Chu Du Du tức giận đến nghẹn lời: "Nếu năm đó mẹ em không dẫn em gả đến căn nhà này, em nghĩ bản thân có thể sống đến bây giờ sao? Kêu em thay chị gả đi thì đã sao chứ!”

“Tần Thế Diệu cùng lắm cũng chỉ là bị bỏng mà thôi, cho dù không gả cho anh ta, với loại người ngay cả đại học cũng chưa học xong như em, em nghĩ mình có thể gả cho loại người như thế nào?”

“Nên biết điều một chút đi!” Chu Du Du cau mày, đem những lời trong lòng mình nói ra hết.


Nghe được những lời này, trong lòng Đường Tâm Nhi không có chút phản ứng, chỉ cảm thấy miệng lưỡi của nữ chính này thật linh hoạt.


“Đúng vậy.



Triệu Mỹ Phương cũng lên tiếng phụ họa: "Tâm Nhi, sao con có thể không hiểu chuyện như vậy? Chị con lục soát phòng con là chuyện rất bình thường mà!”

“Vậy tại sao nhà mất tiền lại chất vấn con? Tại sao không nghĩ là do mọi người lấy? Mà nhất định phải là con?”

Đường Tâm Nhi khoanh tay hỏi ngược lại một câu, Triệu Mỹ Phương bị cô chọc tức đến nghẹn lời: "Đồ của con bị mất vốn dĩ không nhiều bằng mọi người!”

“Bị mất ít đồ thì đáng bị coi là kẻ ngốc mà lục soát phòng sao?”

“Chẳng lẽ tiền của con không phải là tiền sao, đây cũng là tiền con vất vả lắm mới kiếm được đấy!” Miệng lưỡi của Đường Tâm Nhi cũng rất sắc bén, Triệu Mỹ Phương bị chọc tức đến nỗi không nói nên lời.



Chu Diệu Tổ đứng ra lớn tiếng mắng: "Đừng có hung dữ ở đây như vậy, dù sao chị ấy cũng không thể nào quỳ xuống xin lỗi chị đâu!”

Chu Du Du cảm kích đưa mắt nhìn người nhà phía sau, may mà bọn họ vẫn còn bênh vực cô ta.


Đường Tâm Nhi bĩu môi.


Cô thật sự rất muốn hỏi rốt cuộc nguyên chủ làm sao sống được trong căn nhà này, đây là gia đình quỷ gì vậy!

Muốn lợi dụng người ta mà lại không muốn bỏ công sức, đúng là gia đình rác rưởi!

“Không quỳ thì không quỳ, con cũng không quan tâm!”

Đường Tâm Nhi đảo mắt: "Vậy con không gả là được chứ gì, mọi người cũng không thể trói con lại rồi gả đi chứ?”

“Mọi người mà dám làm vậy, con sẽ báo công an!” Đường Tâm Nhi nói xong xoay người muốn về phòng, vốn dĩ không muốn để ý đến nhà bọn họ nữa.


Tính xấu không đổi được, vĩnh viễn đều như vậy, có cãi nhau cũng vô dụng.



Chu Du Du đứng bên cạnh nắm chặt tay, móng tay gần như muốn đâm vào da thịt, cả người cô ta đều run rẩy.


Trong đầu hiện lên đều là dáng vẻ của Tần Thế Diệu khi cô ta đi thăm anh.


Dáng vẻ ấy đã hoàn toàn khác với lúc mới gặp, cơ thể bị bỏng diện rộng, ngay cả khuôn mặt cũng vậy, sớm đã không còn vẻ anh tuấn ngày nào mà chỉ còn lại sự đáng sợ vô tận.


Nghĩ đến việc nửa đời sau phải sống chung với người như vậy, Chu Du Du lập tức cảm thấy uất ức đến không thở nổi.


Cô ta không muốn!

“Đường Tâm Nhi, hôm nay em nhất định phải bắt chị quỳ xuống em mới vừa lòng phải không?” Lúc Đường Tâm Nhi sắp vào cửa, Chu Du Du hít sâu một hơi gọi cô lại, trên mặt đầy vẻ không cam tâm.


“Chị, chị không cần quỳ, dù thế nào chị ta cũng phải gả!”

Chu Diệu Tổ đối với người chị gái Chu Du Du này vẫn xem như là tôn trọng, dù sao cô ta cũng là sinh viên đại học.


Hiện tại công việc cũng không tệ, sau này cũng không đến nỗi nào, nói không chừng có thể tìm được một người chồng tốt.


Như vậy mới có thể chăm sóc cậu ta nên cậu ta mới nói đỡ vài câu.


“Sao cơ?”

Đường Tâm Nhi nhướng mày: "Chị đã nói chị báo công an mà em cũng không sợ, vậy nếu nhất định bắt chị gả, chị sẽ chết ngay trước cửa nhà họ Tần!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương