Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 10: Quảng Cáo Nhà Hàng Mới
So với phòng bếp đơn sơ của Trần Tú Tú thì nhà họ Giang có đầy đủ các dụng cụ nhà bếp và gia vị hơn rất nhiều. Vì để không làm cho bạn thân bị ngộ độc mà chết, Giang Phong quyết định nấu cháo thật tốt ở nhà trước, nhìn xem kết quả thế nào rồi sau đó mới tính đến việc có muốn mang món ăn đi đến đó không.
Trứng muối được thái nhỏ, ướp thịt nạc, sau một lúc bận rộn, Giang Phong bước ra khỏi phòng bếp và lặng lẽ chờ cháo chín.
Lấy điện thoại di động ra, lúc này Giang Phong mới phát hiện Vương Hạo đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn.
Chuột: Anh Phong, nồi cơm điện bấm nút nào để nấu cơm?!
Chuột: Anh Phong, nên cho bao nhiêu nước và bao nhiêu gạo vào để nấu cơm?!
Chuột: Anh Phong, máy biến áp cần phải được điều chỉnh ở mức mấy ?!
Chuột: Anh Phong, mau cứu đứa em bé bỏng này đi!!!
Giang Phong: ...
Chỉ có cậu là một đứa trẻ, còn những người trên một trăm năm mươi cân trong nhà họ Giang chúng tôi thì không được coi là trẻ em.
Từ xa hướng dẫn Vương Hạo cách sử dụng nồi cơm điện như thế nào để nấu cơm, sau đó Giang Phong lướt qua một vòng bạn bè một lần nữa và nhận được tin nhắn trả lời của Vương Hạo.
Chuột: Anh Phong, quá muộn rồi ...
Chuột: Anh Phong, em cầu xin anh nhanh chóng trở lại đi! Em nhớ cơm sườn heo của anh!
Giang Phong: ...
Guna :)
Để đáp lại nỗi nhớ nhung của người bạn cùng phòng, Giang Phong đã mở nắp nồi ra, chụp một bức ảnh cháo còn nóng hôi hổi và vẫn chưa hoàn toàn chín hẳn rồi bấm gửi đi.
Anh đặt điện thoại di động xuống và bắt đầu khuấy cháo trong nồi.
Sau khi khuấy được khoảng mười phút, Giang Phong liếc nhìn đồng hồ ở trong phòng khách, bốn giờ bốn mươi phút, còn chưa tới giờ ăn tối. Anh tắt bếp, đậy nắp nồi lại để cho cháo được giữ ấm ở trong nồi.
Mở điện thoại di động lên, đúng như dự đoán, anh lại nhận được hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết của Vương Hạo.
Suy nghĩ một chút về nhiệm vụ chính, Giang Phong quyết định gọi điện cho Vương Hạo để hỏi xem tình hình thế nào và nhân tiện nhờ cậu ta giúp đỡ quảng bá nhà hàng mới sắp khai trương của nhà mình.
Mặc dù Vương Hạo không được như ý trong vấn đề tình cảm, và còn thu hoạch một cơ thể giảm mãi mà không hết thịt mỡ, nhưng lại có sự nghiệp rất thành công. Anh ta mở một quán ăn vặt nhỏ trong ký túc xá, còn phát triển lên như diều gặp gió, hầu hết các học sinh ký túc xá nam đều kết bạn với anh ta trên WeChat.
“Alo.” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, tiếng gào khóc thảm thiết và ồn ào của Vương Hạo vang lên từ đầu dây bên kia.
“Anh Phong, anh thật là không tốt bụng một chút nào. Anh lén lút nấu một nồi cháo nhỏ ở nhà mà không quan tâm đến sống chết của anh em.” Vương Hạo trực tiếp định cho Giang Phong một cái tội danh lớn.
"... Cậu không biết đi đến căn tin ăn sao?"
"Trong căn tin vào kỳ nghỉ hè chỉ lặp đi lặp lại vài món ăn như vậy. Mấy thứ đó còn khó ăn hơn cả thức ăn cho heo nữa kìa, đã vậy còn không có điều hòa. Khu phố ẩm thực ở cửa sau gần như đều đóng cửa hết. Đúng là không muốn để lại đường sống cho những học sinh ở lại trường học vào kỳ nghỉ hè như chúng tôi mà.” Vương Hạo nói.
Mùa hè năm nay, nhiệt độ ở thành phố A không giảm xuống dưới ba mươi bảy độ, nên cũng làm gì có nhà buôn bán nhỏ nào có thể vì một nhóm sinh viên mà mở cửa hàng.
“Vậy nên cậu đang ở ký túc xá, còn muốn tự mình nấu cơm trắng sao?” Giang Phong không thể hiểu được mạch não của Vương Hạo.
“Cậu không hiểu rồi, cơm trắng thêm gia vị cay là món ăn giải nhiệt mùa hè rất tốt.” Vương Hạo thở dài một hơi: “Cậu gọi điện cho tôi để làm cái gì? Cậu muốn khoe khoang bản thân ở nhà có thể ăn uống ngon lành sao?”
"Nói chuyện nghiêm túc đi. Cậu có biết khu phố ẩm thực ở cửa sau trường học có một nhà hàng mới đang sửa sang không?"
"Tôi biết, cậu nắm bắt tin tức nhanh thật đấy! Đó là một nhà hàng rất lớn, có hai tầng nhưng chưa có biển hiệu. Mỗi ngày khi tôi đi ngang qua thì đều thấy có mấy người đàn ông cao lớn cường tráng đang giám sát ở đó. Ông chủ của cửa hàng đó nhất định là rất giàu có!" Vương Hạo cảm thán nói: "Cậu cảm thấy nhà hàng bọn họ sẽ buôn bán cái gì? Công ty bảo vệ sao lại mở ở cửa sau của trường học của chúng ta nhỉ! "
"... Đó là nhà hàng mới của nhà tôi ..."
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc, Giang Phong lặng lẽ cầm điện thoại ra xa tai, quả nhiên, tiếng hét chấn động của Vương Hạo lập tức vang lên.
"Chết tiệt, anh Phong, anh đúng là anh của em, là một người giàu có giấu mặt không để lộ ra bên ngoài!"
"Cút đi! Bây giờ tôi chính là một người nghèo khổ. Bố của tôi đã vay mượn một số tiền lớn để mở nhà hàng ở đó. Hiện tại, gia đình tôi đang nợ nần chồng chất." Giang Phong cười nói: "Cậu cần phải tuyên truyền cho tôi thật tốt ở trên WeChat, nếu không thì có lẽ cậu sẽ có thể nhìn thấy bóng dáng tôi đi ăn xin ở đầu cầu đấy."
Trứng muối được thái nhỏ, ướp thịt nạc, sau một lúc bận rộn, Giang Phong bước ra khỏi phòng bếp và lặng lẽ chờ cháo chín.
Lấy điện thoại di động ra, lúc này Giang Phong mới phát hiện Vương Hạo đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn.
Chuột: Anh Phong, nồi cơm điện bấm nút nào để nấu cơm?!
Chuột: Anh Phong, nên cho bao nhiêu nước và bao nhiêu gạo vào để nấu cơm?!
Chuột: Anh Phong, máy biến áp cần phải được điều chỉnh ở mức mấy ?!
Chuột: Anh Phong, mau cứu đứa em bé bỏng này đi!!!
Giang Phong: ...
Chỉ có cậu là một đứa trẻ, còn những người trên một trăm năm mươi cân trong nhà họ Giang chúng tôi thì không được coi là trẻ em.
Từ xa hướng dẫn Vương Hạo cách sử dụng nồi cơm điện như thế nào để nấu cơm, sau đó Giang Phong lướt qua một vòng bạn bè một lần nữa và nhận được tin nhắn trả lời của Vương Hạo.
Chuột: Anh Phong, quá muộn rồi ...
Chuột: Anh Phong, em cầu xin anh nhanh chóng trở lại đi! Em nhớ cơm sườn heo của anh!
Giang Phong: ...
Guna :)
Để đáp lại nỗi nhớ nhung của người bạn cùng phòng, Giang Phong đã mở nắp nồi ra, chụp một bức ảnh cháo còn nóng hôi hổi và vẫn chưa hoàn toàn chín hẳn rồi bấm gửi đi.
Anh đặt điện thoại di động xuống và bắt đầu khuấy cháo trong nồi.
Sau khi khuấy được khoảng mười phút, Giang Phong liếc nhìn đồng hồ ở trong phòng khách, bốn giờ bốn mươi phút, còn chưa tới giờ ăn tối. Anh tắt bếp, đậy nắp nồi lại để cho cháo được giữ ấm ở trong nồi.
Mở điện thoại di động lên, đúng như dự đoán, anh lại nhận được hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết của Vương Hạo.
Suy nghĩ một chút về nhiệm vụ chính, Giang Phong quyết định gọi điện cho Vương Hạo để hỏi xem tình hình thế nào và nhân tiện nhờ cậu ta giúp đỡ quảng bá nhà hàng mới sắp khai trương của nhà mình.
Mặc dù Vương Hạo không được như ý trong vấn đề tình cảm, và còn thu hoạch một cơ thể giảm mãi mà không hết thịt mỡ, nhưng lại có sự nghiệp rất thành công. Anh ta mở một quán ăn vặt nhỏ trong ký túc xá, còn phát triển lên như diều gặp gió, hầu hết các học sinh ký túc xá nam đều kết bạn với anh ta trên WeChat.
“Alo.” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, tiếng gào khóc thảm thiết và ồn ào của Vương Hạo vang lên từ đầu dây bên kia.
“Anh Phong, anh thật là không tốt bụng một chút nào. Anh lén lút nấu một nồi cháo nhỏ ở nhà mà không quan tâm đến sống chết của anh em.” Vương Hạo trực tiếp định cho Giang Phong một cái tội danh lớn.
"... Cậu không biết đi đến căn tin ăn sao?"
"Trong căn tin vào kỳ nghỉ hè chỉ lặp đi lặp lại vài món ăn như vậy. Mấy thứ đó còn khó ăn hơn cả thức ăn cho heo nữa kìa, đã vậy còn không có điều hòa. Khu phố ẩm thực ở cửa sau gần như đều đóng cửa hết. Đúng là không muốn để lại đường sống cho những học sinh ở lại trường học vào kỳ nghỉ hè như chúng tôi mà.” Vương Hạo nói.
Mùa hè năm nay, nhiệt độ ở thành phố A không giảm xuống dưới ba mươi bảy độ, nên cũng làm gì có nhà buôn bán nhỏ nào có thể vì một nhóm sinh viên mà mở cửa hàng.
“Vậy nên cậu đang ở ký túc xá, còn muốn tự mình nấu cơm trắng sao?” Giang Phong không thể hiểu được mạch não của Vương Hạo.
“Cậu không hiểu rồi, cơm trắng thêm gia vị cay là món ăn giải nhiệt mùa hè rất tốt.” Vương Hạo thở dài một hơi: “Cậu gọi điện cho tôi để làm cái gì? Cậu muốn khoe khoang bản thân ở nhà có thể ăn uống ngon lành sao?”
"Nói chuyện nghiêm túc đi. Cậu có biết khu phố ẩm thực ở cửa sau trường học có một nhà hàng mới đang sửa sang không?"
"Tôi biết, cậu nắm bắt tin tức nhanh thật đấy! Đó là một nhà hàng rất lớn, có hai tầng nhưng chưa có biển hiệu. Mỗi ngày khi tôi đi ngang qua thì đều thấy có mấy người đàn ông cao lớn cường tráng đang giám sát ở đó. Ông chủ của cửa hàng đó nhất định là rất giàu có!" Vương Hạo cảm thán nói: "Cậu cảm thấy nhà hàng bọn họ sẽ buôn bán cái gì? Công ty bảo vệ sao lại mở ở cửa sau của trường học của chúng ta nhỉ! "
"... Đó là nhà hàng mới của nhà tôi ..."
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc, Giang Phong lặng lẽ cầm điện thoại ra xa tai, quả nhiên, tiếng hét chấn động của Vương Hạo lập tức vang lên.
"Chết tiệt, anh Phong, anh đúng là anh của em, là một người giàu có giấu mặt không để lộ ra bên ngoài!"
"Cút đi! Bây giờ tôi chính là một người nghèo khổ. Bố của tôi đã vay mượn một số tiền lớn để mở nhà hàng ở đó. Hiện tại, gia đình tôi đang nợ nần chồng chất." Giang Phong cười nói: "Cậu cần phải tuyên truyền cho tôi thật tốt ở trên WeChat, nếu không thì có lẽ cậu sẽ có thể nhìn thấy bóng dáng tôi đi ăn xin ở đầu cầu đấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook