Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
-
Chương 12: Kỹ Năng Mới
Mặc dù Trần Đốc Tụ khá keo kiệt trong phương diện điểm kinh nghiệm, nhưng Giang Phong vẫn làm cho ông ta hai món ăn.
Người từng được chứng kiến trù nghệ của ông cụ hiển nhiên sẽ không thể cảm nhận được đồ ăn của Giang Phong ngon như thế nào.
Trong toàn bộ quá trình xào rau, giữa những âm thanh nhắc nhở tuyệt vời của hệ thống như “Đinh, đạt được 10 điểm kinh nghiệm.” thì lại ngẫu nhiên pha thêm đôi lời “Đinh, đạt được 1 điểm kinh nghiệm.”
Những người đã từng chứng kiến trù nghệ của ông cụ đều sẽ phản ứng thường thường với món ăn của anh, chỉ có Trần Tú Tú từng ăn đồ ăn mà đồng chí Giang Kiến Khang làm thì mới miễn cưỡng tán thành với đồ ăn mà anh nấu, còn mấy tên súc sinh ở kí túc xá mỗi lần anh dùng cái nồi cơm điện nhỏ làm cơm sườn đều vui mừng như tìm được một cô bạn gái.
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Giang Phong cảm thấy sau này làm đồ ăn cho những người không hiểu gì cũng tương đối tốt.
Dù sao thì điểm kinh nghiệm cũng nhiều.
Mấy ngày sau đó, Giang Phong đem hết tất cả các loại cháo thông thường có thể tìm thấy trên mạng nấu mỗi thứ một lần.
Có lúc cháo quá nhiều, toàn bộ đều đem làm bữa tối cho đồng chí Giang Kiến Khang, ăn nhiều đến nỗi mà đồng chí Giang Kiến Khang xanh xao hết mặt mày.
Nhưng được cái hiệu quả rõ rệt, ăn được mấy ngày ba bữa, sắc mặt của Trần Tú Tú không còn vàng vọt như nến vàng giống như lúc trước nữa, khôi phục được vài phần huyết sắc.
Nấu xong một phần cháo tương đối đơn giản, Giang Phong bắt đầu khiêu chiến các loại cháo độ khó tăng như cháo tôm tươi.
Loại cháo này không cần dùng mạng tra công thức, bởi vì đồng chí Giang Kiến Khang biết làm.
Sau khi trải qua một quá trình dài chỉ dạy hết lòng hết dạ của đồng chí Giang Kiến Khang, cháo trong nồi đã đạt được hình thức đơn giản.
“Đinh, đạt được thành tựu: Không ngại học hỏi kẻ dưới.”
Lại đạt được thành tựu nữa rồi?
Ấn mở bảng thuộc tính, nhìn thấy một đống thành tựu.
Thành tựu: Tò mò chăm học hỏi. (Không có thuộc tính nào tăng thêm)
Thành tựu: Không ngại học hỏi kẻ dưới. (Không có thuộc tính nào tăng thêm)
Giang Phong: ….
Mấy ngày nay, dựa vào sự đón nhận của Trần Tú Tú, Giang Phong đã nâng cấp bậc lên được hạng 3, nhưng mà vẫn như cũ không giải khoá được đồ vật gì mới, bảng thuộc tính cũng không phát sinh ra biến hoá gì cả. Giang Phong thậm chí còn hoài nghi, đợi đến khi anh hoàn thành được nhiệm vụ nhánh này, giải thưởng của nhiệm vụ nhánh sẽ biến thành không có gì cả.
Dựa vào trình độ keo kiệt cả trò chơi bây giờ, loại chuyện vô liêm sỉ như thế này nó chắc chắn có thể làm được.
Đợi cháo tôm tươi nấu xong, Giang Phong nếm thử một miếng trước, hương vị cũng được, nhưng cũng chỉ là khá được.
【Một nồi cháo tôm tươi tỉ lệ không đúng】
Những ngày này ngoại trừ khẩu vị có vấn đề, thì hiện thị của những loại cháo khác đều là dùng không đúng tỉ lệ.
Thế như nào mới là tỉ lệ đúng đây?
Làm một người nhà họ Giang có lí tưởng có theo đuổi, Giang Phong trăm mối vẫn chưa có cách lí giải.
“Đinh, đạt được kĩ năng: Nấu cháo (Sơ cấp).”
Kỹ năng?
Giang Phong kinh ngạc, bản thân chỉ là suy tư nho nhỏ chút xíu làm sao có thể tìm ra được tài liệu tỉ lệ đúng đắn, thế mà trò chơi lại hào phóng cho bản thân một kỹ năng như vậy.
Kỹ năng: Giám định (Sơ cấp): Bạn chỉ có thể nhận được một số thông tin cơ bản
Nồi cháo (Sơ cấp): Bạn chỉ có thể nắm giữ được một vài tài liệu tỉ lệ chính xác.
Cái trò chơi này cũng thật thú vị, nghĩ cái gì là đến cái đó, quả thật đúng với câu nói người chơi tự mình khám phá.
Lại nhìn về phía nồi cháo, trong tiềm thức của Giang Phong đã cảm thận được có chút gì đó không đúng.
Tôm bóc vỏ hình như tăng thêm, muối lại thiếu đi một chút, trước khi nấu có lẽ nên cho thêm lượng nước cao bằng nửa đốt ngón tay.
Chỉ là kỹ năng sơ cấp mà đã hữu dụng như vậy rồi à?
Nếu như anh không phải nhận được nấu cháo sơ cấp mà là cao cấp thì….
Chẳng phải là muốn làm cháo phát sáng hay sao!
Thậm chí Giang Phong còn muốn đổ nồi cháo này đi để nấu một nồi mới, nhưng suy nghĩ đến việc thời gian đã không còn kịp nữa nên chỉ đành để vậy. Không dễ dàng gì mới để Trần Tú Tú quen với việc năm giờ rưỡi buổi tối mỗi ngày ăn cháo, không thể từ bỏ được.
Chỉ đành uỷ khuất đồng chí Giang Kiến Khang phải ăn nồi cháo heo, ngày mai sẽ để cho ông ấy nếm thử món cháo tái sinh (Sơ cấp).
Ngày thứ hai, Giang Phong cảm thấy cháo trứng muối thịt nạc bắt đầu sôi trào.
Trứng muối cắt vụn, thịt nạc ướp gia vị ….
Cùng trình tự như vậy nhưng lại làm ra được cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Dường như trong lúc vô tình đã có hai bàn tay lớn đang giúp đỡ anh khống chế số lượng của mỗi loại nguyên liệu nấu ăn, đến cả thời điểm bật bếp cũng thuận buồm xuôi gió hơn trước nhiều.
Giang Phong canh giữ ở trong bếp, một chút cũng không lười biếng.
Nồi cháo còn hơn mười mấy phút nữa, bên ngoài lại có người đang gõ cửa.
Mở cửa ra, là Trần Tú Tú.
“Giang Phong, tôi … ồ, hôm nay cậu nấu cháo thịt nạc trứng muối à?” Trần Tú Tú định nói gì đó nhưng lại thôi.
Vừa nãy cô mới cân trọng lượng cơ thể, mấy ngày gần đây chả giảm được thêm cân nào cả. Vốn dĩ cô ấy định nói với Giang Phong là sau này không cần nấu cháo mang đến cho mình nữa, nhưng vừa đến cửa đã ngửi được mùi hương của cháo thịt nạc trứng muối nên kịp thời thay đổi chủ ý.
Cháo ngày hôm nay … hình như không giống bình thường lắm.
Ngửi đi ngửi lại liền cảm thấy cực kỳ dễ ăn.
“Chú Giang nấu cháo à?” Trần Tú Tú không tin Giang Phong có thể nấu được đến cái trình độ này, từ nhỏ lớn lên cùng nhau trù nghệ của anh như thế nào mà cô ấy còn không hiểu rõ hay sao?
“Tôi nấu đấy.” Trong lòng Giang Phong đắc ý, “Đun thêm mười phút nữa là ăn được rồi, hai bát nhé?”
“Một bát thôi.” Trần Tú Tú giữ vững ranh giới.
“Cậu đến tìm tôi làm gì vậy?” Giang Phong hỏi lại.
“Tôi …. Tôi …. tôi ngửi thấy mùi nên đến, tôi còn tưởng là chú Giang nấu cơ.” Trần Tú Tú tuyệt đối không mở miệng nhắc đến chuyện cô ấy không muốn ăn cháo nữa.
Giang Phong: ?
Ngửi thấy mùi nên đến?
Đúng là phong cách của Trần Tú Tú năm đó rồi.
Rất nhanh, nồi cháo đã hoàn thành.
Một bát cháo thịt nạc trứng muối nóng hôi hổi được đưa ra, mùi thơm lại cực kỳ động lòng người.
【Một bát cháo thịt nạc trứng muối chưa đủ lửa】
Giang Phong: ….
Cứ như bị một chậu nước lạnh dội xuống, dội xuống trái tim của Giang Phong còn đang có chút đắc ý, từ biểu bì đến da thịt rồi đến những mô liên kết đều lạnh thấu xương.
Cái trò chơi này, yêu cầu cao thật đấy.
Trần Tú Tú múc một muôi cháo, cẩn thận thổi thổi một chút, rồi cho vào miệng.”Đinh, đạt được 37 điểm kinh nghiệm.”
Đồng chí Trần Tú Tú đúng là đồng chí tốt!
Giang Phong không khỏi cảm thán mà nói.
Điểm kinh nghiệm tặng hào phóng không nói, ăn cũng chậm rãi, nhỏ nhẹ, một chén cháo thôi mà ăn đến tận hai mươi mấy miếng. Nào có giống đồng chí Giang Kiến Khang, một điểm kinh nghiệm không nói, đã vậy ăn cháo cũng dùng cái tư thế như muốn nuốt chửng sông núi, nửa nồi cháo mà dùng mấy miếng đút đút đút tọng tọng tọng vào mồm là xong rồi.
Điểm kinh nghiệm là cho bằng miệng, loại hành vi như này của đồng chí Giang Kiến Khang không khác gì là cực kì lãng phí và phô trương!
Một bát cháo xuống bụng, Trần Tú Tú cảm thấy dạ dày ấm hơn nhiều.
“Cái đó ….”
“Ngày mai làm cháo thịt gà nấm hương nhé, thấy sao?” Giang Phong hỏi, khoảng thời gian này món được cho cao điểm nhất là cháo thịt gà nấm hương.
“Được.” Trần Tú Tú lại một lần nữa nuốt câu nó:i “Sau này không cần phải phiền cậu nấu cháo cho tôi nữa đâu.” xuống bụng.
Ăn thêm một ngày nữa, chỉ một ngày nữa thôi, từ mai nhất định sẽ không ăn nhiều như này nữa đâu.
Trần Tú Tú hạ quyết tâm.
Giang Phong không chú ý đến sự xoắn xuýt của Trần Tú Tú, sau khi cô ấy về nhà liền vui vẻ mà ấn mở bảng thuộc tính, đưa cấp bậc nâng lên cấp 4.
Cấp bậc: 4 (0/500).
Giá trị kinh nghiệm còn lại: 56.
Vẫn như cũ không có bất kỳ thay đổi gì.
Giang Phong đi vào phòng bếp, đậy nắp nồi lại, giữ ấm cho đồng chí Giang Kiến Khang.
Đáng thương cho đồng chí Giang Kiến Khang mấy ngày liền phải ăn thức ăn cho heo khó ăn như vậy, bây giờ vẫn sẽ cho ông ấy ăn thức ăn cho heo nhưng ngon lành hơn chút.
Ít nhất nguyên liệu nấu ăn đã đạt đúng tỉ lệ rồi đúng không?
Người từng được chứng kiến trù nghệ của ông cụ hiển nhiên sẽ không thể cảm nhận được đồ ăn của Giang Phong ngon như thế nào.
Trong toàn bộ quá trình xào rau, giữa những âm thanh nhắc nhở tuyệt vời của hệ thống như “Đinh, đạt được 10 điểm kinh nghiệm.” thì lại ngẫu nhiên pha thêm đôi lời “Đinh, đạt được 1 điểm kinh nghiệm.”
Những người đã từng chứng kiến trù nghệ của ông cụ đều sẽ phản ứng thường thường với món ăn của anh, chỉ có Trần Tú Tú từng ăn đồ ăn mà đồng chí Giang Kiến Khang làm thì mới miễn cưỡng tán thành với đồ ăn mà anh nấu, còn mấy tên súc sinh ở kí túc xá mỗi lần anh dùng cái nồi cơm điện nhỏ làm cơm sườn đều vui mừng như tìm được một cô bạn gái.
Không có so sánh sẽ không có đau thương.
Giang Phong cảm thấy sau này làm đồ ăn cho những người không hiểu gì cũng tương đối tốt.
Dù sao thì điểm kinh nghiệm cũng nhiều.
Mấy ngày sau đó, Giang Phong đem hết tất cả các loại cháo thông thường có thể tìm thấy trên mạng nấu mỗi thứ một lần.
Có lúc cháo quá nhiều, toàn bộ đều đem làm bữa tối cho đồng chí Giang Kiến Khang, ăn nhiều đến nỗi mà đồng chí Giang Kiến Khang xanh xao hết mặt mày.
Nhưng được cái hiệu quả rõ rệt, ăn được mấy ngày ba bữa, sắc mặt của Trần Tú Tú không còn vàng vọt như nến vàng giống như lúc trước nữa, khôi phục được vài phần huyết sắc.
Nấu xong một phần cháo tương đối đơn giản, Giang Phong bắt đầu khiêu chiến các loại cháo độ khó tăng như cháo tôm tươi.
Loại cháo này không cần dùng mạng tra công thức, bởi vì đồng chí Giang Kiến Khang biết làm.
Sau khi trải qua một quá trình dài chỉ dạy hết lòng hết dạ của đồng chí Giang Kiến Khang, cháo trong nồi đã đạt được hình thức đơn giản.
“Đinh, đạt được thành tựu: Không ngại học hỏi kẻ dưới.”
Lại đạt được thành tựu nữa rồi?
Ấn mở bảng thuộc tính, nhìn thấy một đống thành tựu.
Thành tựu: Tò mò chăm học hỏi. (Không có thuộc tính nào tăng thêm)
Thành tựu: Không ngại học hỏi kẻ dưới. (Không có thuộc tính nào tăng thêm)
Giang Phong: ….
Mấy ngày nay, dựa vào sự đón nhận của Trần Tú Tú, Giang Phong đã nâng cấp bậc lên được hạng 3, nhưng mà vẫn như cũ không giải khoá được đồ vật gì mới, bảng thuộc tính cũng không phát sinh ra biến hoá gì cả. Giang Phong thậm chí còn hoài nghi, đợi đến khi anh hoàn thành được nhiệm vụ nhánh này, giải thưởng của nhiệm vụ nhánh sẽ biến thành không có gì cả.
Dựa vào trình độ keo kiệt cả trò chơi bây giờ, loại chuyện vô liêm sỉ như thế này nó chắc chắn có thể làm được.
Đợi cháo tôm tươi nấu xong, Giang Phong nếm thử một miếng trước, hương vị cũng được, nhưng cũng chỉ là khá được.
【Một nồi cháo tôm tươi tỉ lệ không đúng】
Những ngày này ngoại trừ khẩu vị có vấn đề, thì hiện thị của những loại cháo khác đều là dùng không đúng tỉ lệ.
Thế như nào mới là tỉ lệ đúng đây?
Làm một người nhà họ Giang có lí tưởng có theo đuổi, Giang Phong trăm mối vẫn chưa có cách lí giải.
“Đinh, đạt được kĩ năng: Nấu cháo (Sơ cấp).”
Kỹ năng?
Giang Phong kinh ngạc, bản thân chỉ là suy tư nho nhỏ chút xíu làm sao có thể tìm ra được tài liệu tỉ lệ đúng đắn, thế mà trò chơi lại hào phóng cho bản thân một kỹ năng như vậy.
Kỹ năng: Giám định (Sơ cấp): Bạn chỉ có thể nhận được một số thông tin cơ bản
Nồi cháo (Sơ cấp): Bạn chỉ có thể nắm giữ được một vài tài liệu tỉ lệ chính xác.
Cái trò chơi này cũng thật thú vị, nghĩ cái gì là đến cái đó, quả thật đúng với câu nói người chơi tự mình khám phá.
Lại nhìn về phía nồi cháo, trong tiềm thức của Giang Phong đã cảm thận được có chút gì đó không đúng.
Tôm bóc vỏ hình như tăng thêm, muối lại thiếu đi một chút, trước khi nấu có lẽ nên cho thêm lượng nước cao bằng nửa đốt ngón tay.
Chỉ là kỹ năng sơ cấp mà đã hữu dụng như vậy rồi à?
Nếu như anh không phải nhận được nấu cháo sơ cấp mà là cao cấp thì….
Chẳng phải là muốn làm cháo phát sáng hay sao!
Thậm chí Giang Phong còn muốn đổ nồi cháo này đi để nấu một nồi mới, nhưng suy nghĩ đến việc thời gian đã không còn kịp nữa nên chỉ đành để vậy. Không dễ dàng gì mới để Trần Tú Tú quen với việc năm giờ rưỡi buổi tối mỗi ngày ăn cháo, không thể từ bỏ được.
Chỉ đành uỷ khuất đồng chí Giang Kiến Khang phải ăn nồi cháo heo, ngày mai sẽ để cho ông ấy nếm thử món cháo tái sinh (Sơ cấp).
Ngày thứ hai, Giang Phong cảm thấy cháo trứng muối thịt nạc bắt đầu sôi trào.
Trứng muối cắt vụn, thịt nạc ướp gia vị ….
Cùng trình tự như vậy nhưng lại làm ra được cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Dường như trong lúc vô tình đã có hai bàn tay lớn đang giúp đỡ anh khống chế số lượng của mỗi loại nguyên liệu nấu ăn, đến cả thời điểm bật bếp cũng thuận buồm xuôi gió hơn trước nhiều.
Giang Phong canh giữ ở trong bếp, một chút cũng không lười biếng.
Nồi cháo còn hơn mười mấy phút nữa, bên ngoài lại có người đang gõ cửa.
Mở cửa ra, là Trần Tú Tú.
“Giang Phong, tôi … ồ, hôm nay cậu nấu cháo thịt nạc trứng muối à?” Trần Tú Tú định nói gì đó nhưng lại thôi.
Vừa nãy cô mới cân trọng lượng cơ thể, mấy ngày gần đây chả giảm được thêm cân nào cả. Vốn dĩ cô ấy định nói với Giang Phong là sau này không cần nấu cháo mang đến cho mình nữa, nhưng vừa đến cửa đã ngửi được mùi hương của cháo thịt nạc trứng muối nên kịp thời thay đổi chủ ý.
Cháo ngày hôm nay … hình như không giống bình thường lắm.
Ngửi đi ngửi lại liền cảm thấy cực kỳ dễ ăn.
“Chú Giang nấu cháo à?” Trần Tú Tú không tin Giang Phong có thể nấu được đến cái trình độ này, từ nhỏ lớn lên cùng nhau trù nghệ của anh như thế nào mà cô ấy còn không hiểu rõ hay sao?
“Tôi nấu đấy.” Trong lòng Giang Phong đắc ý, “Đun thêm mười phút nữa là ăn được rồi, hai bát nhé?”
“Một bát thôi.” Trần Tú Tú giữ vững ranh giới.
“Cậu đến tìm tôi làm gì vậy?” Giang Phong hỏi lại.
“Tôi …. Tôi …. tôi ngửi thấy mùi nên đến, tôi còn tưởng là chú Giang nấu cơ.” Trần Tú Tú tuyệt đối không mở miệng nhắc đến chuyện cô ấy không muốn ăn cháo nữa.
Giang Phong: ?
Ngửi thấy mùi nên đến?
Đúng là phong cách của Trần Tú Tú năm đó rồi.
Rất nhanh, nồi cháo đã hoàn thành.
Một bát cháo thịt nạc trứng muối nóng hôi hổi được đưa ra, mùi thơm lại cực kỳ động lòng người.
【Một bát cháo thịt nạc trứng muối chưa đủ lửa】
Giang Phong: ….
Cứ như bị một chậu nước lạnh dội xuống, dội xuống trái tim của Giang Phong còn đang có chút đắc ý, từ biểu bì đến da thịt rồi đến những mô liên kết đều lạnh thấu xương.
Cái trò chơi này, yêu cầu cao thật đấy.
Trần Tú Tú múc một muôi cháo, cẩn thận thổi thổi một chút, rồi cho vào miệng.”Đinh, đạt được 37 điểm kinh nghiệm.”
Đồng chí Trần Tú Tú đúng là đồng chí tốt!
Giang Phong không khỏi cảm thán mà nói.
Điểm kinh nghiệm tặng hào phóng không nói, ăn cũng chậm rãi, nhỏ nhẹ, một chén cháo thôi mà ăn đến tận hai mươi mấy miếng. Nào có giống đồng chí Giang Kiến Khang, một điểm kinh nghiệm không nói, đã vậy ăn cháo cũng dùng cái tư thế như muốn nuốt chửng sông núi, nửa nồi cháo mà dùng mấy miếng đút đút đút tọng tọng tọng vào mồm là xong rồi.
Điểm kinh nghiệm là cho bằng miệng, loại hành vi như này của đồng chí Giang Kiến Khang không khác gì là cực kì lãng phí và phô trương!
Một bát cháo xuống bụng, Trần Tú Tú cảm thấy dạ dày ấm hơn nhiều.
“Cái đó ….”
“Ngày mai làm cháo thịt gà nấm hương nhé, thấy sao?” Giang Phong hỏi, khoảng thời gian này món được cho cao điểm nhất là cháo thịt gà nấm hương.
“Được.” Trần Tú Tú lại một lần nữa nuốt câu nó:i “Sau này không cần phải phiền cậu nấu cháo cho tôi nữa đâu.” xuống bụng.
Ăn thêm một ngày nữa, chỉ một ngày nữa thôi, từ mai nhất định sẽ không ăn nhiều như này nữa đâu.
Trần Tú Tú hạ quyết tâm.
Giang Phong không chú ý đến sự xoắn xuýt của Trần Tú Tú, sau khi cô ấy về nhà liền vui vẻ mà ấn mở bảng thuộc tính, đưa cấp bậc nâng lên cấp 4.
Cấp bậc: 4 (0/500).
Giá trị kinh nghiệm còn lại: 56.
Vẫn như cũ không có bất kỳ thay đổi gì.
Giang Phong đi vào phòng bếp, đậy nắp nồi lại, giữ ấm cho đồng chí Giang Kiến Khang.
Đáng thương cho đồng chí Giang Kiến Khang mấy ngày liền phải ăn thức ăn cho heo khó ăn như vậy, bây giờ vẫn sẽ cho ông ấy ăn thức ăn cho heo nhưng ngon lành hơn chút.
Ít nhất nguyên liệu nấu ăn đã đạt đúng tỉ lệ rồi đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook