Tôi Đã Trở Thành Đệ Tử Nhỏ Nhất Của Võ Thần
-
Chapter 21
Chương 21
Đó là một ký hiệu kỳ lạ.
Nó trông như một hình tam giác ngược bao quanh bởi một vòng tròn với nhiều biểu tượng khác nhau.
Rất khó để giải thích chi tiết hơn về nó.
Ký hiệu này được đặt ở khá gần con Bích Ngọc Xà. Chính xác hơn, dấu hiệu này gần lối vào của hang động mà chúng tôi đã vào.
“...Đây là cái gì vậy?”
“Đây là một tòa tháp ngược. Chúng là những tòa nhà cổ ẩn giấu ở nhiều nơi trên thế giới.”
Rõ ràng nó là một tòa tháp, không phải là một hình tam giác. Nhưng điều đó có nghĩa là gì chứ?
“Nơi thờ cúng của một vị thần bị lãng quên. Cậu hiểu ý ta là gì mà.”
“À.”
Tôi hiểu ý của ông ta khi nói về “vị thần bị lãng quên.”
Một số vị thần trên thế giới này được biết đến rộng rãi.
Có 72 vị thần được Đế quốc tôn thờ.
13 thần rồng là bảo hộ của mọi loại quái vật và thú dữ.
Cuối cùng là, có 9 vị thần linh và 5 vị vua.
Một số vị bao gồm cả các vị thần tai họa được Giáo hội Bóng Tối tôn thờ, nhưng khi hầu hết mọi người khi nói về các vị thần, họ đang đề cập đến 99 vị thần được nêu trên.
Ngược lại, các vị thần bị lãng quên là những vị thần đã mất đi thần tính do không còn ai nhớ đến họ.
Tất nhiên, các vị thần bị lãng quên chỉ mất đi địa vị của mình; họ vẫn sở hữu sức mạnh thần thánh.
Đó là lý do tại sao nơi thờ của những vị thần bị lãng quên này lại quan trọng đến vậy.
Nếu một ai có thể đưa ra một lễ vật phù hợp và được vị thần bị lãng quên chấp nhận, họ có thể trở thành tín đồ đầu tiên của vị thần đó.
Các vị thần bị lãng quên không bao giờ quên đi những hành động tử tế.
Trên thực tế, họ sẽ đáp ứng mọi mong muốn của tín đồ đầu tiên đã kéo họ ra khỏi vực thẳm của sự lãng quên.
Nói một cách đơn giản, một vị thần bị lãng quên sẽ hành động khác nhau tùy thuộc vào tính cách của tín đồ đầu tiên của họ.
“Nếu giáo phái có thể đạt được thần tính của vị thần này…” Tôi nói.
“Vậy thì có lẽ chúng sẽ có thể thêm một Quỷ Vương khác vào hàng ngũ của mình. Trong trường hợp xấu nhất, ít nhất là vậy.”
Bây giờ tất cả đã có ý nghĩa của nó rồi.
Những sát thủ không thích vào hang động vì họ sợ xúc phạm vị thần đó bằng cách chiến đấu hoặc vô tình làm hỏng nơi thờ.
So với rủi ro đó, việc chinh phục một con Ngọc Thú là không đáng.
“Vậy thì việc chinh phục con Ngọc Thú này không còn là ưu tiên hàng đầu của những kẻ này nữa,” tôi nói.
“Đúng vậy. Đó là lý do tại sao chúng chỉ chờ đợi thôi. Chúng đang chờ con Bích Ngọc Xà thức dậy khỏi trạng thái ngủ đông và rời khỏi hang động.”
“Chúng ta không ngăn chúng lại sao?”
Calzark lắc đầu.
“Bằng cách nào chứ? Chúng ta không biết lực lượng của chúng ở dãy núi này mạnh đến mức nào. Một Đại Tu sĩ đã là một vấn đề, nhưng xét đến mục tiêu của chúng, sẽ không hiếm lạ gì nếu chúng có thêm vài tên với sức mạnh tương đồng. Việc bảo vệ bàn thờ của vị thần bị lãng quên là một trong những ưu tiên cao nhất của tổ chức chúng.”
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
“...Chỉ có hai lối vào hang động này. Vì một lối bị chặn bởi con Ngọc Thú, nên chỉ còn một lối thôi. Những kẻ này sẽ đóng quân ở đó chừng nào cậu còn ở đây,” Calzark vừa nói vừa vuốt râu. “Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải giết con Ngọc Thú.”
“Và sử dụng lối đó để ra khỏi hang động,” tôi thêm vào.
“Đúng vậy. Sau đó, rời khỏi dãy núi, chúng ta sẽ báo tin này cho Gia tộc Bednicker. Từ đó, chúng ta sẽ lập một quân đoàn diệt trừ để loại bỏ những kẻ này. Đây là cách hành động tốt nhất rồi.”
Calzark quay lại nhìn cả Arzan và tôi.
“Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của ta mà thôi. Nếu các cậu nghĩ ra kế hoạch khả thi hơn, ta sẽ nghe theo.”
Mặc dù mất một lúc lâu để suy nghĩ, nhưng tôi đã biết câu trả lời rồi.
Xét đến tất cả các yếu tố và khả năng, quyết định của Calzark là ổn thỏa nhất.
Tất nhiên, điều này chỉ là vì nó so với các lựa chọn khác mà chúng tôi có tốt hơn. Kế hoạch của Calzark không phải là hoàn hảo.
Nói chung, chiến đấu với một con Ngọc Thú là vô cùng khó khăn.
“Ta đoán cả hai đều đồng ý với kế hoạch của ta phải không? Sau này đừng nói khác đi đấy.”
“Ba người chúng ta có đủ để giết con Ngọc Thú không nhỉ?”
“Tất nhiên. Ta đã định giết nó một mình rồi. Bây giờ chúng ta có thêm hai người nữa, không có lý do gì không thể,” Calzark nói một cách thản nhiên. “Còn việc kiểm tra sức mạnh của các cậu... thì chúng ta sẽ làm sau. Hôm nay thì nghỉ ngơi đi. Các người trông tệ lắm rồi—chắc chắn là rất mệt mỏi.”
“Được thôi.”
Cả Arzan và tôi đều hoàn toàn kiệt sức sau những trận đấu liên tiếp.
Tôi tìm được một chỗ đàng hoàng và trải chăn ra rồi thả mình xuống. Mặt đất vẫn còn khá cứng, nhưng tôi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
***
Khi mở mắt ra, toàn thân tôi đau nhức như thể vừa bị đánh đập khắp nơi. Hự...
Đây là hậu quả của việc chỉ nằm ngủ trên sàn cứng. Thật nhẹ nhõm khi tôi đã tỉnh dậy được.
Khi tôi bắt đầu ngồi dậy, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện.
Calzark và Arzan đang nói chuyện về điều gì đó.
“...Vậy hiện tại ai biết về nhóc?” Calzark hỏi.
“Tộc trưởng, Hội đồng Trưởng lão, và phu nhân.”
“Ta hiểu rồi. Làm tốt lắm. Chắc hẳn điều đó đã rất khó khăn với nhóc.”
Tôi theo bản năng giả vờ như đang ngủ.
“Còn cậu ấy thì sao?”
“Cậu ấy chưa nói gì cả, nhưng có vẻ như đã nhận ra điều gì đó.”
“Cậu ta trông rất nhanh trí. Cũng rất tự tin nữa. Thật thú vị. Tại sao ta chưa từng nghe Dellark nói về cậu ấy?”
Có vẻ như phần quan trọng của cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng tôi không cảm thấy hối tiếc vì đã bỏ lỡ nó.
Thực ra, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi nếu nghe lén được điều gì quan trọng bởi vì tôi đã hứa với Arzan về việc giữ bí mật.
***
Tôi cố tình cử động một chút rồi ngồi dậy.
“Thiếu gia, cậu đã tỉnh rồi à?”
“...Ừ. Chào buổi sáng. Mặc dù ta không biết có phải là buổi sáng hay không.”
Rút đồng hồ ra, tôi thấy đã là 9 giờ sáng.
Tôi nhìn về phía Calzark.
“Ông không ngủ chút nào sao?”
“Người già mà, ta bắt đầu ngủ ít hơn. Ngoài ra, cảm ơn vì món thịt khô. Nó rất ngon đấy.”
“Thịt khô ư?”
Calzark hất cằm về phía một túi thịt khô trống rỗng đang lăn lóc.
Rõ ràng, ông ta đã lấy thịt khô ra khỏi túi của tôi và ăn nó.
“Đã lâu rồi ta mới ăn được thịt. Ta thích vị mặn đó.”
“...À, tốt thôi, ông thích là tốt rồi.”
Một túi thịt khô là cái giá rẻ nhất để trả ơn cứu mạng.
“Hãy bắt đầu nói về những điều có ích đi nào. Chúng ta nên làm sao để tiêu diệt con rắn đó?”
“Chắc ông biết nhiều về nó vì đã chiến đấu với nó nhiều lần rồi.”
Khi tôi nói vậy, mắt Calzark nheo lại và ông ấy nhìn tôi như không hài lòng với điều gì đó.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Ta không thích cách cậu cứ gọi ‘ông, ông’ khi nói về ta.”
“Vậy tôi nên gọi ông là gì?”
“Gọi ta là ‘sư phụ’ đi.”
“Tôi thậm chí không phải là đệ tử của ông, nên điều đó hơi...”
“Vậy thì gọi nhau là ‘huynh đệ’.”
“Tôi sẽ gọi ông là ‘tiền bối’.”
“Tại sao lại ‘tiền bối’?”
“Ông là tiền bối của tôi trên con đường võ đạo.”
“Hừm... được thôi, nếu cậu muốn gọi vậy thì gọi đi.”
Calzark có vẻ không thích lắm, nhưng ông ta chỉ vuốt râu và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Dù sao đi nữa, chúng ta cần chuẩn bị rất nhiều thứ để giết con Ngọc Thú đó. Mặc dù không muốn lắm, nhưng ta sẽ dạy các người từ hôm nay.”
“Dạy ư? Không phải quá thong thả sao? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Cậu không cần lo về điều đó. Cậu nghĩ ta là ai? Ta là Đại Kiện tướng nổi tiếng của Gia tộc Bednicker đấy. Các người sẽ nắm vững những điều cơ bản trong vòng một hoặc hai tháng.”
Một hoặc hai tháng ư?
“Tiền bối. Tôi có thể hỏi ông tưởng tượng khoảng thời gian săn bắt Ngọc Thú là bao lâu không?”
“Để ta xem... Ta cần biết sức mạnh của hai người trước khi có thể đưa ra ước tính chính xác, nhưng sẽ mất ít nhất là ba tháng.”
Tôi cảm thấy như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Tôi biết mọi thứ đang diễn ra quá thuận lợi.
“Ba tháng ư?”
“Ừ.”
“Thế thì quá lâu đi.”
“Quá lâu? Vậy cậu nghĩ sao?”
Tôi nghĩ về những gì mình sẽ làm sau khi tiêu diệt Ngọc Thú và trở về nhà chính.
“Cùng lắm là khoảng ba ngày?”
Calzark cười. “Gì cơ? Hahaha…”
Tôi không cười với ông ấy. Trong tình huống như thế này, giữ nét mặt không biểu cảm là cách duy nhất để truyền đạt sự nghiêm túc của tôi.
Khi tôi giữ im lặng mà không biểu lộ cảm xúc gì khác, tiếng cười của Calzark bắt đầu tắt dần.
Chúng tôi nhanh chóng rơi vào im lặng hoàn toàn. Tôi cảm thấy sự im lặng khiến không khí trở nên lạnh lẽo.
Cuối cùng ông ta lên tiếng, giọng nói của ông ấy nghe như tiếng gầm của một con thú.
“Thằng nhóc kia. Cậu đang đánh giá thấp Ngọc Thú đấy. Cậu có nghĩ Ngọc Thú là mục tiêu dễ dàng chỉ vì Dellark đã giết ba con trong số chúng không? Cậu có nghĩ ta là kẻ ngu ngốc vì đã đuổi theo con rắn này suốt nhiều năm chỉ để cố giết nó ư?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Cậu... haah.”
Calzark tự vỗ trán mình trước khi nói tiếp, nhưng lần này ít hăng hái hơn.
“...Sau Dellark, vô số người đã đến những ngọn núi này để giành lấy danh tiếng và vinh quang của riêng họ, nhưng không một ai trong số họ thành công trong việc giết một con Ngọc Thú. Và số người sống sót trở về ư?” Calzark giơ một ngón cái lên. “Cứ khoảng mười người thì có một người chăng? Điều buồn cười là chỉ một nửa trong số họ có thể nhìn thấy một con Ngọc Thú. Nửa còn lại chạy trốn mà không thể nhìn thấy nổi cái bóng của Ngọc Thú nữa kìa.”
“...”
“Nhiệt huyết khi còn trẻ là chuyện rất tốt, nhưng cậu cần biết mình đang đối mặt với điều gì nếu muốn sống lâu hơn. Ta sẽ quên đi việc cậu đã nói...”
Khi Calzark cố kết thúc chủ đề, tôi cắt ngang. Tôi cảm thấy cần phải nói rõ về điều này trước khi chúng tôi tiếp tục.
“Tôi biết mình đang đối mặt với điều gì. Mặc dù không nhiều như ông, tôi vẫn biết khả năng của Ngọc Thú.”
“Cậu chỉ mới nhìn thấy nó ngủ từ xa. Sự tự tin nào khiến cậu lắm lời như vậy?”
Tôi không thể nói gì nhiều về điều đó.
Tôi thở dài.
“Không phải tôi đã nói về hoàn cảnh của mình rồi sao? Tôi cần trở về nhà chính trước cuối năm nay. Tôi phải làm thế. Đây không phải là vấn đề về khả năng. Đây là mệnh lệnh từ trưởng tộc.”
“...”
“Tôi nghe nói ông từng thân thiết với trưởng tộc trước khi trở thành Đại Kiện tướng, nên ông chắc hẳn nên biết rõ hơn tôi về việc một đứa trẻ không tuân theo mệnh lệnh sẽ bị đối xử ra sao trong Gia tộc Bednicker.”
Calzark im lặng, và ánh mắt ông ấy thay đổi. Tôi cảm thấy một sự đồng cảm và thương hại từ ánh nhìn của ông ta.
“Chỉ vì cậu là con trai của Dellark không có nghĩa là cậu chỉ có thể sống trong Gia tộc Bednicker. Cuộc sống của cậu sẽ không kết thúc chỉ vì cậu không đáp ứng được kỳ vọng của Dellark. Cậu vẫn còn trẻ mà.”
Tôi chớp mắt đầy ngạc nhiên.
Tôi không ngờ rằng có người nghĩ như thế này lại tồn tại trong gia tộc đầy khó chịu và bảo thủ.
Đồng thời, tôi có một suy nghĩ khác. Nếu tôi gặp Calzark dù chỉ một lần trong kiếp trước và nghe lời khuyên như vậy từ ông ấy... Tôi có thể đã sống một cuộc sống tốt hơn.
“Tôi biết điều đó,” tôi cười đáp, “nhưng tôi không bị ràng buộc bởi cái tên Bednicker. Hiện tại, cái tên ấy không ràng buộc được tôi, mà chỉ là công cụ để tôi sử dụng mà thôi.”
“Một công cụ ư?”
“Cái tên Bednicker rất hữu dụng. Một người nên sử dụng những thứ hữu ích chứ.”
Calzark nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt ông ấy đang dò xét xem liệu tôi có đang nói dối hay không.
Tôi không tránh ánh mắt của ông ấy mà tôi nhìn thẳng lại.
“...Cậu không nói dối. Được thôi, vậy cậu chỉ có thể tự chứng minh bản thân.”
Có lẽ ông ấy sẽ đấu với tôi chăng?
Nghĩ lại về Kayan, tôi có thể thật lòng nói rằng tôi đã chán ngán việc này lắm rồi.
Nhưng Calzark chỉ đi ngang qua tôi.
Ông ấy nhặt một thứ gì đó trên bàn đá và đưa nó cho tôi.
“Cậu có biết đây là gì không?”
Nó trông giống như một chiếc gương. Nó to bằng lòng bàn tay tôi và tỏa ra ánh sáng xanh huyền bí.
Trông cái này quen quen nhỉ?
“Cầm lấy đi.”
Calzark ném nó cho tôi.
Bắt được.
Trọng lượng khá nặng tay.
Cảm giác của nó chắc chắn nhưng trơn trượt.
Lúc đó, tôi biết mình đang cầm thứ gì.
“Đây có phải là vảy của Bích Ngọc Xà không?”
“Ừ. Ta đã nhặt vài cái khi đấu với nó cách đây khá lâu.”
Calzark dựa vào tường khi ông ta nói.
“Không quan trọng cậu dùng phương pháp gì. Hãy làm hỏng cái vảy đó đi.”
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải đọc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook