Trong lúc mọi người đang lơ là cảnh giác, ba mũi tên độc bất ngờ phóng ra từ trong góc khuất, bay nhanh như chớp về phía Đao Bạch Phượng. Rút kinh nghiệm từ lần trước, Đao Bạch Phượng lập tức vung vẩy cây phất trần trong tay để chặn lại đòn công kích bất ngờ.

Đoàn Chính Thuần cả kinh vội vàng chạy đến bên cạnh Đao Bạch Phượng, quan tâm hỏi:

- Phượng Hoàng Nhi, nàng không sao chứ?

Đao Bạch Phượng khẽ lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh một lượt, lớn giọng quát:

- Còn không mau lăn ra đây, giấu đầu hở đuôi!

Từ trong bóng tối bước ra một người phụ nữ trung niên mặt trái xoan, lông mày dài, nhan sắc cực kỳ khả ái, chỉ có điều ánh mắt lại có ba phần dữ tợn, ba phần ngang bướng. Người này không phải ai khác mà chính là Tần Hồng Miên, sư phụ của Mộc Uyển Thanh, đồng thời cũng là mẫu thân của nàng, có ngoại hiệu là Tu La Đao.

Mộc Uyển Thanh lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào Tần Hồng Miên, run run hỏi:

- Sư phụ... người có phải là mẫu thân của con không?

Tần Hồng Miên khẽ lắc đầu, ngữ khí có chút nghiêm khắc đáp:

- Phụ mẫu của con sớm đã chết rồi!

Đoàn Chính Thuần không khỏi xao xuyến khi gặp lại tình nhân cũ, dịu dàng nói:

- Hồng Miên, là nàng thật sao? Bấy lâu nay nàng vẫn khỏe chứ?

Tần Hồng Miên khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nếu chàng còn thương thiếp, còn thương Uyển Nhi thì bây giờ hãy đi với thiếp, vĩnh viễn không được nghĩ đến người phụ nữ khác, vĩnh viễn không trở về đây nữa.

Mộc Uyển Thanh nghe thấy Đoàn Chính Thuần và Tần Hồng Miên đối đáp như vậy thì cũng biết hai người bọn họ chính là phụ mẫu của mình, không muốn tin cũng không được. Mộc Uyển Thanh cuối cùng cũng không khống chế được bản thân mà nhào vào lòng Vô Cực Tử oà khóc nức nở như muốn trút hết những uất ức trong lòng từ trước đến nay.

Đoàn Chính Thuần khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Không phải là ta không muốn, nhưng mà ta chính là Trấn Nam Vương của Đại Lý, nắm toàn bộ cơ mật văn võ trong tay, ta không thể vứt bỏ mọi thứ không quản được.

Tần Hồng Miên khẽ nhíu mày, hậm hực nói:

- Mười tám năm trước chàng đã nói như vậy, mười tám năm sau cũng lại một câu đó. Đoàn Chính Thuần ơi Đoàn Chính Thuần, ông đúng là một kẻ phụ tình bạc nghĩa!

Đúng lúc này, trên mái nhà đột nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Sư tỷ nói không sai, ông đích thị là một kẻ bạc hạnh vô tình!

Đoàn Chính Thuần nghe thấy giọng nói quen thuộc liền hoan hỉ nói:

- Bảo Bảo, nàng cũng đến ư?

Cam Bảo Bảo nhanh chóng từ trên mái nhà nhảy xuống, theo sau là Chung Vạn Cừu, Vân Trung Ngạc, Nam Hải Ngạc Thần và một người phụ nữ quái dị. Người này trạc bốn mươi tuổi, mặc áo dài màu xanh nhạt, mặt mũi xinh xắn nhưng hai bên má đều có vạch máu tím bầm, không phải ai khác mà chính là lão nhị trong Tứ Đại Ác Nhân, tên là Diệp Nhị Nương, có ngoại hiệu là Vô Ác Bất Tác. Nam Hải Ngạc Thần chính là lão tam trong Tứ Đại Ác Nhân nhưng lão vẫn luôn không phục Diệp Nhị Nương, vậy nên thường tự xưng là "Nhạc lão nhị" mà không phải là "Nhạc lão tam".

Chung Vạn Cừu đứng chắn ngang trước mặt Cam Bảo Bảo, hùng hổ nói:

- Đoàn Chính Thuần, ngươi là tên dâm tặc bỉ ổi vô liêm sỉ, không biết đã xâm phạm bao nhiêu vợ con người ta rồi, đừng có lảng vảng trước mặt Bảo Bảo của ta.

Cao Thăng Thái nhận thấy tình hình không ổn liền vội vàng hét toáng lên:

- Người đâu, có thích khách! Mau đến bảo vệ vương gia!

Đám người lập tức ra hiệu với nhau đánh nhanh rút gọn, chỉ thấy Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo đồng loạt ra tay về phía Đao Bạch Phượng, bởi vì tu vi của ba người bọn họ chênh lệch không quá lớn nên Đao Bạch Phượng bị hai đánh một rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong. Đoàn Chính Thuần thấy vậy liền vội vàng thi triển tuyệt kỹ thành danh của Đoàn Gia là Nhất Dương Chỉ để giải vây cho Đao Bạch Phượng nhưng lại bị Chung Vạn Cừu ngăn cản, năm người bọn họ trong lúc nhất thời liền rơi vào thế trận giằng co.

Vân Trung Hạc, Nam Hải Ngạc Thần và Diệp Nhị Nương thì lại phối hợp với nhau toan bắt giữ Đoàn Dự, thế nhưng bọn họ rất nhanh liền bị bốn người Chử Cổ Phó Chu cùng với Cao Thăng Thái cản lại. Bốn người Chử Cổ Phó Chu liên thủ lấy nhiều đánh ít cũng đủ để bù lại chênh lệch tu vi với Vân Trung Hạc và Nam Hải Ngạc Thần, còn Cao Thăng Thái và Diệp Nhị Nương thì đều đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Trung Kỳ nên trong lúc nhất thời cũng khó phân thắng bại.

Đúng lúc này, một lão già áo xanh đột nhiên phi thân đến giải vây cho Vân Trung Hạc, Nam Hải Ngạc Thần và Diệp Nhị Nương. Da thịt trên mặt lão cứng đơ, mắt mở thao láo, mi mắt không nhắm lại được, nếu không phải vẫn còn nhịp thở đều đặn thì ai cũng tưởng lão chỉ là một cỗ tử thi. Người này chính là lão đại trong Tứ Đại Ác Nhân, tên là Đoàn Diên Khánh, có ngoại hiệu là Ác Quán Mãn Danh.

Đoàn Diên Khánh thực lực rất mạnh, tu vi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Hậu Kỳ, ba tên ác nhân có thêm lão hỗ trợ thì chẳng khác nào như hổ thêm cánh, rất nhanh liền có thể đánh bại đối thủ của mình. Bốn người Chử Cổ Phó Chu cùng với Cao Thăng Thái chỉ có thể bất lực nhìn Đoàn Dự bị Tứ Đại Ác Nhân bắt lấy.

Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả nhìn Đoàn Dự, đắc ý hỏi:

- Tiểu tử, ngươi muốn sống hay muốn chết? Muốn làm sư phụ của ta thì là sư phụ chết, còn muốn làm đệ tử của ta thì là đệ tử sống.

Đoàn Dự tuy bị Nam Hải Ngạc Thần dồn vào chân tường nhưng vẫn thong thả nói:

- Nhạc lão tam, ngươi đã đánh cược thua thì phải làm đệ tử của ta, bây giờ lại muốn nuốt lời thì chẳng khác nào là đồ rùa đen khốn kiếp!

Nam Hải Ngạc Thần khẽ nhíu mày, giận dữ quát:

- Con mẹ nó chứ! Ngươi dám nói Nhạc lão nhị này là đồ rùa đen khốn kiếp, chán sống rồi sao?

Trấn Nam Vương Phủ lúc này cũng đã bị binh lính bao vây tứ phía, dẫn đầu đám người là một người đàn ông trung niên mặc áo hoàng bào, tướng mạo tuấn tú, không phải ai khác mà chính là Bảo Định Đế, đương kim hoàng đế của Đại Lý, tên thật là Đoàn Chính Minh. Đi theo hộ tống Đoàn Chính Minh là ba người cận vệ của ông, tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Trung Kỳ, bọn họ lần lượt là Phạm Hoa nắm giữ chức tư mã của Đại Lý, Ba Thiên Thạch nắm giữ chức tư không của Đại Lý, và Hoa Hách Cấn nắm giữ chức tư đồ của Đại Lý.

Nam Hải Ngạc Thần nhận thấy tình hình không ổn liền nắm chặt vào cổ Đoàn Dự, hung hăng quát:

- Kẻ nào dám tiến lên một bước, có tin ta bẻ cổ hắn luôn không?

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh, chỉ thấy Đoàn Dự chật vật vươn tay ra bắt lấy cổ tay Nam Hải Ngạc Thần, huyệt Thiếu Thương trên ngón tay cái của Đoàn Dự chạm vào huyệt Nội Quan trên cổ tay Nam Hải Ngạc Thần mà đối phương lại đang dùng lực nên nội lực trong người lão cuồn cuộn tuôn ra rồi chảy thẳng vào trong người Đoàn Dự. Vân Trung Hạc và Diệp Nhị Nương nhận thấy tình hình không ổn liền vội vàng vận nội lực kéo Nam Hải Ngạc Thần ra nhưng nội lực trong người cũng lập tức chảy vào trong người Đoàn Dự. Cao Thăng Thái cùng với bốn người Chử Cổ Phó Chu và ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn xông lên giải cứu Đoàn Dự thì cũng chịu chung số phận với ba tên ác nhân, nội lực trong người cũng không thể khống chế được mà cuồn cuộn chảy vào trong người Đoàn Dự. Mười mấy vị cao thủ ra sức vùng vẫy nhưng giãy giụa làm sao cũng không thoát ra được, càng dùng lực thì nội lực tiêu tán càng nhanh.

Đoàn Diên Khánh cẩn thận quan sát một lúc liền buột miệng nói:

- Đây là Hóa Công Đại Pháp của Đinh lão quái ở Tinh Tú Hải!

Đáng kinh ngạc là Đoàn Diên Khánh không hề mấp máy môi mà âm thanh lại phát ra từ trong bụng lão. Nhiều người hát rong trên phố cũng biết nói tiếng bụng thế này, nhưng muốn nói được rõ ràng như Đoàn Diên Khánh thì nội lực phải rất thâm hậu.

Đoàn Diên Khánh vội vàng truyền nội lực vào cây thiết trượng trong tay, thiết trượng lập tức phóng ra một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, cuối cùng cũng tách đám người ra được, ai nấy đều cũng mệt mỏi rã rời. Đoàn Diên Khánh nhận thấy tình hình không ổn, lập tức ra hiệu cho ba tên ác nhân rút lui trước, còn lão thì ở lại ngăn cản đám người Đoàn Chính Thuần và Đoàn Chính Minh để tranh thủ thời gian cho ba người bọn họ rời đi.

Đoàn Chính Minh cảm thấy trượng pháp của Đoàn Diên Khánh có chút tương tự với Nhất Dương Chỉ thì rất lấy làm kỳ, chắp tay hỏi:

- Chẳng hay cao danh quý tánh của tiền bối là gì?

Đoàn Diên Khánh hạ giọng nói nhỏ một câu, Đoàn Chính Minh nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, sắc mặt lập tức biến đổi, quả quyết nói:

- Ta không tin!

Đoàn Diên Khánh cũng không nhiều lời, trực tiếp vung cây thiết trượng đánh ra Nhất Dương Chỉ vèo một tiếng về phía Đoàn Chính Minh. Đoàn Chính Minh lập tức nghiêng người tránh thoát đòn công kích rồi cũng thi triển Nhất Dương Chỉ đánh trả, hai người giao đấu đã ngoài mười chiêu vẫn bất phân thắng bại.

Đúng lúc này, nội lực trong người Đoàn Dự đột nhiên có dấu hiệu sắp bạo tẩu, mọi người ai nấy đều vô cùng hốt hoảng, Đoàn Diên Khánh cũng thừa dịp này mà nhanh chóng phi thân rời đi. Bởi vì Đoàn Dự đã hấp thu nội lực của mười mấy vị cao thủ, ai nấy đều có tu vi cao hơn y không biết bao nhiêu lần nên nội lực đã bắt đầu thông qua các huyệt đạo, tán loạn đi khắp cơ thể, nếu không được cứu chữa kịp thời thì rất có thể sẽ bị bạo thể mà chết.

Đoàn Chính Thuần và Đao Bạch Phượng vội vàng chạy đến bên cạnh Đoàn Dự, lo lắng hỏi:

- Dự Nhi, con không sao chứ?

Đoàn Dự vô cùng thống khổ, nửa tỉnh nửa mê đáp:

- Toàn thân con chỗ nào cũng căng phồng lên, thật là khó chịu!

Đoàn Chính Minh chợt nhớ đến những lời của Đoàn Diên Khánh ban nãy, thắc mắc hỏi:

- Dự Nhi, cháu có từng gặp Đinh Xuân Thu của Tinh Tú Hải chưa? Người này có một loại võ công tà môn, tên là Hóa Công Đại Pháp, có thể làm tiêu tan nội lực, hủy đi võ học cả đời tu luyện của người khác, người trong võ lâm ai cũng vô cùng căm ghét.

Đoàn Dự cố gắng trấn tĩnh lại, lắp bắp nói:

- Điệt nhi... điệt nhi chưa bao giờ học Hóa Công Đại Pháp của Đinh Xuân Thu cả. Đây là lần đầu tiên điệt nhi được nghe nói tới.

Lúc này thái y cũng đã bắt mạch cho Đoàn Dự xong, chỉ thấy lão khẽ lắc đầu, cung kính chắp tay hành lễ với Đoàn Chính Minh, bất đắc dĩ nói:

- Khởi bẩm hoàng thượng, mạch của thế tử đang đập rất mạnh, lúc nóng lúc lạnh vô cùng kỳ quái, hạ thần cũng là lần đầu tiên gặp phải loại mạch tượng này.

Vô Cực Tử chậm rãi đi đến bên cạnh Đoàn Dự, trầm giọng hỏi:

- Đoàn huynh thi triển không phải là Hóa Công Đại Pháp của Đinh Xuân Thu, mà là Bắc Minh Thần Công của Tiêu Dao Phái, ta nói đúng chứ?

Đoàn Dự gật đầu lia lịa, vội vàng đáp:

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Vô Cực Tử nhìn chằm chằm vào Đoàn Dự, nghiêm túc hỏi:

- Tại sao Đoàn huynh lại biết võ công tuyệt học của phái ta?

Đoàn Dự không khỏi có chút sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì? Vô Cực huynh chính là đệ tử của Tiêu Dao Phái?

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, thản nhiên đáp:

- Đúng vậy!

Đoàn Dự vội vàng kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi, Vô Cực Tử chăm chú nghe xong thì không khỏi cảm khái duyên phận diệu kỳ, không ngờ rằng sau khi hắn cùng với Chung Linh rời khỏi thì Đoàn Dự lại vô tình rơi xuống Vô Lượng Ngọc Động, đến khi hắn quay lại luyện hóa Mãng Cổ Chu Cáp thì y đã rời đi rồi. Bên dưới bồ đoàn của pho tượng ngọc thạch có cất giấu hai môn tuyệt kỹ của Tiêu Dao Phái là Bắc Minh Thần Công cùng với Lăng Ba Vi Bộ, Đoàn Dự nhân họa đắc phúc rơi xuống từ vách đá cao chót vót không những không chết mà lại còn đạt được tuyệt thế võ công, âu cũng là tạo hóa của y.

Đoàn Dự ngoài mặt thì cố gắng tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng thì đang ảo não suy nghĩ: "Thần tiên tỷ tỷ yêu cầu ta phải giết sạch đệ tử của Tiêu Dao Phái, ta cứ tưởng rằng môn phái này đã sớm thất truyền nên lúc ấy mới lấy lệ cho xong chuyện, bây giờ lại gặp phải Vô Cực huynh, ta biết phải làm sao đây?"

Vô Cực Tử hơi trầm ngâm một chút, dõng dạc nói:

- Bắc Minh Thần Công lấy nội lực của thiên hạ làm của mình, trăm sông đổ về một biển, nhưng nếu hút nội lực của kẻ địch mạnh hơn thì sẽ là biển chảy ngược vào sông, vô cùng hung hiểm, Đoàn huynh đã hút nội lực của mười mấy vị cao thủ, vậy nên hiện tại ta có hai kế sách cho ngươi. Hạ sách là ta sẽ thi triển một môn công phu điểm huyệt chí âm kết hợp với Nhất Dương Chỉ của Đoàn Gia các ngươi, từ đó âm dương hòa hợp, có thể phong bế nội lực dư thừa bên trong cơ thể, chỉ có điều kinh mạch sẽ rất khó lưu thông, tu vi sẽ trở nên trì trệ, khó thăng tiến. Thượng sách chính là tìm một người có nội công thâm hậu, lại sẵn sàng tiêu hao nội lực tu luyện nhiều năm để trung hòa nội lực dư thừa bên trong cơ thể Đoàn huynh, từ đó ngươi sẽ có thể nhân họa đắc phúc, từ từ hấp thu nội lực dư thừa để đề thăng tu vi.

Đoàn Chính Minh suy nghĩ một chút, thắc mắc hỏi:

- Tu vi phải như thế nào thì mới có thể thực hiện thượng sách, Tiên Thiên Trung Kỳ như trẫm có đủ không?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, bình tĩnh đáp:

- Với tình trạng của Đoàn huynh bây giờ thì tại hạ e rằng ít nhất phải là Tiên Thiên Hậu Kỳ thì mới có hy vọng thành công.

Đoàn Chính Minh hơi trầm ngâm một chút, lẩm bẩm nói:

- Xem ra phải làm phiền các vị tiền bối đang tĩnh tu rồi.

Đoàn Chính Minh mỉm cười nhìn Vô Cực Tử, cảm kích nói:

- Lần này đa tạ Vô Cực Tử tiểu hữu mách nước cho!

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía ba người Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo và Chung Vạn Cừu đang bị bắt giữ, nhàn nhạt nói:

- Hoàng thượng không cần khách khí, chỉ mong Trấn Nam Vương chớ nên làm khó bằng hữu của tại hạ.

Đoàn Chính Minh gật đầu hiểu ý, khoát tay nói:

- Chính Thuần, thả bọn họ ra!

Đoàn Chính Thuần khẽ nhíu mày, chần chừ nói:

- Nhưng mà hoàng huynh, bọn họ chính là thích khách...

Đoàn Chính Thuần còn chưa nói xong thì đã bị Đoàn Chính Minh ngắt lời, nghiêm giọng nói:

- Chính Thuần, lần này nể mặt Vô Cực Tử tiểu hữu, hãy tha cho bọn họ đi!

Đoàn Chính Thuần không dám làm phật ý Đoàn Chính Minh, chỉ có thể bất đắc dĩ thả ba người Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo và Chung Vạn Cừu ra. Vô Cực Tử cùng với Mộc Uyển Thanh và Chung Linh thu xếp một chút rồi cũng đi cùng ba người bọn họ trở về Vạn Kiếp Cốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương