Chương 18

Chúng đã theo dõi chúng tôi bằng cách nào chứ?

Arzan và tôi đảm bảo không để lại bất kỳ dấu vết nào trên đường đi khi chúng tôi di chuyển.

Tôi chắc chắn rằng chúng sẽ không thể theo kịp chúng tôi nhanh chóng ngay cả khi mặt trời mọc. Đó là lý do tại sao chúng tôi vào hang và tôi để Arzan ngủ.

Nhưng chúng đã bắt kịp chúng tôi quá nhanh, như thể chúng đã biết chúng tôi ở đâu.

…Không, bây giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện đó.

Đây là tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra, nhưng một điều may mắn là bọn sát thủ không biết cụ thể chúng tôi đang ở đâu.

Chúng tôi có nên tạm thời chờ đợi không nhỉ?

Tôi nguyện bọn sát thủ sẽ không chú ý đến chúng tôi và chỉ đi ngang qua thôi, nhưng vì lý do nào đó, tôi nghi ngờ mọi chuyện sẽ không kết thúc gọn gàng như vậy.

Nếu có một điều tôi học được trong cuộc đời ngắn ngủi của mình thì đó là cảm giác bất an không phải là không có lý do.

Đột nhiên, một trong những tên sát thủ đang khảo sát khu vực quay đầu lại và ném con dao găm về phía tôi.

Cuộc tấn công bất ngờ, nhưng tôi bình tĩnh đáp trả bằng cách dùng Nhẫn Kiếm làm chệch hướng nó.

Keng!

Khi âm thanh kim loại va chạm vang lên, tôi cũng nghe thấy một số tiếng động từ phía sau tên sát thủ đã tấn công tôi.

Tôi không thể nhìn thấy chúng, nhưng có vẻ như Arzan cũng đang tham gia chiến đấu.

Tình cảnh của Arzan có thể còn tệ hơn tôi, nhưng thật không may, tôi không có thời gian để lo lắng cho cô ấy lúc này.

Khoảnh khắc tôi chuẩn bị tấn công tên sát thủ trước mặt, tôi cảm thấy một cảm giác ớn lạnh từ bên hông.

Tôi rút lại bàn tay đang dang dở của mình và lùi lại.

Chậc!

Hai tên sát thủ xuất hiện, áo choàng tung bay khi chúng rút ra những lưỡi kiếm cong kỳ lạ.

Tôi tặc lưỡi.

 

Ở trình độ hiện tại của tôi, sẽ rất bất lợi nếu tôi phải đối mặt với một đối thủ trong một cuộc đấu kiếm trực tiếp.

Cuối cùng, phương pháp duy nhất là tránh các đòn tấn công của chúng, nhưng kiếm thuật của chúng, được bao phủ bởi sát ý, không có chút sơ hở nào cả.

Chúng cũng rất thành thạo trong việc phối hợp chiến đấu, tôi có thể nhận biết chỉ bằng cách nhìn vào đội hình của chúng. Chỉ có ba người trong số chúng tấn công trực diện vào tôi. Những tên còn lại đang hỗ trợ chúng từ phía sau.

Chúng hiểu rằng nếu có nhiều hơn ba tên trong số chúng cận chiến cùng một lúc, chúng sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân nhau vì địa hình ở đây.

Khi tôi kết luận rằng việc kéo dài cuộc chiến này sẽ không mang lại lợi ích gì cho mình, tôi dậm chân xuống đất để tạo khoảng cách.

Bởi vì tôi đã sử dụng nội lực nên khoảng cách giữa tôi và kẻ thù ngay lập tức được kéo dài ra.

Tất nhiên, ba sát thủ ngay lập tức lao tới để thu hẹp khoảng cách, nhưng trước khi chúng kịp làm vậy, tôi đã ném thanh kiếm của mình đi và nói: “Làm tốt lắm”.

Một trong những tên sát thủ chế giễu. Rõ ràng là hắn ta đã hiểu lầm ý của tôi.

Tôi đang nói lời tạm biệt với thứ vũ khí mà tôi đã trở nên khá quen thuộc.

Răng rắc!

Một vết nứt xuất hiện trên lưỡi kiếm, và sau đó nó phát nổ.

Ngọn lửa nhấn chìm những mảnh kim loại vỡ từ thanh kiếm vỡ khi rơi xuống đối thủ.

Tôi đã truyền nội lực vào thanh kiếm. Hỏa khí đó tiếp tục nóng hơn, cuối cùng làm gãy lưỡi kiếm.

Tôi không thể kiểm soát hoàn toàn góc độ tấn công nên một số mảnh vỡ cũng bay về phía tôi.

Tôi vung chiếc áo choàng đang mặc quanh người để chặn những mảnh vỡ. Sau đó, khi nhìn lại chiếc áo choàng, tôi thấy phần đuôi áo đã bốc cháy.

Mình có thể sử dụng cái này không nhỉ?

Tôi chưa thể xác nhận điều đó khi tôi đang thu hẹp khoảng cách giữa mình và các sát thủ.

Các sát thủ, lúc này người đầy máu và mảnh kim loại vỡ, vung kiếm để phản công thay vì quằn quại trong đau đớn.

 

Tôi nghe nói rằng trong số những kẻ cuồng giáo, những kẻ theo Hadenaihar là kiên cường nhất, và tôi bắt đầu nghĩ điều đó có thể đúng.

Vút!

Tôi vung chiếc áo choàng của mình như thể đang chờ đợi chúng.

Ngọn lửa ở rìa áo choàng của tôi bắt đầu bùng lên, trở thành một con hỏa quỷ nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Tất nhiên, nó chỉ trông dữ dội. Ngọn lửa ở mức độ này sẽ khó có thể đốt cháy được ngay cả một sợi vải.

Tuy nhiên, nó cũng đủ để chặn tầm nhìn của những tên sát thủ đang hỗ trợ chúng từ phía sau.

Tương tự với những tên sát thủ ở gần tôi.

Ngọn lửa bao quanh chúng cắt đứt tầm nhìn của chúng chỉ trong giây lát, và trong tích tắc đó, tôi dùng nắm đấm giáng thẳng vào kẻ đứng ở giữa.

Hắn ta muộn màng nhận ra đòn tấn công của tôi và cố gắng khoanh tay để chặn nó...

Răng rắc.

Bất chấp sự cảnh giác của hắn ta, nắm đấm của tôi không chỉ đấm xuyên qua cánh tay hắn mà thậm chí còn bóp nát mũi hắn ta. Khi chiếc mũ trùm đầu của hắn ta hất ra sau, tôi có thể nhìn thấy kết mạc trong mắt hắn.

Mình đã hạ gục một trong số chúng.

Tôi chuyển sự chú ý của mình ra khỏi tên đang bất tỉnh và nâng cao cảnh giác trước hai tên sát thủ ở bên cạnh.

Chúng vung những lưỡi kiếm cong vào tôi cùng lúc như thể cuộc tấn công đã được lên kế hoạch phối hợp nhịp nhàng. Tuy nhiên, có lẽ vì chúng bị áp lực bởi sức nóng xung quanh nên đòn tấn công có cảm giác kém chính xác hơn đòn trước đó.

Tôi chắc chắn có thể sử dụng những thứ này. Tôi cúi người né những lưỡi dao rồi đá vào ống chân của tên sát thủ về bên phải.

Rắc. Xương bị gãy hoàn toàn và chân bị bẻ cong một cách không thể tưởng tượng được.

Khi tên sát thủ đó khuỵu xuống, thanh kiếm hắn ta đang vung đã thay đổi quỹ đạo để tấn công đồng bọn của hắn ở phía đối diện.

Tên sát thủ bên trái tôi ngạc nhiên và di chuyển để chặn thanh kiếm.

Đó là quyết định sai lầm.

Như người ta hay nói là ‘tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa’ đấy.

Tôi đến gần tên sát thủ và đặt tay lên ngực hắn.

Bộp.

Vẻ bối rối thoáng qua trên khuôn mặt tên sát thủ, ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay tôi.

Bang!

Tên sát thủ bị hất tung lên không trung như thể bị một tảng đá ném trúng, sau đó rơi thẳng xuống đất.

Dựa vào cách cổ hắn bị gãy, hắn chết ngay lập tức.

Chiêu thứ hai của Bạch Dương Thuật cũng có thể sử dụng như thế này, khi ở rất gần mục tiêu.

Phụt...

Khi điều này xảy ra, ngọn lửa mà tôi dùng làm màn khói biến mất hoàn toàn, và những tên hỗ trợ từ phía sau nhận ra tình hình, cử thêm ba sát thủ tiến về phía tôi.

Chết tiệt.

Tôi đối đầu trực diện với chúng, rồi đổi ý và bắt đầu rút lui.

Dao găm và kim đâm vào nơi tôi vừa đứng.

Các sát thủ bắt đầu hỗ trợ từ phía sau một lần nữa.

Tôi sẽ không thể sử dụng cùng một phương pháp cởi áo choàng đã dùng trước đây…

Và những tên sát thủ đã đến gần và tiếp tục bám sát tôi.

…Không ổn chút nào.

Tất nhiên, cuộc chiến này tồi tệ nhất ngay từ đầu, nhưng tình hình vẫn tiếp tục tồi tệ hơn cho đến tận bây giờ.

Tôi có một vài cơ hội ra tay, nhưng nội lực trữ lượng vẫn chưa đủ.

Các chiêu cơ bản của Bạch Dương Thuật rất mạnh mẽ, nhưng chúng cũng tiêu tốn nhiều nội lực hơn.

Tôi có thể chiến đấu được bao lâu nếu duy trì nhịp độ này? Năm phút? Mười phút?

Mình cần thứ khác.

Tôi tiếp tục cuộc trao đổi trong khi bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng.

Tôi có thể làm gì trong tình huống này đây?

*****

Đột nhiên tôi nghĩ về Kayan.

Chuyển động kỳ lạ mà người thu thập trước đã hướng dẫn cho tôi, những bước ẩn.

Chiêu dịch chuyển đó tỏ ra vô cùng hiệu quả trong một cuộc đấu tay đôi, và nó sẽ còn hiệu quả hơn nữa đối với những tên sát thủ khốn nạn như mấy tên này.

 

Vấn đề duy nhất là trước đây tôi chỉ sử dụng chiêu dịch chuyển đó một lần.

Chết tiệt...

Đáng lẽ tôi phải luyện tập nó trước, nhưng tôi không thể làm gì khác được nữa.

Tôi né những lưỡi kiếm đang bắt đầu chém vào không trung trước mũi và đá vào những sát thủ gần tôi nhất, và khi chúng tôi giữ khoảng cách một chút, tôi vào tư thế.

Run. Lắc.

Cơ thể tôi chuyển động với một nhịp điệu kỳ lạ.

Có vẻ như tôi đã quên hẳn cách đi bộ, nhưng chúng chắc chắn đang cảnh giác vì tôi đột nhiên di chuyển một cách kỳ lạ sau khi chiến đấu khá oanh liệt.

Có khả năng cao chúng sẽ nghĩ theo cách này bởi vì, đối với một sát thủ, sự thận trọng là điều quan trọng nhất.

Đúng như dự đoán, những người đứng gần nhất dừng lại để quan sát tôi, và tôi tận dụng sơ hở đó để bước về phía trước.

Bước chân.

Bước đi của tôi nhẹ nhàng và tôi cũng cảm thấy dễ chịu. Tôi chắc chắn rằng mình đã thành công trong việc sao chép chuyển động của Kayan.

Tôi tiếp tục bước về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và đám sát thủ, nhưng chúng không nhận ra do giác quan của chúng đã đánh giá sai.

Giết chúng sẽ dễ dàng như cắt cổ chúng.

Ting!

Chết tiệt.

Tôi né con dao và nhanh chóng lùi lại.

Tuy nhiên, tôi đã không né đủ xa. Một con dao găm găm vào vai trái tôi.

Buồn cười thay, đó lại chính là nơi mà con dao găm của Osel đã đâm tôi trước đây.

Tôi có nên chữa trị khẩn cấp nơi đó như Arzan đã nói không?

Rất may, tôi vẫn có thể di chuyển cánh tay trái của mình mà không gặp vấn đề gì, nhưng khi đó tôi nhận ra điểm yếu chết người của các bước ẩn.

Điều này chỉ có tác dụng với những mục tiêu ở ngay trước mặt.

Nó có thể hiệu quả trong cuộc chiến một chọi một, nhưng trong cuộc chiến một chọi nhiều, và hơn thế nữa, trong tình huống gần như bị bao vây, tôi không thể sử dụng kỹ năng này.

Làm thế nào mình đã không nhận ra điều này? Đó là điều hiển nhiên khi tôi nghĩ về nó.

 

Tôi nghĩ tình trạng của mình bình thường, nhưng có thể tình trạng của tôi đang tệ hơn tôi tưởng.

Siết chặt. Tôi cắn chặt môi và nuốt máu có mùi sắt chảy ra khi tôi nhìn chằm chằm vào mục tiêu của mình.

Điểm yếu của các bước đi ẩn gây ra thương tích.

Tuy nhiên, cách duy nhất để tôi thoát khỏi tình huống này là các bước ẩn.

Câu trả lời rất đơn giản: Nếu nó có điểm yếu, tôi chỉ cần điều chỉnh nó.

Thực tế là tôi cần phải làm như vậy bây giờ khiến nhiệm vụ này trở nên khó khăn hơn gấp nhiều lần, nhưng mạng sống của tôi phụ thuộc vào nó nên tôi phải làm những gì tôi nên làm.

Răng rắc!

Tôi bước về phía trước một lần nữa.

Trơn tru?

Không, đột ngột.

Các bước mà tôi thường thực hiện.

Tất nhiên, đó không phải là thay đổi duy nhất đối với các bước đi của tôi.

Vù!

Ngọn lửa bốc lên từ dưới lòng bàn chân tôi.

Giống như chiếc áo choàng trước đây, nó nhằm mục đích cản trở tầm nhìn của chúng, nhưng mục tiêu không phải là truyền lửa ra mọi phía một cách kém hiệu quả như trước.

Tôi đang tưởng tượng những con sóng rung chuyển dưới nắng nóng. Một loại ảo vọng.

Với điều đó, tôi đã chạy.

Chạy!

Những bước đi của tôi, thấm đẫm hỏa khí, giờ đây hoàn toàn khác với những bước ẩn mà tôi thi triển ban đầu.

Tôi bước mạnh như muốn nghiền nát mặt đất bên dưới, để lại dấu chân lửa.

Mặc dù các bậc thang không còn tối nữa nhưng chúng vẫn có chỗ che giấu.

Tôi đổi tên chiêu này là “Nhật dạ bước”.

Vút.

Vũ khí ném đi của sát thủ bay ngang qua tôi. Mục tiêu của chúng càng chính xác thì chúng càng khó đánh trúng tôi.

Bởi vì vẫn chỉ là một trò lừa đôi mắt tinh vi nên một vài đòn tấn công có thể làm tôi bị trầy xước nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Trong khoảng thời gian đó, tôi thành công đến ngay trước mặt bọn sát thủ. Từng người một, tôi nghiền nát hàm, bẻ gãy xương sườn và bẻ gãy cổ chúng.

Tew.

Phối hợp một lần nữa ư? Tôi tặc lưỡi, nhưng một người bất ngờ lại xuất hiện.

Đó là Arzan.

“Quản gia?”

“…”

Arzan đang thở ra những hơi thở nóng bỏng.

Người cô đầy máu, nhiều đến nỗi khuôn mặt cô gần như bị che kín hoàn toàn, nhưng xét theo tư thế thì máu không phải của cô.

Cô ấy đã giết bao nhiêu người rồi?

Tôi cho rằng cô ấy đang chiến đấu với một số lượng tương tự như tôi hoặc cuối cùng cô ấy sẽ chỉ bị treo cổ.

Và có điều gì đó không ổn đối với vẻ ngoài của cô ấy lúc này. Đôi mắt cô ấy lóe lên như mắt của dã thú.

Tuy nhiên, như để xác nhận rằng cô ấy vẫn là Arzan mà tôi biết, một giọng nói trầm lặng phát ra từ cô ấy.

“Lối này.”

Không cho tôi thời gian để trả lời, cô ấy nắm lấy cổ tay tôi và bắt đầu chạy.

Vào lúc bọn sát thủ cố gắng ngăn cản chúng tôi, Arzan vung cánh tay phải của mình hết sức có thể.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên khi tất cả sát thủ xung quanh chúng tôi bị đẩy lùi.

Tôi không nói nên lời khi chứng kiến màn phô diễn sức mạnh ngoạn mục này.

Cứ như thể một pháp sư cấp cao vừa niệm phép. Sức công phá rất lớn.

Danh tính của cô gái này là gì?

Sự nghi ngờ ban đầu của tôi về danh tính của Arzan một lần nữa lại rơi vào hỗn loạn. Tất nhiên, đây không phải là lúc để hỏi cô ấy, nên tôi chỉ lặng lẽ đi theo.

Cứ thế, Arzan và tôi chạy khỏi chiến trường nhanh nhất có thể.

***

Thật là nhẹ nhõm vì hang động này rất lớn. Nếu đây là một hang động bình thường, chúng tôi đã không thể trốn khỏi kẻ thù rồi.

Như đã nói trước đó, có một lối đi lớn duy nhất đi thẳng qua hang động, nhưng có nhiều khoảng trống ở giữa.

 

Arzan và tôi đang sử dụng một trong những khoảng không gian bên đó để ẩn náu.

“Ha… Ha…”

Arzan thở hổn hển như thể bị nghẹn.

“Quản gia, cô ổn chứ?”

Cô ấy có vẻ khó trả lời, chỉ nhẹ gật đáp lại.

Tôi nhìn qua khoảng trống để quan sát xung quanh trong khi chờ Arzan hồi phục.

Một khoảng thời gian trôi qua, Arzan hồi phục được một chút sức lực.

“Bây giờ thì tôi ổn rồi.”

Tôi mất một lúc để nhìn vào khuôn mặt của cô ấy.

Tôi không còn cảm nhận được võ lực áp đảo hay năng lượng bùng nổ mà cô ấy tỏa ra trước đó nữa. Đôi mắt của cô cũng đã trở lại bình thường.

Tôi tò mò muốn biết làm thế nào Arzan có thể sử dụng được nhiều sức mạnh như vậy...nhưng tôi quyết định giữ im lặng vào lúc này.

Tôi có cảm giác cô ấy sẽ không cho tôi câu trả lời thẳng thắn ngay cả khi tôi hỏi, và chúng tôi đã có một số câu hỏi mà chúng tôi quyết định không hỏi nhau nữa.

“Đây là vấn đề. Số lượng của chúng đã giảm đi, nhưng chừng này thì không…”

Vào lúc đó, tôi cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Khi tôi nhanh chóng quay đầu lại nhìn, tôi nhận thấy một bóng đen giữa các vết nứt.

Chúng đuổi kịp chúng ta từ khi nào cơ chứ?

Hắn dường như nhận ra rằng hắn không có cơ hội nếu một mình đấu với chúng tôi nên cố gắng quay đầu bỏ chạy.

Ối...!

Hắn ta định kêu gọi đồng bọn. Tôi có thể ném thứ gì đó vào hắn ta, nhưng xung quanh không có gì thích hợp nên tôi nghiến răng quyết định đuổi theo hắn ta.

Tại thời điểm đó...

Vun vút!

Một thanh kiếm từ đâu xuất hiện và xuyên qua đầu tên sát thủ, tên sát thủ gục xuống tại chỗ.

“…”

Tôi ngậm miệng một lần nữa.

Đây không phải là nhiệm vụ của Arzan. Cô đã quá mệt đến nỗi thậm chí còn không nhận ra sự hiện diện của tên sát thủ.

Hơn thế nữa, thứ xuyên qua hộp sọ của tên sát thủ là một thanh kiếm. Một thanh trường kiếm, một vũ khí mà cả hai chúng tôi đều không có.

Trên hết, kỹ năng tấn công, tốc độ của nó...

Một người cực kỳ tài năng vừa ném nó.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tôi trở nên lo lắng hơn nhiều so với khi đối mặt với Osel, những tên sát thủ và thậm chí cả Kayan.

Sau đó, một giọng nói gọi tôi.

“Cậu kia. Đi nhặt thanh kiếm cho ta.”

Tôi tự hỏi giọng nói đó phát ra từ đâu, nhưng rồi tôi nhận thấy một vết nứt trên vách hang.

Có một khe nứt rất hẹp chỉ vừa đủ cho một người lọt vào, và giọng nói phát ra từ bên trong đó.

“Người là ai?” Tôi hỏi, giọng đầy lo lắng.

Giọng nói từ bên ngoài vết nứt phát ra một tràng cười.

“Ồ. Cậu có thể vào nếu như tò mò. Có vẻ như cậu không phải là thành viên của giáo phái. Ta cũng tò mò về danh tính của cậu.”

Giọng nói dừng lại ở đó. Dường như nó không có ý định nói thêm gì nữa trừ khi tôi bước vào.

“Thiếu gia, nguy hiểm lắm.”

Đó là một điều Arzan rất hay nói, nhưng lần này, tôi thấy mình đồng ý với cô ấy.

Nếu tôi có bom trong tay thì tôi đã ném nó vào khe nứt rồi.

Tuy nhiên, một lý do rất đơn giản khiến tôi do dự lúc này.

…Mình nghĩ mình đã từng nghe giọng nói đó ở đâu rồi.

Nhưng đó là ai cơ chứ?

 

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải đọc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)

***

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương