ta đến gần, Vân Nham vô thức lùi lại.

"Chà, vậy chúng ta đi chứ? Câu chuyện có vẻ còn dài hơn."

"…… Được, a, ta đã biết."

Tiếng thì thầm của Đường Thế Linh vang lên bên tai Vân Nham, đang bước phía trước với tư thế cứng nhắc.

"A, phải nhanh chóng kết thúc và uống một ly với Chân Võ chứ. Làm thế nào để xô ngã tên đó nhỉ…. khiến hắn phải chết trên người của ta……"

Hắn chợt cảm thấy Chân Võ Đạo Trưởng đáng thương vô cùng.

Không biết chừng phải sống cùng với nữ nhân độc ác như này...

 

***

 

Vào thời điểm Đường Thế Linh bắt đầu công việc tra tấn, Chân Võ và Phong Hoán đã rời khỏi Côn Luân và đi xuống chân núi.

"......?"

Chân Võ đi trước, đột nhiên dừng lại và quay đầu nhìn về núi Côn Luân, sau đó lại nghi ngờ nhìn Phong Hoán đi phía sau.

"Sao vậy?"

"Vâng? À, không phải. Ta chỉ cảm thấy có cái gì đó hơi kỳ lạ."

"Hả? Ý ngươi là sao?"

"Đừng bận tâm. Chỉ là dạo này ta có hơi nhạy cảm."

"......?"

Phong Hoán nghiêng đầu.

"Nào, đi thôi chứ."

Chân Võ tiếp tục bước đi.

Cuối cùng cũng lôi kéo được Phong Hoán.

Ta nịnh hót nhờ hắn chỉ giáo võ công, thế là liền dụ được hắn.

"Nhưng mà phải đi xa như vậy sao? Ta thậm chí còn chưa nói cho ngươi nghe về chân sơn."

"Không phải đó là nơi cần sự cho phép của sư tổ sao?"

"Tuy nhiên, vì bệnh tình..."

"Ta muốn một cái gì đó đặc biệt."

"Dù vậy..."

Phong Hoán liếc nhìn núi Côn Luân. Đúng là người già có nhiều lo lắng.

Nhưng nhất định phải đi xa.

Xa đến nỗi Côn Luân cũng không thể biết được.

Chân Võ nở một nụ cười nham hiểm, tuyệt đối phải tránh xa Côn Luân nhất có thể. Đi tới một nơi mà đừng nói là con người, ngay cả thú vật cũng không thể nhìn thấy.

Không biết đã đi bao lâu?

Một nơi vô cùng tuyệt vời.

Một nơi tối tăm, ngay cả mặt trời cũng bị che khuất bởi những tán cây rậm rạp.

Khu rừng rậm rạp sẽ không dễ phát hiện ra bằng mắt thường, lại cách Côn Luân khá xa nên dù có dùng cang khí thì cũng sẽ không nghe thấy tiếng động quá lớn.

"Nơi này thích thật đấy."

Phong Hoán dừng bước khi nghe Chân Võ cảm thán, hắn nhìn vào khu rừng và nở một nụ cười mãn nguyện.

"Thì ra là Thanh Lương Lâm (淸凉林)."

Thanh Lương Lâm?

"Ngươi đã từng nghe nói về nơi này chưa?"

Làm gì có.

Chỉ là may mắn phát hiện ra nơi này khi đang xem xét xung quanh thôi.

"Người ta nói Thanh Lương Lâm."

"...."

Phong Hoán bắt đầu giải thích về lịch sử của Thanh Lương Lâm.

Ôi, ta không có thời gian đâu.

Chân Võ cau mày nghe chữ được chữ mất, nghe từ tai này chạy thẳng qua tai kia, gật đầu cho qua cho chuyện.

"…… Là một nơi như vậy."

"A, thì ra là vậy."

Chân Võ phản ứng lại, tặng kèm thêm một câu cảm thán.

"Thực ra, ta cũng đã tu luyện ở đây vài lần. Lúc đó……."

Lại tiếp tục giải thích.

Tại sao hắn lại thích giảng giải cho ta đến mức như vậy chứ.

Chân Võ nghĩ rằng hắn sẽ làm lãng phí thời gian của mình nếu cứ tiếp tục như vậy, vội vàng ngắt lời.

"Ta lựa chọn tốt chứ ạ. Sư tổ."

"Hả? Đúng vậy. Một sự lựa chọn rất tốt."

"Nào, vậy chúng ta bắt đầu nhé?"

"Vậy đi. Ngươi muốn tỷ thí sao?"

Làm gì có chuyện đó?

Chân Võ lắc đầu nhẹ.

Tuyệt đối không thể như vậy.

Có thể thấy rằng bệnh tình của Phong Hoán là do những chuyện Võ Đang gặp phải.

Ngẫm lại hai sự kiện lần trước thì chắc chắn là như vậy.

Mỗi khi phát bệnh, kỳ lạ thay, hắn ta liền hiểu lầm Chân Võ.

Ngay cả khi ta tìm ra cách phá giải chiêu thức Vân Long Đại Bát Thức thông qua Vân Nham, nhưng cũng không phải là một trận đấu trực diện. Tu vi giữa Vân Nham và Phong Hoán chênh lệch rất nhiều.

Hơn nữa, nhất định phải giành chiến thắng. Để làm được chuyện đó, điều cơ bản chính là phải chiếm được ưu thế.

Không gian đã được chuẩn bị, tiếp theo là phải khiến hắn ta giải phóng toàn bộ sức mạnh. Ngay cả khi hắn ta phát bệnh và tấn công, Chân Võ vẫn có thể một mình áp chế hắn.

Đây là kế hoạch của Chân Võ.

Để không ai có thể can thiệp, Phong Hoán đã bị dẫn dụ ra khỏi Côn Luân, đi càng xa càng tốt.

Bây giờ là bước đầu tiên trong kế hoạch.

"Ta muốn xem sư tổ thi triển chiêu thức Vân Long Đại Bát Thức."

"Hả? Vân Long Đại Bát Thức sao?"

"Vâng!"

"Chiêu thức đó qua trận tỷ thí với Vân Nham..."

"Ta muốn nhìn xem Vân Long của sư tổ."

Phong Hoán nhìn chằm chằm vào Chân Võ.

Lời nói của Chân Võ rất không phải phép.

Không biết có phải tỷ thí hay không, tuyệt đối nghiêm cấm việc cho người ngoài xem võ công của bản thân.

Cho dù có là đệ tử Đạo Môn cùng chung đạo mạch đi chăng nữa thì rõ ràng Võ Đang và Côn Luân đang đi trên những con đường khác nhau.

Hơn nữa, có một vấn đề tương đối lớn chính là người yêu cầu xem chiêu thức Vân Long Đại Bát Thức, không phải ai khác mà là Chân Võ.

Chân Võ là một đạo sĩ đi trên con đường riêng của mình. Đặc biệt là khả năng minh ngộ về Võ (武), nếu quan sát võ công của người khác, Chân Võ có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự ẩn chứa trong đó.

Không biết chừng là sẽ như vậy. Nếu đó là Chân Võ, thì có khả năng cao Chân Võ có thể lĩnh ngộ được một cách sâu sắc những minh ngộ của Phong Hoán ẩn trong chiêu thức Vân Long Đại Bát Thức.

"Hơ hơ, cho nên ngươi mới dẫn ta đến tận đây à? Để tránh ánh mắt của người khác?"

"Vâng."

Tất nhiên, lý do có hơi khác một chút.

"Hừm..."

Phong Hoán suy nghĩ một lúc.

Nhưng mà có vấn đề gì chứ?

Đệ tử Võ Đang sau khi nhìn thấy võ công của hắn mà có thể phát triển thêm một bậc nữa thì hắn cũng sẽ rất vui mừng.

Phật Giáo có câu Thất Chi Bổn Vô (失之本無), Đắc Chi Bổn Hữu (得之本有).

Có được những thứ vốn có, mất đi những thứ không có. 

Thứ nào của mình chắc chắn là của mình, thứ nào không phải của mình thì làm gì cũng vô ích, không có được.

Tất cả đều phải dựa vào Chân Võ.

Vả lại vốn dĩ Phong Hoán cũng rất coi trọng Võ Đang, vậy nên hắn thoải mái chấp nhận yêu cầu của Chân Võ mà không cần suy nghĩ nhiều.

"Được. Ta sẽ cho ngươi mục sở thị."

Khuôn mặt của Chân Võ rạng rỡ khi nhận được sự chấp thuận của Phong Hoán.

Được rồi.

Nhiêu đây là đủ rồi.

Phong Hoán dang rộng hai tay trước mặt Chân Võ.

Hắn ta chỉ đứng đó và hít thở nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt bản thân hắn liền trở nên hòa hợp với thiên nhiên.

"Huuuuu... "

Hơi thở hòa với không khí, khí tức của hắn biến mất, giống như đã đạt đến cảnh giới Vô(無) và hòa làm một với xung quanh.

Đôi đồng tử tĩnh lặng và đôi chân nhẹ nhàng chuyển động.

Hai tay từ từ nhấc lên, vuốt ve làn gió, không khí theo chuyển động của hắn cũng biến thành một cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng trôi.

Chân rời khỏi mặt đất, cơ thể hắn nhẹ nhàng bay lên không trung.

Tà áo đạo bào phấp phới theo chuyển động, như thể một vị chân tiên hạ phàm nhảy múa.

Đẹp.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Là võ công nhưng thực sự trông giống như một điệu nhảy.

Chân Võ chợt nhíu mày khi quan sát hắn ta.

"Sư tổ!"

"Hửm?"

Phong Hoán bị cắt ngang bởi tiếng hét cáu kỉnh của Chân Võ, chậm rãi trở lại thực tại.

"Người đang làm gì vậy?"

"Hửm? Ngươi nói gì vậy? Ngươi muốn ta thực hiện Vân Long Đại Bát Thức mà..."

"À, hình như người hiểu nhầm rồi."

"......?"


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương