Nhưng rất nhanh, cô ta hít một hơi thật sâu, dù sao cũng đã xác định Đường Tâm Nhi có vấn đề, cho dù thực sự không tìm thấy gì, người nhà chắc chắn cũng sẽ không để cô ta quỳ xuống.
Bây giờ không lục soát, cô ta sẽ không thể vượt qua được chướng ngại tâm lý này.
Nghĩ đến việc bản thân còn có người nhà làm chỗ dựa, Chu Du Du trực tiếp đồng ý: "Được, bây giờ em mở cửa ra mau!”
Đường Tâm Nhi nhún vai, cô xoay người đẩy cửa phòng mình ra, hai tay khoanh trước ngực đứng đó: "Vậy mọi người lục soát đi, nếu muốn có thể lật tung cả căn phòng này lên!”
Triệu Mỹ Phương và Chu Du Du liếc nhìn nhau, bọn họ đồng loạt bước vào.
Đường Tâm Nhi vốn dĩ không có chút cảm giác tồn tại nào trong nhà này, điều kiện sống lại kém nhất, trong phòng hầu như không có đồ vật gì tốt.
Bọn họ lật tung giường tủ các thứ lên, chỉ thiếu mỗi việc cạy cả gạch lát nền lên để tìm kiếm, cuối cùng lại chẳng tìm thấy gì.
Chu Du Du vừa lục soát vừa lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy chứ?”
“Nếu không phải em, tại sao lại không cho mọi người lục soát?”
Cô ta đang lẩm bẩm một mình, Đường Tâm Nhi đứng ở cửa, đưa tay khẽ vỗ về ngực.
Không thể không nói, thân là nữ chính trong truyện, Chu Du Du vẫn có chút thông minh, nhưng đáng tiếc là bản thân cô có không gian hỗ trợ, cô ta chỉ có thể uổng công mà thôi.
Thiên thời địa lợi nhân hoà cô đều đủ cả, chỉ thiếu mỗi cái kim thủ chỉ!
“Không thể nào!”
Căn phòng đã bị lật tung lên một lượt nhưng vẫn không tìm thấy gì, Chu Du Du nghiến răng nghiến lợi nói không thể nào, Đường Tâm Nhi đứng ở cửa: "Chị, những chỗ cần lục soát chị cũng đã lục soát rồi, đồ cũng không tìm thấy, có phải nên quỳ xuống xin lỗi em rồi không?”
“Em!”
Chu Du Du tức giận nghiến răng, sau đó nhìn những người phía sau: "Vừa rồi cũng không có ai nghe thấy em nói gì, trong nhà mất đồ, lục soát phòng của mỗi người một chút cũng không quá đáng chứ?”
Cô ta thật khéo miệng.
Triệu Mỹ Phương và Chu Chí Cương nghe thấy, tuy rằng vẻ mặt có chút không được tự nhiên nhưng vẫn nói đỡ Chu Du Du: "Đúng vậy, vừa rồi chị con cũng không trực tiếp đồng ý.
”
Nhìn bộ dạng bao che cho nhau của gia đình này, Đường Tâm Nhi thiếu chút nữa là trợn trắng mắt, cô hít sâu một hơi xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười.
“Được thôi.
”
Cô cười như một con hồ ly tinh ranh mãnh: "Nếu như lời nói vừa rồi mọi người không nghe thấy, vậy con cũng chưa từng nói muốn thay chị gả đi, mọi người nhận sính lễ của người ta rồi thì tự mình giải quyết đi!”
Cô mặc kệ!
“Sao em có thể không gả? Rõ ràng lúc trước đã đồng ý rồi mà!”
Chu Du Du không nhịn được lửa giận trong lòng, tuôn ra một tràng mắng Đường Tâm Nhi: "Sao em có thể nuốt lời như vậy chứ! Em là đồ nói dối!”
Nhìn Chu Du Du lửa giận ngút trời, trong lòng Đường Tâm Nhi ngược lại trở nên bình tĩnh: "Mọi người đều không nghe thấy chị nói muốn quỳ xuống xin lỗi, sao có thể nghe thấy em nói muốn thay chị gả đi được.
”
“Hay là tự chị đi mà gả, nếu không thì cả nhà gom góp tiền mừng trả lại người ta!” Đường Tâm Nhi cố ý nói ra cách thứ hai, bởi vì cô biết bọn họ nhất định không gom góp đủ tiền.
Nói gì đến chuyện mất tiền, trước khi mất, bọn họ cũng đâu có nỡ tiêu.
2888 tệ, đó là tiền lương bốn năm của hai vợ chồng nhà người ta đấy! Hơn nữa còn phải nhịn ăn nhịn mặc mới để dành được!
“Đường Tâm Nhi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook