Tuyệt Thế Hồi Quy
Chapter 2 Ngươi Đẩy Ta Ư?

Đền Bù Thiệt Hại Bảo Trì Máy Chủ! Tặng Ngay 20% Giá Trị Nạp Đến Hết Ngày 22/10. Nhanh Tay Nào Các Bạn Ơi

Nghe phiên bản audio của truyện:

2. Ngươi đẩy ta ư?

Thời gian tàn nhẫn trôi qua trong vô vọng.

Thế gian vẫn thuộc về Hoa Vũ Kỹ. Người ta đồn rằng Hoa Vũ Kỹ thậm chí đang mạnh lên từng ngày. Hắn tu luyện không ngừng nghỉ, như thể đang nhắm đến Cực Ý của võ học vậy.

Hắn là tuyệt thế cao thủ trong số mười hai kẻ thống trị thiên hạ. Thế gian gọi bọn họ là Thập Nhị Chi Vương. 

Tuy Võ lâm đã được thống nhất, nhưng thế gian vẫn không tốt hơn là bao. Mọi sự bất công đang tràn lan khắp nơi kia đều bắt nguồn từ Thập nhị Chi Vương.

Chấp nhận phục tùng thì ắt sẽ nhận lại danh tiếng.. 

Nếu bất mãn hoặc chống đối thì chỉ có cái kết vong mạng mà thôi. 

Thực chất, thế gian kể từ khi phân chia thành Chính - Tà - Ma còn trở nên gian truân hơn trước gấp vạn lần. 

Mặt khác, Võ Lâm Minh, Tà Đạo Minh và Ma Giáo vẫn chưa hết phong môn. Ai cũng truyền tai nhau rằng, trừ khi Hoa Vũ Kỹ chết đi nếu không bọn họ sẽ mãi phong môn như thế. 

Quỷ Linh Tử nghĩ nam nhân kia đã chết ở cái xó xỉnh vô danh nào đó, vậy mà nay hắn đã quay trở về. 

Lần trước gặp mặt, nam nhân ấy mới chỉ là thanh niên trai tráng. Thế mà giờ hắn lại tóc tai rũ rượi, bạc trắng cả đầu. Khí tức của hắn cũng ở tầm cao khác, chẳng thể so với quá khứ được nữa. 

Hắn đã thay đổi. 

Khuôn mặt và cơ thể hắn đều rám nắng như đã lang bạt khắp thế gian. Nhiều vết sẹo xuất hiện hơn trước. Ngoại hìnhh hắn thay đổi một cách đáng sợ, nhưng ánh mắt vừa lạnh lùng, vừa trong trẻo, thuần khiết của hắn vẫn hệt như lần đầu gặp mặt. 

“Vạn Niên Hoả Lý Nội Đan của ngươi đây.”

Vạn Niên Hoả Lý Nội Đan thực sự đang nằm trong chiếc hộp mà hắn giao ra. 

“Vậy là nó có thật ư!”

Quỷ Linh Tử run rẩy nói. 

“Làm thế quái nào mà ngươi tìm được nó vậy?”

“Ta đã lùng sục khắp nơi. Tuy có hơi tự phụ, nhưng ta có thể nói rằng mình là tuyệt thế cao thủ trong săn bắn, bơi lội, lặn sâu và cắm trại đấy. Nhắm mắt ta cũng vẽ được bản đồ của cả Trung Nguyên này.”

“Ngươi đúng là biết cách khiến ta kinh ngạc mà.”

“Tìm ra nó không phải việc gì quá ghê gớm, nhưng trải qua hành trình kia mà không phát điên mới thực sự đáng gờm.”

Quỷ Linh Tử đột nhiên lại nghĩ. Có khi đây không phải là Vạn Niên Hoả Lý Nội Đan, mà là ý chí của gã đang đứng trước mặt cũng nên. Ý chí của hắn cuồn cuộn, dâng trào, tạo thành một dòng chảy sắc xanh và biến thành nội đan. Khi Quỷ Linh Tử vẫn đang có những tưởng tượng kì lạ kia, nam nhân trước mặt lại thúc giục. 

“Rồi, vật tiếp theo là gì?”

“Sao ngươi không khoe khoang chút nào vậy hả?”

Phiêu bạt khắp nơi để tìm ra thứ này đâu phải chuyện gì dễ dàng. Nếu là ta, ta sẽ chẳng thể cưỡng lại được việc bản thân sẽ đi khoe khoang và tự mãn khắp nơi. 

“Khoe khoang gì thì để sau đi. Ta phải giết, phải phanh thây cái hắn. Ta sẽ lặp đi lặp lại chuyện này đến cuối cuộc đời ta, sau đó ta sẽ biến hắn thành xác ướp. Nếu hắn tự sát thì…”

“Ngươi nói đùa kiểu gì kì cục thật đấy.”

Quỷ Linh Tử muốn cười đùa và trò chuyện về võ lâm, về nhân sinh với nam nhân này. Nhưng hắn lúc nào cũng bận bịu. 

“Thế vật thứ tư là gì?”

“Là tiền.”

Nam nhân kia đáp lại trước câu trả lời bất ngờ kia. 

“Ngươi cần bao nhiêu?”

“Năm trăm vạn lượng.”

Một số tiền lớn đến không tưởng. Nhưng biểu cảm của nam nhân kia lại khiến Quỷ Linh Tử càng kinh ngạc hơn.

“Ta sẽ quay lại sớm.”

Quỷ Linh Tử biết rõ, nam nhân này là dạng người có là chuyện chỉ có tỉ lệ thành công 1 trên 1 vạn, hay 1 vạn trên 10 vạn thì nam nhân kia vẫn sẽ thản nhiên rời đi rồi quay lại sau khi đã làm xong thôi. 

Nếu là Quỷ Linh Tử thì hắn chắc chắn sẽ coi đây là một trò đùa rồi giết chết kể đưa ra mớ yêu cầu vô lí này rồi bỏ đi thật xa.

Vậy mà nam nhân kia chỉ lặng lẽ tiến tới mục đích. Quỷ Linh Tử đang chứng kiến một ví dụ cực đoan về việc ý chí của con người đáng sợ thế nào khi phẫn uất đến cực hạn. 

“Chờ ta nhé.”

“Sao ngươi lại chấp nhận số tiền này?”

“Ta sẽ đưa tiền mà. Vì Đại Pháp, gia môn ta đã tích luỹ được số tiền khá lớn qua rất nhiều thế hệ. Ta sẽ dùng số tiền đó.”

“Lý do là gì?”

“Bởi vì Đại Pháp thành công là mong ước mà cả gia môn và ta đều ấp ủ từ rất lâu rồi.”

“Được rồi. Đa tạ. Thực lòng đa tạ ngươi. Số tiền đó sẽ giúp ta tiết kiệm được kha khá thời gian.”

Nam nhân kia bày tỏ sự vui sướng. 

“Ngươi có muốn uống một chén với ta không?”

“Ta sẽ uống một chén rồi rời đi vậy.”

“Đúng là tên bằng hữu xấu xa.”

Quỷ Linh Tử mang rượu đến. Cả hai ngồi cạnh nhau trên một tảng đá lớn ngoài sân rồi rót rượu vào chén. Hai người thưởng rượu một cách chậm rãi. 

“Lần đầu tiên gặp nhau, cả ta và ngươi đều trong độ tuổi sung sức.”

“Thân thể ta đã già, nhưng trái tim ta vẫn vậy. Ta đang cố hết sức để sống với sức trẻ.”

“Sao ngươi lại phải khổ cực nỗ lực đến thế?”

“Bởi vì ta sẽ trở về thời điểm khi ta còn trẻ. Dù là quay lại lúc ngũ tuần, hay lục tuần, hay xa hơn thế nữa thì ta vẫn luôn là người ở thời điểm đó tìm đến ngươi. Thời gian của ta đã dừng lại vào hôm đấy rồi.”

Nếu ngày đầu tiên gặp mặt mà nghe được những lời này, chắc hắn sẽ nghĩ: “Nỗ lực lắm, nhưng để làm gì chứ?”

Tuy nhiên giờ đây, hắn biết rõ hơn ai hết ý chí mãnh liệt của nam nhân này tuyệt vời đến mức nào.

“Nếu Đại Pháp thành công và ngươi trở về được quá khứ, vậy thì ngươi có thể làm cho ta một việc được không?”

“Cứ tự nhiên.”

“Nếu ngươi trở về được quá khứ thì hãy nhớ đến thăm ta.”

“Đến thăm rồi sao?”

Quỷ Linh Tử thở dài thườn thượt. 

“Hãy ngăn hôn sự của ta lại.”

Nam nhân kia liền bật cười trước yêu cầu quá đỗi bất ngờ này. 

“HAHAHAHA.”

Kể từ lần đầu gặp, nam nhân này mới cười như thế. 

“Không phải chuyện đùa đâu. Làm ơn hãy ngăn ta lại.”

“Việc đó liệu có quan trong hơn năm trăm vạn lượng không?”

“Với ta thì nó quan trọng hơn. Ta thà sống một mình cả đời còn hơn. Nhớ lời ta đấy.”

“Được rồi.”

Quỷ Linh Tử cho hắn biết cả thông tin về thời điểm bản thân kết hôn. 

“Hứa đấy. Nhất định phải ngăn ta lại.”

“Rồi. Ta hứa.”

Hai người uống hết chỗ rượu còn lại. 

“Thế vật cuối cùng là gì?”

“Cái đó ngươi cũng biết đấy.”

“Là cái gì?”

“Bí Ma Hồn.”

Đôi mắt của nam nhân kia liền trĩu xuống ngay sau khi biết đó là gì.

“Đó là món quà thiêng liêng từ phụ thân đã mất của ngươi.”

“Ta biết chứ. Phụ thân ta không bao giờ rời nó dù chỉ một khắc.”

“Ngươi có mang theo không?”

Nam nhân ấy lắc đầu.

“Vậy ngươi biết nó ở đâu chứ?”

“Ta không biết.”

“Nếu như Hoa Vũ Kỹ đang giữ nó thì sao?”

“Vậy thì những tháng ngày qua đã trở nên vô nghĩa rồi. Còn nếu may mắn thì vì khó mà kiếm ra được nó nên nó vẫn đang ở bổn giáo..”

Hiện tại Ma Giáo đã bị phong môn, nên một Giáo Chủ mới đã được bầu ra. 

Mặc dù không thể giải phong môn do Hoa Vũ Kỹ tạo ra, nhưng Ma Giáo vẫn đang củng cố lại sức mạnh của mình suốt thời gian qua. 

Là nhi tử của Giáo Chủ tiền nhiệm, không đời nào hắn lại được chào đón khi trở về. Nói đúng hơn là nếu hắn - một kẻ được cho là đã chết xuất hiện, thì tân Giáo Chủ sẽ tìm mọi cách để giết hắn. 

“Nhưng cứ hy vọng là nó còn ở bổn giáo đi.”

“Không nên lãng phí thời gian nữa. Hiện giờ ta cũng đã quá già rồi.”

“Cho đến khi quay lại được đây thì tuyệt đối không được chết đấy. Bữa rượu hôm nay… xin đa tạ.”

Hắn rót chén rượu cuối rồi rời đi. 

Quỷ Linh Tử đứng đó rất lâu và mãi dõi theo cho đến khi nam nhân kia khuất bóng.

Hắn cứ rời đi như thế, và mãi vẫn chưa trở lại. 

Ma Giáo không hề có động tĩnh gì mới. Dẫu thế, Quỷ Linh Tử vẫn luôn chờ đợi tin tức. 

Thời gian trôi đi, Quỷ Linh Tử cũng đã cao tuổi. Đồi mồi trên khuôn mặt ngày càng nhiều hơn. 

Hắn thẫn thờ ngồi chờ nam nhân kia trở về. 

Một ngày kia, Quỷ Linh Tử dụi mắt, như thể thấy phải điều hư ảo.

Hắn thấy ai đó đang lảo đảo tiến lại gần. 

Là nam nhân đó. 

Nam nhân rời đi để đoạt lấy bảo vật cuối cùng đã quay trở lại. 

Hắn đã thay đổi quá nhiều. Khuôn mặt của hắn như bị biến dạng đến mức có thể nhìn nhầm hắn thành một kẻ hoàn toàn khác. Hắn chột mắt phải, và mất cả cánh tay trái. Khi hắn cởi y phục ra thì cơ thể hắn đầy những vết thương còn chưa khô máu. 

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Quỷ Linh Tử không thốt nổi nên lời. 

Nam nhân kia đưa Bí Ma Hồn cho Quỷ Linh Tử rồi ngồi thụp xuống. 

“Ngươi… Làm thế quái nào mà lại tìm ra Bí Ma Hồn…?”

“Hãy đến nơi nào có thể thi triển Đại Pháp đi.”

Nam nhân kia thậm chí chẳng còn sức để trả lời. 

Quỷ Linh Tử lại đỡ hắn, và đi đến nơi có thể thi triển Đại Pháp. 

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng ở đó. 

Nguyên liệu cuối cùng được chờ đợi từ rất lâu đã tới rồi. 

Quỷ Linh Tử lấy Bí Ma Hồn và đặt nó ở giữa. 

Bí Ma Hồn như Hoạ Long Điểm Tinh, toả sáng rực rỡ. Đủ loại hình ảnh và văn tự kì quái bắt đầu xuất hiện. 

Quỷ Linh Tử đứng trước mặt nam nhân kia rồi niệm chú. 

Ánh sáng xanh đỏ lẫn vào nhau rồi phủ lấy toàn bộ không gian xung quanh. Tiếng chuông vang lên cùng với khói toả ra từ Thần Áo Hương Lô. 

Chú thuật của Quỷ Linh Tử đến cao trào, các nguyên liệu chính liền hợp nhất. Những hạt sáng cùng lúc xuất hiện, bay lơ lửng như thể lối vào dẫn đến đâu đó. 

“Làm được rồi!”

Khuôn mặt của Quỷ Linh Tử tràn ngập sự cảm kích. 

Đó là khoảnh khắc mà tâm nguyện hàng trăm năm của một gia môn đã được hoàn thành. 

Quỷ Linh Tử lại gần nam nhân đang ngồi dựa vào cây cột để chờ đợi. Không biết có phải là do hắn đang mất quá nhiều máu hay không, như thần trí của hắn đã không còn tỉnh táo nữa. Thay vì đánh thức hắn dậy và đỡ hắn, Quỷ Linh Tử lại nhẹ nhàng nói. 

“Thứ lỗi cho ta.”

Quỷ Linh Tử định bụng bản thân hắn mới là kẻ trở về quá khứ. 

“Thực lòng… xin hãy thứ lỗi cho ta…”

Hắn cảm thấy có lỗi vì biết nam nhân này đã vất vả đến mức nào để có thể tìm được những nguyên liệu kia. Tuy nhiên, hắn cũng biết rõ đây là những nguyên liệu không thể nào có thể tìm thêm được nữa. 

“Ta chắc chắn sẽ tìm gặp ngươi, và nói cho ngươi biết những khó khăn mà ngươi sẽ gặp phải. Ta hứa.”

Quỷ Linh Tử đứng dậy và bước về phía những hạt sáng lấp lánh. 

“Quay về quá khứ là tâm nguyện của gia môn bọn ta… Và cũng là tâm nguyện của ta nữa.”

Khi hắn tiếp tục bước lên. 

“Hự.”

Quỷ Linh Tử giật mình và đứng yên một chỗ. Hắn đã bị điểm vào ma huyệt. Thậm chí hắn còn không biết mình bị điểm huyệt từ khi nào.

Đằng sau hắn, một giọng nói trầm lặng vang lên. 

“Sao… Sao ngươi dám làm như thế cơ chứ?”

Nam nhân được cho là đã gần bất tỉnh đã đứng dậy.

“Ngươi…”

Quỷ Linh Tử run rẩy. 

Nam nhân loạng choạng bước đi rồi dừng lại trước mặt Quỷ Linh Tử. 

“Không phải kẻ nào khác… Mà lại là người… Tại sao! Tại sao ngươi lại làm thế với ta!”

Nam nhân kia tóm chặt lấy cổ Quỷ Linh Tử. Cái cổ của Quỷ Linh Tử già nua như có thể gãy bất cứ lúc nào.

“Là do ta mất trí rồi. Khà khà khà, thứ lỗi cho ta đi mà. Ta xin lỗi thật lòng đấy.”

Quỷ Linh Tử nghĩ nam nhân kia sẽ giết mình.

Đúng. Người khác thì không biết thế nào, nhưng Quỷ Linh Tử phải biết rõ mình tuyệt đối không được làm như vậy. Bởi vì chỉ có Quỷ Linh Tử mới biết nam nhân kia đã vất vả thế nào để chuẩn bị những nguyên liệu để thực hiện Đại Pháp này. 

Nam nhân kia bỏ tay ra khỏi người Quỷ Linh Tử. 

“Ta là một kẻ ích kỉ, tuy nhiên cả thiên hạ này chắc chắn chỉ có mình ta mới thu thập được những nguyên liệu này. Được rồi, nếu là kẻ khác thì ta đã giết ngay lập tức. Nhưng ta hiểu ngươi.”

Nam nhân đó không trách Quỷ Linh Tử. Đúng hơn là hắn đã nói chuyện vô cùng ấm áp và chân thành. 

“Đạ ta ngươi đã dành cả đời để chờ đợi ta.”

Mắt của Quỷ Linh Tử ngấn lệ khi nghe những lời thành tâm từ nam nhân kia. Cảm giác hối lỗi và nuối tiếc dâng trào trong hắn. Lẽ ra hai người họ đã chia tay một cách đàng hoàng hơn mới đúng. Đáng lẽ phải là như thế. 

Khoảnh khắc đó, nước mắt của Quỷ Linh Tử rơi xuống. 

Thế gian dừng lại như một lời nói dối. 

“Ơ?”

Nam nhân kia ngạc nhiên nhìn quanh. 

Mọi chuyển động đều đang ngừng lại. Cánh bướm bay đứng yên trong không trung. Những ngọn cỏ vốn đang run rẩy trước gió lại nằm im không động đậy. Trước mắt hắn lúc này cứ như một bức tranh tả thật. 

Quỷ Linh Tử cũng vậy. Nước mắt của hắn đang ngưng đọng trong không khí. 

Nam nhân kia tự hỏi liệu có phải bản thân có đang gặp ảo tưởng vì mất quá nhiều máu hay không. 

Đúng lúc đó, một lão nhân xuất hiện. Thời gian ngừng trôi, vạn vật đứng im, duy chỉ có lão nhân đó lại di chuyển. 

“Ngươi được thông qua.”

Nam nhân kia ngạc nhiên hỏi. 

“Ngài là ai?”

“Là người có thể đưa ngươi trở về quá khứ.”

“!”

“Sức mạnh của con người sao có thể chống lại được thiên lí. Chẳng lẽ ngươi nghĩ kì bảo hay linh vật có thể làm được điều đó sao?”

Lão nhân giơ tay lên. Năm bảo vật mà nam nhân kia đã dùng cả đời mình để thu thập lại xuất hiện. Đây đều là những thứ đã biến mất cùng với Đại Pháp. 

Phải đến lúc đó, nam nhân ấy mới biết lão nhân này là tồn tại vượt xa nhân loại. 

“Thứ thật sự cần cho Đại Pháp không phải những thứ này, mà là công sức ngươi bỏ ra để thu thập chúng.”

Lão nhân vẫy tay, những bảo vật kia liền biến mất như làn khói. 

“Ngươi đã hy sinh cả cuộc đời mình vì mục đích duy nhất nên ngươi được thông qua. Tha thứ cho Quỷ Linh Tử là bài kiểm tra cuối cùng. Đó là bài kiểm tra khó khăn nhất, nhưng ngươi lại vượt qua vô cùng dễ dàng.”

Toàn thân nam nhân ấy run lên. Ông trời đã thờ ơ với hắn cả đời, nên hắn cứ nghĩ làm gì có thứ gọi là thần thánh. Vậy mà một thực thể được coi là thần lại đang tồn tại sờ sờ trước mắt hắn như thế này. Thế nhưng sự ngạc nhiên nhanh chóng thay thế bằng phẫn nộ. 

“Ta phải nỗ lực đến nhường đó thì ngài mới đáp ứng sao? Ta nên tự hào cho việc đó không hả?”

“Đừng tức giận thế chứ. So với ngươi thì cũng có những kẻ gặp ta dễ dàng hơn nhiều. Có những kẻ còn gặp ta hằng ngày nữa cơ. Nhưng chẳng phải là do thực hiện nguyện vọng của ngươi khó hơn hẳn những người khác sao?”

Nam nhân kia đồng ý với điều này. Nguyện vọng của hắn chẳng phải trở nên giàu có, hay kết hôn với mỹ nhân. Mong ước của hắn lại được quay trở về quá khứ. 

“Xin hãy đưa ta trở về.”

“Sau đó thì sao?”

“Ta sẽ giết những kẻ nên giết, và cứu những người cần phải sống.”

Việc đầu tiên hắn sẽ làm chính là giết Hoa Vũ Kì và cứu mọi người. 

Và còn một việc quan trọng không kém.

“Ta muốn sống cuộc đời của chính mình. Lý do mà ta tuyệt vọng muốn trở về như thế là vì nỗi hối hận về cuộc đời ngang ngửa với sự phẫn nộ dành cho Hoa Vũ Kỹ.”

“Điều gì đã khiến ngươi hối hận đến thế?”

“Mọi thứ. Từ khi được sinh ra ta đã sống một cuộc đời chẳng theo ý mình, cứ để mặc cho dòng người tự đưa đẩy. Cứ dạt vào chỗ này, rồi lại dạt tới chỗ kia như một vòng luẩn quẩn… Có phải là ngài.. chính ngài là kẻ đã khiến cuộc sống ta như thế đúng không?”

Lão nhân kia cười một cách gian trá và hỏi.

“Sau khi trả được thù thì ngươi muốn sống thế nào?”

“Ta không biết. Ta không biết ta có tiếp bước phụ thân mình và trở thành Thiên Ma, hay ta sẽ lặng lẽ quay lưng lại với thế gian đây? Cũng có khi ta sẽ trở thành một tên háo sắc chiếm lấy toàn bộ mỹ nữ thiên hạ cũng không biết chừng. Hay là, ta sẽ rời giáo và sống một cuộc đời thất bại của một kẻ rác rưởi thì thế nào nhỉ? Trở thành rác rưởi thì sao, mà không trở thành rác rưởi thì thế nào?... Ta vẫn chưa quyết định.”

“Ta thật sự tự hỏi ngươi sẽ sống một cuộc đời ra sao đấy.”

“Đa tạ.”

“Lần sau gặp lại cùng uống với ta một chén rượu nhé.”

Nói xong, lão nhân biến mất. 

‘Lần sau?’

Hắn linh cảm rằng một ngày nào đó, lão nhân kia sẽ xuất hiện trước mặt hắn. 

Thời gian lại bắt đầu trôi đi. Cánh bướm đang đứng yên lại vỗ cánh tung bay trên bầu trời, cỏ cũng rung chuyển, và những giọt nước mắt của Quỷ Linh Tử cũng được chạm xuống mặt đất. 

“Tha lỗi cho ta. Ta thực lòng xin lỗi.”

Nam nhân kia lặng nhìn Quỷ Linh Tử rơi nước mắt. 

Hắn thậm chí còn chưa bao giờ mơ tới chuyện Đại Pháp mà hắn đã thi triển đã chạm tới ý trời. Quyết định cuối cùng thuộc về thiên thời, nhưng ít nhất Đại Pháp đã kết nối hắn với thần. 

Quỷ Linh Tử hỏi với vẻ mặt lo lắng. 

“Á! Ta biết mình thật vô liêm sỉ, nhưng đừng quên lời hứa mà ngươi đã nói với ta. Phải ngăn cản hôn sự của ta lại!”

Nam nhân ấy phá lên cười. Lão già này sắp chết đến nơi mà vẫn nhờ vả hắn như vậy sao? 

“Lão vẫn chưa thoát khỏi cái địa ngục đó à?”

“Địa ngục đó còn kinh khủng hơn trước. Ta biết mình không còn mặt mũi nào, nhưng làm ơn. Nếu ngươi không chấp nhận, chắc ta phải tự vẫn mất.”

“Tới mức đó luôn sao?”

“Còn hơn thế nữa.”

“Thôi được. Nhiêu đó là quá đủ để trừng phạt cho việc lão phản bội ta rồi. Cứ sống trong địa ngục thêm một lần nữa đi.”

“Á Á Á! Làm ơn. Đừng mà!”

Nam nhân kia bước về phía ánh sáng, bỏ lại Quỷ Linh Tử đang gào thét đau đớn. 

Quỷ Linh Tử nhìn ánh sáng ôm lấy nam nhân kia rồi bắt đầu tan biến. Đó chính là thứ mà Quỷ Linh Tử hằng ao ước. 

“AAA! Ta cũng muốn! HUHU! Ta cũng muốn đi!”

Đền Bù Thiệt Hại Bảo Trì Máy Chủ! Tặng Ngay 20% Giá Trị Nạp Đến Hết Ngày 22/10. Nhanh Tay Nào Các Bạn Ơi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương