Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 5
Bên ngoài sơn động là một dòng sông rộng lớn mênh mông, nước sông chảy xiết cuồn cuộn, hai bên bờ sông là hai rặng núi đá cực kỳ hiểm trở. Chung Linh lập tức nhận ra nơi này chính là Lan Thương Giang, cách nhà của nàng ở Vạn Kiếp Cốc cũng không quá xa, vậy nên liền hào hứng dẫn theo Vô Cực Tử đi dọc bờ sông tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã băng qua Thiện Nhân Độ bắc ngang qua dòng sông, đi sang đến bờ bên kia.
Bên kia bờ sông là một khu rừng rậm rạp với hàng cổ thụ vươn lên cao vút. Đáng chú ý là ở giữ khu rừng có một cây tùng cao lớn bị bạt đi một mảng vỏ dài chừng một trượng, ngang chừng một thước, ở trên có viết chín chữ "Người họ Đoàn dám vào cốc giết không tha!", những chữ khác đều có màu đen nhưng riêng một mình chữ "giết" lại có màu đỏ, trông chẳng khác gì được bôi đầy máu tươi. Có lẽ chủ nhân của sơn cốc này có mối thâm cừu đại hận với ai đó họ Đoàn nên mới hận lây sang tất cả những người mang họ Đoàn trong thiên hạ.
Trên cây tùng cổ thụ có treo một cái búa nhỏ, Chung Linh nhanh chóng lấy nó xuống rồi gõ mạnh vào chữ "Đoàn" ba lần, hàng cây lập tức tách sang hai bên để lộ ra một cánh cổng lớn bằng đá, bên trên khắc ba chữ "Vạn Kiếp Cốc". Vạn Kiếp Cốc chính là nhà của Chung Linh, nàng từ nhỏ đến lớn cũng chỉ quanh quẩn ở đây, lần này bởi vì ham chơi nên mới đến Kiếm Hồ Cung xem náo nhiệt, cũng nhờ nhân duyên xảo hợp mà lại gặp được Vô Cực Tử.
Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng binh khí chạm nhau chát chúa. Chỉ thấy bên ngoài sơn cốc có một người áo đen đeo mạng che mặt đang bị mười mấy tên võ giả vây công, tuy không nhìn rõ mặt nhưng trông dáng người lồi lõm quyến rũ cùng với mái tóc đen nhánh óng mượt thì chắc hẳn là một thiếu nữ thanh xuân. Người này tư chất không tệ, còn trẻ mà tu vi đã đạt đến Hậu Thiên Viên Mãn, có sở trường phóng ám khí, chỉ là phương thức chiến đấu có chút cực đoan, có thể nói là giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm.
Dẫn đầu đám người vây công thiếu nữ áo đen là hai bà lão đầu tóc hoa râm, tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn. Bà lão dáng người béo tròn, mặt nung núc mỡ gọi là Bình bà bà, am hiểu sử dụng song đao, còn bà lão dáng người bé nhỏ, mặt ngắn chùn chùn gọi là Thụy bà bà, am hiểu sử dụng thiết trượng. Địch nhân người đông thế mạnh, thiếu nữ áo đen có thể gắng gượng đến tận bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Bình bà bà mỗi tay cầm một thanh đoản đao chỉ về phía thiếu nữ áo đen, gằn giọng nói:
- Tiểu tiện nhân, ngươi khôn hồn thì ngoan ngoãn đi theo bọn ta đến dập đầu tạ tội với phu nhân, nói không chừng phu nhân khoan hồng đại lượng sẽ tha cho ngươi một mạng.
Thiếu nữ áo đen gắng gượng đứng thẳng dậy, quật cường nói:
- Nằm mơ giữa ban ngày, ta thà chết chứ không làm mất mặt sư phụ!
Thụy bà bà gương mặt lộ vẻ khó chịu, khàn giọng quát:
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách bọn ta không khách khí!
Thụy bà bà vung thiết trượng nhằm giữa đỉnh đầu thiếu nữ áo đen mà đập xuống, Bình bà bà thấy vậy cũng lập tức vung đao chém về phía nàng, hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý. Nhìn thấy hai đòn công kích đã đến rất gần, thiếu nữ áo đen đang định ra đòn đánh trả thì thương thế trên người lại bất ngờ bộc phát khiến cho nàng đầu óc choáng váng, chân tay rã rời, không còn khí lực để phản kháng, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong buông xuống. Thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy cảm giác đau đớn truyền đến, thiếu nữ áo đen từ từ mở mắt ra thì đập vào mắt lại là một bóng lưng nam tử cao lớn vững chãi khiến cho nàng không khỏi dâng lên một cảm giác an toàn, còn đám người Bình bà bà và Thụy bà bà lúc này đều đang ngã trên mặt đất. Trong lúc nguy cấp, Vô Cực Tử đã kịp thời đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng hóa giải đòn công kích của đám người Bình bà bà và Thụy bà bà để bảo vệ cho thiếu nữ áo đen, nội lực hùng hậu phóng ra đã trực tiếp đánh trọng thương đám người bọn họ. Đám người Bình bà bà và Thụy bà bà nhận thấy tình hình không ổn liền lập tức xoay người bỏ chạy.
Chung Linh vội vàng chạy đến đỡ lấy thiếu nữ áo đen, quan tâm hỏi:
- Mộc tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?
Thiếu nữ áo đen khẽ lắc đầu, nhàn nhạt đáp:
- Ta không sao, còn chưa chết được.
Chung Linh khẽ thở phào một hơi, sau đó quay sang nhìn con ngựa ô toàn thân đầy máu đang nằm im bất động trên mặt đất, thương cảm nói:
- Hắc Mai Côi...
Thiếu nữ áo đen thương xót nhìn con ngựa yêu đã tử nạn, nó chính là người bạn duy nhất vẫn luôn bồi bạn với nàng bấy lâu nay. Đau xót khôn cùng, thiếu nữ áo đen bất giác tối sầm mặt lại, nàng chỉ cảm thấy đàu óc choáng váng, trời đất quay cuồng đảo lộn, sau đó lập tức ngất đi.
Vô Cực Tử cả kinh vội vàng chạy đến bắt mạch cho thiếu nữ áo đen, may mắn là nàng bị thương cũng không quá nghiêm trọng, bởi vì nội lực hao tổn quá nhiều cùng với quá mức xúc động nên mới lâm vào hôn mê sâu, chỉ cần xử lý một chút liền có thể từ từ phục hồi. Ở bên cạnh thiếu nữ áo đen, Vô Cực Tử bất giác ngửi thấy có mùi hương thoang thoảng, mùi thơm tuy không nồng nàn nhưng làm cho người ngửi thấy phải mê ly.
Vô Cực Tử lập tức cõng thiếu nữ áo đen lên, vội vàng sải bước đi theo Chung Linh tiến vào bên trong Vạn Kiếp Cốc. Ngay khi cả ba vừa đặt chân vào trong cốc thì một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, ăn mặc theo lối gia nhân liền nhanh chóng chạy đến tiếp đón.
Chung Linh vô cùng sốt ruột, vội vàng hỏi:
- Lai Phúc Nhi, phụ thân và mẫu thân của ta có ở nhà không?
Lai Phúc Nhi khẽ cúi người, cung kính đáp:
- Bẩm tiểu thư, phu nhân đang ở trong nội viện, còn cốc chủ đại nhân thì đã ra ngoài mấy ngày rồi vẫn chưa trở về.
Chung Linh chỉ tay về phía thiếu nữ áo đen đang được Vô Cực Tử cõng trên lưng, phân phó nói:
- Ngươi mau chuẩn bị một căn phòng cho Mộc tỷ tỷ chữa thương, để ta đi gọi mẫu thân đến.
Lai Phúc Nhi lễ phép đi đến trước mặt Vô Cực Tử, thái độ khiêm hòa nói:
- Xin mời công tử đi theo tiểu nhân.
Sau khi Vô Cực Tử cõng theo thiếu nữ áo đen rời đi, Chung Linh cũng vội vàng chạy đến một căn nhà ngói lát gạch khá khang trang, bên trong là một phòng khách sang trọng, tuy không rộng lắm song được bài trí cực kỳ tao nhã. Chợt nghe tiếng ngọc va vào nhau kêu leng keng, một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi mặc áo lụa xanh uyển chuyển bước ra. Người này dung nhan diễm lệ, đôi mắt trông giống Chung Linh y hệt, không phải ai khác mà chính là mẫu thân của nàng, tên là Cam Bảo Bảo, có ngoại hiệu là Tiếu Dược Xoa.
Chung Linh lập tức chạy đến ôm chầm lấy Cam Bảo Bảo, vui vẻ nói:
- Mẫu thân, con về rồi đây.
Cam Bảo Bảo ôn nhu xoa đầu Chung Linh, mỉm cười hỏi:
- Tiểu nha đầu, con đã chịu về rồi sao? Lần này trở về, con có dẫn theo hiền tế của ta không đấy?
Chung Linh bất giác đỏ bừng mặt, líu ríu đáp:
- Không... không có, con với Vô Cực ca ca chỉ là bằng hữu bình thường thôi.
Cam Bảo Bảo trông thấy dáng vẻ của Chung Linh như vậy, làm sao có thể không nhận ra tâm ý của nữ nhi, lập tức truy hỏi:
- Được lắm Linh Nhi, tiểu tử đó tên họ là gì, sinh sống ở đâu, bọn con quen nhau đã bao lâu rồi?
Chung Linh càng thêm đỏ mặt cúi đầu, nũng nịu đáp:
- Mẫu thân cứ trêu chọc con, con không thèm để ý đến người nữa.
Chung Linh lúc này mới chợt nhớ ra điều gì đó, cuống quít nói:
- Đúng rồi, mẫu thân mau nghĩ cách trị thương cho Mộc tỷ tỷ, tỷ ấy bị thương rất nghiêm trọng.
Cam Bảo Bảo không khỏi có chút sửng sốt, lo lắng hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Chung Linh vừa đi vừa kể lại mọi chuyện cho Cam Bảo Bảo, ngữ khí có chút ngưỡng mộ nói:
- Mộc tỷ tỷ bị kẻ xấu vây công, cũng may mà Vô Cực ca ca có võ công cao cường nên mới cứu được tỷ ấy.
Không biết hôn mê bao lâu, thiếu nữ áo đen tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng nhỏ, những vết thương trên người đều đã được xử lý cẩn thận, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể hồi phục hoàn toàn. Mặc dù không thể sánh được với tu vi Võ Đạo nhưng bản lĩnh Y Đạo của Vô Cực Tử cũng rất ưu tú, hắn có thể thuận lợi trị liệu thương thế của thiếu nữa áo đen.
Thiếu nữ áo đen cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, bất giác rưng rưng nước mắt, sụt sùi nói:
- Hắc Mai Côi...
Đúng lúc này, bên tai thiếu nữ áo đen đột nhiên có giọng nói ấm áp vang lên:
- Hắc Mai Côi đã được an táng cẩn thận, cô nương hãy yên tâm đi.
Thiếu nữ áo đen có chút cảnh giác nhìn Vô Cực Tử, ngữ khí trong trẻo lạnh lùng lại ẩn chứa một chút ấm áp nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi, sau này ta nhất định sẽ báo đáp.
Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, vân đạm phong khinh nói:
- Ta giúp người không cầu báo đáp, cô nương không cần phải để ở trong lòng.
Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi trầm giọng hỏi:
- Ta tên là Vô Cực Tử, không biết cô nương tôn tính đại danh là gì?
Cô gái áo đen trầm mặc một hồi, nhẹ giọng đáp:
- Ta tên là Mộc Uyển Thanh.
Vô Cực Tử khẽ gật đầu, tán thưởng nói:
- Họ đã hay mà tên cũng đẹp, thủy mộc thanh hoa, uyển hề thanh dương.
Mộc Uyển Thanh khẽ cúi đầu, ngữ khí có chút mất tự nhiên nói:
- Đa tạ!
Mộc Uyển Thanh lúc này mới chợt nhớ ra điều gì đó, nàng bất giác đưa tay lên mặt rồi lại nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, lớn giọng hỏi:
- Ta hỏi câu này, ngươi nhất định phải trả lời thành thật, ngươi đã nhìn thấy dung mạo của ta chưa?
Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, ngạc nhiên hỏi:
- Ta vẫn chưa thấy, sao cô nương lại hỏi như vậy?
Mộc Uyển Thanh cũng không trả lời mà tiếp tục hỏi:
- Lúc ta đang hôn mê bất tỉnh, sao ngươi không mở mạng che mặt ra coi?
Vô Cực Tử không khỏi có chút nghi hoặc nhưng vẫn thành thật đáp:
- Lúc đó ta chỉ chăm chú trị thương cho cô nương mà thôi, cũng không nghĩ đến chuyện ấy.
Chung Linh lúc này cũng đã dẫn theo Cam Bảo Bảo bước đến bên cạnh hai người Vô Cực Tử và Mộc Uyển Thanh. Nhìn thấy thương thế của Mộc Uyển Thanh đã dần bình ổn lại, Cam Bảo Bảo cũng yên tâm phần nào. Thực ra Cam Bảo Bảo chính là sư thúc của Mộc Uyển Thanh, nếu nàng có mệnh hệ gì thì bà cũng không biết phải ăn nói thế nào với sư tỷ của mình.
Chung Linh đưa tay về phía Cam Bảo Bảo, sau đó lại quay sang nhìn Vô Cực Tử, ngại ngùng nói:
- Vô Cực ca ca, đây là mẫu thân của muội.
Vô Cực Tử khẽ cúi người, chắp tay nói:
- Vãn bối Vô Cực Tử, bái kiến bá mẫu.
Cam Bảo Bảo nhìn Vô Cực Tử một lượt từ đầu đến chân, cảm kích nói:
- Lần này đa tạ Vô Cực công tử đã ra tay cứu mạng Uyển Nhi, thật sự là cảm kích khôn nguôi.
Vô Cực Tử nho nhã hoàn lễ, khiêm tốn nói:
- Bá mẫu khách khí rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có giọng nói lạnh lẽo khô khan truyền đến:
- Bảo Bảo, ta nghe hạ nhân nói trong nhà có khách đến thăm, là ai vậy?
Cánh cửa từ từ mở ra, một người đàn ông trung niên thô lỗ bước vào, dáng người vừa cao vừa gầy, khuôn mặt vô cùng xấu xí. Người này chính là phu quân của Cam Bảo Bảo, đồng thời cũng chính là cốc chủ của Vạn Kiếp Cốc, tên là Chung Vạn Cừu, có ngoại hiệu là Mã Vương Thần.
Chung Vạn Cừu nhìn thấy Vô Cực Tử thì giật sững người, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ, phẫn nộ hỏi:
- Bảo Bảo, tên tiểu bạch kiểm này là ai? Chẳng lẽ... nàng... nàng...
Chung Vạn Cừu không cho Cam Bảo Bảo cơ hội giải thích, trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Vô Cực Tử. Chung Vạn Cừu đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Tiền Kỳ, một chưởng tùy ý đánh ra cũng có uy lực khá lớn, thế nhưng Vô Cực Tử cũng không có ý định tránh né, trực tiếp thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ để phản công, một chiêu xuất ra ẩn chứa thiên biến vạn hóa. Chung Vạn Cừu chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ truyền đến, đòn công kích của lão rất nhanh liền bị cường thế hóa giải, thân thể không khỏi lùi liền mấy bước.
Cam Bảo Bảo vội vàng chạy đến đỡ lấy Chung Vạn Cừu, tức giận nói:
- Vạn Cừu, ông hiểu lầm rồi. Vô Cực công tử chính là bằng hữu của Linh Nhi, lần này cậu ấy đã cứu Uyển Nhi một mạng, ông không những không cảm kích người ta mà còn ra tay đánh người nữa.
Chung Linh cũng chạy đến bên cạnh Chung Vạn Cừu, giận dỗi nói:
- Vô Cực ca ca chính là bằng hữu của con, không cho phụ thân bắt nạt huynh ấy.
Chung Vạn Cừu nhìn thấy dáng vẻ của Chung Linh thì cũng biết mình đã hiểu lầm, trong lòng không khỏi mừng thầm, nhưng lão lại bỗng nghiên nghĩ đến Vô Cực Tử bất tri bất giác liền trộm mất phương tâm của nữ nhi mà mình cực khổ nuôi nấng mười mấy năm qua, trong lòng không khỏi dấy lên lửa giận vô hình. Chung Vạn Cừu nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, bất mãn hừ lạnh một tiếng, gương mặt lộ vẻ khó chịu.
Cam Bảo Bảo lập tức phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, hiếu kỳ hỏi:
- Vạn Cừu, không phải ông đi tìm Tứ Đại Ác Nhân sao, sự tình thế nào rồi?
Chung Vạn Cừu dần bình tĩnh lại, hưng phấn đáp:
- Bốn người bọn họ đã đáp ứng xuất thủ rồi, lần này ta nhất định sẽ giết chết tên hỗn đản kia!
Cam Bảo Bảo khẽ thở dài một hơi, gương mặt lộ vẻ bi thương, chán nản hỏi:
- Chúng ta yên lành ẩn cư nơi đây, ông còn chưa vừa ý hay sao, việc gì còn tính đến chuyện đi mời Tứ Đại Ác Nhân để long trời lở đất một phen?
Chung Vạn Cừu mặt mùi hầm hầm, cứ đi qua đi lại trong phòng, bất đắc dĩ đáp:
- Tên hỗn đản họ Đoàn kia làm nhục ta quá. Thù này không báo, Chung Vạn Cừu này còn mặt mũi nào làm người nữa?
Cam Bảo Bảo khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Thực ra ông trong lòng hận tôi chứ đâu phải là hận người khác! Nếu ông thực sự muốn gây chuyện với người ta, sao không tự mình đến tỉ thí võ nghệ so tài cao thấp, nhờ người khác đến giúp, dẫu có thắng thì cũng đâu có vinh dự gì?
Nói đến đây, trên khuôn mặt xanh xao của Cam Bảo Bảo bất giác ẩn hiện sắc hồng. Không hiểu sao Vô Cực Tử lại cảm thấy Cam Bảo Bảo không phải đang lo lắng cho Chung Vạn Cừu mà là đang quan tâm người họ Đoàn kia, hắn không nhịn được nữa liền vội vàng dẫn theo Chung Linh và Mộc Uyển Thanh đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng Chung Vạn Cừu và Cam Bảo Bảo trò chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook