Ba người Bất Bình Đạo Nhân, Trác Bất Phàm và Thôi Lục Hoa mặt mày tái mét cắt không ra máu, xem ra hôm nay bọn họ khó tránh khỏi cái chết. Nghĩ đến chuyện bị Sinh Tử Phù hành hạ đến chết đi sống lại thì bọn họ thà tự mình kết liễu còn hơn.

Trác Bất Phàm trợn mắt chỉ tay vào mặt Vu Hành Vân, quật cường nói:

- Lão tặc bà, ba mươi ba năm trước ngươi giết sạch Nhất Tự Tuệ Kiếm Phái của ta, chỉ hận lão phu bản lĩnh kém cỏi, không thể tự tay báo thù. Lão phu dẫu có thành quỷ thì cũng không tha cho ngươi!

Lời nói vừa dứt, Trác Bất Phàm trực tiếp vung kiếm cắt cổ tự vẫn, một vị cao thủ Kiếm Đạo cứ như vậy mà phẫn uất bỏ mạng. Bất Bình Đạo Nhân và Thôi Lục Hoa thấy vậy thì không khỏi cảm thấy thỏ tử hồ bi, cả hai đang định cắt cổ tự vẫn thì chỉ nghe vèo một tiếng, vũ khí trong tay đã bị chỉ lực cường đại đánh rơi loảng xoảng xuống đất.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, thong thả nói:

- Như vậy là đủ rồi, hai vị đi đi.

Bất Bình Đạo Nhân và Thôi Lục Hoa vội vàng quỳ xuống dập đầu lia lịa, cảm kích nói:

- Đa tạ công tử khai ân! Đa tạ công tử khai ân!

Mộ Dung Phục khẽ mỉm cười, chắp tay nói:

- Vô Cực công tử võ công cái thế, khí độ bất phàm, tại hạ bái phục!

Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói:

- Ta không giống như ai đó, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích!

Mộ Dung Phục hơi biến sắc mặt, gượng cười nói:

- Vô Cực công tử vui tính quá! Tại hạ còn có chút việc, không ở lại quấy rầy chư vị nữa, xin phép cáo từ!

Mộ Dung Phục đang định dẫn theo Vương Ngữ Yên rời đi thì đã bị Vô Cực Tử cản lại, nghiêm giọng nói:

- Khoan đã, ngươi có thể tự nhiên rời đi, nhưng Ngữ Yên thì không được!

Vương Ngữ Yên không khỏi có chút khó hiểu, nhỏ giọng hỏi:

- Vô Cực đại ca, có chuyện gì vậy?

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, thở dài nói:

- Mộ Dung Phục hành sự bất chấp thủ đoạn, để cho muội đi theo hắn ta không yên tâm.

Mộ Dung Phục khẽ phất tay áo một cái, lạnh giọng nói:

- Chúng ta đi thôi!

Mộ Dung Phục trực tiếp xoay người rời đi, Vương Ngữ Yên đang định đuổi theo thì đã nghe Vô Cực Tử lạnh lùng nói:

- Muội thử bước tới một bước xem, có tin hay không ta trực tiếp lấy mạng hắn?

Mộ Dung Phục làm sao có thể nhịn được nữa, lập tức quay người trở lại, chỉ tay vào mặt Vô Cực Tử, gằn giọng quát:

- Vô Cực Tử, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói:

- Chỉ vì một chút mặt mũi, ngay cả tính mạng của người thân cận cũng có thể bỏ qua, một kẻ tiểu nhân bỉ ổi như vậy, không để ý một chút, ta đã coi ngươi như anh hùng hào kiệt rồi!

Mộ Dung Phục vô cùng phẫn nộ, từ trước đến nay y chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục lớn đến vậy, chỉ thấy Mộ Dung Phục rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, không chút lưu tình chém mạnh về phía Vô Cực Tử. Vô Cực Tử cũng không né tránh, lập tức thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ hóa giải kiếm chiêu, sau đó liền vận nội lực đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực cường đại, Mộ Dung Phục trực tiếp bị chưởng lực mạnh mẽ đánh bay ra xa, thổ huyết không ngừng.

Vô Cực Tử không cho đối thủ kịp thời phản ứng, nhanh chóng thi triển Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp nhiễu loạn tâm thần Mộ Dung Phục. Cũng không biết Vô Cực Tử đã nói những gì, trong đầu Mộ Dung Phục lại xuất hiện hình ảnh nước Yên diệt vong, giống như khi phải đối mặt với thế cờ Trân Lung lúc trước, chấp niệm vô cùng lớn lao.

Mộ Dung Phục càng nghĩ càng nóng ruột, bất ngờ hét toáng lên:

- Thiên mệnh đã định, tạo hóa trêu ngươi, sống nữa còn có ích gì?

Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Phục thét lên một tiếng rồi đưa lưỡi kiếm lên kề sát vào cổ. Bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác vô cùng hoảng hốt, vội vàng chạy đến giữ chặt lấy Mộ Dung Phục không cho y hành động dại dột.

Vương Ngữ Yên nhìn thấy Mộ Dung Phục nguy ngập thì trong lòng nóng nảy vô cùng, vội vàng nắm lấy tay áo của Vô Cực Tử, nức nở nói:

- Vô Cực đại ca, muội không đi nữa, xin huynh đừng làm hại biểu ca!

Bao Bất Đồng cũng không nhịn được mà cất giọng mắng:

- Tiểu tử kia, ngươi dùng thủ đoạn ti tiện làm hại công tử nhà ta, còn tính gì là anh hùng hảo hán?

Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, lập tức giơ ngón tay cái phóng ra một đường kiếm pháp mãnh liệt đến vỡ đá tan bia, kiếm khí dồn dập như cuồng phong bạo vũ. Chỉ nghe vèo một tiếng, một đường kiếm khí sắc bén bất ngờ xoẹt qua khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Phục, khiến cho y đau đớn choàng tỉnh khỏi cơn mê.

Đoàn Dự vô cùng sửng sốt, kinh ngạc thốt lên:

- Đây là... Lục Mạch Thần Kiếm!

Mộ Dung Phục cảm thấy vô cùng nhục nhã, không còn mặt mũi ở lại nơi này nữa, lập tức dẫn theo bốn tên thuộc hạ của mình nhanh chóng rời đi, đám người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo thấy vậy thì vô cùng phấn khích, cả đám kích động hô lên:

- Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung tính là thứ gì? Đại nhân uy vũ! Đại nhân uy vũ!

Đúng lúc này, Vu Hành Vân đột nhiên lớn giọng quát:

- Con tiện nhân kia, ngươi lại đến ám hại mỗ mỗ sao?

Chỉ nghe từ đằng xa đã có giọng nói êm ái uyển chuyển truyền đến:

- Sư tỷ đã già rồi mà vẫn hay nổi nóng như vậy.

Một bóng trắng như có như không bỗng nhiên từ đâu vọt lại trước mặt Vu Hành Vân. Người này toàn thân mặc y phục trắng, thân hình tha thướt, nhưng mặt lại được che bằng tấm lụa trắng nên không nhìn rõ tướng mạo, thế nhưng Vô Cực Tử nghe hai người bọn họ nói chuyện thì biết rằng người trước mặt chính là Lý Thu Thủy, tam sư tỷ của hắn.

Lý Thu Thủy nhàn nhã bình thản, vân đạm phong khinh nói:

- Tỷ muội ta đã mấy chục năm chưa được gặp nhau, tiểu muội tính ra mấy bữa nay là dịp sư tỷ phản lão hoàn đồng, trong lòng chỉ sợ thủ hạ của sư tỷ nhân cơ hội này làm phản, bèn đến Linh Thứu Cung để giúp một tay, nhưng lại không thấy sư tỷ ở đó. Không ngờ rằng sư tỷ thần thông quảng đại, không những thành công trấn áp phản loạn, mà còn câu dẫn được chàng trai tuấn tú lịch lãm, quả là càng già càng dẻo dai, muội thật ghen tỵ với tỷ đó.

Vu Hành Vân khẽ hừ một tiếng, hằn học nói:

- Ngươi tính đúng vào thời kỳ ta phải tán công mà tìm đến Phiêu Diểu Phong có phải vì lòng tốt đâu? Thế nhưng ngươi lại không tính đến chuyện ma xui quỷ khiến, có người đem ta xuống núi, khiến cho ngươi phí công phí sức, có phải là rất thất vọng hay không?

Lý Thu Thủy vừa giữ lễ nghĩa vừa thân mật nói:

- Sao sư tỷ lại nói thế? Tiểu muội lúc nào cũng nhớ tới sư tỷ, ngày nào cũng muốn đến Linh Thứu Cung để vấn an. Thế nhưng mấy chục năm trước sư tỷ hiểu lầm tiểu muội, lần nào gặp nhau sư tỷ cũng buông lời trách mắng, tiểu muội sợ sư tỷ nổi nóng nên vẫn chần chờ không dám đến thăm. Nếu sư tỷ cho rằng tiểu muội có ý bất lương thì thật là quá đa nghi rồi.

Đám người Ô lão đại nghe hai người nói chuyện thì không khỏi có chút sửng sốt, là sư tỷ muội đồng môn mà sao tính tình hai người khác nhau đến thế, sư muội thì nho nhã lễ độ, sư tỷ lại hung hăng tàn bạo, chỉ thấy Vu Hành Vân nghiêm mặt nói:

- Sự tình đã đến nước này, ngươi có hoa ngôn xảo ngữ cũng chẳng ích gì. Tiểu sư đệ, nếu ngươi vẫn nhận vị sư tỷ này, thì hãy thay mặt mỗ mỗ giết chết con tiện nhân kia!

Lý Thu Thủy quay sang nhìn Vô Cực Tử, cười nhạt nói:

- Tiểu sư đệ... nghe thân thiết quá nhỉ! Vị tiểu ca này, ngươi đừng để bị sư tỷ lừa gạt, nhìn vậy thôi chứ tỷ ấy năm nay đã chín mươi sáu tuổi rồi, đủ tuổi làm nãi nãi của ngươi đấy!

Vô Cực Tử khẽ cúi người hành lễ với Lý Thu Thủy, cung kính nói:

- Tiểu đệ Vô Cực Tử, bái kiến tam sư tỷ!

Lý Thu Thủy không khỏi có chút sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi là?

Vu Hành Vân khẽ nhíu mày, tức giận quát:

- Tiểu tử thối, đệ không được phép gọi con tiện nhân đó là sư tỷ!

Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, xem ra đám thuộc hạ của Lý Thu Thủy cũng sắp đuổi đến nơi. A Tử cảm thấy tình hình không ổn liền lén lút đi đưa thuốc giải cho đám người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo để cho bọn họ khôi phục thực lực, nghênh đón địch nhân. Thế nhưng cử chỉ vụng về này làm sao có thể qua mắt được Lý Thu Thủy, chỉ thấy bà nhẹ nhàng đánh ra Bạch Hồng Chưởng bay nhanh về phía A Tử. Chưởng lực có tùy ý thay đổi phương hướng nên A Tử cũng không phát giác ra, ngay khi sắp đánh trúng thì bỗng nhiên lại bùm một tiếng khiến cho A Tử ớn lạnh sống lưng, may mà Vô Cực Tử kịp thời phản ứng, nếu không thì hậu quả thật khó lường.

Lý Thu Thủy nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, nghi vấn hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại biết được Bạch Hồng Chưởng?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, cười khổ đáp:

- Tiểu đệ đã ngay từ đầu nói rồi mà, chúng ta chính là sư tỷ đệ đồng môn.

Lý Thu Thủy khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là bà không tin vào chuyện vớ vẩn như vậy, liên tiếp đánh ra Bạch Hồng Chưởng biến ảo khôn lường, vô số đạo chưởng lực bay nhanh về phía Vô Cực Tử từ bốn phương tám hướng. Vô Cực Tử cả kinh vội vàng thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần né tránh đòn công kích của Lý Thu Thủy, bộ pháp nhẹ nhàng như gió thoảng, ảo diệu vô cùng, khiến cho mọi người trầm trồ không dứt.

Lý Thu Thủy không khỏi có chút ngạc nhiên, buột miệng nói:

- Đây là... Lăng Ba Vi Bộ!

Vô Cực Tử vội vàng giơ một tay lên ra hiệu dừng lại, hổn hển nói:

- Không đánh nữa, không đánh nữa. Tiểu đệ không phải là đối thủ của sư tỷ...

Vô Cực Tử ngừng lại một chút rồi mỉm cười nói:

- Thế nhưng ta vẫn còn có vũ khí bí mật…

Lý Thu Thủy vội vàng rút thanh chủy thủ trong suốt ra để đề phòng Vô Cực Tử ám toán, thế nhưng chỉ thấy hắn vận nội lực thi triển Thiên Lý Truyền Âm, dõng dạc nói:

- Nhị sư huynh, cứu người như cứu hỏa, cứu mạng!!!

Thanh âm hữu lực vang vọng khắp núi rừng, truyền xa đến vài dặm, đám người Ô lão đại thấy vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười, cứ tưởng là tuyệt kỹ nào lợi hại để cho mọi người được mở mang tầm mắt, không ngờ lại là gọi người đến giúp. Vu Hành Vân lại vô cùng sửng sốt, vội vàng đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy nhoáng một cái, trước mắt lập tức xuất hiện một đạo thân ảnh quen thuộc.

Vô Nhai Tử khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Tiểu sư đệ, ngươi cũng thật là...

Thì ra ngay từ đầu Vô Cực Tử đã phát hiện ra Vô Nhai Tử đang ẩn nấp cách đó không xa, chỉ là ông đã thu liễm khí tức vô cùng cẩn thận nên ngay cả Vu Hành Vân cũng không phát hiện ra. Ban đầu Vô Cực Tử cũng không muốn làm phiền Vô Nhai Tử, thế nhưng Lý Thu Thủy cố chấp không chịu nói lý lẽ, hắn cũng là bất đắc dĩ nên mới phải ra hạ sách này.

Lý Thu Thủy hai mắt đỏ lên, nước mắt rưng rưng, run run hỏi:

- Sư ca... những năm qua huynh đã đi đâu?

Vô Nhai Tử khẽ thở dài một hơi, áy náy nói:

- Sư muội... Sư tỷ... hai người vẫn khỏe cả chứ?

Lý Thu Thủy lập tức đấm liên tiếp vào lồng ngực Vô Nhai Tử như muốn trút hết phẫn uất trong lòng, sụt sùi nói:

- Sư ca, huynh thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng si ngốc vô cùng. Sao huynh lại yêu pho tượng ngọc thạch do mình điêu khắc? Sao huynh không yêu sư muội biết nói, biết cười, biết cử động, biết yêu huynh?

Vu Hành Vân không nhìn nổi nữa, âm dương quái khí nói:

- Ngươi là một ả dâm phụ thủy tính dương hoa, chuyên môn dụ dỗ đám thiếu niên anh tuấn về bày chuyện trăng hoa, sư đệ làm sao có thể thích ngươi được?

Lý Thu Thủy khẽ hừ một tiếng, nghiến răng quát:

- Con quỷ lùn ngươi biết cái gì mà nói? Ta ra ngoài tìm bắt những thiếu niên tuấn tú về là để sư ca chú ý đến ta hơn, ai ngờ huynh ấy lại phẫn nộ bỏ đi, từ đó không quay lại nữa. Những thiếu niên tuấn tú đó đều đã bị ta tự tay giết chết cả rồi!

Vô Nhai Tử khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Mọi chuyện cũng là do ta mà ra. Đã nhiều năm như vậy... Thật là có lỗi với hai người!

Vô Nhai Tử tuy ẩn cư tại Lôi Cổ Sơn mấy chục năm nay nhưng nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy, ông cũng biết Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy như nước với lửa, vẫn luôn minh tranh ám đấu với nhau. Mặc dù rất muốn hóa giải ân oán giữa hai người nhưng Vô Nhai Tử cũng không muốn bọn họ phải chứng kiến tình cảm thê thảm của mình mà đem lòng thương hại, nếu không thì ông chỉ cần gửi một phong thư đến Nhất Phẩm Đường hoặc Linh Thứu Cung, Đinh Xuân Thu dù có mười cái đầu thì cũng không đủ cho bọn họ chém.

Vô Cực Tử biết rằng ba vị sư huynh, sư tỷ nhiều năm không gặp thì chắc sẽ có nhiều chuyện muốn tâm sự với nhau nên cũng không tiện ở lại làm phiền bọn họ. Mọi người cũng rất thức thời mà tản ra xa, để lại không gian riêng cho ba người Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy trò chuyện.

Vương Ngữ Yên từ lúc Mộ Dung Phục rời đi thì cứ mặt mày bí xị, Vô Cực Tử thấy vậy thì chậm rãi rảo bước đến bên cạnh nàng, quan tâm hỏi:

- Muội vẫn còn giận ta bổng đả uyên ương, không cho muội đi cùng Mộ Dung Phục sao?

Vương Ngữ Yên khẽ hừ một tiếng, hậm hực nói:

- Có lẽ lúc ấy biểu ca chỉ dùng kế nghi binh thôi, tại sao huynh lại đa nghi quá vậy?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Một nam nhân, những phản ứng người đó làm vào khoảnh khắc quan trọng nhất sẽ thể hiện rõ bản tính của người ấy nhất. Mộ Dung Phục coi trọng chính là mặt mũi của hắn, danh tiếng của Mộ Dung Gia cùng với giấc mộng phục quốc của hắn, vì đạt được mục đích mà có thể bất chấp mọi giá, muội đi theo một người như vậy, thực sự là rất nguy hiểm.

Vương Ngữ Yên khẽ dậm chân một cái, lập tức quay đầu đi không thèm để ý đến Vô Cực Tử nữa, bĩu môi nói:

- Nguy hiểm hay không thì đó cũng là lựa chọn của muội, liên quan gì đến huynh? Ngay cả chuyện của bản thân còn chưa giải quyết xong, huynh cần gì phải lo chuyện bao đồng như vậy?

Vô Cực Tử dường như chịu đả kích rất lớn, lẩm bẩm nói:

- Đúng vậy! Đến bản thân còn chẳng lo nổi, còn nói gì đến người khác, ha ha!

Vô Cực Tử bần thần như người mất hồn, lững thững bước đi, Vương Ngữ Yên cũng biết bản thân lỡ lời, vội vàng lấy tay che miệng mình lại, bối rối nói:

- Muội... muội không có ý như vậy đâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương