Trước khi rời khi, Đoàn Chính Thuần cũng tỏ ý muốn cho Mộc Uyển Thanh nhận tổ quy tông, dù sao thì nàng cũng là con ruột của ông, chính là quận chúa cao quý của Đại Lý, làm sao có thể suốt ngày chém chém giết giết trong chốn giang hồ được. Thế nhưng thái độ của Tần Hồng Miên lại vô cùng gay gắt, Mộc Uyển Thanh trong lúc nhất thời cũng chưa thể làm quen với thân phận mới, vậy nên cũng không chấp nhận ở lại Trấn Nam Vương Phủ.

Sau khi hộ tống đoàn người bình an trở về Vạn Kiếp Cốc, Vô Cực Tử nhanh chóng tìm một chỗ vắng vẻ để bế quan tu luyện, Mộc Uyển Thanh và Chung Linh biết hắn có việc quan trọng nên cũng không miễn cưỡng đòi đi theo. Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh không phát hiện ra điều gì bất thường, Vô Cực Tử trực tiếp tiến vào Vô Cực Châu tu luyện, bên trong không gian huyền ảo của Vô Cực Châu, hắn nhanh chóng bình tâm tĩnh khí, từ từ thi triển Tiểu Vô Tướng Công để mô phỏng lại một môn chỉ pháp chí dương cương mãnh uy lực cường đại. Nếu Đoàn Chính Thuần hay Đoàn Chính Minh ở đây thì sẽ vô cùng chấn kinh, bởi vì môn chỉ pháp mà Vô Cực Tử đang thi triển chính là tuyệt kỹ độc môn Nhất Dương Chỉ của Đoàn Gia.

Tiểu Vô Tướng Công là một trong tam đại thần công của Tiêu Dao Phái, lấy nội công là gốc, chiêu thức là ngọn, chỉ cần biết chiêu thức là có thể dùng nội công để thi triển ra tất cả các tuyệt học trên thế gian. Tuy nhiên, dù có thể thi triển ra chiêu thức với uy lực mạnh hơn nguyên bản thì vẫn không thể hiểu được đạo lý võ học ẩn trong đó, như vậy chung quy cũng chỉ là sao chép võ công của người khác chứ không phải thật sự biến chúng thành của mình. Thế nhưng đừng quên công pháp chủ tu của Vô Cực Tử chính là Vô Cực Kinh thần bí, có thể trợ giúp hắn cải thiện tư chất, ngộ tính để lĩnh ngộ được những môn tuyệt học khác nhau, dù cho có phức tạp đến đâu đi chăng nữa thì cũng có thể thành công tu luyện được. Có thể nói, Vô Cực Kinh kết hợp với Tiểu Vô Tướng Công giúp Vô Cực Tử có thể tu luyện được tất cả tuyệt học trong thiên hạ, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là hắn phải được tận mắt chứng kiến người khác thi triển võ công.

Nhất Dương Chỉ không hổ danh là tuyệt học trấn phái của Đoàn Gia, chỉ pháp vô cùng thâm ảo, đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ. Người tu luyện có thể dồn nội lực vào ngón trỏ rồi phóng ra chỉ lực cương mãnh, uy lực vô cùng mạnh mẽ, nếu không may bị điểm huyệt bằng Nhất Dương Chỉ thì nhất định phải dùng Nhất Dương Chỉ mới có thể giải huyệt được. Bên cạnh đó, Nhất Dương Chỉ có thể được sử dụng để trị thương, hiệu quả có thể sánh ngang với tuyệt kỹ trấn phái của Thiếu Lâm Tự là Dịch Cân Kinh, thành công học được môn chỉ pháp này có thể giúp cho bản lĩnh Y Đạo của Vô Cực Tử tiến thêm một bước. Lần này Vô Cực Tử phải hao tốn thời gian hơn một tháng thì mới có thể tu luyện Nhất Dương Chỉ đến Đại Thành, cảm ngộ võ học của hắn về môn chỉ pháp này đã vượt qua đại đa số đệ tử nòng cốt của Đoàn Gia, cho dù là Đoàn Chính Minh hay Đoàn Diên Khánh thì cũng phải cam bái hạ phong.

Ra khỏi Vô Cực Châu, Vô Cực Tử lập tức chạy như bay về phía Vạn Kiếp Cốc. Lần này Vô Cực Tử tu luyện bên trong Vô Cực Châu ròng rã một tháng, thế nhưng thế giới bên ngoài chỉ mới trôi qua nửa tháng mà thôi, khả năng thao túng thời gian huyền ảo như vậy thực sự là vô cùng nghịch thiên.

Vô Cực Tử đi đến Vạn Kiếp Cốc thì nhanh chóng gặp được Chung Vạn Cừu, sau khi trò chuyện một hồi thì hắn không khỏi dở khóc dở cười nói:

- Bá phụ không nhầm lẫn gì đấy chứ, bọn họ làm sao có thể nói đi là đi được?

Chung Vạn Cừu có chút khó chịu nhìn Vô Cực Tử, ngữ khí có chút không kiên nhẫn nói:

- Ngươi tin hay không thì tùy, ta cũng không rảnh để bịa chuyện lừa ngươi.

Vô Cực Tử chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, không ngờ rằng hắn mới rời đi mấy ngày mà Mộc Uyển Thanh đã đi theo Tần Hồng Miên và Cam Bảo Bảo đến Giang Nam để ám sát một ác phụ họ Vương sống ở Mạn Đà Sơn Trang, cũng chính là chủ nhân của đám người Bình bà bà, Thụy bà bà đã vây công nàng lúc trước. Ngay cả Chung Linh với một chút công phu mèo ba chân mà cũng nằng nặc đòi đi theo để xem náo nhiệt, thực sự là hết nói nổi.

Thực ra ban đầu Chung Vạn Cừu cũng muốn đi theo nhưng lại bị Cam Bảo Bảo dứt khoát cự tuyệt, bà nói rằng ân oán của nữ nhân thì hãy để cho nữ nhân bọn họ tự mình giải quyết. Vậy nên hiện tại Chung Vạn Cừu cũng chỉ có thể trút hết tất cả nỗi uất nghẹn trong lòng lên đầu Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử chậm rãi đọc bức thư do Mộc Uyển Thanh để lại cho hắn, cười khổ nói:

- Cô nàng này...

Nguyên lai Mộc Uyển Thanh nhắn lại rằng Vô Cực Từ hãy yên tâm chờ đợi tại Vạn Kiếp Cốc, trong khi nàng đi vắng thì hắn tuyệt đối không được phép trêu chọc thêm nữ nhân khác... Cũng không biết thù oán sâu đậm cỡ nào mà nữ nhân bọn họ lại muốn tự tay báo mối thù này mà không cần người khác nhúng tay, thế nhưng Vô Cực Tử làm sao có thể yên tâm để Mộc Uyển Thanh cùng với Chung Linh hành động theo cảm tính như vậy được, dù cho không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện này thì hắn cũng sẽ âm thầm đi theo bảo vệ an toàn cho các nàng.

Rời khỏi Vạn Kiếp Cốc, Vô Cực Tử nhanh chóng đi về hướng đông bắc, sau hơn mười ngày mười đêm thì đã ra khỏi biên giới Đại Lý, đi đến cương thổ của nước Đại Tống. Đại Tống hiện nay đang là bá chủ của vùng đất Trung Nguyên sơn linh thủy tú, nhân khí cường thịnh, sản vật phong phú, vô số môn phái lớn nhỏ trong võ lâm đều chọn nơi này làm nơi khai tông lập phái, vậy nên võ học Trung Nguyên vô cùng đặc sắc, là nơi hướng đến của đại đa số tu sĩ trong thiên hạ.

Vô Cực Tử đi một hồi lâu thì thấy mặt đất càng lúc càng bằng phẳng, đồi núi càng lúc càng ít dần mà sông nước lại ngày càng nhiều hơn, sau gần hai tháng liền đi đến Tô Châu, một thành thị lâu đời nằm ở hạ lưu Trường Giang và trên bờ đông Thái Hồ, thuộc địa phận Giang Tô. Tô Châu không chỉ nổi tiếng với hệ thống kênh rạch chằng chịt, những cây cầu uốn lượn mềm mại như tơ lụa trên sông hay những danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp cũng như rất nhiều món ăn đặc sản truyền thống, mà còn được biết đến với đại danh thủ phủ tơ lụa của vùng đất Trung Nguyên màu mỡ, cuộc sống nơi đây có thể nói là vô cùng trù phú.

Sau khi dò hỏi một hồi, Vô Cực Tử cũng biết được Mạn Đà Sơn Trang là một sơn trang rộng lớn ở Thái Hồ, thuộc sở hữu của Vương Gia, một gia tộc quyền thế có sản nghiệp rất lớn ở Tô Châu. Sau khi gia chủ của Vương Gia bệnh nặng qua đời thì Vương phu nhân đã cường thế tiếp quản đại quyền, dưới trướng lại là đông đảo cao thủ võ lâm nên bà hành xử ngày càng khoa trương, tính khí vô cùng thất thường, khiến cho vô số nhân sĩ võ lâm ở Tô Châu cực kỳ bất mãn.

Đi đến bến thuyền, Vô Cực Tử nhanh chóng thuê được một con thuyền nhỏ đi du ngoạn xung quanh Thái Hồ. Hiên ngang đứng trên mũi thuyền giữa vùng sông nước mênh mông, Vô Cực Tử không khỏi cảm khái thiên nhiên hùng vĩ, gió thổi làm áo choàng trên người bay phần phật, trông càng có vẻ phiêu dật xuất trần, giống một vị tiên nhân không dính bụi trần cưỡi gió ngao du.

Sau gần nửa ngày, con thuyền đang đi qua một vùng kênh rạch chằng chịt, thỉnh thoảng lại có một đôi chim én lượn qua đầu thuyền thì Vô Cực Tử bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, hắn vội vàng bảo người lái thuyền chuyển hướng đến một hòn đảo nhỏ ở gần đó. Trên đảo chỉ có lưa thưa vài gian nhà nhỏ, trên biển ngạch đề bốn chữ "Cầm Vận Tiểu Trúc" vô cùng tiêu sái.

Trong Cầm Vận Tiểu Trúc có hai nữ tỳ trẻ trung, xinh xắn đang bưng trà rót nước cho hai vị khách nhân là một chàng thư sinh tuấn tú và một nhà sư phúc hậu. Nghe bọn họ nói chuyện thì Vô Cực Tử cũng biết được người thiếu nữ mặc áo lụa hồng xinh tươi mơn mởn, tuổi chừng mười sáu mười bảy, nét mặt đầy vẻ khôn ngoan linh lợi tên là A Châu, còn người thiếu nữ mặc áo dài màu xanh nhạt thanh nhã tú lệ, nói năng dễ thương, thông minh dí dỏm tên là A Bích. Hóa ra nơi này chính là địa bàn của Mộ Dung Gia, còn hai người bọn họ chính là nữ tỳ hầu hạ thiếu chủ của Mộ Dung Gia là Mộ Dung Phục, vậy nên cũng chẳng khác quản gia ở đây là mấy.

Điều khiến cho Vô Cực Tử kinh ngạc là chàng thư sinh tuấn tú đang ở trong Cầm Vận Tiểu Trúc lại không phải ai khác mà chính là Đoàn Dự, đáng lẽ ra y phải đang dưỡng thương ở Đại Lý mới đúng. Đoàn Dự lúc này đang vô cùng chật vật, tất cả kinh mạch chủ đạo đều đã bị phong bế, còn nhà sư mặc tăng bào màu vàng đứng cạnh Đoàn Dự trông chưa đến năm mươi tuổi, vẻ mặt hết sức khiêm hòa, thế nhưng tu vi lại có chút dọa người, đã sắp sửa đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên Viên Mãn. Người này chính là Cưu Ma Trí, thích tử của Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn, đồng thời cũng chính là hộ quốc pháp sư của Thổ Phồn, nắm giữ tước hiệu Đại Luân Minh Vương.

Thực ra sau khi Vô Cực Tử rời đi thì Đoàn Chính Minh cũng lập tức đưa Đoàn Dự đến thánh địa của Đoàn Gia là Thiên Long Tự để chữa trị cho y, thế nhưng các vị cao tăng của Thiên Long Tự lúc này lại đang chuẩn bị nghênh chiến Cưu Ma Trí đến từ Thổ Phồn nên chỉ có thể tạm thời trị phần ngọn chứ không trị dứt điểm tận gốc thương thế của Đoàn Dự. Trong lúc năm vị cao tăng của Thiên Long Tự cùng với Đoàn Chính Minh đang chia nhau ra tu luyện tuyệt kỹ trấn phái là Lục Mạch Thần Kiếm thì Đoàn Dự ở bên cạnh cũng tranh thủ học lỏm được môn võ công này. Trong khi giao đấu với Cưu Ma Trí, Thiên Long Tự đã bị áp đảo hoàn toàn, trưởng lão lớn tuổi nhất ở Thiên Long Tự là Khô Vinh Đại Sư cũng chỉ có thể quyết định đốt cháy quyển trục ghi chép Lục Mạch Thần Kiếm để nó không bị rơi vào tay Cưu Ma Trí. Cưu Ma Trí vô cùng phẫn nộ, nhưng lão lại nhanh chóng phát hiện ra Đoàn Dự cũng đã luyện thành toàn bộ Lục Mạch Thần Kiếm, lập tức nhanh trí bắt lấy y, các vị cao tăng của Thiên Long Tự cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực nhìn Cưu Ma Trí đưa theo Đoàn Dự rời đi.

Đoàn Dự nhìn thấy Vô Cực Tử đang đi đến thì vô cùng lo lắng, hoảng hốt hét toáng lên:

- Muội phu mau chạy đi, tên hòa thượng này đã một thân một mình đánh bại bá phụ ta và năm vị cao thủ của Đại Lý đấy!

Bởi vì Mộc Uyển Thanh chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Đoàn Dự nên y gọi Vô Cực Tử một tiếng "muội phu" cũng không quá đáng. Thế nhưng Vô Cực Tử còn đang định giả vờ đến làm quen để tìm cách giúp đỡ Đoàn Dự thì y đã trực tiếp báo luôn danh tính cho Cưu Ma Trí biết rồi, xem ra hiện tại chỉ còn cách đối đầu trực diện. Cưu Ma Trí lúc này cũng đang cẩn thận đánh giá Vô Cực Tử, tuy lão không nhìn thấu được tu vi của hắn nhưng trông trẻ tuổi như vậy thì chắc cũng không đáng lo ngại gì.

Cưu Ma Trí khẽ chắp tay, hòa nhã hỏi:

- A Di Đà Phật! Chẳng hay cao danh quý tánh của thí chủ là gì?

Vô Cực Tử cũng không trả lời mà vân đạm phong khinh nói:

- Đại sư là bậc cao tăng đắc đạo, sao vẫn còn tham luyến hồng trần thế tục?

Cưu Ma Trí khẽ cúi đầu, chắp tay nói:

- A Di Đà Phật! Tiểu tăng tư chất ngu muội, làm sao xứng với hai tiếng "đại sư".

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, thong thả nói:

- Trước đây tại hạ đi qua Thổ Phồn có nghe Đại Luân Minh Vương phật pháp uyên thâm, nay lại có duyên gặp mặt, chẳng hay đại sư có thể chỉ giáo cho vài chiêu?

Cưu Ma Trí khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- Thiện tai! Thiện tai! Xin mời thí chủ ra chiêu!

Vô Cực Tử lập tức đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng về phía Cưu Ma Trí, chưởng lực chí dương cương mãnh vô cùng lợi hại. Cưu Ma Trí cũng không né tránh mà trực tiếp ngưng tụ nội lực trên bàn tay, chém ra Hỏa Diễm Đao uy lực cường đại, đao pháp tuy chỉ nhẹ nhàng hư vô nhưng lại có thể giết người một cách vô hình, rất nhanh liền đánh tan chưởng lực phía trước.

Vô Cực Tử vội vàng thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ để hóa giải đao khí còn sót lại của Hỏa Diễm Đao, sau đó liên tiếp đánh ra Bạch Hồng Chưởng biến ảo khôn lường. Cưu Ma Trí lại tiếp tục đánh ra Hỏa Diễm Đao để phản công, thế nhưng chưởng lực lại bỗng nhiên đổi phương hướng đánh trúng vào các huyệt đạo đang bị phong bế của Đoàn Dự. Đoàn Dự vừa được giải huyệt liền trực tiếp thi triển Lăng Ba Vi Bộ chạy trốn, trước đó Vô Cực Tử đã truyền âm thông tri cho Đoàn Dự nên hiện tại cả hai phối hợp vô cùng ăn ý.

Đoàn Dự thoát khỏi vòng vây của Cưu Ma Trí liền vui vẻ bật cười khoái chí, đắc ý nói:

- Đại hòa thượng, cao sơn lưu thủy, hậu hội hữu kỳ, ha ha!

Vô Cực Tử cũng lập tức đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng làm phân tâm Cưu Ma Trí, sau đó liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần rời đi. Cưu Ma Trí không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoàn Dự và Vô Cực Tử nhanh chân chạy mất hút.

A Châu nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi cảm thấy kinh tâm động phách, ngữ khí có chút ngưỡng mộ nói:

- Nếu đấu với người này thì công tử có phần thắng sao?

A Bích hai tay chống nạnh, ngữ khí có chút không phục nói:

- Đương nhiên là có rồi, với võ công và trí tuệ của công tử thì làm sao có thể thua hắn được?

Cưu Ma Trí nghe thấy A Châu và A Bích đối đáp như vậy thì nghĩ rằng hai người bọn họ đang chế nhạo mình, trong lúc nhất thời không kìm nén được lửa giận trong lòng, trực tiếp vận nội lực đánh ra Hỏa Diễm Đao mạnh mẽ. Hai nữ tỳ chân yếu tay mềm làm sao có thể đỡ được đao thế hung mãnh của Hỏa Diễm Đao, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại rồi chờ đợi tử vong buông xuống. Trong thời khắc nguy cấp, Vô Cực Tử đã kịp thời chạy đến che chắn cho A Châu và A Bích, lần này hắn trực tiếp lãnh trọn một đòn Hỏa Diễm Đao uy lực cường đại.

Cưu Ma Trí còn chưa kịp phản ứng lại thì Vô Cực Tử đã nhanh chóng ôm lấy A Châu và A Bích nhảy xuống dưới sông đào tẩu. Cưu Ma Trí vội vàng đuổi theo nhưng tìm kiếm một hồi cũng không thấy ba người bọn họ đâu cả, cứ như là đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương