Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 11: Cháo Trứng Muối Thịt Nạc
"Việc này không thành vấn đề, chỉ là anh Phong, tay nghề nấu ăn của chú thế nào? Từ đó đến nay, em đã bao giờ quảng cáo với bạn bè ở trên WeChat đâu, cho nên cũng không thể để cho các khách hàng cho em vào danh sách đen vì lần quảng cáo đầu tiên của em chứ?"
"Nào, chỉ cần căn tin của cậu vẫn còn khách hàng là được. Cậu cảm thấy tay nghề nấu ăn của tôi thế nào?" Giang Phong nói.
“Không tìm được người thứ hai trong số tất cả các học sinh ở ký túc xá nam!” Vương Hạo cực kỳ ra sức tâng bốc.
"Ở trong mắt bố tôi, hầu hết các món ăn tôi nấu đều là thức ăn cho heo."
Vương Hạo lập tức kích động. Lần trước, Giang Phong nấu cơm niêu sườn heo ở ký túc xá, mùi thơm của nó đã bay xa những mười ki lô mét, khiến cho cả khu ký túc xá bị chấn động. Nếu như thức ăn cho heo là như vậy thì anh ta sẵn lòng ăn thức ăn cho heo cả đời!
"Không thành vấn đề, tôi sẽ cho cậu thuê quảng cáo trong một năm trong vòng bạn bè của tôi! Tôi không cần phí quảng cáo này, cậu bao tôi ba bữa cơm là được?"
“Không bao giờ để cho cậu thiếu ăn.” Giang Phong cảm thấy bản thân phải nhắc nhở Vương Hạo: “Cậu cần phải chú ý tập thể dục, nếu không thì sẽ tăng lên hai trăm cân đấy.”
"Làm sao có thể dễ dàng lên hai trăm cân như vậy được?"
Tại sao lại không dễ dàng chứ? Cậu nhìn xem người nhà họ Giang của tôi, ngoại trừ tôi ra thì có ai là không dễ dàng lên đến hai trăm cân?
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu với Vương Hạo, Giang Phong cúp máy.
Anh liếc nhìn điện thoại di động, năm giờ mười năm phút, vừa vặn, lúc này ăn cơm cũng không phải là quá sớm.
Cầm một bát cháo trứng muối với thịt nạc còn ấm, Giang Phong gõ cửa nhà bên cạnh.
[Một bát cháo trứng muối với thịt nạc không đúng tỷ lệ thành phần]
Tuy rằng sai tỷ lệ, nhưng Giang Phong đã nếm thử một chút và thấy hương vị cũng tạm được.
Người ra mở cửa là Trần Đốc Tụ, ông ấy thế mà lại ở nhà.
“Chú Trần, cháu mang cháo đến cho Tú Tú.” Giang Phong nói.
Trần Đốc Tụ có chút kinh ngạc: "Mang cháo đến ư?"
“Sáng sớm hôm nay cô ấy bị đau dạ dày, bác sĩ Trần bảo cô ấy cần phải uống cháo mấy ngày.” Giang Phong giải thích.
“Đứa trẻ này, tại sao lại để bị đau dạ dày chứ?” Trần Đốc Tụ vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tiểu Phong, thật sự là làm phiền cháu rồi.”
"Không có gì đâu ạ."
Trần Tú Tú đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, trên bàn trà ở trước mặt cô ấy có đặt một cốc nước lọc. Nhìn thấy Giang Phong tới, còn bưng một bát cháo trên tay thì cô ấy liền đứng dậy đi rót nước cho anh.
“Cháo trứng muối với thịt nạc sao?” Trần Tú Tú ngửi thấy mùi hương.
Giang Phong gật đầu.
"Tôi không ăn thịt."
Trần Đốc Tụ nóng nảy, trách cứ: "Đứa trẻ này, con nói cái gì thế? Tiểu Phong tốt bụng nấu cháo cho con, vậy mà con còn kén cá chọn canh nữa."
“Không sao, tôi đã gắp hết thịt và trứng muối ra rồi.” Giang Phong rất khéo léo mà nói: “Chú Trần, nếu chú muốn đến nhà cháu ăn cháo không? Cháu sẽ xào mấy món ăn kèm cho chú.”
“Làm sao có thể như thế được?” Rõ ràng là Trần Đốc Tụ có chút dao động.
“Không sao đâu ạ, đúng lúc để cho chú nếm thử tay nghề của cháu.” Giang Phong mỉm cười nói.
"Tay nghề của nhà họ Giang các cháu thì không cần phải nói rồi. Trước đây, khi ông nội của cháu vẫn còn là đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, mỗi lần mùi thơm của thức ăn bay ra từ nhà hàng thì lại khiến cho bọn trẻ con như chúng chú thèm thuồng. Mỗi ngày, chú và cha cháu còn có mấy ông chú khác có quan hệ thì đều mò mẫm đến ăn chực.”
"Khi chú còn nhỏ, cứ vẽ xong bức tượng bằng đất sét nào là chú lại tặng hết cho bố và chú của cháu đó."
"Nhưng mà những món ăn do ông nội của cháu làm thật sự rất ngon. Bố của cháu cũng không thể sánh được với tay nghề đó."
Trần Đốc Tụ vừa đi theo Giang Phong về nhà anh vừa hồi tưởng về những năm tháng trong quá khứ.
Tài nấu nướng của người đồng chí lớn tuổi Giang Vệ Quốc thật sự là rất tuyệt vời. Mỗi lần đến tết cả nhà đoàn tụ, được ăn món ăn ông cụ nấu, người nhà họ Giang lại vui vẻ giống như ăn Tết vậy, mặc dù đó đúng là đang ăn Tết thật...
Nhưng không thể phủ nhận rằng tài nấu nướng của ông nội vẫn đứng ở vị trí đầu tiên trong số các đầu bếp của nhà họ Giang.
Giang Phong múc hai bát cháo, vừa mới bưng lên bàn thì liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở hệ thống.
"Ting, thu được chín điểm kinh nghiệm."
"Ting, thu được mười hai điểm kinh nghiệm."
"Ting, thu được mười hai điểm kinh nghiệm."
……
Có vẻ như Trần Tú Tú rất hài lòng với món cháo lần này.
“Chú Trần, chú ăn một chút cháo trước đi, cháu đi xào thêm hai món ăn nữa.” Giang Phong bước vào phòng bếp với tâm trạng rất vui vẻ.
"Ting, thu được hai điểm kinh nghiệm."
Giang Phong vừa quay đầu lại thì thấy Trần Đốc Tụ đang bưng bát cháo.
Chậc.
Keo kiệt.
"Nào, chỉ cần căn tin của cậu vẫn còn khách hàng là được. Cậu cảm thấy tay nghề nấu ăn của tôi thế nào?" Giang Phong nói.
“Không tìm được người thứ hai trong số tất cả các học sinh ở ký túc xá nam!” Vương Hạo cực kỳ ra sức tâng bốc.
"Ở trong mắt bố tôi, hầu hết các món ăn tôi nấu đều là thức ăn cho heo."
Vương Hạo lập tức kích động. Lần trước, Giang Phong nấu cơm niêu sườn heo ở ký túc xá, mùi thơm của nó đã bay xa những mười ki lô mét, khiến cho cả khu ký túc xá bị chấn động. Nếu như thức ăn cho heo là như vậy thì anh ta sẵn lòng ăn thức ăn cho heo cả đời!
"Không thành vấn đề, tôi sẽ cho cậu thuê quảng cáo trong một năm trong vòng bạn bè của tôi! Tôi không cần phí quảng cáo này, cậu bao tôi ba bữa cơm là được?"
“Không bao giờ để cho cậu thiếu ăn.” Giang Phong cảm thấy bản thân phải nhắc nhở Vương Hạo: “Cậu cần phải chú ý tập thể dục, nếu không thì sẽ tăng lên hai trăm cân đấy.”
"Làm sao có thể dễ dàng lên hai trăm cân như vậy được?"
Tại sao lại không dễ dàng chứ? Cậu nhìn xem người nhà họ Giang của tôi, ngoại trừ tôi ra thì có ai là không dễ dàng lên đến hai trăm cân?
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu với Vương Hạo, Giang Phong cúp máy.
Anh liếc nhìn điện thoại di động, năm giờ mười năm phút, vừa vặn, lúc này ăn cơm cũng không phải là quá sớm.
Cầm một bát cháo trứng muối với thịt nạc còn ấm, Giang Phong gõ cửa nhà bên cạnh.
[Một bát cháo trứng muối với thịt nạc không đúng tỷ lệ thành phần]
Tuy rằng sai tỷ lệ, nhưng Giang Phong đã nếm thử một chút và thấy hương vị cũng tạm được.
Người ra mở cửa là Trần Đốc Tụ, ông ấy thế mà lại ở nhà.
“Chú Trần, cháu mang cháo đến cho Tú Tú.” Giang Phong nói.
Trần Đốc Tụ có chút kinh ngạc: "Mang cháo đến ư?"
“Sáng sớm hôm nay cô ấy bị đau dạ dày, bác sĩ Trần bảo cô ấy cần phải uống cháo mấy ngày.” Giang Phong giải thích.
“Đứa trẻ này, tại sao lại để bị đau dạ dày chứ?” Trần Đốc Tụ vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tiểu Phong, thật sự là làm phiền cháu rồi.”
"Không có gì đâu ạ."
Trần Tú Tú đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, trên bàn trà ở trước mặt cô ấy có đặt một cốc nước lọc. Nhìn thấy Giang Phong tới, còn bưng một bát cháo trên tay thì cô ấy liền đứng dậy đi rót nước cho anh.
“Cháo trứng muối với thịt nạc sao?” Trần Tú Tú ngửi thấy mùi hương.
Giang Phong gật đầu.
"Tôi không ăn thịt."
Trần Đốc Tụ nóng nảy, trách cứ: "Đứa trẻ này, con nói cái gì thế? Tiểu Phong tốt bụng nấu cháo cho con, vậy mà con còn kén cá chọn canh nữa."
“Không sao, tôi đã gắp hết thịt và trứng muối ra rồi.” Giang Phong rất khéo léo mà nói: “Chú Trần, nếu chú muốn đến nhà cháu ăn cháo không? Cháu sẽ xào mấy món ăn kèm cho chú.”
“Làm sao có thể như thế được?” Rõ ràng là Trần Đốc Tụ có chút dao động.
“Không sao đâu ạ, đúng lúc để cho chú nếm thử tay nghề của cháu.” Giang Phong mỉm cười nói.
"Tay nghề của nhà họ Giang các cháu thì không cần phải nói rồi. Trước đây, khi ông nội của cháu vẫn còn là đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, mỗi lần mùi thơm của thức ăn bay ra từ nhà hàng thì lại khiến cho bọn trẻ con như chúng chú thèm thuồng. Mỗi ngày, chú và cha cháu còn có mấy ông chú khác có quan hệ thì đều mò mẫm đến ăn chực.”
"Khi chú còn nhỏ, cứ vẽ xong bức tượng bằng đất sét nào là chú lại tặng hết cho bố và chú của cháu đó."
"Nhưng mà những món ăn do ông nội của cháu làm thật sự rất ngon. Bố của cháu cũng không thể sánh được với tay nghề đó."
Trần Đốc Tụ vừa đi theo Giang Phong về nhà anh vừa hồi tưởng về những năm tháng trong quá khứ.
Tài nấu nướng của người đồng chí lớn tuổi Giang Vệ Quốc thật sự là rất tuyệt vời. Mỗi lần đến tết cả nhà đoàn tụ, được ăn món ăn ông cụ nấu, người nhà họ Giang lại vui vẻ giống như ăn Tết vậy, mặc dù đó đúng là đang ăn Tết thật...
Nhưng không thể phủ nhận rằng tài nấu nướng của ông nội vẫn đứng ở vị trí đầu tiên trong số các đầu bếp của nhà họ Giang.
Giang Phong múc hai bát cháo, vừa mới bưng lên bàn thì liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở hệ thống.
"Ting, thu được chín điểm kinh nghiệm."
"Ting, thu được mười hai điểm kinh nghiệm."
"Ting, thu được mười hai điểm kinh nghiệm."
……
Có vẻ như Trần Tú Tú rất hài lòng với món cháo lần này.
“Chú Trần, chú ăn một chút cháo trước đi, cháu đi xào thêm hai món ăn nữa.” Giang Phong bước vào phòng bếp với tâm trạng rất vui vẻ.
"Ting, thu được hai điểm kinh nghiệm."
Giang Phong vừa quay đầu lại thì thấy Trần Đốc Tụ đang bưng bát cháo.
Chậc.
Keo kiệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook