Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Mộc Uyển Thanh vội vàng nhặt y phục lên rồi nhanh chóng mặc vào. Nhìn đống y phục ngổn ngang trên mặt đất thì đã đủ chứng minh cả hai đã kịch liệt cỡ nào, Mộc Uyển Thanh bất giác cảm thấy hai má nóng bừng, trên mặt xuất hiện một tầng đỏ ửng. Thế nhưng trái ngược với bộ dáng mệt mỏi của Mộc Uyển Thanh thì Vô Cực Tử lại mặt mày phấn chấn, tràn đầy thỏa mãn, nàng thấy vậy liền không khỏi thầm mắng mặt dày vô sỉ.

Ở bên ngoài gian thạch thất Chung Linh lúc này đang cuộn tròn người lại mà ngủ ngon lành, thỉnh thoảng còn mấp máy đôi môi bé nhỏ rồi lại chép miệng, làm cho nước miếng chảy tùm lum trông rất buồn cười. Động tĩnh của Vô Cực Tử và Mộc Uyển Thanh ồn ào như vậy mà Chung Linh vẫn có thể bình yên say giấc nồng, khiến cho cả hai không khỏi có chút bái phục bản lĩnh ngủ say như chết của nàng.

Vô Cực Tử khẽ lay người Chung Linh, dở khóc dở cười nói:

- Mau dậy thôi Linh Nhi, mặt trời đã chiếu đến mông muội rồi kìa!

Chung Linh giật mình choàng tỉnh giấc, đưa tay dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ, ngơ ngác hỏi:

- Trời đã sáng rồi sao?

Vô Cực Tử khẽ xoa đầu Chung Linh, ôn nhu nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị lên đường thôi.

Chung Linh vừa đưa tay lên gãi mái đầu bù xù, vừa lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, có chút khó hiểu nhìn bộ dáng Mộc Uyển Thanh đi đứng trông rất khó khăn, thắc mắc hỏi:

- Mộc tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Mộc Uyển Thanh cố gắng trấn tĩnh lại, nhẹ giọng đáp:

- Ta không sao, không có việc gì đâu.

Chung Linh dường như nhận ra điều gì, cứ nhìn chằm chằm vào Mộc Uyển Thanh, nghi ngờ hỏi:

- Mộc tỷ tỷ, mạng che mặt của tỷ đâu mất rồi?

Mộc Uyển Thanh không khỏi có chút chột dạ, bối rối nói:

- Chuyện này...

Vô Cực Tử nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn của Mộc Uyển Thanh, sau đó lại quay sang nhìn Chung Linh, dõng dạc nói:

- Lời thề độc của Uyển Thanh đã bị phá bỏ, nàng ấy từ giờ trở đi chính là thê tử của ta.

Mộc Uyển Thanh ngượng ngùng đẩy Vô Cực Tử ra, đỏ mặt nói:

- An phận một chút cho thiếp!

Chung Linh sửng sốt nhìn Vô Cực Tử và Mộc Uyển Thanh, nụ cười rạng rỡ trên môi chợt tắt, thay vào đó là khuôn mặt tái mét, nước mắt rưng rưng, sụt sùi nói:

- Hai người các ngươi... Ta chán ghét hai người!

Chung Linh phẫn uất hét lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Vô Cực Tử và Mộc Uyển Thanh rất lấy làm kỳ, cả hai không hiểu tại sao Chung Linh lại tức giận như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Chung Linh chạy thẳng một mạch xuống dưới chân núi. Chung Linh đi đến một góc khuất rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, cuối cùng cũng không kìm lòng được mà ôm mặt khóc nức nở, tiếng khóc não nề vang vọng khắp núi rừng.

Chung Linh giận dỗi ngắt từng cánh hoa đang cầm trên tay, lẩm bẩm nói:

- Đại phôi đản, đại sắc lang, đồ vô lương tâm, muội hận huynh chết đi được!

Đúng lúc này, sau lưng Chung Linh đột nhiên có tiếng cười the thé truyền đến:

- Tiểu cô nương, tại sao trông ngươi buồn thế, có cần ta đến an ủi hay không?

Chung Linh quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên dáng người cao lêu nghêu, thân thể gầy khô như que củi, khuôn mặt dài ngoằng trông mà phát khiếp. Người này chính là Vân Trung Hạc, một trong Tứ Đại Ác Nhân, có ngoại hiệu là Cùng Hung Cực Ác.

Chung Linh không khỏi hoảng hốt, vội vàng lùi lại mấy bước, run run nói:

- Ngươi đừng có làm xằng làm bậy. Phụ thân của ta chính là Mã Vương Thần Chung Vạn Cừu, nếu ta có mệnh hệ gì thì ông ấy nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu.

Vân Trung Hạc không khỏi có chút sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Tên mặt ngựa Chung Vạn Cừu xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn, thế mà lại có thể sinh ra một tiểu mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như thế này.

Vân Trung Hạc tựa hồ nghĩ tới điều gì, gắt gao nhìn chằm chằm vào Chung Linh, đắc ý nói:

- Giữa chốn đồng không mông quạnh thế này, ta chỉ cần cẩn thận một chút thì làm sao có thể bị phát hiện được.

Chung Linh vô cùng kinh hãi, tay chân trở nên luống cuống, hoảng hốt hét toáng lên:

- Ngươi không được qua đây, nếu không... nếu không thì ta sẽ cắn lưỡi tự sát!

Vân Trung Hạc bật cười hắc hắc, dâm tà nói:

- Tiểu mỹ nhân, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ hầu hạ nàng thật tốt, đảm bảo nàng sẽ sung sướng dục tiên dục tử, ha ha!

Tư chất tu luyện của Vân Trung Hạc không được tốt lắm, gã đã gần bốn mươi tuổi mà tu vi chỉ mới đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Tiền Kỳ. Thế nhưng với tu vi Hậu Thiên Hậu Kỳ của Chung Linh thì làm sao có thể đối phó nổi Vân Trung Hạc vốn là tay lão luyện giang hồ, còn chưa kể đến bản lĩnh khinh công vô cùng tuyệt diệu của gã, tình thế lúc này có thể nói là vô cùng hung hiểm.

Ngay khi Vân Trung Hạc chuẩn bị bắt được Chung Linh thì cổ tay của gã bỗng nhiên bị giữ chặt lấy, không sao cử động được. Trong lúc nguy cấp, Vô Cực Tử đã kịp thời chạy đến giải vây cho Chung Linh, lực đạo mạnh mẽ khiến cho Vân Trung Hạc đau đớn quằn quại, xương cốt của gã gần như sắp bị bóp nát đến nơi vậy.

Vân Trung Hạc cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được, hoảng hốt hỏi:

- Ngươi... ngươi là ai?

Vô Cực Tử không nói nhiều lời, trực tiếp đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng vào người Vân Trung Hạc, chưởng lực cường đại đem gã thô bạo hất văng ra xa, không ngừng thổ huyết. Vân Trung Hạc nhận thấy tình hình không ổn liền lập tức xoay người bỏ chạy.

Vô Cực Tử đang định đuổi theo Vân Trung Hạc thì Chung Linh bỗng nhiên nhào vào lòng hắn oà khóc nức nở, tiếng khóc xé lòng khiến cho trái tim hắn như rỉ máu, an ủi nói:

- Ngoan, không sao rồi Linh Nhi, muội xinh đẹp như vậy mà khóc lên thì sẽ rất xấu đấy.

Mộc Uyển Thanh trông thấy Vô Cực Tử và Chung Linh thân thiết như vậy thì không khỏi có chút khó chịu, trực giác của nữ nhân mách bảo với nàng rằng chuyện này rất không bình thường. Thế nhưng Chung Linh lúc này vẫn chưa lấy lại bình tĩnh nên Mộc Uyển Thanh cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.

Nghỉ ngơi một lúc, Vô Cực Tử cùng với Mộc Uyển Thanh và Chung Linh dọc theo một con đường lớn tiến về phía trước, cả ba đi suốt hai ngày hai đêm liền đi đến bên ngoài Đại Lý Thành, kinh đô của Đại Lý. Đại Lý Thành nằm ở phía tây của Đại Lý, lưng tựa vào Thương Sơn hùng vĩ, tuyết trắng mây mù bao phủ quanh năm. Tòa thành này có dân cư đông đúc, phường thị buôn bán tấp nập, đường xá sầm uất được lót đá xanh trông rất cổ kính, ba người bọn họ rất nhanh liền vui vẻ hòa vào dòng người nhộn nhịp của chốn phồn hoa náo nhiệt.

Đúng lúc này, sau lưng Vô Cực Tử đột nhiên có giọng nói trầm ổn vang lên:

- Vô Cực huynh, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Vô Cực Tử quay đầu lại nhìn thì thấy một chàng trai tuấn tú lịch lãm, ăn mặc trông khá sang trọng. Người này không phải ai khác mà chính là Đoàn Dự, đi theo hộ tống y là bốn người cận vệ ăn mặc vô cùng kỳ quái. Lần trước sau khi được Vô Cực Tử và Chung Linh giúp đỡ trên Vô Lượng Sơn, Đoàn Dự sau nhiều lần hữu kinh vô hiểm thì cuối cùng cũng bình an vô sự mà về đến Đại Lý Thành.

Vô Cực Tử vô cùng ngạc nhiên vì có thể gặp lại cố nhân ở một nơi xa lạ, vui vẻ nói:

- Lâu ngày không gặp, Đoàn huynh trông khác quá, ta suýt nữa thì không nhận ra.

Đoàn Dự mỉm cười nhìn Vô Cực Tử, hiếu kỳ hỏi:

- Trông Vô Cực huynh không giống là dân bản địa ở đây, ngươi đến dạo chơi Đại Lý Thành sao?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thong thả đáp:

- Lần này ta cùng với thê tử và bằng hữu đến Đại Lý Thành thăm thú một chút để mở mang tầm mắt.

Chung Linh bỗng nhiên từ trong đám đông bước ra, tức giận đi đến trước mặt Vô Cực Tử, khẽ vung vẩy xiên kẹo hồ lô trong tay, phồng mang trợn má nói:

- Đồ vô lương tâm, muội cũng là thê tử của huynh có được không hả?

Mộc Uyển Thanh cũng khẽ gật đầu xem như chào hỏi Đoàn Dự, sau đó đưa tay véo nhẹ vào tai Chung Linh, ngữ khí có chút nghiêm khắc nói:

- Đừng có hồ nháo!

Chung Linh vội vàng núp sau lưng Vô Cực Tử, khẽ xoa xoa vành tai đỏ bừng của mình, tủi thân nói:

- Vô Cực ca ca, Mộc tỷ tỷ bắt nạt ta!

Đoàn Dự chậm rãi đi đến trước mặt Chung Linh, mỉm cười nói:

- Chung cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!

Chung Linh lúc này mới chú ý đến Đoàn Dự ở bên cạnh, phấn khích nói:

- Đoàn đại ca, đã lâu không gặp!

Đoàn Dự vô cùng vui vẻ vì có thể gặp lại ân nhân cứu mạng, hào sảng nói:

- Nếu như mọi người không có việc gì gấp thì hãy cùng ta ăn một bữa cơm nhé!

Ba người Vô Cực Tử, Mộc Uyển Thanh và Chung Linh thấy Đoàn Dự thành tâm như vậy thì cũng không tiện từ chối lời mời của y, cả đám nhanh chóng đi đến một tòa phủ đệ rộng lớn, trên cổng có biển đề bốn chữ "Trấn Nam Vương Phủ". Hỏi ra mới biết, Đoàn Dự chính là thế tử của Trấn Nam Vương, đồng thời cũng chính là cháu ruột của Bảo Định Đế, đương kim hoàng đế của Đại Lý. Bốn người ăn mặc kỳ quái đi theo bảo vệ Đoàn Dự chính là gia thần của Trấn Nam Vương Phủ, tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Tiền Kỳ, người ăn mặc giống như ngư dân tên là Chử Vạn Lý, người ăn mặc giống như tiều phu tên là Cổ Đốc Thành, người ăn mặc giống như nông dân tên là Phó Tư Quy, còn người ăn mặc giống như thư sinh tên là Chu Đan Thần.

Trong đại sảnh lộng lẫy xa hoa, ba người Vô Cực Tử, Mộc Uyển Thanh và Chung Linh lúc này đang được tiếp đón vô cùng nồng nhiệt. Ngồi ở chủ tọa là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím, mắt to mày rậm, mặt vuông chữ "quốc" 国, không phải ai khác mà chính là Trấn Nam Vương của Đại Lý, tên thật là Đoàn Chính Thuần. Ngồi ở bên cạnh Đoàn Chính Thuần là một đạo cô có dung mạo tuyệt sắc, cử chỉ, điệu bộ vô cùng tao nhã, người này chính là vương phi của ông, cũng chính là mẫu thân của Đoàn Dự, tên là Đao Bạch Phượng, có đạo hiệu là Ngọc Hư Tản Nhân.

Đoàn Chính Thuần đưa tay về phía một người đàn ông trung niên cao nhã mặc áo thụng, râu ba chòm, tươi cười nói:

- Vị này là Cao Thăng Thái, Cao hiền đệ, hiện đang nắm giữ tước hiệu Thiện Xiển Hầu của Đại Lý.

Đoàn Chính Thuần lại tiếp tục đưa tay về phía Vô Cực Tử, trịnh trọng nói:

- Vô Cực Tử các hạ chính là bằng hữu của Dự Nhi, mọi người hãy làm quen với nhau đi.

Vô Cực Tử và Cao Thăng Thái khiêm tốn cúi người chào hỏi đối phương, chắp tay nói:

- Cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên phát hiện trên mu bàn tay của Đao Bạch Phượng có một vết bớt đỏ như son, giật mình hỏi:

- Phải chăng bà chính là Đao Bạch Phượng, là người Di, trước nay vẫn luôn sử dụng nhuyễn tiên làm binh khí?

Đao Bạch Phượng không khỏi ngạc nhiên, hòa nhã hỏi:

- Tên họ của ta thật khác thường, sao cô nương lại biết được?

Mộc Uyển Thanh bất ngờ đứng phắt dậy, lạnh giọng nói:

- Sư mệnh nan vi, đắc tội rồi!

Mộc Uyển Thanh lập tức vẩy tay một cái, ba mũi tên độc bắn thẳng về phía Đao Bạch Phượng. Mọi người lúc này đang cười cười nói nói vui vẻ, đâu ai ngờ Mộc Uyển Thanh lại đột nhiên ra tay ám toán nên cũng không kịp đề phòng. Trong lúc nguy cấp, Vô Cực Tử vội vàng thi triển Lăng Ba Vi Bộ đuổi theo, hắn không kịp vận nội lực mà chỉ có thể dùng tay không bắt lấy ba mũi tên độc.

Vô Cực Tử quay đầu lại nhìn Mộc Uyển Thanh, nghi hoặc hỏi:

- Uyển Thanh, có chuyện gì vậy? Sao nàng lại đột nhiên ra tay giết người?

Mộc Uyển Thanh cũng không trả lời mà lại luống cuống lấy ra một bình giải dược đưa cho Vô Cực Tử, lo lắng nói:

- Chàng mau uống đi, nếu chậm sẽ không cứu được.

Vô Cực Tử vội vàng trấn an Mộc Uyển Thanh, bình tĩnh nói:

- Ta không sao đâu, nàng quên chuyện Mãng Cổ Chu Cáp rồi sao?

Đoàn Chính Thuần lúc này mới kịp phản ứng lại, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ bao vây lấy Vô Cực Tử và Mộc Uyển Thanh, giận dữ quát:

- Vô Cực Tử các hạ, bổn vương kính ngươi là bậc anh hùng hào kiệt, thế nhưng phu nhân của ngươi lại muốn ám sát vương phi của ta, nếu chư vị không giải thích rõ ràng mọi chuyện thì đừng hòng rời khỏi nơi này nửa bước!

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, lập tức vận nội lực chuẩn bị chiến đấu, chuyện đã đến nước này rồi, ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là hắn phải bảo vệ an toàn cho Mộc Uyển Thanh và Chung Linh. Mộc Uyển Thanh ở trong lòng cũng thầm mắng bản thân lỗ mãng, đáng lẽ ra nàng nên thương lượng trước với Vô Cực Tử thì có lẽ kết quả sẽ không như thế này.

Đao Bạch Phượng nhìn chằm chằm vào Mộc Uyển Thanh, gằn giọng hỏi:

- Tu La Đao Tần Hồng Miên là gì của ngươi?

Đoàn Chính Thuần vừa nghe Đao Bạch Phượng nhắc đến sáu chữ "Tu La Đao Tần Hồng Miên" thì khuôn mặt liền biến sắc, lắp bắp nói:

- Nàng... nàng...

Đao Bạch Phượng cũng không thèm ngó ngàng đến Đoàn Chính Thuần mà tiếp tục nói:

- Ngươi về nói với Tần Hồng Miên rằng nếu muốn giết ta thì cứ việc quang minh chính đại đến đây. Chút trò vặt vãnh này, không sợ bị người khác cười cho sao?

Mộc Uyển Thanh khó hiểu nhìn Đao Bạch Phượng, lạnh giọng nói:

- Ta không hiểu bà đang nói cái gì cả. Lần này ta phụng mệnh sư phụ đi giết hai nữ nhân đã làm hại người khổ sở một đời, mà một người trong đó chính là Đao Bạch Phượng bà!

Đao Bạch Phượng khẽ nhíu mày, nghi vấn hỏi:

- Sư phụ của ngươi là ai?

Mộc Uyển Thanh cũng không có ý định giấu diếm, nhàn nhạt đáp:

- Sư phụ bảo rằng tên bà là U Cốc Khách, còn tên họ đầy đủ là gì thì ta cũng không biết.

Đoàn Chính Thuần đứng lặng hồi lâu, trong lòng bất giác nhớ đến bài thơ "Giai Nhân" của Đỗ Phủ. Từng câu từng chữ giống như những mũi kim châm sắc nhọn đâm sâu vào trong trái tim của Đoàn Chính Thuần.

"Tuyệt đại hữu giai nhân,

U cư tại không cốc.

Tự vân lương gia tử,

Linh lạc y thảo mộc..."

Đoàn Chính Thuần cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó lại quay sang nhìn Mộc Uyển Thanh, cảm thán nói:

- Giống quá, giống quá, thế mà ta không nhìn ra.

Mộc Uyển Thanh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe Đoàn Chính Thuần xúc động hỏi:

- Năm nay cô mười tám tuổi rồi nhỉ? Có phải cô sinh vào khoảng tháng chín không?

Mộc Uyển Thanh rất lấy làm kỳ, kinh ngạc hỏi:

- Sao chuyện gì của ta ông cũng biết thế? Ông là thế nào với sư phụ?

Đoàn Chính Thuần vẻ mặt vô cùng thống khổ, chua xót nói:

- Uyển Nhi, ta... ta nghĩ mà thẹn với hai người nhiều lắm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương