Thời gian chậm rãi trôi qua, chí dương lực lượng cùng với chí âm lực lượng bên trong cơ thể Vô Cực Tử từ từ dung hợp lại với nhau, xung quanh thân thể chậm rãi tản ra khí thế bàng bạc. Âm dương chi lực không những trợ giúp Vô Cực Tử rèn luyện nhục thể, đồng thời cũng đả thông Âm Kiêu Mạch, sắp sửa đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên Viên Mãn.

Đúng lúc này, hai mắt Vô Cực Tử đột nhiên mở ra, chỉ thấy trong mắt trái thoáng qua một đạo bạch quang, trong mắt phải thoáng qua một đạo hắc quang, thoạt trông cực kỳ tà mị. Vô Cực Tử khoan khoái đứng dậy, ngửa đầu lên trời hét dài một tiếng, âm thanh trực tiếp xuyên thấu ra bên ngoài, vang vọng khắp mọi ngõ ngách của Phiêu Diểu Phong, khiến cho đám đệ tử của Linh Thứu Cung vô cùng chấn kinh, cứ tưởng là địch nhân tập kích nên vội vàng đề cao cảnh giác.

Vô Cực Tử chậm rãi đứng dậy thu công, trong lòng không khỏi nhớ lại cảnh tượng hương diễm đêm qua, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi. Mặc dù lúc đó thân thể lạnh buốt như băng nhưng Vô Cực Tử cũng không mất tri giác, chỉ là không thể nào nhúc nhích được, hắn có thể cảm nhận được tình ý nồng đậm mà A Bích dành cho mình, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao đối mặt với giai nhân.

Nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Vô Cực Tử bắt đầu tĩnh tâm luyện chế dược liệu, sau nửa canh giờ liền luyện ra một loại chất lỏng màu đen đặc sệt, chính là dược cao trị liệu cho Lý Thu Thủy. Sau khi xem xét những vết sẹo trên mặt Lý Thu Thủy thì Vô Cực Tử phát hiện trên miệng vết thương vẫn còn lưu lại một chút độc tố cực kỳ lợi hại, khiến cho vết sẹo trên mặt Lý Thu Thủy không cách nào trị khỏi, cũng không biết năm đó Vu Hành Vân đã bôi loại độc dược gì lên trên mũi kiếm mà lại ghê gớm như vậy.

Chỉ thấy Vô Cực Tử hơi dùng sức một chút, tại trên đầu ngón tay bức ra một giọt máu tươi đỏ thẫm rồi nhanh chóng dung nhập vào trong dược cao. Sau khi luyện hóa Mãng Cổ Chu Cáp và Thiên Niên Băng Tằm thì Vô Cực Tử đã được thoát thai hoán cốt, không những vạn độc bất xâm mà huyết dịch trong người cũng có thể hóa giải được vô số độc tố nguy hiểm.

Vô Cực Tử đưa dược cao đến trước mặt Lý Thu Thủy, nhẹ giọng nói:

- Tam sư tỷ, bởi vì tỷ thụ thương quá lâu, độc tố cũng đã xâm nhập vào trong da, cho nên muốn trị liệu thì trước tiên cần phải vạch miệng vết thương ra để cho dược cao thâm nhập vào huyết nhục thì mới có thể loại trừ độc tố trên mặt, cảm giác có chút đau đớn đấy.

Lý Thu Thủy khẽ thở dài một hơi, gật đầu nói:

- Chỉ cần có thể loại bỏ vết sẹo trên mặt thì dù có đau đến mấy thì ta cũng sẽ chấp nhận. Tiểu sư đệ cứ tự nhiên, mọi chuyện đều theo ý của đệ.

Vô Cực Tử cũng không khách khí, trực tiếp vạch miệng vết thương trên mặt Lý Thu Thủy ra, từng giọt từng giọt huyết dịch màu đen chậm rãi chảy ra. Vô Cực Tử chờ đến khi máu độc chảy ra hết, huyết dịch từ từ biến thành màu đỏ tươi thì mới nhẹ nhàng bôi dược cao lên miệng vết thương. Lý Thu Thủy vốn đang cảm thấy cực kỳ đau đớn thì khuôn mặt bỗng nhiên lại có chút mát lạnh, sau đó trên miệng vết thương nhanh chóng truyền đến một loại cảm giác sảng khoái lạ thường.

Nhoáng một cái đã qua ba ngày, miệng vết thương trên mặt Lý Thu Thủy đã dần khép lại. Say mê ngắm nhìn dung nhan mỹ miều trong gương, Lý Thu Thủy vô cùng kích động, đã nhiều năm như vậy, dung mạo cuối cùng cũng được khôi phục như xưa, chấp niệm trong lòng chỉ trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Lý Thu Thủy khóe mắt bất giác đỏ lên, cảm kích nói:

- Tiểu sư đệ, đa tạ!

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, tươi cười nói:

- Đều là người một nhà cả, tam sư tỷ chớ nên khách khí!

Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi hòa nhã nói:

- Hiếm có cơ hội tụ tập đông đủ, sao chúng ta không cùng nhau đi gặp sư phụ? Đã nhiều năm không gặp, lão nhân gia cũng rất tưởng niệm mọi người.

Vô Nhai Tử khẽ gật đầu, tán thành nói:

- Tiểu sư đệ nói phải lắm!

Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy cũng mỉm cười ra ý tán thành, dù sao đã nhiều năm như vậy, bọn họ trong lòng cũng rất tưởng niệm ân sư truyền đạo thụ nghiệp năm xưa. Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Vô Cực Tử nhanh chóng dẫn theo ba người Vu Hành Vân, Tiêu Dao Tử và Lý Thu Thủy trở lại ngọn núi mà hắn đã sinh sống nhiều năm cùng với Tiêu Dao Tử, nghĩ đến việc sắp được gặp lại sư phụ kính yêu, mọi người trong lòng không khỏi có chút hồi hộp xen lẫn chờ mong.

Đúng lúc này, bầu trời vốn đang quang đãng trong lành thì đột nhiên tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến che khuất mất mặt trời. Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra một cái lỗ đen khổng lồ, những cơn gió lạnh buốt xương đua nhau rít gào, sấm rền vang lên từng cơn dữ dội.

Ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy vô cùng sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ được chứng kiến cảnh tượng kỳ quái như vậy, run run nói:

- Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vô Cực Tử cũng vô cùng sốt ruột, lo lắng nói:

- Không tốt! Hướng đó là nơi ở của sư phụ!

Mọi người lập tức phi thân về phía trước, chẳng mấy chốc mà đã đến nơi, đập vào mắt là một cảnh tượng cực kỳ chấn động, cả đời này cũng không thể nào quên được. Chỉ thấy ở chính giữa vòng xoáy cuồng bạo ngập trời mang theo kình khí hùng hậu đang lơ lửng một đạo thân ảnh quen thuộc, người này không phải ai khác mà chính là Tiêu Dao Tử. Từng đạo từng đạo thiên lôi khủng bố không có cách nào hình dung đang hung hăng nện xuống thân thể Tiêu Dao Tử, da thịt bắt đầu tỏa ra mùi cháy khét lẹt, thế nhưng ông vẫn mặt mày kiên định, không mảy may động đậy gì.

Tiêu Dao Tử nhìn thấy bốn người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy và Vô Cực Tử đồng lòng chung sức thì vô cùng vui mừng, như đã bỏ được hòn đá ở trong lòng, mỉm cười nói:

- Tốt lắm! Tốt lắm!

Bốn người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy và Vô Cực Tử đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất, sụt sùi nói:

- Đệ tử bất hiếu, bái kiến sư phụ!

Tiêu Dao Tử khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Vi sư đã đạt đến giới hạn của phiến thiên địa này, chẳng mấy chốc mà sẽ phải rời đi, đến một thế giới cao cấp hơn.

Bốn người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy và Vô Cực Tử hết sức sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Thế giới cao cấp hơn?

Tiêu Dao Tử cũng không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Vu Hành Vân, nhẹ nhàng nói:

- Hành Vân, đại đạo vô thượng, Tiên Thiên Cảnh cũng chỉ là khởi đầu thôi. Chỉ cần con không ngừng nỗ lực, vạn sự ắt sẽ tự thông.

Vu Hành Vân đôi mắt ngấn lệ, kích động nói:

- Đệ tử thụ giáo!

Tiêu Dao Tử đưa mắt nhìn về phía Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy, ôn hòa nói:

- Tình yêu có thể là thánh dược chữa được bách bệnh, nhưng cũng có thể là một loại độc dược ngọt ngào. Hãy trân trọng tình cảm quý giá mà mình đang sở hữu, đừng để nó tuột khỏi tay một cách dễ dàng, vạn sự đều cần tỉnh táo.

Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy trìu mến nhìn nhau, gật đầu nói:

- Đệ tử thụ giáo!

Tiêu Dao Tử đưa mắt nhìn về phía Vô Cực Tử, khẽ mỉm cười, ung dung nói:

- Vô Cực, vận mệnh của con hư vô mờ mịt, trước đây ra sao, sau này thế nào, ta cũng không nắm bắt được. Nỗ lực... trân trọng... vạn sự đành phải tùy duyên.

Vô Cực Tử nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:

- Đệ tử... thụ giáo!

Tiêu Dao Tử khẽ khép hờ đôi mắt mà nhìn vào khoảng không vô định phía trước, lẩm bẩm nói:

- Thừa thiên địa chi chính, ngự lục khí chi biện, dĩ du vu vô cùng, vi tiêu dao tự tại...

Sau khi đạo thiên lôi cuối cùng đành xuống, Tiêu Dao Tử phát hiện tu vi của mình đã đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới, mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần, ông cũng cảm giác được phiến thiên địa này đã bắt đầu bài xích chính mình, muốn dùng lực lượng mạnh nhất để trục xuất ra ngoài. Chỉ thấy lỗ hổng trên bầu trời bỗng nhiên tuôn ra hào quang rực rỡ, một cột sáng màu trắng nhũ từ đó phun ra rồi hạ xuống, thoáng một cái đã bao bọc Tiêu Dao Tử vào trong đó, thân thể cũng lập tức dọc theo cột sáng mà bay nhanh về phía khoảng không vô tận.

Bốn người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy và Vô Cực Tử cung kính quỳ rạp trên mặt đất, đồng thanh nói:

- Cung chúc sư phụ thượng lộ bình an!

Ở một nơi cách xa vạn dặm, trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự, một tăng nhân gầy khô như hạc, mình mặc áo xám, đang khom lưng cầm chổi quét dọn vệ sinh. Người này tuổi đã cao, mấy sợi râu thưa thớt chùng xuống trước ngực đều đã bạc hết, cử động rất chậm chạp, không có khí lực gì, tựa như một người không biết võ công vậy.

Đúng lúc này, lão tăng quét rác đột nhiên cảm nhận được gì đó, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về phía Thiên Sơn xa xôi, chắp tay nói:

- Phi thăng chi kiếp... A Di Đà Phật!

Sau khi trở lại Linh Thứu Cung, Vô Cực Tử lập tức tiến vào Vô Cực Châu bế quan khổ tu. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lần này được tận mắt nhìn thấy Tiêu Dao Tử phi thăng đến một thế giới khác, trong lòng Vô Cực Tử càng thêm quyết tâm được khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia, nỗ lực gia tăng gấp bội.

Trong không gian huyền ảo của Vô Cực Châu, Vô Cực Tử đang không ngừng luyện tập hai môn võ công Đẩu Chuyển Tinh Di và Lục Mạch Thần Kiếm mà hắn đã tranh thủ học được từ Mộ Dung Phục và Đoàn Dự. Hai môn tuyệt kỹ này đều thuộc hàng võ học đỉnh tiêm, cả hai đều đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ cực kỳ lợi hại.

Đẩu Chuyển Tinh Di là tuyệt kỹ tổ truyền của Mộ Dung Gia, có thể vận chuyển nội lực để tá lực đả lực, trả lại đòn tấn công cho đối thủ. Môn võ công này yêu cầu người sử dụng phải có con mắt tinh tường và tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, bất luận đối phương thi triển loại công phu, binh khí nào thì đều có thể lập tức phản kích ngược lại cho đối phương. Người ngoài không biết rõ thì cứ tưởng rằng Mộ Dung Gia học rộng biết nhiều, tinh thông toàn bộ võ công tuyệt kỹ của tất cả các môn phái trên giang hồ, do đó mới có chủ trương lấy đạo của người trả lại cho người, muốn hạ sát ai thì sẽ dùng chính tuyệt kỹ thành danh của người đó, khiến cho Mộ Dung Gia tiếng tăm lừng lẫy khắp võ lâm, nhưng bản chất chính là nhờ vào môn công phu Đẩu Chuyển Tinh Di huyền diệu này.

Lục Mạch Thần Kiếm là tuyệt kỹ tổ truyền của Đoàn Gia, chỉ có những đệ tử xuất gia của Thiên Long Tự mới được truyền dạy, cách dẫn khí vận kình tương tự như Nhất Dương Chỉ. Lục Mạch Thần Kiếm không phải là đánh kiếm thật, mà là dùng chỉ lực biến hóa thành kiếm khí vô hình, được phát ra từ sáu mạch trên tay bao gồm Thủ Thái Âm Phế Kinh, Thủ Quyết Âm Tâm Bào Kinh, Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh, Thủ Thái Dương Tiểu Trường Kinh, Thủ Dương Minh Vị Kinh và Thủ Thiếu Âm Tam Tiêu Kinh.

Sáu đạo kiếm khí vô hình của Lục Mạch Thần Kiếm lần lượt là Thiếu Thương Kiếm ở ngón cái tay phải, Thương Dương Kiếm ở ngón trỏ tay phải, Trung Xung Kiếm ở ngón giữa tay phải, Quan Xung Kiếm ở ngón vô danh tay phải, Thiếu Xung Kiếm ở ngón út tay phải và Thiếu Trạch Kiếm ở ngón út tay trái, mỗi đạo kiếm khí vô hình lại thiên về một loại chiêu thức khác nhau, có thể nói là biến ảo khôn lường.

Lần này Vô Cực Tử cũng phải hao tốn thời gian hơn nửa tháng thì mới có thể tu luyện Đẩu Chuyển Tinh Di và Lục Mạch Thần Kiếm đến Đại Thành. Trong thời gian này, thương thế trên người A Châu cũng đã bình phục lại hoàn toàn, không còn gì đáng lo ngại, cũng nên tìm thời cơ thích hợp để danh chính ngôn thuận đưa nàng ra khỏi Vô Cực Châu.

Trong thời gian Vô Cực Tử bế quan tĩnh tu trong Vô Cực Châu, trên giang hồ cũng xảy ra một số sự kiện đáng chú ý. Đầu tiên là chuyện liên quan đến Tiêu Phong, sau khi lưu lạc lên phương bắc, Tiêu Phong dưới cơ duyên xảo hợp mà kết nghĩa huynh đệ với Liêu Đạo Tông, đương kim hoàng đế của Đại Liêu, tên thật là Gia Luật Hồng Cơ. Sau này em họ của Gia Luật Hồng Cơ là Gia Luật Niết Lỗ Cổ vốn nắm giữ tước hiệu Nam Viện Đại Vương lại bất ngờ làm phản, Tiêu Phong ở giữa chốn thiên quân vạn mã mà lại có thể giết được Gia Luật Niết Lỗ Cổ, trợ giúp Gia Luật Hồng Cơ thành công bình định phản loạn, được phong tước hiệu Nam Viện Đại Vương dưới một người, trên vạn người, có thể nói là công thành danh toại.

Nhắc đến Tiêu Phong thì không thể không nhắc đến Cái Bang, sau khi Tiêu Phong từ bỏ vị trí bang chủ của Cái Bang, hai vị trưởng lão chủ chốt là Từ Xung Tiêu và Bạch Thế Kính cũng lần lượt mất mạng, nội bộ bang hội xảy ra lục đục để tranh giành vị trí bang chủ. Thế nhưng các vị trưởng lão không ai chịu nhường ai, đến nay vẫn chưa quyết định được vị trí tân bang chủ, khiến cho Cái Bang tan đàn xẻ nghé, nội bộ chia rẽ.

Ngoài ra, vào tiết Trùng Dương mùng chín tháng chín sắp tới, Thiếu Lâm Tự còn mời vô số nhân sĩ võ lâm đến đàm luận về tuyệt kỹ lấy đạo của người mà trả cho người của Mộ Dung Gia. Trong thời gian qua, Mộ Dung Gia đã đắc tội với không ít người, xem ra lần này khó tránh khỏi một hồi đại chiến.

Vô Cực Tử cố gắng giữ bình tĩnh, không nhìn thẳng vào mắt A Bích, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, thở dài nói:

- Cũng không biết Ngữ Yên ra sao rồi... Hy vọng muội ấy sẽ không làm gì dại dột.

A Bích khẽ gãi đầu, ấp úng nói:

- Chuyện này... chuyện này...

Vô Cực Tử cảm thấy có chuyện gì không đúng lắm, run run nói:

- Đừng nói với ta...

A Bích khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Vương cô nương đã cùng với Tô tiên sinh, Hàm Cốc Bát Hữu và một số động chủ, đảo chủ lên đường đến Thiếu Lâm Tự rồi.

A Bích ngừng lại một chút rồi nhỏ nhẹ nói:

- Ngay cả Đoàn công tử cùng với A Tử cũng...

Vô Cực Tử không nhịn được mà nghiến răng quát:

- Hồ nháo! Nhị sư huynh và tam sư tỷ đi đâu hết rồi?

A Bích khẽ lắc đầu, ảo não nói:

- Bọn họ... bọn họ đều đã bế quan hết rồi.

Nguyên lai sau khi trở về Linh Thứu Cung, ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy cũng nhao nhao bế quan khổ tu để đề thăng tu vi. Bọn họ ai cũng không muốn bị tụt lại phía sau nên đều nỗ lực chuyên tâm tu luyện, cũng vì vậy mà không rảnh để quản thúc đám người Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương