Tuyệt Thế Hồi Quy
Chapter 39. Những lúc thế này, đây mới là việc nên làm.

39. Những lúc thế này, đây mới là việc nên làm. 

 

Sau khi đi gặp Nhất Hoa Kiếm Tôn, trên đường trở về ta lại gặp Huyết Thiên Đao Ma đang đứng đợi. 

“Con hồ ly đó nói gì với ngài rồi?”

Lão khá bận tâm về Nhất Hoa Kiếm Tôn.

“Ngài ấy bảo ta phải cắt đứt quan hệ với lão.”

“Ta đoán không sai mà! Ta đã nói gì rồi nào? Rằng con hồ ly đó sẽ nói như thế đấy? Nói ta xem, lí do là gì?”

“Ngài ấy bảo lý tưởng của Huyết Thiên Đao Ma và ta quá khác nhau. Lão quá phóng túng…”

“Chết tiệt!”

Ma khí không ngừng tuôn trào, quấn lấy cả người lão. 

“Ngài tính thế nào?”

“Tất nhiên là ta phải bắt tay với bên nào đưa ra đề nghị tốt hơn rồi.”

“Gì chứ?”

Ta cố tình khiêu khích Huyết Thiên Đao Ma. 

“Nếu có thể cân nhắc thì phải cân nhắc chứ. Nếu là lão, lão có làm thế không?”

Huyết Thiên Đao Ma không thể nổi giận được. Vì lão cũng sẽ làm như thế mà thôi. 

“Trưởng lão đây vẫn chiếm ưu thế mà. Chẳng lẽ Kiếm Tôn có thể đưa ra thứ gì còn tốt hơn cả Thiên Ngoại Thần Đan nữa sao?”

“Được chứ. Con hồ ly đó là kẻ sẽ làm bất cứ thứ gì để huỷ hoại ta.”

“Tại sao lão với Nhất Hoa Kiếm Tôn lại bất hoà với nhau thế?”

Huyết Thiên Đao Ma trầm ngâm một lúc rồi trả lời.

“Ghét một người cũng cần có lí do ư?”

Ta thì biết lí do là gì. 

Hai người này này đều có lí do để có thể không tin tưởng bất kì ai trên thế gian này. Nếu là ác nhân thì phải là ác nhân thực thụ, nếu đã tham vọng quyền lực thì phải khiến cho lòng tham đó không ai sánh bằng.

“Trưởng lão đây có muốn uống một chén không? Chứ quay về lúc này thì lòng chỉ thêm cay đắng và hỗn loạn thôi nhỉ?”

“Ngài thấy ta thế nào?”

“Lạnh lùng quá chăng? Ta không nghĩ đó là đức tính tốt đâu. Khó chịu thì cứ tỏ ra khó chịu, bực bội thì cứ bộc bạch tâm trạng mình ra sao. Nào, đi thôi. Hôm nay ta sẽ bao tất.”

Suy nghĩ một lúc, Huyết Thiên Đao Ma nhảy vọt về phía trước và nói. 

“Ta sẽ đợi ở Ma Gia Thôn.”

Tức khắc, lão biến mất. 

Một lão già tính khí thất thường. 

Nhưng ta chắc rằng lão đã thay đổi kha khá kể từ khi lần đầu gặp mặt, và lão chọt vào mạn sườn ta. 

Huyết Thiên Đao Ma đang đứng đợi ta trước Phong Lưu tửu điếm của Tào Xuân Bồi. 

“Ta tưởng tiền bối sẽ tới thanh lâu chứ.”

“Ta không thích chỗ có nữ nhân lui tới.”

“Bất ngờ thật đấy?”

“Bất ngờ? Tại sao? Ta giống kẻ phát cuồng với nữ nhân lắm à?”

“Không, không giống chút nào. Nhưng mà vị huynh đệ đã mất của lão thì lại rất thích lui tới thanh lâu.”

“Tới đó chỉ khiến vị rượu trở nên tệ hại mà thôi. Mà đừng có nhắc tới cái tên đó nữa.”

“Vâng.”

Thực ra, ta cố tình nhắc đến. Ta muốn xem thử vết thương đang mưng mủ trong lòng lão đã thế nào rồi. Nhưng có vẻ việc này chẳng ảnh hưởng gì đến Huyết Thiên Đao Ma cả. 

Ta vào trong Phong Lưu tửu điếm rồi ngồi xuống. 

“Hà tất gì trưởng lão lại chọn tửu điếm này vậy?”

“Vì Hoàng Tuyền Các vừa lập phân đà ở bên kia đường.”

Có vẻ như trong lúc đi ngang, lão đã nhìn thấy nên mới dừng chân tại đây. 

“Thế thì phải thận trọng rồi. Chỉ cần va chạm hay gây gổ với ai trên đường, có là trưởng lão thì cũng bị ta bắt đấy.”

Huyết Thiên Đao Ma như chết lặng trước trò đùa của ta. 

Tào Xuân Bồi chào đón bọn ta vô cùng nồng nhiệt. 

“Các Chủ tới rồi sao.”

“Lâu rồi không gặp.”

“Được ngài ghé thăm thế này thực là vinh dự với tửu điếm tồi tàn này.”

“Vì thích rượu và đồ nhắm ở đây nên ta mới tới đấy.”

Tào Xuân Bồi nhận gọi món rồi lui về bếp. 

Huyết Thiên Đao Ma liền lên tiếng. 

“Ngài thân thiện đến mức không cần thiết rồi đấy.”

“Thân thiện thì có gì sai sao?”

“Nếu ngài công nhận một kẻ nào đó, rồi sẽ đến lúc kẻ đó phạm sai lầm. Tên chưởng quỹ kia là ví dụ. Ta tự hỏi ngài thân thiện như thế, thì liệu thức ăn có ngon hơn không? Hoặc giả sử, nếu ngài đe doạ sẽ giết hắn, thì đồ ăn sẽ ngon hơn hẳn chăng? Xét về mặt này, đại công tử lại có ưu thế hơn ngài rồi.”

“Những kẻ vô tâm sống ở thế gian này chắc chắn phải dễ dàng hơn rồi.”

“Giờ vẫn chưa muộn đâu.”

“Có vậy thì ta cũng không muốn sống vô tâm như thế đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ta tin rằng món ăn được chế biến bởi niềm vui và tiếng huýt sáo sẽ ngon hơn hẳn thứ được tạo ra từ nỗi sợ hãi.”

“Rồi đến một ngày nào đó, những kẻ này sẽ lợi dụng lòng tốt của ngài để đòi hỏi những thứ lớn lao hơn. Ngài mà không chấp thuận thì chúng sẽ chỉ trích, hoặc chửi bới. Con người là vậy đó.”

“Rồi đến một ngày nào đó, những người này sẽ cho ta những thứ khác để báo đáp cho hành động tử tế nhỏ bé mà ta dành cho họ. Có khi, nó sẽ cứu mạng ta. Đó cũng là bản chất của con người mà.”

“Để rồi xem.”

Bọn ta cùng nâng chén rượu.

“Thật ra, ta lại nghĩ trưởng lão giàu cảm xúc hơn ta đấy chứ.”

“Cái gì che mờ mắt ngài vậy hả? Có không biết nhìn người thì cũng đừng phán đoán sai lầm như thế chứ.”

Ta lại nghĩ mình nhìn người khá tốt đấy chứ. Từ khi vướng vào ta, lão đã bộc lộ khá nhiều cung bậc cảm xúc. Ngay cả trong khoảnh khắc này, lão cũng đang chia sẻ những câu chuyện chưa từng bộc bạch trong đời.”

“Nói đến đây, ta chỉ muốn nhắc nhở trưởng lão một chuyện. Liệu mà quản lí đám Đao Quỷ và đệ tử cho tốt. Nếu không, bọn chúng sẽ tiếp tục xung đột với Hoàng Tuyền Các đấy.”

Huyết Thiên Đao Ma ngẩng đầu lên và lạnh lùng nhìn ta. 

“Ngài càng ngày càng dương dương tự đắc rồi đấy.”

“Kẻ dương dương tự đắc chẳng phải là trưởng lão sao?”

“Gì chứ?”

“Kẻ coi thường bổn giáo, coi thường cả phụ thân ta là lão còn gì? Vì lão là Huyết Thiên Đao Ma mà? Đệ tử của lão làm gì thì có liên quan quái gì đến lão? Lão nghĩ thế còn gì?” 

Đùng!

Mặt bàn gãy đôi. Bình rượu và đồ nhắm cũng vỡ vụn thành đống hỗn độn dưới đấy. 

“Tên ngạo mạn. Đôi khi ta lại muốn giết ngươi quách cho rồi.”

Huyết Thiên Đao Ma trừng mắt nhìn ta rồi quay sang quát Tào Xuân Bồi. 

“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau đổi bàn rồi mang thức ăn lẫn rượu mới lên đây nhanh cho ta!”

“Những lúc thế này, đây mới là việc nên làm.”

Ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chuyển sang bàn bên cạnh.

Sau đó, ta đặt tiền lên bàn. 

“Thứ lỗi cho ta. Đây là số tiền bồi thường cho những thứ đã hỏng và thâm hụt doanh thu của ngươi hôm nay.”

Tào Xuân Bồi xua tay không chịu nhận tiền. 

“Tại hạ không sao. Thực sự không sao đâu ạ.”

“Nhưng ta thì có sao. Cầm lấy đi và mang rượu mới lên đây nào.”

“Vâng!”

Tào Xuân Bồi cầm tiền rồi vội vàng chạy vào bếp. 

Huyết Thiên Đao Ma sững sốt.

“Ngươi bắt ta làm trò vớ vẩn như thế này á?”

“Dù có ghét đến mức nào, thì lão cũng không thể cứ hở ra là đập phá được.”

“Ngươi muốn hướng Ma Tôn chúng ta sang con đường thiện lương hay sao?”

“Ma Đạo mà ta muốn tạo ra không bao gồm những kẻ đập phá khách điếm chỉ vì hắn có tâm trạng tồi tệ.”

“Ngươi! Rốt cuộc…!”

“Nhỏ giọng lại! Ngồi xuống đi.”

Huyết Thiên Đao Ma cuối cùng cũng chịu ngồi xuống bàn mà ta vừa chuyển qua. 

“Tên ngạo mạn! Giờ thì ta chắc chắn ngươi đúng là một tên điên rồi!”

Lão lại trừng mắt nhìn ta và nói.

“Ngươi mà dám phản bội ta, chắc chắc ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”

Tào Xuân Bồi mang rượu tới thì giật mình, nhưng hắn vờ như không nghe thấy, bình tĩnh đặt rượu xuống bàn và quay về phòng bếp. 

Ta rót đầy rượu vào chén rồi đưa cho Huyết Thiên Đao Ma. 

“Lão có nghiêm túc về những gì đã nói không?”

“Ta hoàn toàn nghiêm túc.”

“Thế thì hãy trung thành với ta bằng sự nghiêm túc đó đi. Lời đe doạ lúc nãy, nếu cần phải thực hiện thì cứ thực hiện. Nếu ta phản bội và bỏ rơi người đã trung thành với ta, thì lão hoàn toàn có thể đâm thẳng mũi kiếm của lão vào ta.”

Huyết Thiên Đao Ma không bác bỏ. 

Ta lại rót đầy chén rượu của mình và giơ ra như để nâng chén chúc mừng. 

Huyết Thiên Đao Ma khịt mũi rồi uống một mình. 

Dù chén không chạm nhau, nhưng ta vẫn có thể nghe được tiếng leng keng trong lòng.
***

Có ai đó bước vào nhà Nhất Hoa Kiếm Tôn. 

Là Sa Hựu Chung, cánh tay phải của Kiếm Tôn. 

“Nhị công tử hiện đang uống rượu cùng với Huyết Thiên Đao Ma.”

Nhất Hoa Kiếm Tôn vẫn đứng yên, không nói gì. 

“Hắn đúng là một tên ngạo mạn.”

Nhất Hoa Kiếm Tôn quay người lại và trừng mắt nhìn Sa Hựu Chung.

 

Sa Hựu Chung lập tức cúi đầu. 

“Là tại hạ nhiều lời. Xin ngài thứ lỗi.”

“Cẩn thận mồm mép. Không gì nguy hại bằng việc bất cẩn nói xấu sau lưng người khác đâu.”

“Tại hạ xin khắc ghi lời này.”

Sa Hựu Chung thừa biết Kiếm Tôn sẽ tức giận, nhưng hắn vẫn cố tình chỉ trích Kiếm Vô Cực. 

Bởi lẽ, hắn tin rằng bản thân có thể nói ra những xúc cảm mà Kiếm Tôn không thể bộc lộ. 

Sa Hựu Chung tin mình là tồn tại vô cùng đặc biệt đối với Kiếm Tôn. 

Kể cả với người gác cổng, Kiếm Tôn cũng luôn đối đãi lễ nghĩa. Kiếm Tôn chỉ cư xử thoải mái với hắn mà thôi. Bản thân hắn đặc biệt là vì vậy. 

“Đó không phải nhị công tử mà ta biết.”

Chỉ vài tháng sau đại hội tỉ võ, cơn cuồng phong do Kiếm Vô Cực gây ra vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. 

“Đó chỉ là cái xoáy nhỏ trong chén trà mà thôi.”

Sa Hựu Chung đánh giá thấp về Kiếm Vô Cực, nhưng Nhất Hoa Kiếm Tôn lại nghĩ khác. 

“Điều gì sẽ xảy ra nếu tách trà đó đủ lớn để chứa cả võ lâm? Lão già tham lam kia thậm chí còn dâng cả Thiên Ngoại Thần Đan. Như thể lão muốn cống hiến hết sức mình vậy. Đao Ma hẳn là đã nhìn thấy tiềm năng trở thành người kế vị của nhị công tử rồi.”

“Vậy ngài Kiếm Tôn có nhận thấy tiềm năng đó ở nhị công tử không?”

Kiếm Vô Cực đã cho Nhất Hoa Kiếm Tôn thấy bộ dạng đáng kinh ngạc của mình. Thế nhưng, bộ dạng đó vẫn chưa đủ để có thể nhận được thứ linh dược quý giá như Thiên Ngoại Thần Đan. 

Thế nên, Nhất Hoa Kiếm Tôn mới bực mình. Kiếm Tôn tự hỏi liệu Huyết Thiên Đao Ma đã nhìn thấy thứ gì mà bản thân mình chưa thấy. 

Chẳng lẽ Kiếm Tôn lại không nhận ra thứ mà lão già chết tiệt đã nhìn thấy sao? Lòng tự trọng bị tổn thương khiến Kiếm Tôn phát cáu. 

“Hôm nay ngài hãy nghỉ ngơi sớm đi. Tại hạ đã chuẩn bị người mới rồi.”

Nhất Hoa Kiếm Tôn lạnh lùng nhìn Sa Hựu Chung rồi định nói gì đó. Nhưng đôi môi đang cố mấp máy kia lại không thốt ra được lời nào. 

Kiếm Tôn quay lưng lại rồi bước vào trong. 

Vẻ mặt Sa Hựu Chung nhìn theo bóng lưng Kiếm Tôn vô cùng phức tạp. Ánh mắt của hắn hừng hực lửa cháy. 

Kiếm Tôn bước vào mao ốc được tạo ra với cơ quan bí mật. Bà lập tức khởi động cơ quan, sàn nhà sập xuống và mở ra một lối đi bí mật. 

Kiếm Tôn bước xuống. Càng đi xuống, lối đi càng tối hẳn. Nhưng Kiếm Tôn đã quen rồi. Bà ta xuống đây không chỉ mới một, hai lần. 

Cuối tầng hầm còn một hành lang dài. Kiếm Tôn bước tới, mở cánh cửa ở cuối hành lang rồi bước vào. 

Bên trong là phòng ngủ được trang hoàng lộng lẫy. 

Một tráng niên ngồi trên trên chiếc giường cỡ lớn liền đứng dậy. 

Nhất Hoa Kiếm Tôn chậm rãi bước tới và ngồi xuống bàn trang điểm có dựng một tấm đồng kính khá lớn. Hình ảnh của chàng tráng niên kia đang phản chiếu trong gương. Đôi mắt hắn tràn ngập nỗi sợ hãi. 

Nhất Hoa Kiếm Tôn nhẹ nhàng nói với hắn. 

“Không cần phải sợ. Trước tiên, cởi bỏ y phục đi.”

***

Sau khi chè chén với Huyết Thiên Đao Ma, ta ghé qua võ trường nơi Lý An đang luyện tập. 

Chỉ cần cảm nhận được luồng khí vận hừng hực bên trong, ta cũng có thể biết được Lý An đã chăm chỉ đến mức nào. 

Nàng ta di chuyển quanh võ trường với thân thẻ mập mạp ướt đẫm mồ hôi. Dù đã tới giới hạn, nhưng nàng ta vẫn không lộ ra bất kì động tác nào dư thừa. 

Chứng kiến bộ dạng này, ta cảm thấy đã đến lúc phải dạy cho Lý An võ công mới rồi.

“A! Ngài tới rồi sao?”

“Có vẻ dạo này ngươi luyện công chăm chỉ quá nhỉ.”

“Sao ngài biết được?”

“Ta thấy ngươi có vẻ sụt cân kha khá.”

“Thật sao?”

Lý An thừa biết đó không phải sự thật, nhưng nàng vẫn mỉm cười rạng rỡ. Có lẽ vì ta đã nhắc tới cân nặng, nên Lý An mới hỏi về chuyện mà bản thân đã để tâm từ lâu. 

“Công tử, những lời ngài nói khi trước có thật không? Chuyện ngài có thể chữa khỏi tác dụng phụ ấy.”

Với tính cách của Lý An, hẳn là nàng đã suy nghĩ rất nhiều về việc ta sẽ trả lời câu hỏi này thế nào, và cả việc mình phải phản ứng ra sao nếu ta trả lời: “Đó chỉ là câu bông đùa thôi.”

Nhưng ngay cả khi người truyền dạy Toàn Thân Thạch Hoá Công đã bảo tác dụng phụ này sẽ không bao giờ chữa khỏi được, thì Lý An vẫn quyết tâm phải hỏi. 

“Ngài có thể chữa khỏi được thật ư?”

Lần đầu tiên ta cảm nhận được Lý An lo lắng thế này. 

“Ta làm được.”

“Là thật sao?”

Ta nghĩ nên để cho Lý An biết sự thật. 

“Ta biết một phương pháp có thể loại bỏ được tác dụng phụ của Toàn Thân Thạch Hoá Công.”

Đó là phương pháp mà ta vô tình tìm ra khi lang thanh khắp Trung Nguyên để lấy nguyên liệu Đại Pháp. Khi đó, ta đã quả quyết rằng nếu được hồi quy, ta nhất định phải để nữ nhân này trở về với nguyên dạng của mình. Ngẫm lại, kiếp trước của ta không chỉ dành để trả thù rồi nhỉ? 

“Đó là phương pháp gì vậy?”

“Là Thân Độc Tịnh Hoá Thuật.”

“...Thân Độc Tịnh Hoá Thuật?”

Lý An lặp đi lặp lại cái tên đó rồi hỏi ta. 

“Nhưng sao ngài biết được phương pháp này.”

“Đó là bí mật. Có rất nhiều bí mật liên quan tới võ công mà. Biết chưa hả?”

“Vâng, ta biết rồi. Biết rồi mà.”

Lý An không ngừng run rẩy. 

“Vậy thì chúng ta có thể thực hiện ngay bây giờ được không?”

“Được.”

“Vậy thì tại sao trước giờ ngài không thực hiện?”

“Vì nó là một phương pháp quá nguy hiểm. Vả lại, ta không biết những biến số nào sẽ phát sinh. Thế nên ta phải chờ đợi võ công của mình có tiến bộ thì mới dám thực hiện.”

“A! Vậy là có cách chữa thật rồi.”

Khuôn mặt Lý An tràn ngập niềm vui sướng. 

“Ngươi phải mạo hiểm cả mạng sống của mình. Ta thực sự không biết điều gì sẽ xảy ra trong quá trình chữa trị. Ngươi vẫn có thể làm được chứ?”

“Được!”

Câu trả lời không chút do dự. 

“Chỉ là ta có chút thất vọng.”

“Vâng? Tiểu nữ đã làm gì sai sao?”

“Ta lại nghĩ ngươi sẽ nói thế này. Nếu tiểu nữ chết thì không ai có thể bảo vệ công tử nữa. Thế nên tiểu nữ không cần chữa trị đâu.”

Ta lại đùa tiếp, để ngăn chặn câu trả lời như thế của Lý An. 

“Và ngươi sẽ nói tiếp. Chẳng phải ngài đã nói tiểu nữ nên sống cuộc đời của mình à?”

Nữ nhân ấy bật cười trước trò đùa của ta. 

Giờ thì ta đã hiểu. Diện mạo lúc nãy mới là hình dạng thật sự của Lý An. 

Một nữ nhân chất chứa khát khao tìm lại dáng hình thực sự của mình. Một khát khao vốn đã ngủ yên dưới áp lực của lòng trung thành, của trách nhiệm mà nàng bắt buộc phải có.

“Lý An này.”

“Vâng thưa công tử.”

“Trung Nguyên này, còn nơi nào mà ngươi muốn tới không.”

“Không, không có thưa công tử.”

Cả cuộc đời của nàng chỉ tập trung vào mình ta, nên nàng chưa thể ngắm nhìn được khung cảnh nào rõ ràng.

“Sau này, hãy cùng ta du ngoạn Trung Nguyên nhé.”

“Thật sao ạ?”

“Thật. Chúng ta hãy cùng đi tới tất cả những danh lam thắng cảnh và ngắm nhìn những tuyệt cảnh nhân gian. Ta sẽ cùng ngươi thử tất cả những món ăn nổi tiếng. Ta biết nhiều nơi lắm.”

“Ngài hứa nhé?”

“Thế ngươi cũng hứa đi.”

“Hứa gì thế?”

“Lúc ấy, ngươi sẽ không bỏ ta mà đi.”

“Tiểu nữ bỏ rơi công tử á? Cho dù đất trời có sập, tiểu nữ cũng sẽ không làm như thế.”

Tại sao ngươi lại nói như vậy khi bản thân sắp trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân và được tất cả nam nhân ngưỡng mộ hả?

“Thì để rồi xem.”



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương