Vô Cực Tử và Vô Nhai Tử bước ra khỏi căn nhà gỗ thì phát hiện nhân sĩ võ lâm được mời đến tham dự hội cờ đều đã rời đi, chỉ còn lại Tô Tinh Hà cùng với tám tên đệ tử của lão vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi. Tô Tinh Hà có tám đệ tử chân truyền, tự xưng là Hàm Cốc Bát Hữu để tưởng nhớ công ơn dạy dỗ của sư phụ tại Hàm Cốc Quan, sau này bởi vì không muốn Hàm Cốc Bát Hữu bị Đinh Xuân Thu làm hại nên Tô Tinh Hà đã trục xuất bọn họ ra khỏi sư môn. Tám tên đệ tử của Tô Tinh Hà lần lượt là đại sư huynh Khang Quảng Lăng có ngoại hiệu là Cầm Tiên, nhị sư huynh Phạm Bách Linh có ngoại hiệu là Kỳ Ma, tam sư huynh Cẩu Độc có ngoại hiệu là Thư Ngại, tứ sư huynh Ngô Lãnh Quân có ngoại hiệu là Họa Cuồng, ngũ sư huynh Tiết Mộ Hoa có ngoại hiệu là Thần Y, lục sư huynh Phùng A Tam có ngoại hiệu là Xảo Tượng, thất sư tỷ Thạch Thanh Lộ có ngoại hiệu là Hoa Si, và bát sư đệ Lý Quỷ Lỗi có ngoại hiệu là Hí Mê.

Tô Tinh Hà vội vàng quỳ xuống trước mặt Vô Nhai Tử, vui mừng nói:

- Ông trời có mắt, sư phụ cuối cùng cũng bình phục rồi!

Vô Nhai Tử khẽ đưa tay đỡ Tô Tinh Hà đứng lên, mỉm cười nói:

- Tinh Hà, con đã vất vả rồi!

Tô Tinh Hà vô cùng xúc động, đưa tay lên gạt đi nước mắt, lắc đầu nói:

- Không vất vả, đệ tử không vất vả. May mà tiểu sư thúc y thuật cao minh, có thể chữa trị thương thế của sư phụ, thật là cảm ơn trời đất.

Vô Nhai Tử đưa mắt nhìn sang Đinh Xuân Thu đang lăn lộn quằn quại trong đau đớn, lão sớm đã bị Sinh Tử Phù hành hạ đến chết đi sống lại. Vô Nhai Tử cũng không nói nhiều, trực tiếp thi triển Bắc Minh Thần Công hút sạch nội lực của Đinh Xuân Thu rồi truyền sang cho Tô Tinh Hà, chẳng mấy chốc mà Đinh Xuân Thu đã cảm thấy toàn thân vô lực, khuôn mặt hồng hào bây giờ đầy nét nhăn nheo, như đã già đi tận mấy chục tuổi.

Vô Nhai Tử nhìn thẳng vào mắt Đinh Xuân Thu, lạnh lùng hỏi:

- Nghịch đồ, ngươi còn gì muốn trăn trối không?

Đinh Xuân Thu đôi mắt lờ đờ như mất hết sinh khí, gằn giọng nói:

- Ta hận!!!

Vô Nhai Tử khẽ thở dài một hơi, trực tiếp đánh ra một chưởng vào ngực Đinh Xuân Thu, khiến cho lão chết ngay tại chỗ, một đời hoành hành võ lâm, gian xảo quỷ quyệt, khi sư diệt tổ, hại người hại mình cứ như vậy mà trở về với cát bụi, bao nhiêu ân ân oán oán cũng theo gió mà bay đi. A Tử nhìn thấy Đinh Xuân Thu mất mạng thì không khỏi có chút cảm giác thỏ tử hồ bi, tuy Đinh Xuân Thu cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng dù sao đi chăng nữa thì lão cũng là người nuôi nấng nàng trưởng thành, võ công của nàng cũng là do một tay lão truyền thụ. Nghĩ đến đây, A Tử buồn bã gục đầu vào vai Vô Cực Tử mà khóc nấc lên, hắn cũng không đẩy nàng ra, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.

Tô Tinh Hà cẩn thận chôn cất Đinh Xuân Thu tại một khối phong thủy bảo địa trên Lôi Cổ Sơn xem như là tận tình tận nghĩa, sau khi thu xếp hậu sự xong xuôi thì lập tức dẫn theo Hàm Cốc Bát Hữu quỳ xuống trước mặt Vô Nhai Tử, cung kính nói:

- Thưa sư phụ, lúc trước đệ tử thu nhận tám tên đệ tử, nhưng bởi vì lo lắng Đinh Xuân Thu sẽ làm hại bọn hắn nên đã trục xuất ra khỏi sư môn. Bây giờ đại thù đã báo, đệ tử muốn đưa bọn hắn trở lại sư môn, khẩn xin sư phụ ân chuẩn!

Vô Nhai Tử khẽ gật đầu, thong thả nói:

- Được rồi, tất cả đều đứng lên đi.

Hàm Cốc Bát Hữu vội vàng dập đầu lia lịa, cảm kích nói:

- Đa tạ chưởng môn sư tổ khai ân! Đa tạ chưởng môn sư tổ khai ân!

Vô Cực Tử đảo mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy Vương Ngữ Yên đâu cả, hỏi ra thì mới biết nàng đã rời đi cùng với đám người Mộ Dung Phục rồi. Tiểu nha đầu này gặp sắc quên bạn, lại còn không từ mà biệt, thật là hết nói nổi.

Vô Nhai Tử nhìn thấy Vô Cực Tử ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi thì không khỏi có chút hiếu kỳ, thắc mắc hỏi:

- Tiểu sư đệ, ngươi có tâm sự gì sao?

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, ảo não đáp:

- Lần này tiểu đệ cũng dẫn theo ngoại tôn nữ của huynh đến đây, chỉ tiếc là nàng đã rời đi mất rồi.

Vô Nhai Tử vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Đệ nói là A La... A La...

Vô Cực Tử khẽ gật đầu, ngữ khí có chút phức tạp nói:

- Đúng vậy, chỉ là chuyện này cũng hơi loằng ngoằng một chút.

Vô Cực Tử nhanh chóng kể lại mối tình vụng trộm giữa Đoàn Chính Thuần và Lý Thanh La cho Vô Nhai Tử nghe, chỉ thấy ông nổi giận đùng đùng, nghiến răng quát:

- Chỉ là một tên vương gia nho nhỏ của Đại Lý mà dám khi dễ A La của ta, lão phu nhất định sẽ không tha cho hắn!

Vô Cực Tử nhìn thấy dáng vẻ của Vô Nhai Tử thì trong lòng không khỏi âm thầm cầu nguyện cho Đoàn Chính Thuần, cho ông chừa cái thói trăng hoa mà lại không chịu trách nhiệm. Vô Cực Tử cũng bất giác nhớ đến hình bóng của Mộc Uyển Thanh, đã nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không có tin tức gì của nàng, cũng may là có ba người Tần Hồng Miên, Cam Bảo Bảo và Chung Linh đi cùng Mộc Uyển Thanh, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

Đúng lúc này, một cô gái chừng hai mươi tuổi khoác áo choàng màu xanh biếc đột nhiên xông vào khu rừng thông, nàng đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi vội vàng chạy đến trước mặt Vô Cực Tử, A Bích và A Tử thấy vậy thì không khỏi thầm mắng Vô Cực Tử phong lưu thành tính, trêu chọc hết người này đến người khác. Vô Cực Tử cũng không chú ý đến biểu hiện của A Bích và A Tử mà lại đang hết sức ngạc nhiên, bởi vì cô gái này chính là Phù Mẫn Nghi, thủ lĩnh của Huyền Thiên Bộ thuộc Linh Thứu Cung, cũng chính là người nóng nảy đắc tội với Vô Cực Tử lần trước.

Phù Mẫn Nghi quỳ một chân trên đất, luống cuống nói:

- Khởi bẩm đại nhân, không hiểu tại sao tôn chủ lại bỗng nhiên mất tích, bọn thuộc hạ ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo của bản cung cũng đang rục rịch chuẩn bị nổi dậy làm phản, tình hình vô cùng nguy cấp. Cầu xin đại nhân trở về chủ trì đại cục!

Lời nói vừa dứt, Phù Mẫn Nghi lập tức ngất đi, Vô Cực Tử cả kinh vội vàng đưa tay bắt mạch cho nàng. May mắn chỉ là mệt đến kiệt sức, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc thì sẽ nhanh chóng hồi phục.

Vô Cực Tử chợt nghĩ ra gì đó, lập tức quay sang nhìn Vô Nhai Tử, nhẹ giọng nói:

- Nhị sư huynh, huynh hãy đến Linh Thứu Cung cứu viện trước đi, đệ cùng với mọi người sẽ đuổi theo sau.

Vô Nhai Tử chần chừ một lúc rồi khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Thôi được rồi, mạng người là trên hết.

Thực ra Vô Nhai Tử không muốn đối mặt với Lý Thu Thủy bởi vì dù sao đi chăng nữa thì ông cũng có lỗi với người thê tử này, bất quá nếu như được chọn giữa Lý Thu Thủy và Vu Hành Vân thì Vô Nhai Tử nhất định sẽ lựa chọn đối mặt với Lý Thu Thủy, bởi vì đối với Lý Thu Thủy thì Vô Nhai Tử chỉ là né tránh, nhưng đối với Vu Hành Vân thì ông chính là sợ hãi. Vị sư tỷ này vô pháp vô thiên đã quen, thực lực của bà lại vô cùng khủng bố, đối mặt với Vu Hành Vân thì đừng nói là một Vô Nhai Tử, cho dù là mười Vô Nhai Tử cũng không đủ để nhét kẽ răng, có lẽ một phần cũng vì nguyên nhân này mà năm xưa Vô Nhai Tử mới từ chối tình cảm của bà.

Sau khi Vô Nhai Tử cùng với Phù Mẫn Nghi rời đi, Vô Cực Tử cũng dẫn theo đám người A Bích, A Tử và Tô Tinh Hà cùng với Hàm Cốc Bát Hữu cấp tốc lên đường, mọi người cứ thẳng hướng tây bắc mà đi, được gần nửa tháng thì cũng sắp sửa đi đến biên giới của nước Tây Hạ. Tây Hạ là một quốc gia lấy người Đảng Hạng làm chủ đạo, hoàng gia vốn họ Thác Bạt, đến đời Đường Thái Tông thì được ban cho họ Lý, có thể nói là triều chính thanh bình, quốc thái dân an.

Trong thời gian này, Vô Cực Tử cũng tranh thủ tu luyện Hóa Công Đại Pháp mà hắn đã học được từ Đinh Xuân Thu. Hóa Công Đại Pháp là môn công pháp đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Thượng Phẩm, được sáng tạo dựa theo Bắc Minh Thần Công. Mặc dù đều có mục đích là làm suy yếu nội lực nhưng Bắc Minh Thần Công có thể hút nội lực của đối phương để cho bản thân sử dụng, còn Hóa Công Đại Pháp thì lại tu luyện bằng cách hút độc dược từ các loại độc vật vào cơ thể rồi đánh vào đối thủ để hóa giải một thân nội lực của đối phương.

Nhắc đến độc vật thì Thần Mộc Vương Đỉnh là bảo vật có thể hấp dẫn vô số độc vật, Đinh Xuân Thu thường xuyên sử dụng nó để tu luyện Hóa Công Đại Pháp, cũng vì vậy mà sau khi A Tử đánh cắp Thần Mộc Vương Đỉnh, lão mới tức giận từ Tinh Tú Hải về Trung Nguyên để tìm lại. Thần Mộc Vương Đỉnh là một cái đỉnh nhỏ bằng gỗ màu vàng sậm, thớ gỗ lấp loáng những vân màu đỏ được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, cái đỉnh này trời sinh có một luồng khí tức đặc dị, chỉ cần đốt hương liệu ở bên trong thì chỉ trong chốc lát liền có thể dẫn dụ độc vật đến, chu vi trong vòng mười dặm, bất luận là loại độc vật nào cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của mùi hương này.

Sau khi Đinh Xuân Thu chết thì Thần Mộc Vương Đỉnh cũng chính thức thuộc về A Tử, nàng yêu thích không nỡ rời tay, cất giấu rất cẩn thận, thế nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi ma trảo của Vô Cực Tử, hắn không chút khách khí trưng dụng Thần Mộc Vương Đỉnh để tu luyện Hóa Công Đại Pháp. Bởi vì Hóa Công Đại Pháp có chút tương đồng với Bắc Minh Thần Công nên Vô Cực Tử cũng nhanh chóng lĩnh hội được, chẳng mấy chốc mà đã tu luyện môn công pháp này đến Đỉnh Phong, khiến cho mọi người ai nấy đều phải tấm tắc thán phục ngộ tính siêu phàm của hắn.

Vô Cực Tử nhìn thấy A Tử mặt cứ hầm hầm thì không khỏi cảm thấy có chút dở khóc dở cười, lập tức lấy ra một quyển kinh thư, đồng thời cũng trả lại Thần Mộc Vương Đỉnh cho nàng, trầm giọng nói:

- Võ công không phân chính tà, chỉ do người sử dụng quyết định số phận của nó mà thôi. Đây chính là Hóa Công Đại Pháp hoàn chỉnh, muội hoàn toàn có thể tu luyện môn công pháp này, nhưng sau này nhất định không được tùy ý làm tổn thương người vô tội đâu đấy!

A Tử vui mừng nhận lấy bảo vật, phấn khích nói:

- Muội biết rồi mà, tỷ phu không cần phải lo lắng đâu.

Hàm Cốc Bát Hữu và Tô Tinh Hà không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, thời gian qua bọn họ đã phải chịu không ít đau khổ từ những trò đùa tinh quái của A Tử, thế nhưng bởi vì thân phận của nàng nên cả đám cũng không tiện phát tác, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu sư thúc tổ nói phải lắm, võ công không phân chính tà, chỉ do người sử dụng quyết định số phận của nó, thế nhưng con quỷ sứ này sớm đã thành tinh rồi, không cẩn thận sau này sẽ trở thành ma nữ khắp nơi hại người cho mà xem."

Trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, đoàn người đang định dừng chân nghỉ ngơi thì lại bất ngờ phát hiện phía trước có ánh lửa bập bùng cùng với tiếng binh khí chạm nhau chát chúa. Vô Cực Tử lập tức hướng về phía có ánh lửa mà đi, rất nhanh liền gặp được đám người Vương Ngữ Yên và Mộ Dung Phục cùng với bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác đang bị một đám nhân sĩ võ lâm vây công, đám người này có nam, có nữ, có đẹp, có xấu, có tăng nhân, có đạo sĩ, phục sức trên người đều hết sức kỳ lạ, không giống người ở Trung Nguyên một chút nào.

Đám người Mộ Dung Phục võ công cao cường, nhưng tả xung hữu đột một lúc thì đã bắt đầu luống cuống, lại phát hiện bên ngoài vòng chiến vẫn còn trùng trùng điệp điệp địch nhân thì không khỏi kinh hãi. Mộ Dung Phục bị địch nhân dồn vào đường cùng thì cũng chỉ có thể thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di để phản công, thế nhưng y bị mười mấy người vây công nên cũng không thể phân thân để chiếu cố Vương Ngữ Yên, nàng rất nhanh liền bị địch nhân bắt giữ.

Một gã đầu đà tóc dài cầm giới đao kê vào cổ Vương Ngữ Yên, gằn giọng quát:

- Mộ Dung tiểu tử, ngươi còn không chịu đầu hàng thì ta sẽ chém đầu con bé này ngay lập tức!

Mộ Dung Phục ngẩn người ra, trong lòng chợt nghĩ: "Mộ Dung Gia tiếng tăm lừng lẫy, làm sao có đầu hàng cho được? Bây giờ mình mà mở miệng đầu hàng thì sau này làm sao có thể làm người được nữa? Thế nhưng biểu muội..."

Mộ Dung Phục tuy trong lòng rối loạn nhưng tay chân cũng không chậm lại chút nào, phóng ra hai chưởng vù vù hất bay địch nhân trước mặt, lớn giọng quát:

- Tặc đầu đà, muốn ta đầu hàng, đừng hòng! Ngươi mà dám đụng đến một sợi tóc của biểu muội thì ta thề sẽ băm vằm ngươi thành vạn đoạn!

Gã đầu đà khẽ nhíu mày, tức giận quát:

- Ta thử chém đầu con nhỏ này, xem ngươi có băm vằm được lão phật gia không?

Lời nói vừa dứt, gã đầu đà vung đao chém xuống nhưng Vương Ngữ Yên vẫn cứ đứng ngây ra, hình như nàng đã bị điểm huyệt nên không thể cử động được. Vô Cực Tử hốt hoảng đến cực điểm, vội vàng thi triển Lăng Ba Vi Bộ chạy đến giải cứu Vương Ngữ Yên, thế nhưng khoảng cách quá xa, sợ rằng sẽ không kịp mất.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh, chỉ nghe veo véo vài tiếng, tay phải của gã đầu đà đã bị đứt lìa, bàn tay cùng thanh giới đao đều rớt xuống đất. Trong thời khắc nguy cấp, Đoàn Dự ở cách đó không xa đã kịp thời đánh ra Lục Mạch Thần Kiếm để giải cứu Vương Ngữ Yên.

Thì ra Đoàn Dự từ khi gặp được Vương Ngữ Yên thì đã nhất kiến chung tình, thế nhưng trong lòng nàng lại chỉ có một mình Mộ Dung Phục nên cũng không để ý đến Đoàn Dự, khiến cho y ảo não vô cùng. Mặc cho bốn người Chử Cổ Phó Chu ra sức khuyên can, Đoàn Dự vẫn không sao quên được hình bóng của Vương Ngữ Yên, vậy nên y đã nhân lúc bọn họ đang nghỉ ngơi mà trốn ra ngoài.

Suốt chặng đường, Đoàn Dự vẫn luôn bám theo đám người Mộ Dung Phục mà không để cho bọn họ phát hiện, chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn thấy Vương Ngữ Yên thì y đã cảm thấy khoan khoái vô cùng. Tình hình đám người Mộ Dung Phục tả xung hữu đột thì Đoàn Dự đều nhìn thấy cả, đến khi gã đầu đà chuẩn bị chém đầu Vương Ngữ Yên mà Mộ Dung Phục vẫn không chịu đầu hàng thì y mới không nhịn được mà xuất thủ tương trợ. Tuyệt kỹ Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự vẫn luôn lúc được lúc không, không thể điều khiển như ý được, không ngờ rằng lần này bỗng nhiên lại linh nghiệm, thực sự là rất may mắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương