Yên tĩnh nằm trên thảm cỏ xanh mượt, Vô Cực Tử thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng bất giác hiện lên hình bóng của Mộc Uyển Thanh. Nghĩ đến ánh mắt căm phẫn xen lẫn một chút thất vọng lúc đó, Vô Cực Tử cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt vậy.

A Bích chậm rãi bước đến bên cạnh Vô Cực Tử, nhẹ giọng nói:

- Vô Cực đại ca, Vương cô nương không có ý tổn thương huynh đâu.

A Tử cũng ngồi xuống bên cạnh Vô Cực Tử, nhỏ nhẹ nói:

- Đúng vậy! Tỷ phu chớ nên để ở trong lòng làm gì.

Vô Cực Tử cũng không nói gì, đôi mắt vẫn cứ nhìn về phía chân trời xa xăm, trầm ngâm giây lát rồi thở dài nói:

- Không sao đâu, ta chỉ đang suy nghĩ chút chuyện mà thôi.

Lúc này ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy cũng thong thả đi đến bên cạnh Vô Cực Tử. Cũng không biết Vô Nhai Tử đã xử lý như thế nào mà hiện tại Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy tuy đôi lúc vẫn khẩu chiến với nhau, nhưng quan hệ đã không còn gay gắt như trước nữa.

Lý Thu Thủy từ từ kéo tấm mạng che mặt lên, để lộ ra khuôn mặt trái xoan trắng nõn nà, bà trẻ lắm cũng ngoài tám mươi tuổi nhưng dung nhan cứ như một thiếu phụ ngoài bốn mươi tuổi vậy. Chỉ là trên mặt Lý Thu Thủy lại bị kiếm rạch hai nét ngang hai nét dọc thành hình chữ "tỉnh" 井, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp biến thành xấu xa khủng khiếp.

Lý Thu Thủy khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:

- Nhiều năm trước, có kẻ đã dùng mũi kiếm vạch vào mặt ta đến thế này. Nghe sư ca nói tiểu sư đệ y thuật cao siêu, không biết có cách nào chữa trị được không?

Vu Hành Vân khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Năm ta hai mươi sáu tuổi, luyện công sắp thành, thân thể có thể phát triển như một thiếu nữ bình thường, nhưng lại bị kẻ gian hãm hại, khiến cho ta tẩu hỏa nhập ma, thân thể vĩnh viễn thế này. Thù oán thâm sâu như vậy, có nên báo phục hay không?

Vô Cực Tử nhìn thấy cả hai không ai chịu nhường ai, ánh mắt nóng cháy rực lửa thì chỉ có thể khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:

- Vết thương trên mặt tam sư tỷ tuy có chút phức tạp nhưng tiểu đệ vẫn có thể đối phó được. Thế nhưng vấn đề của đại sư tỷ... e rằng tiểu đệ lực bất tòng tâm.

Mặc dù hận ý đối với Vu Hành Vân đã tiêu tán rất nhiều, thế nhưng dù sao dung mạo bị hủy đi, muốn nói Lý Thu Thủy một điểm hận ý cũng không có thì không thể nào. Bây giờ có thể loại trừ vết sẹo trên mặt, khôi phục dung mạo tuyệt mỹ, Lý Thu Thủy vô cùng kích động, trong lòng cũng triệt để bỏ xuống thù hận năm xưa.

Vu Hành Vân thì lại hằn học khó chịu, chuyện năm đó rõ ràng là Lý Thu Thủy làm sai trước, nếu không phải bị Lý Thu Thủy ra tay hãm hại khiến cho tẩu hỏa nhập ma, phải giữ mãi hình dạng của một đứa trẻ thì bà cũng sẽ không trả thù tàn nhẫn như vậy. Hiện tại Lý Thu Thủy có thể phục hồi dung mạo nhưng Vu Hành Vân lại mãi mãi không lớn lên được, khiến cho bà không khỏi có chút ấm ức.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, an ủi nói:

- Đại sư tỷ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, việc đến tận cùng việc tự an. Có lẽ tu luyện đến một cảnh giới nào đó, thương thế trong người tỷ sẽ tự động lành lặn cũng không chừng.

Vu Hành Vân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, đã nhiều năm như vậy, bà đã sớm quen với thân thể bé nhỏ như vậy. Chỉ là hiện tại nhìn thấy Lý Thu Thủy có thể khôi phục dung mạo, Vu Hành Vân không nhịn được mà cảm thấy có chút ghen tị thôi.

Vô Cực Tử nhẹ nhàng vẫy tay với Vương Ngữ Yên, thong thả nói:

- Ngữ Yên, muội mau lại đây bái kiến ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đi.

Vương Ngữ Yên không khỏi có chút ngạc nhiên, nhỏ giọng nói:

- Hai người chính là...

Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy kích động ôm lấy Vương Ngữ Yên, áy náy nói:

- Hài tử số khổ, là chúng ta có lỗi với con, có lỗi với mẫu thân con...

Vương Ngữ Yên nước mắt rưng rưng, sụt sùi nói:

- Không phải đâu, những năm qua con và mẫu thân ở Mạn Đà Sơn Trang sống rất tốt, hai người không cần... không cần...

Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy nhẹ nhàng đưa tay lên gạt đi nước mắt, hạnh phúc nói:

- Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!

Vô Cực Tử nhìn thấy Đoàn Dự lúc này đang ngồi bệt xuống đất như người mất hồn thì không khỏi có chút khó hiểu, thắc mắc hỏi:

- Bọn họ gia đình đoàn tụ vui vẻ biết bao, tại sao ngươi lại thở ngắn than dài như vậy?

Đoàn Dự khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:

- Vương cô nương là muội muội cùng cha khác mẹ của ta, ngay cả thần tiên tỷ tỷ cũng... Trong cõi thiên địa này ta còn sinh thú gì nữa đâu, thôi thì đành quay về Thiên Long Tự xuất gia đầu phật, quy y dưới tòa Khô Vinh Đại Sư, từ đây lục căn thanh tịnh, không nhiễm bụi trần...

Vô Cực Tử không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, tên đồ gàn quái gở này thật là hết nói nổi, đang định quay người rời đi thì chợt nghĩ ra điều gì, âm dương quái khí nói:

- Nhị sư huynh, tên này đã học trộm được Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ mà hai người cất giấu ở Vô Lượng Sơn, võ công của Tiêu Dao Phái không thể để cho người ngoài học được, chỉ còn cách giết người diệt khẩu mà thôi!

Đoàn Dự vô cùng hoảng hốt, y dù có mười cái mạng thì cũng không đủ cho bọn họ giết, đang định thi triển Lăng Ba Vi Bộ chạy trốn thì đã bị Vô Nhai Tử chặn lại, vội vàng dang hai tay chắn trước mặt mình, cuống quýt nói:

- Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ta phế bỏ võ công là được chứ gì.

Vô Nhai Tử không khỏi có chút dở khóc dở cười, nghiêm giọng nói:

- Võ công của Tiêu Dao Phái đâu phải cứ muốn học là học, muốn phế là phế. Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi một câu, ngươi có đồng ý làm đệ tử chân truyền của lão phu không?

Vô Nhai Tử nhìn thấy Đoàn Dự tướng mạo đường hoàng, anh tuấn tiêu sái, lại có duyên với Tiêu Dao Phái nên mới đem lòn quý trọng nhân tài, muốn thu nhận y làm đệ tử của mình. Bình thường Đoàn Dự cũng là người thông minh nhanh trí, nhưng nhắc đến chuyện tình cảm nam nữ thì lại ngớ ngẩn vô cùng, tâm trạng của y đang ngổn ngang trăm mối, lại bị Vô Cực Tử bất ngờ hù dọa nên mới kích động như vậy.

Đoàn Dự không khỏi có chút ngạc nhiên, lắp bắp nói:

- Chuyện này... chuyện này...

Lý Thu Thủy bật cười khanh khách, dịu dàng nói:

- Ngươi đồng ý bái sư ca làm thầy, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tài sắc vẹn toàn, có chịu không?

Đoàn Dự xấu hổ đến mặt đỏ bừng bừng, vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy Vô Nhai Tử chín lạy làm lễ bái sư, cung kính nói:

- Đệ tử Đoàn Dự, bái kiến sư phụ!

Vô Nhai Tử khẽ mỉm cười, hưng phấn nói:

- Hay lắm! Hảo hài tử, con chính là đệ tử thứ ba của ta, gọi Tô Tinh Hà bằng đại sư huynh.

Tô Tinh Hà cũng nhanh chóng đi đến trước mặt Đoàn Dự, mỉm cười nói:

- Chúc mừng tiểu sư đệ! Chúc mừng tiểu sư đệ!

Đoàn Dự cũng chắp tay đáp lễ, kính cẩn nói:

- Tiểu đệ Đoàn Dự, bái kiến đại sư huynh!

Sau khi Lý Thu Thủy mệnh lệnh cho đám thuộc hạ của mình rời đi, mọi người cũng nhanh chóng xuất phát lên đường, đoàn người đi theo hướng tây bắc, rất nhanh liền đi đến khu vực phụ cận của Côn Luân Sơn, ngọn núi được mệnh danh là Vạn Sơn Chi Tổ, được miêu tả trong truyền thuyết là hành cung của Thiên Đế tại nhân gian, đồng thời cũng là trụ chống trời, có thể thông thẳng lên trời cao vô tận. Côn Luân Sơn trải dài ngàn dặm từ tây sang đông, với địa hình phía tây chật hẹp và cao vút, còn phía đông rộng rãi và thấp hơn, những đỉnh núi bao phủ tuyết trắng kết hợp với những hẻm núi sâu thẳm tạo nên một khung cảnh hùng vĩ tráng lệ, tượng trưng cho sự bí ẩn và hoang sơ của thiên nhiên kỳ vĩ.

Vô Cực Tử nhanh chóng tìm một địa phương yên tĩnh rồi lấy Thần Mộc Vương Đỉnh ra để thu hút độc vật. Mục tiêu lần này của Vô Cực Tử chính là Thiên Niên Băng Tằm, được mệnh danh là Vạn Độc Chi Vương, mang trong mình độc tính chí âm vô cùng mạnh mẽ, một khi bị trúng độc thì huyết dịch toàn thân sẽ nhanh chóng bị đông lại, không thể lưu thông, cơ thể như bị đóng băng mà chết. Nếu có thể luyện hóa được Thiên Niên Băng Tằm, kết hợp với Mãng Cổ Chu Cáp lúc trước thì dược tính trong huyết dịch của Vô Cực Tử sẽ được trung hòa, biến thành một loại thuốc quý cực kỳ huyền diệu.

Côn Luân Sơn bao la ngàn dặm, nếu không có người hiểu biết dẫn đường thì đi bắt Thiên Niên Băng Tằm cũng chẳng dễ dàng gì. Thế nhưng lần này Vô Cực Tử lại có được Thần Mộc Vương Đỉnh, chỉ cần đốt một chút hương liệu ở bên trong thì chẳng mấy chốc đã dẫn dụ được vô số độc vật đến, mặc dù thu được kha khá độc vật lợi hại nhưng vẫn không tìm thấy Thiên Niên Băng Tằm đâu, cuối cùng toàn bộ độc vật đều được đưa cho A Tử để tu luyện Hóa Công Đại Pháp, khiến cho nàng vui sướng cười tít cả mắt.

Một ngày này, Vô Cực Tử đang dùng Thần Mộc Vương Đỉnh để thu hút độc vật thì bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh tạt vào mặt, hắn nhìn sang thì thấy một con tằm trong suốt đang bò trong bụi cỏ rậm rạp, con tằm bò đến đâu thì đám cỏ xanh lập tức héo úa đến đó, nhìn xa giống như một đầu hỏa tuyến đốt đến. Con tằm này trắng trong như ngọc, ẩn hiện sắc xanh, lớn gấp đôi con tằm bình thường, dài bằng con giun, thân thể trong suốt như thủy tinh, chính là Thiên Niên Băng Tằm mà Vô Cực Tử đang tìm kiếm.

Đợi đến khi Thiên Niên Băng Tằm chui vào bên trong Thần Mộc Vương Đỉnh, Vô Cực Tử vội vàng lấy ra một đoạn gấm vóc phủ lên trên Thần Mộc Vương Đỉnh để con tằm không bò ra được, đến khi thu xếp xong xuôi thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói:

- Đại công cáo thành, chúng ta đi thôi!

Đoàn người tiếp tục lên đường đi về hướng tây bắc, sau khi băng qua sa mạc khô hạn liền đến được Thiên Sơn, sau đó lại hao tốn hơn nửa ngày để vượt qua các cửa ải hiểm yếu của Phiêu Diểu Phong như Đoạn Hồn Nhai, Thất Túc Nham, Bách Trượng Giản và Tiếp Thiên Kiều, rất nhanh liền đến được Linh Thứu Cung. Trong thời gian này, Vu Hành Vân ngày nào cũng uống một bát máu tươi để luyện công, tu vi cũng dần khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh.

Đi đến Linh Thứu Cung, Vô Cực Tử nhanh chóng tìm một gian thạch thất rộng rãi rồi lập tức tĩnh tâm đả tọa, thả lỏng toàn thân, sau đó trực tiếp nuốt chửng Thiên Niên Băng Tằm vào bụng rồi vội vàng vận chuyển Vô Cực Kinh để bắt đầu luyện hóa. Chỉ thấy một cỗ chí âm lực lượng huyễn hóa thành hình dạng của Thiên Niên Băng Tằm nhanh chóng khuếch tán ra khắp cơ thể như muốn đóng băng hết thảy, thế nhưng chí dương nội lực trong cơ thể cũng nhanh chóng phản ứng lại, hai cỗ lực lượng tương khắc một lạnh một nóng tại trong cơ thể của Vô Cực Tử bắt đầu bộc phát.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong gian thạch thất nóng lạnh giao thế, một hồi thì giống như nóng bức mùa hè, một hồi lại giống như băng hàn mùa đông, tình trạng này cứ mãi tiếp diễn suốt mấy ngày trời nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Mọi người thấy vậy thì vô cùng lo lắng, chậm rãi bước vào thì nhìn thấy Vô Cực Tử đang ngồi xếp bằng không nhúc nhích chút nào, khí tức như có như không, dường như lúc nào cũng có thể vẫn lạc vậy.

A Tử nhìn thấy khắp người Vô Cực Tử phủ một lớp băng trắng xóa thì hết sức ngạc nhiên, đưa tay sờ vào người hắn thì thấy buốt giá vô cùng, lập tức rụt tay lại. Ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, sau khi suy nghĩ một hồi thì cũng chỉ có thể thở dài một hơi, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt.

A Bích đau lòng đến mức ruột gan như xoắn lại với nhau, lo lắng hỏi:

- Vô Cực đại ca bị làm sao vậy? Mọi người... mọi người có thể cứu được huynh ấy không?

Vô Nhai Tử khẽ thở dài một hơi, ngập ngừng nói:

- Chuyện này ta cũng không rõ, dường như chí dương lực lượng trong cơ thể sư đệ đối kháng lại chí âm lực lượng của Thiên Niên Băng Tằm, thành ra tạo nên tình thế ngoài lạnh trong nóng cực kỳ nguy hiểm.

Vô Nhai Tử trầm ngâm giây lát rồi bình tĩnh nói:

- Cũng không phải là không có cách giải quyết, nếu như ngoài lạnh trong nóng kết hợp với ngoài nóng trong lạnh thì âm dương sẽ hòa hợp, chỉ là... chỉ là...

A Tử hai tay chống nạnh, bĩu môi nói:

- Cái gì mà nóng lạnh loạn tung tùng phèo hết vậy?

Vu Hành Vân khẽ vuốt cằm, thản nhiên nói:

- Chuyện này có khó gì đâu, cứ cho một đứa tỳ nữ trong cung song tu với tiểu sư đệ chẳng phải là xong rồi sao?

Mấy thiếu nữ chưa trải sự đời nghe thấy song tu thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, chỉ nghe Lý Thu Thủy khinh khỉnh nói:

- Sư tỷ, làm như ai cũng tùy tiện như tỷ vậy.

Vu Hành Vân khẽ nhíu mày, nghiến răng quát:

- Con dâm phụ kia, ngươi bảo ai tùy tiện đó?

Hai người này cứ hở ra một chút là lại cãi nhau chí chóe nhức hết cả đầu, Vô Nhai Tử cũng chỉ có thể đứng ra hòa giải, bất đắc dĩ nói:

- Bình tĩnh nào, chuyện đâu còn có đó... chuyện đâu còn có đó...

A Bích tựa hồ trong lòng đã hạ quyết tâm, đỏ mặt nói:

- Chuyện này... chuyện này tiểu nữ sẽ giúp Vô Cực đại ca, mọi người... mọi người đừng nói cho huynh ấy biết!

A Tử không khỏi có chút ngạc nhiên, hậm hực nói:

- Được lắm A Bích tỷ tỷ, thì ra tỷ cũng muốn cướp lấy tỷ phu! Không được, muội cũng muốn giúp tỷ phu giải độc!

Suốt dọc đường đi, ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy cũng tinh ý nhận ra tình cảm của A Bích dành cho Vô Cực Tử, đương nhiên sẽ không để cho A Tử tùy ý hồ nháo như vậy. Ba người bọn họ không thèm để ý đến A Tử bất mãn kháng nghị, cưỡng chế kéo nàng và Vương Ngữ Yên ra ngoài, để lại không gian riêng cho A Bích và Vô Cực Tử.

A Bích đưa tay sờ lên khuôn mặt lạnh buốt của Vô Cực Tử, dịu dàng nói:

- Ngay từ lần đầu tiên gặp huynh, muội đã biết rằng chúng ta không phải người cùng một thế giới. Muội là một người rất tầm thường, lúc trước cuộc sống rất bình thường, mai mốt hẳn cũng rất bình dị, trong đời muội có được một ngày không tầm thường với huynh... đã đủ rồi!

Từng kiện từng kiện y phục từ từ rơi xuống, lộ ra thân thể trắng nõn kiều mỹ của nàng thiếu nữ tuổi mới lớn. Ngoài cửa gió đêm nhẹ nhàng thổi, trong phòng lan tràn một bầu không khí hương diễm khiến cho người ta đỏ mặt, thế gian cứ như vậy mà mất đi một người thiếu nữ trong trắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương