Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 6
Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tại Vạn Kiếp Cốc một thời gian, thương thế của Mộc Uyển Thanh đã dần hồi phục, Vô Cực Tử cũng có thể yên tâm rời đi. Mặc dù có chút không nỡ nhưng Vô Cực Tử vẫn còn rất nhiều việc muốn làm, không thể cứ ở lại đây mãi được.
Cam Bảo Bảo đi đến tiễn biệt Vô Cực Tử, ngữ khí có chút phức tạp nói:
- Nếu hiền chất đã quyết tâm như vậy thì ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, thế nhưng ta có một yêu cầu quá đáng, hy vọng hiền chất có thể chấp nhận.
Vô Cực Tử khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:
- Bá mẫu cứ nói đi, nếu có thể làm được thì vãn bối quyết sẽ không chối từ.
Cam Bảo Bảo đưa tay về phía hai người Mộc Uyển Thanh và Chung Linh, khẩn cầu nói:
- Sắp tới tình hình trong cốc sẽ có chút phức tạp, e rằng ta không thể chiếu cố chu toàn cho hai đứa nhỏ. Hy vọng hiền chất có thể đưa bọn chúng ra ngoài dạo chơi một thời gian cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.
Vô Cực Tử trầm ngâm một chút, lẩm bẩm nói:
- Chuyện này...
Cam Bảo Bảo không khỏi có chút thất vọng, thở dài nói:
- Nếu hiền chất không tiện thì thôi, ta sẽ nghĩ cách khác vậy.
Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, thong thả nói:
- Không phải, chỉ là vãn bối cảm thấy có chút bất ngờ thôi. Bá mẫu xin hãy yên tâm, vãn bối nhất định sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt.
Cam Bảo Bảo khẽ thở phào một hơi, mỉm cười nói:
- Thật tốt quá, thế thì làm phiền hiền chất rồi.
Chung Linh phấn khích ôm chặt lấy cánh tay Vô Cực Tử mà đung đưa, vui vẻ nói:
- Vô Cực ca ca, huynh là tốt nhất!
Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Ấu trĩ!
Rời khỏi Vạn Kiếp Cốc, ba người Vô Cực Tử, Mộc Uyển Thanh và Chung Linh đang nhàn nhã du sơn ngoạn thủy thì chợt nghe từ đằng xa truyền đến một tiếng hú ghê rợn vang động khắp núi rừng. Thanh âm càng lúc càng gần hơn, chỉ thấy một lão già mặc áo lụa vàng, dáng vẻ kỳ lạ quái gở đang lao nhanh như chớp về phía ba người bọn họ, mặt mũi đằng đằng sát khí. Người này chính là Nam Hải Ngạc Thần, chưởng môn của Nam Hải Phái, đồng thời cũng là một trong Tứ Đại Ác Nhân, có ngoại hiệu là Hung Thần Ác Sát.
Nam Hải Ngạc Thần trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Uyển Thanh, gằn giọng hỏi:
- Tiểu Sát Thần Tôn Tam Bá có phải ngươi giết không?
Mặc dù e ngại thực lực của đối phương nhưng Mộc Uyển Thanh cũng khinh thường việc dối trá, thẳng thắn đáp:
- Đúng vậy!
Nam Hải Ngạc Thần bất giác nổi giận đùng đùng, nghiến răng quát:
- To gan! Hắn là đệ tử yêu của Nhạc lão nhị này, ngươi có biết không?
Mộc Uyển Thanh khẽ gật đầu, thủng thẳng đáp:
- Lúc giết hắn, tiểu nữ vẫn chưa hay, mãi sau mới biết.
Nam Hải Ngạc Thần hừ lạnh một tiếng, trầm giọng hỏi:
- Ta nghe đồn rằng ngươi lấy khăn bịt kín mặt, kẻ đầu tiên thấy được mặt ngươi mà ngươi không giết kẻ đó thì mới chịu lấy làm chồng, có phải thế không?
Vô Cực Tử nghe Nam Hải Ngạc Thần nói vậy liền giật sững người, lại thấy Mộc Uyển Thanh gật đầu xác nhận thì càng ngẩn ngơ thẫn thờ. Vô Cực Tử cuối cùng cũng hiểu tại sao Mộc Uyển Thanh sau khi tỉnh lại liền biểu hiện kỳ quái như vậy.
Nam Hải Ngạc Thần ngửa mặt lên trời cười ha hả, hưng phấn nói:
- Nhất định là đệ tử của ta muốn tháo mạng che mặt của ngươi nên ngươi mới giết hắn. Đã vậy thì ta phải thay hắn xem xem mặt ngươi đẹp như thiên tiên hay xấu như quỷ dữ, để cho hắn chết được nhắm mắt.
Nam Hải Ngạc Thần vươn tay về phía Mộc Uyển Thanh toan giật mạng che mặt của nàng xuống, may mà Vô Cực Tử kịp thời phản ứng lại, lập tức đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng để ngăn cản lão. Nam Hải Ngạc Thần bởi vì chủ quan khinh suất nên trực tiếp bị chưởng lực chí dương cương mãnh đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Nam Hải Ngạc Thần tức giận nhìn Vô Cực Tử, khàn giọng quát:
- Ngươi là kẻ nào, lại dám xen vào chuyện của Nhạc lão nhị này, chán sống rồi sao?
Vô Cực Tử hai tay ôm quyền, thản nhiên nói:
- Tôn giá là bậc võ lâm cao thủ, sao lại hiếp đáp một cô gái yếu đuối?
Nam Hải Ngạc Thần khẽ nhướng mày, cáu kỉnh nói:
- Nhiều lời vô ích, dùng thực lực nói chuyện!
Nam Hải Ngạc Thần trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Vô Cực Tử, hắn cũng không né tránh mà lại tiếp tục thi triển Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đánh trả. Hai chưởng nhanh chóng va chạm vào nhau, kình khí bắn ra bốn phía. Nam Hải Ngạc Thần thực lực rất mạnh, tu vi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Trung Kỳ, thế nhưng cách vận dụng kỹ xảo chiến đấu vẫn còn nhiều thiếu sót, vậy nên cả hai trong lúc nhất thời khó có thể phân định thắng bại.
Nam Hải Ngạc Thần tức giận rút Ngạc Chủy Tiễn ra rồi đâm mạnh về phía Vô Cực Tử, hùng hổ quát:
- Tiểu tử, chịu chết đi!!!
Vô Cực Tử lập tức thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ hóa giải thế công của Nam Hải Ngạc Thần, một chiêu xuất ra ẩn chứa thiên biến vạn hóa. Nam Hải Ngạc Thần cũng không chịu thua kém, không ngừng vung kéo chém lia lịa, cả hai càng chiến càng hăng, giao đấu đã gần trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Đúng lúc này, một tiếng gầm từ xa vượt qua mấy dãy núi vọng lại ầm ầm. Tiếng gầm này chẳng kém gì tiếng hú của Nam Hải Ngạc Thần ban nãy, chỉ khác ở chỗ tiếng hú cực kỳ thê thảm còn tiếng gầm thì lại có giai điệu bình ổn.
Nam Hải Ngạc Thần giơ tay lên gõ vào sau gáy của mình, vội vàng nói:
- Không đánh nữa, không đánh nữa. Bây giờ ta có việc phải đi, lần sau lại tiếp tục đánh với ngươi.
Nam Hải Ngạc Thần hấp tấp chạy đi, rất nhanh liền biến mất giữa núi rừng hoang vu. Vô Cực Tử thấy vậy cũng thở phào một hơi, Nam Hải Ngạc Thần tuy đã bị hắn đả thương nhưng nếu muốn thực sự đánh bại lão thì chỉ còn cách thi triển Bắc Minh Thần Công. Thế nhưng nếu thi triển Bắc Minh Thần Công để hấp thu nội lực của người có tu vi cao hơn mình thì hậu quả vô cùng khó lường, nhẹ thì nội lực hỗn loạn, tổn thương kinh mạch, nặng thì có thể tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết, vậy nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Vô Cực Tử sẽ hạn chế sử dụng.
Tiếp tục lên đường, Vô Cực Tử bất ngờ phát hiện một đoàn sương độc màu đỏ nhạt phun thẳng về phía ba người bọn họ. Vô Cực Tử vội vàng ra hiệu cho Mộc Uyển Thanh và Chung Linh chú ý cẩn thận, sau đó liền vận nội lực xua tan lớp sương độc phía trước.
Sau khi sương độc tản đi, một con ếch nhỏ xíu dài chừng hai tấc dần dần hiện ra trước mắt. Con nhái này toàn thân màu đỏ như máu, đôi mắt lấp lánh kim quang, tiếng kêu thì oang oang như bò mộng, xem ra nó chính là Mãng Cổ Chu Cáp, được mệnh danh là Vạn Độc Chi Vương, mang trong mình độc tính chí dương vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần dính một chút nọc độc thì sẽ tê liệt toàn thân, chết ngay tức khắc.
Đáng ngạc nhiên là bên cạnh Mãng Cổ Chu Cáp lại có một con chồn nhỏ màu xám nhạt đang nằm im bất động. Con chồn này dài chưa đầy hai gang tay, móng vuốt sắc nhọn, chính là sủng vật Thiểm Điện Điêu của Chung Linh, nàng đã nuôi nó từ khi còn nhỏ, tình cảm gắn bó rất khăng khít, đáng tiếc là khí tức sinh mệnh của nó lúc này đã đoạn tuyệt mất rồi.
Chung Linh không nhịn được mà thương cảm khóc oà lên:
- Thiểm Điện Điêu!
Vô Cực Tử vội vàng ôm lấy Chung Linh, nhẹ giọng nói:
- Mãng Cổ Chu Cáp là vật kịch độc, đến gần nó sẽ rất nguy hiểm.
Chung Linh không khống chế được cảm xúc mà sà vào lòng Vô Cực Tử oà khóc nức nở, sụt sùi nói:
- Vô Cực ca ca, huynh... huynh nhất định sẽ có cách giết chết con nhái xấu xa kia đúng không?
Vô Cực Tử khẽ vỗ vào lưng Chung Linh, an ủi nói:
- Muội yên tâm đi, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể làm khó được Vô Cực ca ca của muội.
Mộc Uyển Thanh có chút khó chịu nhìn Vô Cực Tử và Chung Linh đang âu yếm lẫn nhau, làu bàu nói:
- Miệng lưỡi trơn tru!
Mãng Cổ Chu Cáp tuy mang trong mình kịch độc nhưng bản thân nó cũng là một loại dược liệu quý, có thể khiến cho cơ thể vạn độc bất xâm, lần này may mắn gặp được, Vô Cực Tử nhất định sẽ không bỏ qua, cũng xem như là thay mặt Chung Linh báo thù cho Thiểm Điện Điêu. Nghĩ là làm, Vô Cực Tử liên tiếp đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng về phía Mãng Cổ Chu Cáp, chưởng lực liên hoàn uy lực cường đại nhanh chóng khiến cho nó lâm vào hôn mê sâu. Chớp lấy thời cơ, Vô Cực Tử vội vàng đưa tay nâng Mãng Cổ Chu Cáp lên rồi trực tiếp nuốt vào trong bụng, Mộc Uyển Thanh và Chung Linh nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì làm sao có thể nhịn được, cả hai không ngừng nôn mửa vì quá kinh tởm.
Chất độc trên da Mãng Cổ Chu Cáp tuy đã bắt đầu ăn mòn nội lực hộ thể của Vô Cực Tử nhưng vẫn chưa chạm đến da thịt, vậy nên bản thân hắn cũng chẳng hề hấn gì. Ngược lại, dịch vị dạ dày trong cơ thể Vô Cực Tử đang bắt đầu tiêu hóa Mãng Cổ Chu Cáp, lúc này đối với Vạn Độc Chi Vương như nó mà nói thì dịch vị dạ dày mới là chất kịch độc, chẳng mốc mấy chốc mà đã bị tiêu hóa hoàn toàn, dược lực tinh thuần cũng bắt đầu tuôn ra ào ạt như sóng dữ. Vô Cực Tử lập tức vận nội lực áp chế luồng năng lượng cường đại bên trong cơ thể rồi nhanh chóng dẫn theo Mộc Uyển Thanh và Chung Linh quay trở lại Vô Lượng Ngọc Động để bế quan luyện hóa dược liệu.
Trong gian thạch thất rộng rãi, Vô Cực Tử bắt đầu tĩnh tâm đả tọa, thả lỏng toàn thân. Một cỗ chí dương lực lượng huyễn hóa thành hình dạng của Mãng Cổ Chu Cáp nhanh chóng khuếch tán ra khắp cơ thể như muốn thiêu đốt tất cả, Vô Cực Tử cũng không dám khinh suất, lập tức vận chuyển Vô Cực Kinh để luyện hóa cỗ lực lượng cuồng bạo này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vô Cực Tử bế quan đã gần một ngày nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Mộc Uyển Thanh và Chung Linh ở bên ngoài chờ đợi lâu như vậy thì cũng không khỏi có chút mệt mỏi, đặc biệt là Chung Linh, nàng đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Từ từ luyện hóa Mãng Cổ Chu Cáp, Vô Cực Tử lúc này chỉ cảm thấy thân thể nóng như lửa đốt, kinh mạch toàn thân đang bị chí dương lực lượng thiêu đốt như muốn nổ tung ra. Vô Cực Tử cố gắng áp chế cảm giác đau đớn trong người nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà kêu lên một tiếng, sau đó lập tức phun ra một ngụm tiên huyết.
Mộc Uyển Thanh đang thiu thiu ngủ thì bỗng nhiên nghe được động tĩnh kỳ lạ ở bên trong, nàng lo lắng Vô Cực Tử xảy ra chuyện nên vội vàng đẩy cửa xông vào. Thế nhưng đập vào mắt Mộc Uyển Thanh lại là thân thể cường tráng, không một mảnh vải che thân, y phục trên người Vô Cực Tử đã bị chí dương lực lượng thiêu rụi hoàn toàn, tiểu huynh đệ bên dưới càng là hung tợn ngẩng cao đầu, phùng mang trợn má vô cùng uy phong.
Cảm nhận được hương thơm quyến rũ trên người Mộc Uyển Thanh, lại thêm chí dương lực lượng cuồng bạo đang tác oai tác quái, Vô Cực Tử cuối cùng cũng không thể áp chế cỗ dục hỏa nhen nhóm bên trong cơ thể, một chút lý trí còn lại hoàn toàn mất sạch, đôi mắt trở nên đỏ ngầu như máu, thân thể chấn động dữ dội, như dã thú rít gào mà lao vọt về phía Mộc Uyển Thanh. Lấy tu vi của Mộc Uyển Thanh thì làm sao có thể phản kháng lại, nàng chỉ có thể bất lực cắn chặt răng, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt.
Vô Cực Tử lúc này đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối, hắn chỉ theo bản năng nguyên thủy mà thô bạo chiếm hữu Mộc Uyển Thanh, không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào. Một đêm này, Mộc Uyển Thanh bị hành hạ đến chết đi sống lại, bầu không khí hương diễm cùng với tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt lan tràn khắp căn phòng, thế gian cứ như vậy mà mất đi một người thiếu nữ trinh nguyên.
Không biết trôi qua bao lâu, chí dương lực lượng bên trong cơ thể Vô Cực Tử cũng bắt đầu bình ổn lại, xung quanh thân thể bất ngờ tản ra khí thế bàng bạc. Chí dương lực lượng hòa vào làm một với nguyên âm tinh khiết của Mộc Uyển Thanh tạo thành âm dương chi lực hùng hậu, không những trợ giúp Vô Cực Tử rèn luyện nhục thể, đồng thời cũng hoàn toàn đả thông Xung Mạch, tu vi nhất cử đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên Trung Kỳ. Mộc Uyển Thanh cũng hấp thu được một lượng lớn thiên địa linh khí, nhờ đó mà đột phá cảnh giới thành công, tu vi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Tiền Kỳ.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Vô Cực Tử phát hiện trong lòng đang ôm một thân thể mềm mại thoang thoảng hương thơm, vệt máu đỏ thẫm bên dưới càng là minh chứng rõ ràng rằng mọi chuyện phát sinh đêm qua tuyệt đối không phải là một giấc mơ. Trong lúc nhất thời, Vô Cực Tử cũng không biết nên làm gì cho phải.
Mộc Uyển Thanh lúc này cũng từ từ tỉnh lại, nàng cứ ngây ra như người mất hồn, lạnh giọng nói:
- Buông ta ra!!!
Vô Cực Tử siết chặt vòng tay ôm lấy Mộc Uyển Thanh, quả quyết nói:
- Không buông, dù có chết ta cũng sẽ không buông!
Mộc Uyển Thanh ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Vô Cực Tử nhưng sức lực của nàng lại không bằng, chỉ có thể vung tay đấm liên tục vào ngực hắn, nức nở nói:
- Ngươi tránh ra, ngươi là đồ khốn nạn! Ta hận ngươi!!!
Vô Cực Tử đau lòng vuốt ve cơ thể mềm mại của Mộc Uyển Thanh đã chằng chịt những vết bầm tím, áy náy nói:
- Tất cả đều là lỗi của ta...
Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi ân cần hỏi:
- Uyển Thanh, nàng còn đau không?
Nhìn thấy Mộc Uyển Thanh hồi lâu vẫn không trả lời, Vô Cực Tử trong lòng không khỏi có chút áy náy, nghẹn ngào nói:
- Uyển Thanh, nàng hãy tin tưởng ta... Chỉ cần ta vẫn còn một hơi thở, ta nhất định sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ nàng, yêu thương nàng.
Từng câu từng chữ mà Vô Cực Tử thốt ra giống như một thanh kiếm sắc nhọn, từ từ đánh tan phòng tuyến tâm lý của Mộc Uyển Thanh. Được Vô Cực Tử tận tâm chiếu cố trong thời gian qua để cho một người vẫn luôn lạnh lùng vô cảm như Mộc Uyển Thanh lần đầu tiên trong đời cảm thấy thật ấm áp, hình bóng của hắn không biết từ khi nào đã khắc sâu vào trong trái tim, không thể nào quên được.
Mộc Uyển Thanh lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt của Vô Cực Tử, run run hỏi:
- Có thật không?
Vô Cực Tử vui mừng ôm chầm lấy Mộc Uyển Thanh, chân thành nói:
- Đương nhiên là thật rồi!
Vô Cực Tử cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi anh đào mềm mại của Mộc Uyển Thanh, cảm giác vừa bá đạo vừa ôn nhu, khiến cho nàng nhiệt tình đáp lại. Cả hai ôm chặt lấy nhau, quấn quýt không ngừng, trong căn phòng lại là một cảnh xuân sắc vô hạn, triền miên không dứt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook