Tuyệt Thế Hồi Quy
Chapter 25. ĐẾN ĐÚNG NƠI RỒI.

Chap 25. ĐẾN ĐÚNG NƠI RỒI.

“Sao cơ, với bản lĩnh của ngươi ư?”

Tên Quyền võ giả trừng mắt nhìn Lương Đường.

“Tên lãng nhân này vẫn chưa bị tiêu diệt à.”

“Đáng lẽ hắn phải chết rồi chứ, chẳng phải ta nói chỉ giữ lại nữ nhân và trẻ nhỏ thôi sao?”

“Tại hạ sẽ xử lý hắn ngay ạ.”

“Mau hành động đi!”

Lương Đường nhanh chóng rút kiếm tiến về phía ta. Hắn khá tự tin rằng mình có thể đánh bại ta một cách dễ dàng. Khuôn mặt ngây thơ của ta đã khiến biết bao kẻ phải tự phụ, ảo tưởng hão huyền.

“Thoạt nhìn thôi cũng biết ngươi là kẻ rác rưởi không ngại phản bội chủ nhân của mình, liệu ngươi có thể nhận tiền mà không thấy hổ thẹn với lòng mình sao? Ngươi định giết chết ta và chiếm đoạt toàn bộ tiền thưởng à?”

Ánh mắt tên họ Quyền sáng lên.

“Sao cơ? Tên rác rưởi phản bội chủ nhân?”

“Ta chỉ nói nhẹ như thế vì ở đây còn có trẻ nhỏ đây.”

Tên họ Quyền cười trước lời nói ngớ ngẩn của ta.

“Đúng là một tên điên.”

“Ngươi đang xấu hổ vì bị ta nói trúng tim đen, không phải sao? Ngươi đang cố gắng lấy mạng ta để chiếm đoạt tiền? Không nên làm như thế đâu.”

Khuôn mặt Quyền võ giả đỏ bừng bừng, hắn dường như không đủ bình tĩnh để che giấu cảm xúc lúc này nữa rồi.

“Tên chó chết!”

Tên họ Quyền hét lên với thuộc hạ của mình.

“Giết tên khốn này trước đã!”

Ba người đeo mặt nạ tiến về phía ta.

“Chà, sao lại mắng ta. Chẳng phải ngươi đang làm như những gì ta nói à?”

Lương Đường không giấu được sự bối rối trước lời nói của ta.

“Dù có bỏ chạy thì cũng phải lấy tiền đã chứ.”

Lương Đường lùi lại.

“Ta chạy trốn khi nào? Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế?”

Hắn nổi giận.

Xoẹt!

Ám khí của tên họ Quyền xuyên qua không khí. Lương Đường không kịp tránh ám khí nên ngã gục xuống.

“Kẻ vô dụng không cần giữ lại.”

Lương Đường vừa bị giết ngay trước mắt ta.

“Nếu ngươi cứ sống thế này thì một ngày nào đó, cái kết đó sẽ áp dụng lên chính ngươi mà thôi.”

Lần này, ta quay sang nói với tên võ giả họ Quyền.

“Ngươi cũng chẳng khác gì hắn ta. Ít nhất ngươi cũng phải giữ lại một người để đối phó với ta chứ. Nếu cứ mất bình tĩnh mà giết đi đồng minh của mình thì sao ngươi có thể xử lý ta được? Sao các ngươi có thể tồn tại đến bây giờ mà lại không thể giữ được bình tĩnh như thế chứ?”

“Các ngươi định đứng đấy nghe tên khốn này lải nhải đến bao giờ?”

Sau khi tên họ Quyền hét lên, ba tên thuộc hạ đeo mặt nạ vội rút kiếm ra.

Đám thuộc hạ này quả nhiên lợi hại, chả trách tên Quyền võ giả lại chẳng thương tiếc mà trừ khử Lương Đường.

Ta nhìn nữ nhân phía sau ra hiệu bịt mắt đứa trẻ lại. Nữ nhân ôm chặt đứa trẻ vào lòng, bịt mắt và tai nó lại.

Ta không có ý định kéo dài cuộc chiến này.

Ta cũng xông lên trước khi chúng bắt đầu tấn công.

Ta phát huy sức mạnh của Minh Vương Bảo trong số các Phong Thần Tứ Bảo.

Dù mới chập chững bước vào cảnh giới này, nhưng ta nhanh chóng làm cho đối thủ chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh.

Chúng thậm chí còn không có cơ hội tự vệ. Trong nháy mắt, ta đã ở ngay trước mặt đối phương, ngay khi hắn vừa kịp nhận ra thì đầu cũng đã lìa khỏi cổ.

Thậm chí ta còn có thể nhìn thấy đôi mắt mở to tràn đầy ngạc nhiên của tên thứ hai đang xông đến. Nếu ta đọc được suy nghĩ của hắn, ta cá rằng trong đầu hắn đang nghĩ thế này “Ôi trời đất ơi! Sao hắn có thể…….”. Và tất nhiên cổ họng của hắn cũng bị chém đứt.

Tên đeo mặt nạ thứ ba lại chẳng có phản ứng gì dù thấy hai đồng liêu của mình vừa bị tiêu diệt.

Vốn dĩ hắn cũng không có quá nhiều thời gian để nắm bắt chuyện gì đang xảy ra.

Võ công hiện tại của ta đã được thêm cả Phong Thần Tứ Bảo nên những đòn tấn công vừa rồi đối phương không thể nào có cơ hội chống trả dù đã luyện hàng trăm tuyệt kỹ đi chăng nữa. Giống như hai tên vừa rồi, tên thứ ba cũng lao vào và bị ta chém đứt chỉ với một nhát Minh Vương Bảo.

Tên họ Quyền nhìn ta với vẻ mặt ngạc nhiên. Ba đường kiếm trong nháy mắt lấy đi ba mạng người. Lúc này, thuộc hạ của hắn cũng đồng loạt ngã gục.

“Là Khoái Kiếm Thuật sao?”

“Ta thậm chí còn chưa dùng đến Khoái Kiếm Thuật, nhưng nó cũng giống như những gì hắn vừa được chứng kiến.”

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

Ta không thèm trả lời mà quay lại hỏi nữ nhân.

“Hắn là ai?”

“Quyền võ giả là một trong những người đã bảo vệ gia đình của ta. Còn ta là Kim Tư Luyến, con gái của Trang chủ Hoàng Kim Trang.”

“Hoàng Kim Trang!”

Ta thật sự bất ngờ khi biết danh tính của nữ nhân này.

Phụ thân của nữ nhân này chính là chủ nhân của Hoàng Kim Trang, một trong mười thương gia hàng đầu Trung Nguyên, Phúc Kiến Đệ Nhất Cự Phú – Kim A Chu.

Thì ra đó là lý do phải đi xa đến thế này.

Cuộc nổi dậy ở Hoàng Kim Trang.

Ta từng nghe Lâm Thu kể về chuyện này. Trang chủ Hoàng Kim Trang đã phải mất mạng khi thuộc hạ thân tín nhất đã phản bội ông ta.

Và nhờ vào việc thay đổi lịch trình mà nữ nhi của trang chủ Hoàng Kim Trang mới có thể thoát khỏi cuộc tấn công. Nữ nhân này cũng nhanh chóng dùng tiền thuê lãng nhân để bảo vệ mình nhưng kết cục tất cả đều mất mạng.

“Tiểu hiệp, mong ngài xuất thủ tương trợ, cứu lấy bọn ta.”

“Tình hình đã thay đổi. Giá ta đưa ra cũng cao hơn trước đấy.”

“Quá tốt rồi, chuyện gì có thể giải quyết được bằng tiền thì chẳng có gì khó cả. Tiểu hiệp hãy giết chết bọn phản bội và cứu lấy phụ thân của ta với.”

Tên họ Quyền cũng nhanh chóng đưa ra đề nghị.

“Hãy cứu lấy ta, ta sẽ ép lão già đó đưa tiền ra, chắc chắn ta sẽ trả cho ngươi nhiều hơn nữ nhân này.”

“Ngươi sẽ trả cho ta nhiều tiền hơn cả nữ nhi của trang chủ Hoàng Kim Trang à?”

Tên họ Quyền không nói nên lời.

Ta lạnh lùng mắng nhiếc hắn.

“Ngươi suy cho cùng thì cũng chỉ là một tên gia nhân mà thôi? Ngươi còn định ra giá với hai người này sao.”

Tên họ Quyền cố gắng tránh né thanh kiếm của ta một cách tuyệt vọng, nhưng sự chênh lệch võ công của bọn ta là quá lớn.

Thanh kiếm của ta chém xuyên qua xương thịt của y, thậm chí còn xuyên qua cả trái tim y.

Tên họ Quyền chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống. Đến khi Kim Tư Luyến thấy hắn chết mới cảm thấy nhẹ nhõm. Tất nhiên đứa trẻ vẫn không chứng kiến toàn bộ quá trình vừa rồi.

Ta lục lọi trên người bọn chúng và tóm lấy một thanh kiếm. Kể từ giờ phút này, từng bước trên con đường ta đi sẽ tràn ngập rất nhiều kẻ thù.

“Đi thôi.”

“Trước tiên chúng ta phải đưa Dương nhi đến nơi an toàn đã.”

Ta bước lên ngồi ở vị trí mã phu.

“Mau lên đi, nơi an toàn nhất lúc này là ở bên cạnh ta.”

Những lo lắng của Kim Tư Luyến vơi đi phần nào. Dù gì nữ nhân này cũng đã được chứng kiến võ công của ta, nếu không đủ mạnh ta đã chết từ khi nào rồi.

Ngay khi Kim Tư Luyến và đứa trẻ vừa lên xe, ta nhanh chóng đánh xe đi.

***

Lữ Tương.

Người đứng đầu Lữ Gia Trang, thế gia bảo vệ cho Hoàng Kim Trang và cũng là kẻ chủ mưu của cuộc mưu phản lần này.

Hắn đã chuẩn bị mười năm cho bước đi lớn ngày hôm nay. Trong suốt mười năm vừa qua, các võ nhân chủ chốt của Hoàng Kim Trang đã dần bị loại bỏ bởi các lý do như tai nạn, hoặc những kẻ quá trung thành và mạnh mẽ thì được điều đi xa.

Hắn nghĩ mình đã thành công hoàn toàn trong cuộc chiến này cho đến khi ta trở lại cùng Kim Tư Luyến.

Khi Kim Tư Luyến và đứa trẻ bước xuống xe, hắn mỉm cười rạng rỡ vì hiểu nhầm rằng thuộc hạ của mình đã bắt sống được hai người họ.

“Hahaha!”

“Quyền võ giả đâu rồi?”

Hắn tưởng ta là thuộc hạ của tên họ Quyền kia.

“Hắn chết rồi. Tất cả đã chết, chỉ còn lại mình ta.”

Chắc hẳn giọng điệu của ta đã khiến hắn hơi khó chịu, nhưng hắn lại tò mò hơn.

“Ngươi là tên nào?”

“Một cao thủ thần bí và đẹp trai.”

“Cái quái gì cơ?”

Lữ Tương hét lên với vẻ mặt hoang mang.

“Tên khốn đáng thương này! Ngươi đang nói cái quái gì vậy chứ hả? Dám tự ca ngợi bản thân trước mặt kẻ thù sao?”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.”

“Được thôi. Cứ cho là như vậy. Nhưng sao ngươi lại sống sót được…..”

Lữ Tương dường như đã nhận ra tình hình, sắc mặt hắn dần trở nên hoang mang.

“Ngươi!”

Ta đáp lại bằng một nụ cười nhạt.

Lữ Tương hét lên với đám thuộc hạ của mình. Chúng nhanh chóng kéo đến bao vây lấy cỗ xe.

“Nếu cứu được hai người này sao ngươi không bỏ chạy mà còn tự mang thân đến đây nộp mạng vậy?”

Ta nhìn xung quanh.

“Con hổ ở đây đâu rồi nhỉ? Ở nơi đó toàn là những kẻ khốn nạn chỉ biết cắn lại chủ nhân của mình.”

Không những Lữ Tương mà đám thuộc hạ xung quanh cũng tỏa ra sát khí. Chúng chính là những võ giả của Hoàng Kim Trang nhưng lại lựa chọn phản bội chủ nhân của mình.

Kim Tư Luyến đứng cạnh cỗ xe ngựa, ôm chặt con trai mình. Tình huống hiện tại rất đáng sợ nhưng nữ nhân này lại chẳng chút sợ hãi. Kim Tư Luyến biết rõ rằng sự nhàn nhã chỉ dành cho kẻ mạnh, từng là một thương gia vô cùng thông minh, Kim Tư Luyến nhanh chóng đưa con trai lên xe ngựa để ta yên tâm chiến đấu.

Lữ Tương cũng nhanh chóng nhận ra ta không phải là người đơn giản nên cũng e dè thận trọng.

“Tiểu hiệp đây danh tính thế nào? Chúng ta nên vào trong uống nước từ từ nói chuyện nhỉ? Ta sẽ chiêu đãi ngươi thứ rượu ngon nhất nơi đây.”

“Không cần khách sáo thế đâu. Ngươi có giả vờ tử tế thì ta cũng đã biết bộ mặt thật của ngươi thế nào rồi. Cứ trở lại là chính mình đi.”

Lữ Tương cảm nhận được mình không thể xuống nước nói chuyện với ta nên lạnh lùng ra lệnh.

“Hợp sức giết chết hắn!”

Hắn nhấn mạnh từ “hợp sức”.

Sau khi nhận được lệnh, đám thuộc hạ nhanh chóng xông lên.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Một thanh chủy thủ bay ra từ tay ta kèm theo âm thanh của một cơn gió mát lạnh. Đúng lúc ta đang nghĩ nên tránh đi hay bắt lại thì nó đã suýt cắm vào điểm yếu của ta.

Lúc này ta vận dụng bí đao thuật mình đã luyện được trước khi hồi quy chính là Đoạt Mệnh Bí Thuật của Phi Đao Tông Sư Từ Văn Triết.

Đây là thứ bí đao thuật tốt nhất ta từng biết, vậy nên ta đã quyết định mang theo nó đến hết cuộc đời này.

Khi chủy thủ rơi xuống, đám người còn sống sót không khỏi vui mừng. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi khi ta đang chuẩn bị tung ra đòn tiếp theo.

Ta rút kiếm ra và lao vào chúng. Đám người này ở nhiều tu vi khác nhau, có cao thủ có trung thủ nhưng chúng đều không phải là đối thủ của Phi Thiên Kiếm Pháp.

Ta nhanh chóng khuấy động bầu không khí nơi đây, tất cả kẻ thù lần lượt ngã xuống như ngả rạ. Khuôn mặt Lữ Tương tái mét.

“Đại hiệp từ đâu đến?”

Thanh kiếm nhuốm máu của ta đã biến ta từ tiểu hiệp thành đại hiệp.

“Đại hiệp cái quái gì chứ! Ta chỉ là đi dạo ngang đây và ngửi thấy mùi tiền mà thôi.”

“Vậy đại hiệp cần bao nhiêu để rời khỏi đây?”

“Ngươi có nhiều tiền không?”

“Đủ để thay đổi một kiếp người.”

“Sao ngươi có nhiều tiền như vậy rồi mà còn làm ra loại chuyện này? Muốn đổi đời thì phải tiêu tiền của chính mình làm ra chứ? Sao lại dây vào tiền của người khác? Ngươi muốn dùng tiền của người khác để phục vụ bản thân à.”

Lữ Tương đành cắn môi không biết đáp lại thế nào.

Đúng lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ xem phải làm thế nào.

“Mau vứt kiếm xuống đi!”

Phía sau Lữ Tương, thuộc hạ của hắn đang bước ra với một thanh kiếm kề trên cổ Kim A Chu.

Thuộc hạ của hắn muốn dùng con tin để ép ta phục tùng, nhưng Lữ Tương lại thở dài thất vọng khi thấy cảnh tượng này.

Hắn đang cố gắng thương lượng với ta bằng cách giấu đi sự tồn tại của Kim A chu nhưng thuộc hạ ngu ngốc lại dâng mỡ đến miệng mèo. Không làm được gì khác, Lữ Tương đành hét lên.

“Mau buông kiếm xuống! Nếu không Trang chủ Hoàng Kim Trang sẽ chết!”

Đột nhiên, một luồng kiếm khí xé toạc không khí.

Bí Thiên Kiếm Pháp Tế Tự Liệt Diễm Thức.

Vốn dĩ ta chỉ định phô diễn một chút kiếm pháp với đám côn đồ này thôi nhưng có vẻ chúng không coi ta ra gì.

Vù vù vù.

Sức mạnh của kiếm khí xoáy tròn tạo thành cơn lốc đánh vào tên giả dạng vừa đi ngang.

Hắn nhanh chóng lấy Kim A Chu ra làm khiên chắn cho bản thân nhưng thứ còn lại là Kim A Chu và xác của hắn ở bên cạnh.

Lữ Tương không ngờ sau ngần ấy năm nỗ lực nhưng hắn lại chưa bao giờ được chứng kiến kiếm thuật cao siêu đến thế.

Vì ta đã chuẩn bị cả rồi nên đòn tấn công vừa rồi rất mượt mà. Trong những pha tấn công tiếp theo, Lữ Tương liên tục để lộ những sơ hở.

Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của ta.

Ta có thể hạ gục Lữ Tương ngay lập tức nhưng ta đã chọn cho hắn thêm một vài cơ hội nữa.

Thanh kiếm của Lữ Tương bay đến nhắm thẳng vào ta, nhưng đó chỉ là đòn tấn công tuyệt vọng trong khi mạng sống của hắn đang bị đe dọa.

Mọi người dõi theo cuộc chiến thậm chí còn không dám thở ra hơi.

Sau ba mươi đòn tấn công.

Phập!

Cuộc chiến kết thúc bằng âm thanh xương thịt bị xé nát.

Thanh kiếm của Lữ Tương bị đánh bay lên không trung. Khuôn mặt hạnh phúc của Kim A Chu phản chiếu trên lưỡi kiếm.

Thanh kiếm của ta nằm gọn ghẽ trên ngực, cắm thẳng vào tim Lữ Tương.

Ánh mắt Lữ Tương đầy oán khí nhưng ta lại bình tĩnh nói.

“Ngươi là thủ hộ thế gia của Gia chủ phải không? Đáng lẽ ngươi không nên làm điều này. Nếu muốn kiếm tiền thì kiếp sau hãy trở thành một thương gia nhé. Đừng nghĩ đến việc giết chết ai đó để kiếm tiền nữa.”

Lữ Tương đã chết nên không thể trả lời bất cứ điều gì. Ta rút kiếm ra, hắn ngã gục xuống đất.

“Phụ thân.”

Kim Tư Luyến và đứa trẻ chạy đến ôm chầm lấy Kim A Chu.

“Tư Luyến! Dương nhi!”

Cả ba người rơi nước mắt ôm chầm lấy nhau.

Sau khi bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, Kim A Chu bày tỏ lòng biết ơn với ta sau khi nghe con gái kể lại chuyện đã được ta cứu mạng.

“Ta sẽ không bao giờ quên ân huệ này. Tiểu hiệp chính là ân nhân cứu mạng cả gia môn ta. Ta có thể biết tôn tính đại danh của tiểu hiệp đây được không?”

Vì đã chứng kiến cảnh ta đối phó với Lữ Tương và đám thuộc hạ nên hẳn họ đang rất tò mò danh tính của ta.

“Ta chỉ là lãng nhân đi ngang qua thôi.”

“Ngay cả Lãng nhân Vương có xuất hiện cũng không thể đối phó với chúng dễ dàng như vậy.”

“Ngài quá lời rồi.”

Sau khi ta từ chối tiết lộ danh tính, Kim A Chu cũng không hỏi thêm gì.

Kim Tư Luyến nói với Kim A Chu về lời hứa trước đó của mình.

“Con đã hứa với ân nhân rằng sẽ trả thật nhiều tiền.”

Kim A Chu khen ngợi con gái của mình với vẻ mặt hài lòng.

“Tốt lắm. Ta chắc chắn sẽ giữ lời.”

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cuối cùng Kim A Chu cũng bày ra bộ dạng Phúc Kiến Đệ Nhất Cự Nhân.

“Nếu tiểu hiệp cần tiền thì ngài đã đến đúng nơi rồi.”

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương