Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 23
Vô Cực Tử xông vào trùng vây, né tả tránh hữu, chạy như bay đến bên cạnh Vương Ngữ Yên, bộ pháp vừa phiêu hốt vừa nhẹ nhàng. Vương Ngữ Yên bị điểm vào huyệt Thần Phong ở trên ngực nên không thể cử động được, nếu sờ vào chỗ đó để giải huyệt thì có điều bất tiện, nhưng Vô Cực Tử cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đưa tay giải huyệt cho Vương Ngữ Yên, khiến cho nàng đỏ mặt đến tận mang tai.
Gã đầu đà bị chặt đứt cánh tay phải thì đau muốn ngất đi, nhưng gã vốn hung hãn nay lại càng điên tiết, thò tay trái xuống lượm cánh tay phải vẫn còn nắm chặt lưỡi giới đao chém mạnh về phía Vô Cực Tử và Vương Ngữ Yên. Vô Cực Tử cũng không né tránh, trực tiếp thi triển Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực cường đại đánh bay đối phương ra xa, cuối cùng y cũng không cẩn thận bị loạn đao chém chết.
Đoàn Dự lúc này cũng đã thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến bên cạnh Vương Ngữ Yên, quan tâm hỏi:
- Vương cô nương, ngươi không sao chứ?
Vương Ngữ Yên khẽ lắc đầu, cảm kích nói:
- Tiểu nữ không sao, đa tạ Đoàn công tử xuất thủ tương cứu.
Đoàn Dự đang định nói gì thì Vương Ngữ Yên đã nắm chặt lấy tay Vô Cực Tử, vội vàng nói:
- Vô Cực đại ca, biểu ca đang bị địch nhân bao vây, chúng ta phải nghĩ cách cứu huynh ấy ra.
Đoàn Dự trong lòng không khỏi có chút chua xót, y biết Vương Ngữ Yên chỉ nghĩ đến Mộ Dung Phục mà thôi thì ảo não nói:
- Một trường tương tư đành là ảo mộng. Đoàn Dự này quyết ý hoàn thành tâm nguyện của giai nhân, cho dù phải chết vì Mộ Dung Phục thì cũng cam lòng.
Vô Cực Tử không nhìn nổi nữa, trực tiếp đưa tay gõ lên đầu Đoàn Dự một cái, nghiêm giọng nói:
- Ăn nói vớ vẩn gì đấy, Ngữ Yên chính là muội muội cùng cha khác mẹ của ngươi, đừng có làm chuyện ngu ngốc!
Đoàn Dự vô cùng sửng sốt, cảm thấy trái tim như muốn vỡ tan thành từng mảnh vụn vậy, ngữ khí có chút không thể tin nổi nói:
- Không... không thể nào!
Vương Ngữ Yên cũng không khỏi có chút ngạc nhiên, lẽ ra nàng nên nhận ra điều này từ sớm mới phải. Chỉ là từ khi gặp lại Mộ Dung Phục, toàn bộ tâm trí Vương Ngữ Yên đều chỉ tập trung vào ý trung nhân nên cũng không để ý đến thân phận của Đoàn Dự.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên có giọng nói băng lãnh truyền đến:
- Cao nhân phương nào đến quấy rối Vạn Tiên Đại Hội, không xem ba mươi sáu động chủ và bảy mươi hai đảo chủ ra gì ư?
Một người đàn ông trung niên mặc áo đen chậm rãi đi đến trước mặt Vô Cực Tử. Người này chân tay dài loằng ngoằng, trên tay cầm một thanh quỷ đầu đao sống dày lưỡi mỏng, sắc nhọn dị thường.
Đúng lúc này, trong đám đông đột nhiên có người hùng hổ quát:
- Ô lão đại, cần gì nhiều lời vô nghĩa như vậy. Chúng ta người đông thế mạnh, còn phải e sợ một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch hay sao?
Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, đang chuẩn bị xuất thủ đối chiến thì bất ngờ nghe thấy từ trên không có giọng nói dõng dạc truyền đến:
- Chư vị vốn không thù không oán, tại sao lại phải ác đấu làm gì?
Vô Cực Tử ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một đạo nhân trạc tuổi ngũ tuần tay cầm phất trần, đứng trên một cành cây mềm mại cứ dao động lên lên xuống xuống, thoạt trông vô cùng ung dung. Mà lúc này đám người A Bích, A Tử và Tô Tinh Hà cùng với Hàm Cốc Bát Hữu cũng đã đuổi đến nơi, đám người Ô lão đại nhìn thấy đối phương có thêm tiếp viện thì cũng không dám manh động.
Ô lão đại ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, chắp tay nói:
- Phải chăng các hạ chính là Bất Bình Đạo Nhân tiếng tăm lừng lẫy? Tại hạ nghe đại danh đã lâu, nay được gặp mặt thật là hân hạnh!
Bất Bình Đạo Nhân khẽ mỉm cười, thong thả nói:
- Hân hạnh, hân hạnh!
Lời nói vừa dứt, Bất Bình Đạo Nhân cũng lập tức nhảy ra khỏi ngọn cây rồi từ từ hạ xuống mặt đất. Chỉ thấy Bất Bình Đạo Nhân khẽ huy động cây phất trần trong tay quạt xuống một luồng kình khí, tạo ra phản lực giữ cho thân thể lơ lửng trong chốc lát, thoạt nhìn tựa như đang cưỡi mây đạp gió.
Ô lão đại không khỏi có chút thán phục, tấm tắc khen:
- Khinh công của đạo trưởng thật là tuyệt diệu!
Bất Bình Đạo Nhân nhanh chóng ổn định lại thân thể, tươi cười hỏi:
- Ba mươi sáu động chủ cùng với bảy mươi hai đảo chủ tụ hội ở đây, phải chăng chính vì việc Thiên Sơn Đồng Mỗ?
Ô lão đại sắc mặt đại biến nhưng cũng lập tức trấn tĩnh lại, điềm nhiên nói:
- Tại hạ không hiểu đạo trưởng đang nói gì cả. Bọn tại hạ mỗi người một nơi, hiếm khi gặp nhau nên hôm nay mới tụ hội ở đây, ngoài ra không có ý gì khác.
Bất Bình Đạo Nhân bật cười ha hả, âm dương quái khí nói:
- Ô tiên sinh nói vậy thì hóa ra là bần đạo nhiều chuyện rồi. Thôi thì bần đạo sẽ đi lên Thiên Sơn bái kiến Đồng Mỗ rồi nói cho lão nhân gia biết là các bị bằng hữu ở ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo đang hội họp với nhau để bàn việc chúc thọ lão nhân gia vậy.
Bất Bình Đạo Nhân nói xong liền quay người như muốn bỏ đi thì trong đám đông bỗng nhiên lại có người cuống quýt hô lên:
- Ô lão đại, không được cho kẻ nào đi hết, nếu không thì sẽ lộ mất.
Bất Bình Đạo Nhân cũng không tỏ vẻ sợ hãi mà lại lớn giọng hô lên:
- Kiếm Thần lão huynh! Phù Dung Tiên Tử! Ba mươi sáu động chủ và bảy mươi hai đảo chủ âm mưu phản loạn Đồng Mỗ, lại còn muốn giết bần đạo để bịt miệng, xin hai vị xuống đây chủ trì công đạo!
Thanh âm của Bất Bình Đạo Nhân truyền đi rất xa, vang vọng cả khe núi, dư âm còn chưa dứt thì trên một đỉnh núi phía tây bỗng nhiên có giọng nói nam tử truyền đến:
- Lão đạo sĩ mũi trâu kia, bọn đồ tử đồ tôn của Đồng Mỗ đã bao vây kín mít rồi, muốn cứu tính mạng của ngươi thì khó lắm.
Sau đó trên một đỉnh núi phía bắc cũng có giọng nói nữ tử truyền đến:
- Lão đạo sĩ mũi trâu kia, ai bảo ngươi nhiều chuyện làm gì, vụ này tuy khó khăn thật nhưng chắc Đồng Mỗ sẽ đối phó được thôi.
Ô lão đại là người nhanh trí nên cũng lập tức phản ứng lại, cao giọng nói:
- Trước mặt chân nhân không dám nói dối, ba vị đã hiểu nội tình thì bọn tại hạ giấu giếm cũng vô ích. Xin mời các vị đến đây bàn bạc kế hoạch được chăng?
Nam tử ở trên đỉnh núi phía tây bật cười ha hả, ung dung nói:
- Chúng ta kính nhi viễn chi là hơn, có gì bất trắc thì còn chạy được.
Nữ tử ở trên đỉnh núi phía bắc cũng bật cười khanh khách, khoái chí nói:
- Đúng thế! Lão đạo sĩ mũi trâu kia, xem chừng ngươi sắp bị người ta băm vằm ra rồi, chết như vậy thì thật là oan uổng!
Ô lão đại mặt mày nhăn nhó, gượng cười nói:
- Hai vị lại nói giỡn rồi. Chỉ vì đối phương quá lợi hại, bọn tại hạ như chim sợ cành cong nên mới hành sự cẩn trọng, xin các vị lượng thứ cho.
Mộ Dung Phục khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Đám người Ô lão đại có mưu đồ lớn lao nên không muốn người ngoài tham dự vào. Bất Bình Đạo Nhân cùng với hai người kia ngoài miệng thì nói giúp đỡ nhưng chắc hẳn cũng vì lợi ích cá nhân mà thôi, mình nên tránh đi thì hơn."
Mộ Dung Phục rảo bước đến trước mặt Ô lão đại, bình tĩnh nói:
- Tại hạ chỉ là đi ngang qua, không biết đây là chỗ cao nhân tụ hội, thật là có lỗi, xin các vị lượng thứ. Bây giờ tại hạ xin cáo biệt, chúng ta hẹn ngày tái ngộ!
Ô lão đại vội vàng tiến lên ngăn cản đám người Mộ Dung Phục, bất đắc dĩ nói:
- Mộ Dung công tử, không phải là chúng ta không tin các hạ, chỉ là chuyện này quan hệ trọng đại, chúng ta không dám mạo hiểm.
Bất Bình Đạo Nhân khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ô tiên sinh, các ngươi đang gặp cường địch, thêm được người nào giúp sức thì hay người đó. Mộ Dung công tử võ nghệ cao cường, sao ngươi không mở miệng cầu xin công tử trợ giúp?
Ô lão đại nghiến răng quyết định chủ ý, vội vàng cúi người khom lưng, thành khẩn nói:
- Mộ Dung công tử, bọn tại hạ mấy chục năm nay đã bị lão ma đầu hành hạ khổ sở không còn ra người nữa, xin công tử hào hiệp giúp cho, ân đức trời bể vĩnh viễn không bao giờ dám quên.
Mộ Dung Phục đang định nói lời cự tuyệt thì trong lòng chợt nghĩ: "Cao thủ của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo nhiều vô số kể, mà công cuộc phục hưng nước Yên của ta đang lo thiếu người, nếu hôm nay mình mà giúp họ, sau này họ lại ra sức giúp mình thì lực lượng quả là hùng hậu."
Mộ Dung Phục khẽ mỉm cười, vân đạm phong khinh nói:
- Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả, tại hạ nguyện ý góp một phần sức lực của mình để giúp đỡ chư vị.
Mộ Dung Phục ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:
- Chư vị võ công cao cường lại đầy lòng nghĩa hiệp, tại hạ trong lòng khâm phục mà muốn kết giao bằng hữu, chúng ta từ nay phúc họa có nhau, hoạn nạn tương trợ.
Mọi người nhìn thấy Mộ Dung Phục ưng thuận thì lập tức vỗ tay hoan hô như sấm động. Vừa rồi ai cũng được chứng kiến thân thủ của Mộ Dung Phục, lại thêm tiếng tăm lừng lẫy của Mộ Dung Gia trong võ lâm thì vô cùng phấn khích.
Ô lão đại thành công thuyết phục Mộ Dung Phục thì lập tức đi đến trước mặt Vô Cực Tử, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hắn khoát tay nói:
- Chuyện này chúng ta sẽ không tiết lộ cho người ngoài, cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Ô lão đại nhìn thấy đối phương thành tâm như vậy thì trong lòng cũng yên tâm phần nào, lập tức phái người tản ra xung quanh canh gác nghiêm mật, sau khi thu xếp xong xuôi thì mới cất giọng nói:
- Chúng ta đã là người một nhà thì tại hạ có nói ra thì cũng không sợ các vị chê cười. Ba mươi sáu động chủ và bảy mươi hai đảo chủ tiêu dao nơi hải ngoại, nhìn vào thì cứ tưởng là tự do thoải mái lắm, nhưng thực ra người nào người nấy cũng bị Thiên Sơn Đồng Mỗ quản thúc. Năm nào mụ cũng sẽ phái người đến trách phạt, đối xử chẳng khác gì heo chó, bao nhiêu cực hình tàn khốc chúng tôi đều đã từng được nếm qua.
Đoàn Dự vừa nghe mấy câu thì đã không nhịn được, vỗ đùi hỏi:
- Có lý nào thế được? Tại sao thiên hạ lại có hạng người độc ác đến thế? Mụ hoành hành bá đạo như vậy, chẳng lẽ không coi vương pháp ra gì ư?
Ô lão đại khẽ gật đầu, căm phẫn nói:
- Đa tạ Đoàn công tử có lòng trượng nghĩa, những người tụ hội ở đây không có một ai không bị mụ hành hạ tàn nhẫn. Bọn tại hạ gọi đây là Vạn Tiên Đại Hội chẳng qua là tự dát vàng lên mặt thôi, phải gọi là Bách Quỷ Đại Hội mới đúng.
Mộ Dung Phục không khỏi có chút khó hiểu, thắc mắc hỏi:
- Các vị bị Thiên Sơn Đồng Mỗ hành hạ như vậy mà vẫn chưa phản kháng, phải chăng võ công của mụ cũng thuộc dạng tuyệt thế vô song?
Ô lão đại khẽ gật đầu, nghiêm mặt đáp:
- Võ công của mụ hiển nhiên cực kỳ lợi hại, chỉ là cao thâm đến mức nào thì không ai biết được. Thế nhưng ông trời có mắt, lão ma đầu tàn ác một đời, ắt phải có ngày đền tội.
Ô lão đại ngừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói:
- Ngày mùng ba tháng ba năm nay, tại hạ cùng với Hoắc động chủ của Tử Nham Động và Khâm đảo chủ của Hải Mã Đảo đến Phiêu Diểu Phong cung phụng lễ vật, ai nấy đều phải dùng vải đen bịt mắt lại hết, thành ra đám người trên Phiêu Diểu Phong đẹp hay xấu, già hay trẻ thì không ai biết cả. Đến khi bọn tại hạ xuống đến chân núi, mở khăn bịt mặt ra thì thấy dưới chân núi có ba người chết, trong đó có một người là cao thủ của Nhất Phẩm Đường nước Tây Hạ, tên gọi Cửu Dực Đạo Nhân, trên người hắn có hai vết thương đều do mũi kiếm đâm vào.
Bất Bình Đạo Nhân vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Chết vì kiếm, mà lại có hai vết thương, thật là kỳ lạ!
Ô lão đại vỗ đùi đánh đét một tiếng, trầm trồ khen:
- Bất Bình Đạo Nhân quả nhiên danh bất hư truyền, vừa nghe đã thấy chỗ không hợp lý.
Mộ Dung Phục cảm thấy có chút khó hiểu, nghi vấn hỏi:
- Sao lại không hợp lý?
Ô lão đại khẽ thở dài một hơi, ôn tồn nói:
- Thiên Sơn Đồng Mỗ không thích đi xa, lại chẳng có ai dám bén mảng đến Phiêu Diểu Phong nên mụ ít khi có dịp thi triển võ công, vậy nên nếu có người nào mất mạng trong phạm vi trăm dặm xung quanh Phiêu Diểu Phong thì chắc chắn là do mụ ra tay. Từ trước nay mụ mà giết người thì chỉ một chiêu là lấy mạng ngay, chưa bao giờ cần dùng đến chiêu thứ hai, bên trong nhất định còn có bí ẩn gì đó.
Ô lão đại ngừng lại một chút rồi run run nói:
- Sau này bọn tại hạ lên Phiêu Diểu Phong thì nghe lỏm được bọn thị nữ nói chuyện là lão ma đầu bị mắc bệnh nặng nên phải đi xa tìm thuốc chữa trị, đây quả là cơ hội ngàn năm có một. Lúc đó tại hạ nấp ở hậu hoa viên nhưng lại bị một đứa bé gái bắt gặp, tại hạ tránh không kịp, đã bị nó nhìn rõ mặt nên lập tức nhảy xổ tới bắt nó lại, thật là bí quá hóa liều, không kể gì đến tính mạng nữa. Tại hạ bắt được con nhỏ nhưng lại sợ có người phát giác đuổi theo nên vội vàng hấp tấp chạy xuống núi ngay, nghĩ lại mà thấy sợ hãi vô cùng.
Ô lão đại giơ tay ra vẫy, một tên thủ hạ nhanh chóng xách một túi vải màu đen đặt xuống trước mặt lão. Ô lão đại cởi sợi dây cột ra, kéo miệng túi xuống, ai nấy đều ồ lên một tiếng, thì ra bên trong lại là một đứa bé gái thân hình bé nhỏ.
Ô lão đại khẽ mỉm cười, dương dương đắc ý nói:
- Con tiểu quỷ này là do Ô mỗ bắt được trên Phiêu Diểu Phong. Đáng tiếc là lại không khai thác được thông tin gì, ban đầu bọn tại hạ tưởng nó giả vờ câm điếc nên đã nghĩ ra vô số biện pháp để hành hạ, thế nhưng cuối cùng vẫn phí công vô ích, xem ra nó không chỉ câm điếc mà còn ngu ngốc nữa.
Đoàn Dự không nhịn được mà khinh bỉ nói:
- Các vị có báo thù rửa hận thì cũng phải đối phó với lão ma đầu thì mới hợp lý, chứ bắt nạt một đứa con nít thì còn gọi gì là anh hùng hảo hán nữa?
Ô lão đại cũng không thèm để ý đến Đoàn Dự mà kích động hô lên:
- Các vị huynh đệ hãy lấy vũ khí ra, mỗi người chém một nhát vào con tiểu quỷ này, dù sao thì nó cũng là một nhân vật trong Linh Thứu Cung, một khi mũi đao đã dính máu con tiểu quỷ này thì từ nay về sau sẽ cùng với Linh Thứu Cung không đội trời chung!
Lời nói vừa dứt, Ô lão đại lập tức vung thanh quỷ đầu đao lên chém xuống, thế nhưng thanh đao rất nhanh liền bị giữ chặt lại. Trong thời khắc nguy cấp, Vô Cực Tử đã nhanh chóng thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần chạy đến cứu viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook