Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 24
Mọi người nhìn thấy Vô Cực Tử thoắt ẩn thoắt hiện, biến ảo khôn lường, chỉ dùng tay không mà lại tiếp được một đao của Ô lão đại thì võ công chắc hẳn không tầm thường, cả đám không dám manh động. Trong đám ba mươi sáu động chủ và bảy mươi hai đảo chủ có hai vị thủ lĩnh Tả Tử Mục và Tân Song Thanh nhận ra thân phận của Vô Cực Tử thì vô cùng chấn kinh, trước đây bọn họ từng là chưởng môn của Vô Lượng Kiếm Phái, đã gặp Vô Cực Tử ở Kiếm Hồ Cung trên Vô Lượng Sơn, sau này bởi vì trúng phải Sinh Tử Phù của Vu Hành Vân nên mới phải đổi tên môn phái thành Vô Lượng Động, trở thành thuộc hạ của Linh Thứu Cung.
Vô Cực Tử đoạt lấy thanh đao trong tay Ô lão đại, mỉm cười nói:
- Ô tiên sinh, các hạ có thể làm được đến mức này, tại hạ... bái phục!
Ô lão đại nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử, nghiêm mặt hỏi:
- Các hạ nói như vậy là có ý gì?
Đúng lúc này, sau lưng Vô Cực Tử đột nhiên có giọng nói nữ tử vang lên:
- Tiểu sư đệ, làm thịt bọn phản tặc này cho ta!
Đạo thanh âm này rất là quái dị, mặc dù nghe có chút non nớt nhưng lại lộ ra một tia khàn khàn. Mọi người nhìn thấy người vừa lên tiếng là bé gái chỉ khoảng tám tuổi mà thanh âm lại ra vẻ già nua, vẻ mặt cũng rất nghiêm nghị thì ai nấy đều há hốc miệng không nói nên lời.
A Tử hai tay ôm bụng mà cười phá lên:
- Tiểu cô nương này thật là thú vị, cười chết ta rồi, ha ha!
Bé gái hai tay chống nạnh, gắt gỏng quát:
- Tiểu cô nương với đại cô nương cái gì? Tiểu nha đầu này là ai mà dám bất kính với mỗ mỗ?
Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu muội trẻ người non dạ, xin đại sư tỷ lượng thứ.
Người này chính là Vu Hành Vân, cũng chính là Thiên Sơn Đồng Mỗ mà đám người Ô lão đại ghét cay ghét đắng. Không ngờ rằng Ô lão đại lẻn vào Linh Thứu Cung, đánh bậy đánh bạ lại bắt được Vu Hành Vân đang tu luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công đến giai đoạn cải lão hoàn đồng, thực sự là có chút dở khóc dở cười.
Tô Tinh Hà vội vàng dẫn theo Hàm Cốc Bát Hữu đi đến hành lễ với Vu Hành Vân, cung kính nói:
- Đệ tử bái kiến sư bá, cung chúc sư bá vạn thọ thánh an!
Vu Hành Vân không khỏi có chút ngạc nhiên, nghiêm giọng hỏi:
- Tiểu tử thối, mấy chục năm nay ngươi đã trốn đi đâu biệt tích, khiến cho mỗ mỗ không thể tìm ra? Nói mau, Vô Nhai Tử đang trốn ở đâu?
Tô Tinh Hà trán toát mồ hôi, lắp bắp nói:
- Chuyện này... chuyện này...
Ô lão đại dường như nhận ra gì đó, run rẩy nói:
- Ngươi... ngươi... chính là...
Vu Hành Vân khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Mỗ mỗ giữ Sinh Tử Phù, nắm mạng các ngươi trong tay mà đám yêu ma quỷ quái của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo cũng dám làm càn, quả là chán sống!
Ô lão đại người run bần bật, sợ hãi đến mức suýt ngất, hồi lâu lão mới run run nói:
- Ta... đáng lẽ ta phải biết sớm hơn, ta quả là ngu ngốc nhất thiên hạ! Ta cứ tưởng ngươi chỉ là một nữ tỳ tầm thường trong Linh Thứu Cung, ngờ đâu... ngờ đâu ngươi lại chính là Thiên Sơn Đồng Mỗ!
Đúng lúc này, một đôi nam nữ đột nhiên phi thân đến bên cạnh Bất Bình Đạo Nhân, bọn họ chính là hai người trốn trên đỉnh núi ban nãy. Lão già tuổi trạc ngũ tuần, mình mặc áo xanh, mặt mũi thanh tú tên là Trác Bất Phàm, có ngoại hiệu là Kiếm Thần, còn thiếu phụ xinh đẹp mặc áo hồng nhạt, hai tay điều khiển hai lưỡi phi đao tên là Thôi Lộc Hoa, có ngoại hiệu là Phù Dung Tiên Tử.
Ba người Bất Bình Đạo Nhân, Trác Bất Phàm và Thôi Lộc Hoa nhanh chóng đi đến bên cạnh Ô lão đại, trầm giọng nói:
- Ô tiên sinh, Đồng Mỗ võ công cao cường nhưng lại dễ dàng bị ngươi bắt được, hiển nhiên mụ đã trọng thương mất hết võ công. Bây giờ mà không đứng dậy phản kháng thì còn chờ đến khi nào?
Ô lão đại không khỏi có chút sửng sốt, kích động hô lên:
- Phải lắm! Phải lắm! Các vị huynh đệ, bây giờ mà không phản kháng thì còn chờ đến khi nào?
Đám đông lập tức khí huyết sôi trào, hùng hổ nói:
- Giết lão ma đầu, đòi lại công đạo! Giết lão ma đầu, đòi lại công đạo!
Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh, chỉ thấy đại đa số võ giả của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo đều không đứng vững được mà ngã xuống đất. Toàn bộ võ giả chưa đạt đến Tiên Thiên Cảnh đều cảm thấy thân thể rệu rạo, mất hết nội lực, dường như đã trúng phải một loại kịch độc nào đó.
A Tử hai tay chống nạnh, bật cười khúc khích, đắc ý nói:
- Thế nào? Độc phấn vô hình của bản cô nương lợi hại chứ hả?
Ô lão đại khóc không ra nước mắt, lập tức trợn mắt chỉ tay vào mặt A Tử, nghiến răng quát:
- Ngươi có quan hệ gì với Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu? Mau lấy thuốc giải ra đây!
Hơn bốn trăm tên võ giả của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo lúc này chỉ còn lại khoảng mười người có thể chiến đấu, còn lại tất cả đều đã tạm thời mất hết nội lực, tình hình thật là gay go. Chỉ thấy Vô Cực Tử một thân một mình đấu với bốn người Ô lão đại, Bất Bình Đạo Nhân, Trác Bất Phàm và Thôi Lộc Hoa, lấy một địch bốn mà cũng không rơi vào thế hạ phong. Đám người còn lại thì do Tô Tinh Hà cùng với tám người Hàm Bát Bát Hữu đến đối phó, bọn họ tuy không chuyên tâm tu luyện võ công nhưng để đối phó với đám người này thì cũng dư sức.
Đặng Bách Xuyên ghé sát vào tai Mộ Dung Phục, nhỏ giọng hỏi:
- Công tử, chúng ta không xuất thủ sao?
Mộ Dung Phục khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Tình hình có chút phức tạp, chúng ta dĩ bất biến ứng vạn biến thì hơn.
Vương Ngữ Yên nghe vậy thì không khỏi có chút thất vọng, chỉ thấy Đoàn Dự âm dương quái khí nói:
- Mộ Dung Gia quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục!
Mộ Dung Phục cũng không để ý đến Đoàn Dự mà tập trung quan sát trận chiến trước mắt. Đoàn Dự cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, đang định thi triển Lục Mạch Thần Kiếm để tương trợ Vô Cực Tử nhưng lần này tuyệt kỹ lại không linh nghiệm nữa, cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài hò hét trợ uy.
Vô Cực Tử vận nội lực thi triển Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực cường mãnh đánh bay Ô lão đại và Bất Bình Đạo Nhân ra xa, sau đó lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ tránh đi đòn công kích của Trác Bất Phàm và Thôi Lục Hoa. Ô lão đại và Bất Bình Đạo Nhân nhanh chóng ổn định lại thân thể, lập tức vung thanh quỷ đầu đao và cây phất trần trong tay về phía Vô Cực Tử, hắn vội vàng thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần chạy vòng ra sau lưng rồi nhanh chóng đánh ra Nhất Dương Chỉ điểm trúng huyệt đạo của đối phương khiến cho bọn họ không thể động đậy được.
Chớp lấy thời cơ, Trác Bất Phàm lập tức chém ra chiêu thức hào quang lấp loáng, kiếm phong veo véo, vạch thành hình chữ "tỉnh" 井, nét chữ mềm mại thanh thoát, rồng bay phượng múa. Vô Cực Tử cũng không né tránh, trực tiếp thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ hóa giải chiêu thức của Trác Bất Phàm, tiện tay liền đoạt lấy thanh trường kiếm trong tay lão. Trác Bất Phàm mất đi vũ khí thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt, rất nhanh liền bị chế trụ.
Đúng lúc này, sau lưng Vô Cực Tử đột nhiên xuất hiện hai luồng bạch quang lấp loáng, hai mũi phi đao bay nhanh như chớp về phía hắn, người vừa mới xuất thủ chính là Thôi Lục Hoa. Vô Cực Tử cũng không quay đầu lại, trực tiếp đánh ra Bạch Hồng Chưởng vòng lại phía sau hóa giải đòn công kích. Thôi Lục Hoa cảm thấy không thể tin nổi, liên tục phóng ra phi đao về phía Vô Cực Tử, thế nhưng tất cả đều bị Thiên Sơn Chiết Mai Thủ hóa giải. Thôi Lục Hoa cũng biết bản thân không phải đối thủ của Vô Cực Tử, đang định xoay người đào tẩu thì Vô Cực Tử đã nhanh hơn một bước, xuất quỷ nhập thần đánh ra Nhất Dương Chỉ điểm trúng huyệt đạo của ả.
Vô Cực Tử nhìn thấy thủ pháp ám khí của Thôi Lục Hoa thì không khỏi cảm thấy tức cảnh sinh tình, trong lòng bất giác nhớ đến Mộc Uyển Thanh, ánh mắt vẫn cứ ngẩn ngơ thẫn thờ. Lúc này Tô Tinh Hà cùng với Hàm Cốc Bát Hữu cũng đã thành công đánh bại địch nhân, đám người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo thấy vậy thì cũng biết rằng đại cục đã định, ai nấy đều vô cùng hoang mang, trong lúc nhất thời cả đám liền loạn thành một bầy.
Ô lão đại khẽ nhíu mày, lớn giọng quát:
- Im hết cho ta! Thắng làm vua thua làm giặc, khóc lóc ầm ĩ giải quyết được vấn đề gì?
Vu Hành Vân cười sằng sặc nhìn Ô lão đại, lạnh giọng nói:
- Trong đám yêu ma quỷ quái của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo thì ngươi cũng được xem là một tay hảo hán, mỗ mỗ vốn cũng không muốn giết ngươi. Hôm ấy cường địch sắp đến, mỗ mỗ lại thân thể bất an, khó lòng chống cự địch nhân, vừa vặn ngươi tới dùng túi vải chụp lấy mỗ mỗ rồi cõng xuống núi nên mới tránh thoát một kiếp...
Vu Hành Vân ngừng lại một chút rồi trong mắt bỗng nhiên lộ ra hung quang, gằn giọng quát:
- Thế nhưng sau này ngươi dám cả gan bảo mỗ mỗ vừa ngu ngốc vừa câm điếc, lại còn sử dụng bao nhiêu thủ đoạn vô lễ để đối phó với mỗ mỗ, thật là tội ác tày trời, mỗ mỗ không thể tha mạng cho ngươi được!
Ô lão đại giật bắn người, cuống quýt nói:
- Đồng Mỗ, người ta thường nói, không biết là không có tội. Nếu lúc ấy tiểu nhân mà biết thì nhất định một lòng kính sợ, dù có ăn gan hùm mật gấu thì cũng không dám bất kính với lão nhân gia, xin Đồng Mỗ khoan hồng đại lượng mà tha mạng cho!
Đám người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo nhìn thấy Ô lão đại trở mặt như lật sách thì đua nhau mắng:
- Ô lão đại, tiết tháo của ngươi đâu? Ngươi là đồ chó má, là quân khốn nạn, sau này xuống mười tám tầng địa ngục ắt sẽ bị ác quỷ hành hạ thê thảm...
Đúng lúc này, trong đám đông đột nhiên có tiếng gầm rú khủng khiếp. Thì ra mọi người bị mất hết nội lực nên Sinh Tử Phù lại bắt đầu phát tác, chỉ thấy một đại hán hai mắt đỏ ngầu, gầm thét như mãnh hổ bị thương, y vươn tay chụp không trúng ai liền bắt đầu tự móc mắt mình. Mọi người đều sợ hết hồn, biết rằng đối phương cực kỳ đau đớn không chịu được nữa nên mới sinh ra mê loạn.
A Tử thấy vậy thì bật cười khoái chí, thế nhưng người lương thiện như A Bích và Vương Ngữ Yên thì lại không nhìn nổi, chỉ thấy A Bích ngập ngừng nói:
- Vô Cực đại ca, chuyện này...
Vô Cực Tử cũng không muốn đối phương cứ như vậy mà mất mạng, lập tức thi triển Thiên Sơn Lục Dương Chưởng vỗ vào huyệt đạo bị trúng Sinh Tử Phù của đại hán. Mấy đạo Sinh Tử Phù lạnh như băng ở trong người lập tức tiêu tan trong chớp mắt, đại hán cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đại hán đứng dậy múa may quay cuồng, mừng rỡ đến phát điên, y bất ngờ quỳ xuống trước mặt Vô Cực Tử, cảm kích nói:
- Ân công, tính mạng của Cát Đại Bá này là do ngài ban cho. Từ nay về sau, ân công có điều gì sai khiến, Cát mỗ dẫu phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan.
Vô Cực Tử đưa tay đỡ Cát Đại Bá đứng lên, vân đạm phong khinh nói:
- Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Cát huynh không cần khách khí.
Mọi người nhìn thấy Vô Cực Tử hóa giải Sinh Tử Phù giúp cho Cát Đại Bá thì vô cùng phấn khích, cả đám lập tức đổ xô đến trước mặt Vô Cực Tử như ong vỡ tổ. Thôi thì tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, giúp người phải giúp đến cùng, Vô Cực Tử nhanh chóng thi triển Thiên Sơn Lục Dương Chưởng hóa giải Sinh Tử Phù cho từng người một, Vu Hành Vân cũng chỉ bất mãn bĩu môi chứ không lên tiếng ngăn cản, mọi người chẳng mấy chốc mà đã bình tĩnh trở lại, ai nấy đều hết sức vui mừng.
Vu Hành Vân sắc mặt băng lãnh, không có chút gợn sóng nào, lãnh đạm hỏi:
- Tiểu sư đệ khoan dung độ lượng nên mới phá giải Sinh Tử Phù cho các ngươi. Thế nhưng đám yêu ma quỷ quái các ngươi dám cả gan làm phản, đáng chịu tội gì?
Lời nói vừa dứt, quần hùng ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng sợ hãi vô cùng. Sở dĩ bọn họ mạo hiểm tính mạng âm mưu làm phản cũng chỉ vì Sinh Tử Phù ở trong người, bây giờ đã thành công hóa giải Sinh Tử Phù nhưng phải mất mạng thì cũng thành công cốc. Tội mưu phản cực kỳ nghiêm trọng, lẽ nào chỉ nói mấy câu năn nỉ mà xong, vậy nên cả đám chỉ im thin thít, chẳng ai dám lên tiếng cả.
Ô lão đại biết rằng Vu Hành Vân hung hăng bạo ngược, nếu để cho bà phán xử thì hậu quả không thể lường được nên lập tức quay sang nhìn Vô Cực Tử, kính cẩn nói:
- Đồng Mỗ nói phải lắm! Bọn tại hạ đã phạm trong tội, cam chịu để cho Vô Cực công tử định đoạt số mệnh, vô oán vô hối.
Quần hùng cũng chắp tay về phía Vô Cực Tử, đồng thanh nói:
- Bọn tại hạ đã gây tội nghiệt, xin Vô Cực công tử trách phạt!
Vô Cực Tử không khỏi có chút dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút rồi dõng dạc nói:
- Chư vị chỉ cần thành tâm bái lạy đại sư tỷ để tạ lỗi với lão nhân gia, sau đó thì phải tuyên thệ vĩnh viễn phục tùng Linh Thứu Cung, không bao giờ phản bội. Người nào không phục thì có thể bước ra tỷ thí vài chiêu với tại hạ!
Vu Hành Vân khẽ nhíu mày, ngữ khí có chút không vui nói:
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Đám người Ô lão đại hết sức vui mừng, lập tức quỳ xuống hành lễ với Vu Hành Vân, quả quyết nói:
- Bọn thuộc hạ có mắt không tròng, không biết trời cao đất rộng mà dám cả gan mưu phản tôn chủ, thật là đáng chết. May mà tôn chủ khoan hồng đại lượng, không chấp nhặt với chúng tiểu nhân, sau này nếu tôn chủ có mệnh lệnh gì, bọn thuộc hạ thề chết tuân theo!
Hơn bốn trăm tên võ giả đồng thời tuyên thệ, mọi người không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Vu Hành Vân cũng không thể làm gì hơn ngoài việc tặc lưỡi cho qua, mọi chuyện cứ như vậy liền thuận lợi lắng xuống.
Đúng lúc này, trong đám đông đột nhiên có người lanh lảnh nói:
- Khởi bẩm tôn chủ, đám người Bất Bình Đạo Nhân, Trác Bất Phàm và Thôi Lục Hoa nhân lúc cháy mà đi hôi của, xin tôn chủ trừng trị bọn hắn để răn đe người sau!
Nói cũng phải, đám người ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo cả gan mưu phản bởi vì lo sợ Sinh Tử Phù trong người hành hạ đến chết đi sống lại. Mà ba người Bất Bình Đạo Nhân, Trác Bất Phàm và Thôi Lục Hoa thì lại khác, bọn họ đâu có trúng phải Sinh Tử Phù của Vu Hành Vân mà cũng hô chém hô giết, rõ ràng chỉ đơn thuần vì lợi ích cá nhân, đục nước béo cò mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook