Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra lần này không thể tránh khỏi một hồi ác chiến rồi. Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Vô Cực Tử đưa A Châu và A Bích vào trong Vô Cực Châu rồi nhanh chóng xuất phát trở về Trung Nguyên, sau nhiều ngày gấp rút lên đường thì cuối cùng cũng đến được chân núi Tung Sơn. Sau khi đến một chỗ vắng vẻ, cẩn thận quan sát xung quanh không phát hiện ra điều gì bất thường, Vô Cực Tử lập tức đưa A Châu và A Bích ra khỏi Vô Cực Châu rồi cả ba nhanh chóng rảo bước về phía Thiếu Lâm Tự.

Lúc này bên ngoài Thiếu Lâm Tự đã tụ tập đông nghịt võ giả đến từ bốn phương, thực lực cũng không phải dạng vừa, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Vô Cực Tử đảo mắt nhìn quanh thì cũng gặp được một số người quen, đầu tiên là đám người Vương Ngữ Yên, A Tử, Đoàn Dự, Tô Tinh Hà cùng với Hàm Cốc Bát Hữu và đám người Ô lão đại, tiếp theo là đám người Đoàn Chính Thuần, Nguyễn Tinh Trúc cùng với bốn người Chử Cổ Phó Chu và ba người Phạm Hoa, Ba Thiên Thạch và Hoa Hách Cấn, sau đó là mấy tên đối thủ trước đây như Cưu Ma Trí, Tứ Đại Ác Nhân...

Thiếu Lâm Tự vốn không tiếp nữ khách, nhưng hôm nay trong chùa quá đông người, việc không tiếp nữ khách chỉ là chuyện nhỏ, vậy nên cũng không gây thêm phiền phức làm gì. A Châu nhìn thấy Nguyễn Tinh Trúc thì vô cùng vui mừng, hai mẹ con lâu ngày không gặp nên cũng chuyện trò ríu rít với nhau.

A Tử cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vô Cực Tử, vui vẻ nói:

- Tỷ phu, huynh cuối cùng cũng chịu xuất quan rồi sao?

Vô Cực Tử mặt lạnh như tiền, nghiêm giọng nói:

- Đợi chuyện này xong xuôi thì ta sẽ tính sổ với muội!

A Tử hai tay chống nạnh, bĩu môi nói:

- Muội chỉ muốn bảo vệ cho Ngữ Yên tỷ tỷ mà thôi, muội có làm gì sai đâu chứ?

Đám người Ô lão đại cùng với Hàm Cốc Bát Hữu không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, thời gian qua bọn họ đã phải chịu không ít đau khổ từ những trò đùa tinh quái của A Tử, tiểu nha đầu này rõ ràng là nghịch ngợm ham chơi chứ làm gì có lòng tốt như vậy. Còn Vương Ngữ Yên thì đang sốt ruột đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm Mộ Dung Phục, nàng chờ đợi ở đây đã lâu nhưng đến giờ vẫn chưa gặp được ý trung nhân.

Đúng lúc này, từ dưới chân núi đột nhiên có tiếng vó ngựa vọng lại, chỉ trong chốc lát đã có bốn lá cờ vàng từ sườn núi tiến ra, trên bốn lá cờ đều đề hai chữ "Cái Bang". Lên đến sườn núi, bọn kỹ sĩ nhanh chóng ghìm cương dừng lại rồi xuống ngựa tìm chỗ đất cao để dựng cờ lên, đám người này ăn mặc theo kiểu bang chúng của Cái Bang, lưng đeo túi vải, tay cầm cờ hiệu, không nói một lời.

Đám đông lập tức nhao nhao cả lên, phấn khích nói:

- Cái Bang đã đến!

Cờ vàng vừa dựng lên xong thì hơn một trăm con ngựa cũng chạy nhanh lên núi, đi đầu là hơn một trăm tên đệ tử sáu túi, theo sau là gần bốn mươi tên bảy túi, mười mấy tên tám túi, sau đó là bốn vị trưởng lão đeo chín túi trên lưng. Đám đệ tử của Cái Bang, ngoại trừ những kẻ mới vào thì người nào cũng đeo túi vải trên lưng, số lượng túi vải càng nhiều thì địa vị càng cao. Trước nay bang chúng của Cái Bang mỗi khi có chuyện quan trọng thì vẫn giữ lề lối ăn mày, không đi ngựa đi xe, thế nhưng bây giờ lại phá lệ chẳng khác gì các môn phái khác trên giang hồ, khiến cho nhiều bậc trưởng bối võ lâm không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Một lúc sau, Mộ Dung Phục cũng dẫn theo bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác từ xa đi đến. Đám nhân sĩ võ lâm có người thân bị chết dưới tuyệt kỹ thành danh của mình nhìn thấy đám người Mộ Dung Phục thì vô cùng kích động, mặc dù vẫn chưa phát sinh chiến đấu nhưng cả đám cũng bắt đầu nhao nhao chửi rủa ầm ĩ cả lên.

Huyền Từ Phương Trượng cũng chậm rãi bước ra ổn định đám đông, khẽ cúi người, chắp tay nói:

- A Di Đà Phật! Chư vị có thể dành chút thời gian quý báu đến Thiếu Lâm Tự, lão nạp xin đại biểu cho toàn bộ tăng chúng trong chùa cảm tạ chư vị ủng hộ!

Thanh âm mang theo nội lực hùng hậu truyền khắp không gian xung quanh, trong nháy mắt liền lấn áp thanh âm nhốn nháo xì xào của đám đông. Mọi người cũng đình chỉ đàm luận, yên lặng lắng nghe xem Huyền Từ Phương Trượng đang định nói gì.

Huyền Từ Phương Trượng đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Phục, hòa nhã nói:

- Gần đây trên giang hồ đã có không ít anh hùng hảo hán mất mạng dưới tuyệt kỹ thành danh của mình, nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như vậy thì về sau ắt sẽ hậu hoạn khôn lường. Mọi người ai cũng nói rằng Mộ Dung Gia chính là hung thủ thực sự, Mộ Dung thí chủ có gì muốn chỉ giáo chăng?

Mộ Dung Phục chậm rãi tiến lên phía trước, dõng dạc nói:

- Kính thưa Huyền Từ Phương Trượng cùng với chư vị võ lâm đồng đạo, trên giang hồ ngày nào cũng có người chết, nếu ai cũng đổ lỗi cho Mộ Dung Gia thì chúng ta biết làm sao bây giờ? Chư vị không có bằng chứng xác đáng mà đã trực tiếp buộc tội cho Mộ Dung Gia chúng ta, không khỏi có phần quá ngang ngược bá đạo hay sao? Mộ Dung Phục xin thề với liệt tổ liệt tông, chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến Mộ Dung Gia chúng ta! Nếu mọi người không tin thì tại hạ cũng không còn gì để nói, toàn bộ cứ xông lên hết đi, nghĩa sĩ của Mộ Dung Gia thà chết chứ không chịu nhục!

Lời nói vừa dứt, bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác cũng đi đến bên cạnh Mộ Dung Phục, quyết tử chiến đến cùng. Đám đông nhìn thấy bọn họ quyết tâm như vậy thì cũng không giống là đang nói dối, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Huyền Từ Phương Trượng khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Nếu Mộ Dung thí chủ đã kiên quyết như vậy thì lão nạp cũng chỉ có thể làm phiền thí chủ ở lại bản tự phối hợp điều tra, chúng ta nhất định sẽ không đổ oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không để cho kẻ ác ngang nhiên hoành hành!

Đúng lúc này, trong đám đông đột nhiên có người âm dương quái khí nói:

- Thiên hạ đồn rằng Thiếu Lâm Tự công chính liêm minh, xử sự công bằng ngay thẳng... nhưng thực ra cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!

Đám đông vô cùng sửng sốt, không biết kẻ nào lại to gan lớn mật như vậy. Chỉ thấy người vừa lên tiếng là một nhà sư khoảng bảy mươi tuổi, thân hình vừa nhỏ vừa lùn, hai mắt thần quang loang loáng, dáng điệu trông rất oai nghiêm, chính là Thần Sơn Thượng Nhân, phương trượng của Thanh Lương Tự trên Ngũ Đài Sơn.

Huyền Từ Phương Trượng nhìn chằm chằm vào Thần Sơn Thượng Nhân, cất giọng hỏi:

- A Di Đà Phật! Nếu bản tự từ trên xuống dưới có ai làm việc sai trái thì xin sư huynh cứ nói rõ, sư huynh mạt sát mấy trăm năm danh dự của Thiếu Lâm Tự như vậy, có thái quá chăng?

Thần Sơn Thượng Nhân thần sắc trang nghiêm, trịnh trọng hỏi:

- Xin hỏi phương trượng sư huynh, có phải quý tự đang giam giữ một vị cao tăng Thiên Trúc, mấy năm rồi vẫn chưa được thả về hay không?

Một vị cao tăng đến từ nước Thiên Trúc có pháp danh là Triết La Tinh cũng châm biếm nói:

- Thiếu Lâm Tự hoành hành bá đạo như vậy, có xứng với bốn chữ "Phật Môn thiện địa" hay không?

Huyền Từ Phương Trượng quay sang nhìn Huyền Tịch Đại Sư, thủ tòa của Giới Luật Viện, nhẹ giọng nói:

- Huyền Tịch sư đệ, đệ hãy nói rõ nguyên nhân trong đó cho các vị giang hồ đồng đạo cùng nghe.

Huyền Tịch Đại Sư chậm rãi tiến lên phía trước, đường hoàng nói:

- Bảy năm trước, một vị cao tăng Thiên Trúc là Ba La Tinh sư huynh có đến bản tự, tăng chúng trong chùa từ phương trượng sư huynh trở xuống đều rất hoan hỉ, cung kính tiếp đãi. Thế nhưng sau này chúng ta phát hiện ra vị Ba La Tinh này đêm nào cũng lẻn vào Tàng Kinh Các để học trộm võ công bí kíp của bản môn, chuyện này không những bất lợi cho Thiếu Lâm Tự, cũng bất lợi cho võ lâm Trung Nguyên, lại càng bất lợi cho Phật Môn ở Thiên Trúc. Cuối cùng bản tự bèn giữ Ba La Tinh lại để giáo dục phật pháp, những năm qua bản tự đối xử với hắn đều nhất mực cung kính, chỉ là yêu cầu không được rời khỏi mà thôi.

Thần Sơn Thượng Nhân khẽ hừ một tiếng, khinh khỉnh nói:

- Lời của Huyền Tịch sư huynh chỉ là ý kiến một bên của Thiếu Lâm Tự, khó mà phân biệt thật giả!

Huyền Từ Phương Trượng khẽ nhíu mày, trong lòng chợt nghĩ: "Nếu mình kiên quyết không cho Ba La Tinh ra gặp thì rõ ràng là Thiếu Lâm Tự đuối lý."

Huyền Từ Phương Trượng khẽ thở dài một hơi, phân phó nói:

- Mời Ba La Tinh sư huynh ra đây!

Chẳng mấy chốc mà Ba La Tinh đã được đưa lên, y vừa nhìn thấy Triết La Tinh thì vừa bi thương vừa vui mừng, vội vàng nhảy lại ôm chầm lấy đối phương, nước mắt đầm đìa. Hai người bọn họ nghẹn ngào nói với nhau bằng tiếng Thiên Trúc một hồi, người ngoài nghe chẳng hiểu gì hết.

Triết La Tinh gật đầu lia lịa rồi lớn giọng nói:

- Thiếu Lâm Tự nói láo! Ba La Tinh sư đệ chỉ xem lén kinh thư Phật Môn, không hề lấy cắp bí kíp võ công gì cả!

Huyền Từ Phương Trượng nhìn chằm chằm vào Ba La Tinh, nhàn nhạt nói:

- Người xuất gia không được nói dối, Ba La Tinh sư huynh không sợ khi xuống địa ngục bị rút lưỡi ư?

Ba La Tinh khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Tiểu tăng không nói dối!

Đúng lúc này, một luồng gió nhẹ đột nhiên thổi lướt qua, chỉ thấy nhân ảnh thấp thoáng, có người phóng quyền ra đánh vào sau lưng Ba La Tinh, quyền phong vừa thần tốc vừa mãnh liệt. Ba La Tinh lập tức xoay chuyển hai tay, tay trái nắm lấy huyệt Thần Đạo, tay phải nắm lấy huyệt Cân Súc, lòng bàn tay hướng ra bên ngoài, song chưởng kết lại thành một tấm bình phong để che chắn cho huyệt Chí Dương, thủ pháp cực kỳ xảo diệu. Lúc này mọi người cũng đã nhìn rõ người đánh lén là một nhà sư trung niên mặc áo cà sa đỏ, chính là Huyền Sinh Đại Sư, sư đệ của Huyền Từ Phương Trượng.

Huyền Từ Phương Trượng khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Ba La Tinh sư huynh vừa mới sử dụng Ban Nhược Chưởng, một tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công, ngươi còn gì để nói?

Huyền Sinh Đại Sư tập kích bất ngờ, Ba La Tinh dĩ nhiên phải đem công phu bản môn ra hóa giải, thế nhưng mấy năm nay y toàn luyện tập công phu của Thiếu Lâm Tự, nên trong lúc không kịp suy nghĩ đã tiện tay sử dụng chiêu thức tiện lợi nhất để đối phó. Rõ ràng chưởng pháp này Ba La Tinh đã tập luyện thuần thục vô cùng, nếu không thì dù võ công cao thâm đến đâu cũng không thể đón đỡ thần tốc như vậy được.

Thần Sơn Thượng Nhân đằng hắng một tiếng rồi cười gượng nói:

- Trước kia Đạt Ma Tổ Sư mang theo võ công tuyệt học từ Thiên Trúc sang Đông Thổ rồi lập ra Thiếu Lâm Tự, đương nhiên những tuyệt kỹ đó cũng được Thiên Trúc lưu truyền đến ngày nay. Hai vị cao tăng Thiếu Lâm và cao tăng Thiên Trúc ra chiêu giống nhau đến vậy, thật là đáng mừng!

Mọi người cũng biết Thần Sơn Thượng Nhân cưỡng từ đoạt lý nhưng cũng không biết nên xử lý như thế nào, chỉ thấy Huyền Sinh Đại Sư lại từ trong đám đông bước ra, nhìn chằm chằm vào Triết La Tinh, nghiêm mặt nói:

- Nếu như Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công là do cao tăng Thiên Trúc truyền lại cho bản tự thì chắc Triết La Tinh sư huynh đã thuần thục lắm rồi. Bây giờ tiểu tăng xin lãnh giáo cao chiêu của sư huynh, nhất quyết tiểu tăng chỉ thi triển Ban Nhược Chưởng, cũng xin sư huynh chỉ điểm trong phạm vi môn tuyệt kỹ đó mà thôi!

Huyền Từ Phương Trượng tự thấy xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ: "Như vậy là rõ trắng đen ngay, thế mà mình lại không nghĩ ra."

Triết La Tinh khẽ ho một tiếng, hổ thẹn nói:

- Võ công của Thiên Trúc bao la bát ngát, chỉ những môn nổi tiếng đã có đến ba trăm sáu mươi tuyệt kỹ, tiểu tăng tuy có biết qua loa đại khái nhưng không thể thuần thục hết được. Xin hỏi Huyền Sinh sư huynh, sư huynh có tinh thông toàn bộ bảy mươi hai tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công hay không? Nếu tiểu tăng chỉ định một môn cho sư huynh diễn thử, sư huynh có dám nhận lời không?

Huyền Sinh Đại Sư nghe vậy thì ngẩn người ra, bảy mươi hai tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công thì mỗi vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự chỉ học được cùng lắm là năm, sáu môn, nếu phải chỉ định một môn bất kỳ thì bất luận là ai cũng không thể biểu diễn được. Mà câu hỏi của Triết La Tinh lại rất thông tình đạt lý, chúng tăng trong lúc nhất thời cũng khó mà ứng đối được.

Đúng lúc này, Cưu Ma Trí đột nhiên bật cười ha hả, nghiêm túc nói:

- Triết La Tinh sư huynh nói rằng Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công không có ai tinh thông toàn bộ bảy mươi hai tuyệt kỹ được, lời này không đúng!

Huyền Sinh Đại Sư vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Theo lời quốc sư thì có người tinh thông toàn bộ bảy mươi hai tuyệt kỹ của bản tự ư?

Cưu Ma Trí khẽ gật đầu, chắp tay nghiêm trang đáp:

- Không sai, chính là tiểu tăng!

Lời nói vừa dứt, đám đông lập tức nhao nhao cả lên. Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công có môn chuyên về hạ bàn, có môn chuyên về khinh công, có môn tập quyền chưởng, có môn luyện đao kiếm, mỗi môn đều có đặc điểm riêng. Tuy có người tinh thông được năm, sáu môn nhưng phải là những môn không xung khắc với nhau, bây giờ có người tuyên bố tinh thông toàn bộ mươi hai tuyệt kỹ thì không thể nào tin được, ai cũng cho rằng Cưu Ma Trí đang khoác lác.

Cưu Ma Trí cũng không nhiều lời, tay trái lập tức đưa ngang ra, quyền bên phải cũng đánh ra vù một tiếng, chiếc đỉnh đồng đặt ở bên ngoài bỗng nhiên kêu boong boong rồi bật tung lên trời, xảo diệu ở chỗ quyền phong đánh ngang ra phía trước mà đỉnh đồng lại bật thẳng lên, quả thực chính là Đại Kim Cang Quyền mà Huyền Sinh Đại Sư vừa sử dụng để đánh lén Ba La Tinh. Cưu Ma Trí cũng không chờ đỉnh đồng rớt xuống mà lại phóng tay trái đánh ra Ban Nhược Chưởng, bỗng nhiên một tiếng choang vang lên, trong đỉnh đồng có một vật rơi ra, chính là một miếng đồng hình bàn tay năm ngón, viền ngoài thì lấp loáng như vàng, bề mặt lại một màu xanh xám. Nhìn thấy chưởng lực sắc bén của Cưu Ma Trí, mọi người xung quanh thán phục không ngớt.

Cưu Ma Trí khẽ phất tay áo một cái, tươi cười nói:

- Cà Sa Phục Ma Công tiểu tăng vẫn chưa luyện được thuần thục, mong phương trượng sư huynh chỉ giáo cho!

Huyền Từ Phương Trượng khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Hôm nay lão nạp mới biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Một thân công phu lão nạp khổ luyện mấy chục năm trời chắc cũng chưa đủ để làm trò cười trong mắt quốc sư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương