Cung Chúc Tân Xuân! Tặng Ngay 30% Giá Trị Nạp Từ Ngày 29/1 Đến Hết Ngày 31/1 (Tức Từ Mồng 1 Đến Mồng 3 Tết!), Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Khi cả hai đến Tân Phong Trang, Thiết Tân mới lên tiếng.

"Tại sao thiếu hiệp lại mua ta?"

Thái độ của Thiết Tân đã trở nên lễ phép hơn.

"Vì ta cần ngươi."

Thiết Tân không hiểu.

Tuy so với những người cùng trang lứa, võ công của hắn có vẻ vượt trội hơn nhưng cũng không quá đặc biệt đến mức phải mua bán như thế này.

Hơn nữa, khi nhớ lại Xích Lợi Can ở Tam Quan Môn, thì có thể thấy võ công của Xích Lợi Can mạnh hơn hắn rất nhiều.

‘Tại sao hắn lại cần ta?’

Thiết Tân không ngừng tò mò về điều này, nhưng hắn đã cố gắng để bình tĩnh. Dù sao thì vận mệnh của hắn cũng đã thay đổi rồi. Bây giờ chỉ cần theo đuổi vận mệnh mới này mà thôi.

"Ta muốn giới thiệu ngươi với một người."

"Là ai vậy?"

"Ngươi sẽ được gặp người đó sớm thôi."

Người chào đón họ tại Tân Phong Trang là Thanh Hải Thất Khách.

"Gọi Hoa Trang Chủ đến đây giúp ta."

"Vâng."

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)


 

Hai người không vào trong tòa nhà mà đợi ở ngoài trang viên.

Thiết Tân nhìn xung quanh. Nơi này được trang trí thật đẹp. Khu vườn hòa hợp với ánh trăng, như một bức họa tuyệt đẹp.

"Đây là nơi nào vậy?"

"Nhà của ta."

Thiết Tân nhìn Xích Lợi Can với ánh mắt ngạc nhiên. Hắn không nghĩ rằng ở nơi vô cùng xa lạ này lại có nhà của Xích Lợi Can. Bởi trong mắt Thiết Tân, Xích Lợi Can chỉ là một người lang thang khắp chốn giang hồ.

Lúc này, Xích Lợi Can lại hỏi.

"Hôm đó trên đảo, ta thấy ngươi biết rõ về cơ quan đúng không?"

"Từ nhỏ ta đã có sở thích này."

"Sở thích mà lại giỏi đến vậy à? Sở thích đó có còn áp dụng được không?"

Thiết Tân gật đầu.

Thật ra, Thiết Tân quan tâm nhiều hơn đến cơ quan hơn là võ công. Điều này cũng phần nào do ảnh hưởng từ phụ thân của hắn.

Phụ thân của Thiết Tân là một thiết tượng ở quê nhà. Với tài năng khéo léo, phụ thân hắn làm không chỉ nông cụ mà còn cả vũ khí và các sản phẩm bằng sắt khác. Khi còn nhỏ, Thiết Tân đã mất đi mẫu thân, chỉ có phụ thân là người duy nhất mà hắn tin tưởng và nương tựa và học nghề rèn.

Thiết Tân đã nghĩ mình sẽ trở thành một thiết tượng, nhưng số phận lại không như ý muốn của hắn. Một ngày, một cuộc tranh cãi đã xảy ra giữa những kẻ phá lạc hộ muốn tranh giành thanh kiếm trị giá bảy lượng vàng của phụ thân hắn, và phụ thân hắn đã mất trong cuộc ẩu đả. Sau đó, Thiết Tân trở thành ăn xin và lang thang khắp giang hồ, cho đến khi được Lâm Thương Khuyến nhận nuôi.

Và giờ đây, cuộc đời hắn lại bước sang một chương mới một lần nữa.

Một lúc sau, Hoa Vũ Thiết xuất hiện.

"Ngài đã đến rồi sao?"

"Hoa Trang Chủ."

Hoa Vũ Thiết liếc nhìn Thiết Tân một cái.

Xích Lợi Can nói với Thiết Tân.

"Chào hỏi đi."

Thiết Tân lễ phép chào.

"Vãn bối là Thiết Tân."

Hoa Vũ Thiết nhìn Xích Lợi Can với ánh mắt như muốn hỏi "Ai vậy?"

“Ta thấy ngươi ở một mình có vẻ khó khăn nên dắt tiểu tử này về. Nếu ngươi không thích, ngươi có thể đuổi hắn đi. Ngươi cứ làm những gì ngươi thấy thoải mái là được.”

Hoa Vũ Thiết hiểu rằng, việc Xích Lợi Can không dẫn Thiết Tân vào mật môn mà đợi ở đây cũng là vì Xích Lợi Can tôn trọng và cho phép Hoa Vũ Thiết tự quyết định.

Thực tế, dù không nói ra, Hoa Vũ Thiết cảm thấy việc làm này có thể hơi quá sức, và ông ta rất cần một người đệ tử đáng tin cậy.

Hoa Vũ Thiết từ từ quan sát Thiết Tân khiến hắn hơi căng thẳng.

Sau một hồi nhìn sâu vào mắt Thiết Tân, Hoa Vũ Thiết lạnh lùng nói.

"Ta là Hoa Vũ Thiết."

Hoa Vũ Thiết chỉ trò chuyện với Thiết Tân một chút, nhưng ông ta có thể cảm nhận được tính cách của hắn. Trong cuộc sống, có những người chỉ cần gặp là có thể hiểu được điều gì đó về họ mà không cần phải nói nhiều. Hoa Vũ Thiết nhận thấy Thiết Tân là kiểu người hành động nhiều hơn là nói.

Hơn nữa, nếu là người mà Xích Lợi Can giới thiệu thì ông ta cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.

"Ngươi đã biết mình sẽ làm gì chưa?"

"Chưa ạ."

Hoa Vũ Thiết cười khẩy một cái.

Hoa Vũ Thiết lẩm bẩm.

"Nhân duyên thật kỳ lạ."

"..."

"Được thôi, mối duyên này cũng thú vị."

Hoa Vũ Thiết quay sang Xích Lợi Can và nói:

"Đa tạ chủ quân."

"Chưa nói trước được gì đâu. Ai mà biết hắn có đánh cắp bảo vật của ngươi rồi chạy đi mất hay không."

Xích Lợi Can luôn nói những câu như thế này, và Hoa Vũ Thiết đã quen với điều đó.

Lúc này, Vô Ảnh chạy vào với vẻ mặt lo lắng.

"Có chuyện rồi!"

***

"Có chuyện lớn rồi."

Vào đêm khuya, Lâm Vô Duyệt đột nhiên xông vào phòng của Trịnh Lý Thu.

Từ trước đến nay, Lâm Vô Duyệt chưa từng hành động như vậy. Trịnh Lý Thu giật mình tỉnh dậy, An Tú Hải đang ôm ông ta say giấc cũng bừng tỉnh.

"Có kẻ đột nhập."

"Có kẻ đột nhập ư?"

Trịnh Lý Thu vội vàng bật dậy và cầm lấy thanh kiếm. Lâm Vô Duyệt nhanh chóng báo cáo.

"Có những kẻ đeo mặt nạ không rõ danh tính đang xâm nhập vào bổn môn ạ."

"Chúng có bao nhiêu người?"

"Đệ vẫn chưa chắc nhưng có thể là vài chục người ạ."

Trịnh Lý Thu ngạc nhiên. Cảm giác như sét vừa đánh ngang tai ông ta vậy.

An Tú Hải vội vã rời giường.

"Chúng ta mau qua chỗ của Liên Nhi thôi."

"Vô Duyệt, nhờ đệ chăm sóc cho các nhi nữ giúp ta."

"Vâng ạ, Môn Chủ cẩn thận."

“Không cần lo cho ta.”

Lâm Vô Duyệt và An Tú Hải chạy ngay tới phòng của Thủy Liên.

Ngay sau đó, Tư Liên lao tới từ cuối hành lang.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Nàng vừa thức dậy vì tiếng kêu mơ hồ từ bên ngoài. Giác quan của nàng hiện tại nhạy bén hơn rất nhiều so với trước đây nên nàng đã nhanh chóng phát hiện ra có điều đáng ngờ.

Lâm Vô Duyệt nhanh chóng thông báo tình hình.

"Có lẽ ta nên đi cùng Môn Chủ. Con lo liệu cho mọi người nhé."

"Vâng, Lâm thúc cẩn thận! Mẫu thân, ta đi thôi!"

Lâm Vô Duyệt nhanh chóng lao đi vì lo lắng cho Trịnh Lý Thu.

Tư Liên cùng An Tú Hải tìm đến phòng của Thủy Liên. Thủy Liên cũng vừa tỉnh giấc vì tiếng động bên ngoài. Khi thấy Thủy Liên bình an, An Tú Hải vội vàng ôm nhi nữ vào lòng.

"Mẫu thân, có chuyện gì vậy ạ?"

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)


 

Nhưng An Tú Hải thậm chí còn không có thời gian để trấn an Thủy Liên lúc này đang hoảng loạn.

"Chúng ta phải đi ngay thôi."

Tư Liên dẫn cả hai đi, lần này họ chạy đến chỗ của Hoa Liên.

Nơi Hoa Liên và Tư Bạch sống là một biệt viện ở phía sau.

Ba người chạy đến đó và từ xa, họ nghe thấy tiếng vũ khí va chạm phát ra.

Cheng! Cheng Cheng!

“Lũ khốn các ngươi!”

Giọng nói gấp gáp của Tư Bạch vang lên. Tư Liên càng thêm lo lắng.

"Mọi người tạm trốn vào đây đi."

Nàng vội vã giấu An Tú Hải và Thủy Liên sau một tảng đá bên cạnh tòa nhà.

Khi Tư Liên chuẩn bị lao ra, An Tú Hải giữ chặt tay nàng. Trên khuôn mặt An Tú Hải là sự lo lắng không thể diễn tả. Tuy nhiên, đây không phải là lúc để giữ nàng lại.

"Cẩn thận nhé."

Tư Liên gật đầu và vội vã chạy đi.

Kiếm của Tư Liên vút lên không trung, mục tiêu là cửa sổ phòng của Hoa Liên.

Két.

Cửa sổ vỡ vụn, Tư Liên lao vào. Nàng biết rằng không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy, nhưng lúc này mọi chuyện quá cấp bách.

Vụt!

Khi vừa tiếp đất, một thanh kiếm từ phía bên trái đã nhắm vào mặt nàng. Tư Liên nhanh chóng xoay người và lăn về phía đối diện.

Xoẹt!

Thanh kiếm vút qua không khí. Tư Liên né tránh trong gang tấc và đáp trả bằng kiếm của mình.

Vù!

Kiếm của Tư Liên phóng ra kiếm khí. Kẻ địch không ngờ nàng lại phản ứng nhanh như vậy nên đã trúng phải kiếm khí.

Khực!

Lồng ngực của kẻ đeo mặt nạ bị rách toạc, hắn ngã xuống.

Lúc này, Tư Bạch đang đối mặt với hai nam nhân đeo mặt nạ ở góc phòng. Phía sau Tư Bạch là Hoa Liên người đầy máu đang ngồi khuỵu xuống.

Tư Liên hét lên và lao tới đám người đeo mặt nạ.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Nàng không thể tung kiếm khí vì sợ làm tổn thương Tư Bạch và Hoa Liên đang ở phía sau.

Một trong hai tên mặt nạ quay lại đối đầu với Tư Liên.

Cheng cheng cheng!

Những thanh kiếm liên tục va chạm vào nhau.

Xoẹt!

Thực lực của tên mặt nạ không hề đơn giản. Nhưng kỹ năng của Tư Liên vẫn cao hơn hắn một bậc. Hơn nữa, kinh nghiệm thực chiến trước đó đã giúp nàng rất nhiều.

"Thê muội, cẩn thận!"

Tư Bạch đang đối đầu vất vả với hai tên mặt nạ, giờ đã có chút rảnh rỗi khi Tư Liên đến hỗ trợ.

Cheng cheng cheng!

Vào khoảnh khắc năm thanh kiếm va chạm nhau, kiếm của Tư Liên đâm vào tim của một tên mặt nạ.

Phập!

Tên mặt nạ ngã quỵ.

Thấy đồng đội ngã xuống quá nhanh, tên mặt nạ còn lại đang đánh với Tư Bạch trở nên luống cuống.

Trước khi hắn kịp thực hiện ý định thoát khỏi nơi này, kiếm của Tư Liên đã tàn nhẫn đâm vào lưng hắn. Tốc độ của nàng nhanh đến mức tên mặt nạ không thể né tránh. Hắn thét lên một tiếng rồi ngã xuống.

"Phù…"

Tư Liên thở phào.

Nàng giết ba người chỉ trong chớp mắt. Đây là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng mọi chuyện lại diễn ra quá nhanh. Tuy nhiên, giờ không phải lúc để nàng đắm chìm trong tội lỗi.

"Tỷ tỷ… tỷ không sao chứ?"

Tư Liên vội vàng kiểm tra vết thương của Hoa Liên.

May mắn là vết thương không có gì nghiêm trọng như vẻ ngoài của nàng. Dù nàng bị chém khá sâu ở vai nhưng không đe dọa gì đến tính mạng.

Tư Liên ra ngoài, đưa An Tú Hải và Thủy Liên vào phòng.

Trong khi đó, Tư Bạch đang dùng vải rách băng bó vai cho Hoa Liên.

"Con không sao chứ?"

An Tú Hải và Thủy Liên chạy đến với vẻ mặt tái nhợt.

"Con không sao đâu ạ. Như gãi ngứa ấy mà."

Hoa Liên mỉm cười với khuôn mặt trắng bệch.

Vết thương thực chất cũng nghiêm trọng, nhưng dù sao tính mạng của Hoa Liên cũng không bị nguy hiểm.

Tư Liên vội vàng nói.

"Tỷ phu, nhờ huynh trông chừng mọi người."

"Muội thì sao?"

"Muội sẽ đi giúp phụ thân."

"Không được. Để ta đi. Muội cùng mọi người hãy mau chóng rời khỏi đây đi."

"Muội đi sẽ tốt hơn."

Cuộc tranh cãi của hai người bị An Tú Hải cắt ngang.

"Chúng ta cùng nhau đi."

"Không được đâu ạ. Mẫu thân cùng Thủy Liên phải rời khỏi đây."

"Tư Liên nói đúng. Nhạc mẫu cùng Thủy Liên hãy đi trước."

An Tú Hải lắc đầu kiên quyết.

"Chúng ta là gia đình mà. Sống chết phải cùng nhau đối mặt."

Ba người nhi nữ hiểu rõ tính tình của mẫu thân mình hơn ai hết. An Tú Hải là người không ai có thể ép buộc, và giờ bọn họ cũng không còn thời gian để tranh cãi nữa.

"Thê muội!"

"Chúng ta cùng đi!"

Có lẽ như vậy sẽ an toàn hơn.

Dựa vào tình hình, có vẻ như kẻ xâm nhập không chỉ có một hai người. Nếu rời đi một mình và bị những người mang mặt nạ bắt được thì sẽ lớn chuyện. Hơn nữa, nàng cũng không thể để phụ thân một mình.

Họ nhanh chóng chạy về phía thư phòng của Trịnh Lý Thu.

An Tú Hải nắm chặt tay Thủy Liên. Thủy Liên rất sợ nhưng không khóc. Nàng cố gắng nén nước mắt và thậm chí an ủi An Tú Hải rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Xung quanh họ, tiếng vũ khí và tiếng la hét vang lên khắp nơi.

Trong cái rủi lại có cái may, vì là ban đêm nên các võ giả nhập môn của Chính Kiếm Môn hầu như đã ở ngoài đại môn chứ không có trong Kiếm Môn.

Những người đang đối đầu với kẻ mang mặt nạ chính là những võ giả Hồng Môn và Bạch Môn, những võ giả chủ lực của Chính Kiếm Môn, nhưng những võ giả của Hồng Môn lại không đủ sức. Vì hầu hết những người mang mặt nạ có trình độ tương đương với những võ giả của Bạch Môn.

Trịnh Lý Thu khóa cửa khách sảnh nơi có những môn đồ và khách khứa vẫn còn sống.

Khi họ vào trong phòng khách, những người mang mặt nạ không xâm nhập vào nữa. Cuộc chiến tạm lắng xuống trong giây lát.

"Tình hình thiệt hại thế nào rồi?"

"Số người bị thương được xác định là hơn mười người ạ. Có thể còn nhiều hơn."

"Chết tiệt!"

Trịnh Lý Thu cau mày. Tất cả những người đó đều là trụ cột quý giá của Chính Kiểm Môn.

Hiện tại, trong khách sảnh chỉ có năm võ giả của Bạch Môn và sáu võ giả của Hồng Môn. Vốn dĩ Bạch Môn có bảy người, còn Hồng Môn có ba mươi người.

"Nhưng mà...."

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)


 

Lâm Vô Duyệt tạm dừng một chút, nhưng nghĩ lại đây là báo cáo cần thiết nên tiếp tục nói.

"Có rất nhiều người của Hồng Môn đã chạy trốn ạ."

Trịnh Lý Thu thở dài. Hành động bỏ chạy khi môn phái đang gặp nguy hiểm là một hành động phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất của môn phái.

Tuy nhiên, Trịnh Lý Thu không tức giận như tưởng tượng. Dù có phân chia Hồng Môn và Bạch Môn, thì hầu hết họ là những người chưa từng trải qua thực chiến. Ông cho rằng điều đó thật may mắn, vì ít nhất họ cũng đã giữ được mạng sống của mình.

"Đã xác nhận được danh tính của bọn chúng chưa?"

"Vẫn chưa ạ, nhưng theo đệ cảm nhận thì đó không phải là những võ giả bình thường."

"Ý đệ là sao?"

"Có vẻ bọn chúng là thích khách."

Biểu cảm của Trịnh Lý Thu càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Rốt cuộc là ai, có thù hận lớn đến mức phải thuê thích khách đến đồ sát bọn họ như vậy?

Trịnh Lý Thu cảm thấy lo lắng cho gia đình, nhưng đối diện với những cái xác của các môn đồ, ông ta không thể chỉ lo cho sự an nguy của gia đình mình.

Lâm Vô Duyệt là người hiểu rõ tâm trạng của Trịnh Lý Thu hơn ai hết.

"Có Tư Liên ở cùng, tẩu tử cùng bọn trẻ sẽ an toàn thôi."

Trịnh Lý Thu gật đầu. Trong lòng ông ta hy vọng rằng họ sẽ bình an. Nếu họ an toàn, thì ông ta có chết trong trận chiến này cũng không còn tiếc nuối gì nữa.

Ngay lúc đó, Tư Liên và những người còn lại tiến vào khách sảnh bằng cửa sau.

"Phụ thân!"

 

 

 

 

Cung Chúc Tân Xuân! Tặng Ngay 30% Giá Trị Nạp Từ Ngày 29/1 Đến Hết Ngày 31/1 (Tức Từ Mồng 1 Đến Mồng 3 Tết!), Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương