Tôi Đã Trở Thành Đệ Tử Nhỏ Nhất Của Võ Thần
-
Chapter 17
Chương 17
Sau khi quyết định đường đi của mình, chúng tôi gặp phải những kẻ cuồng tín thêm ba lần nữa.
Rất may, không giống như những kẻ mà chúng tôi đối mặt trước đây, những kẻ cuồng tín này không phải là vấn đề lớn, nhưng điều đáng lo ngại là số lượng của chúng ngày càng tăng. Đầu tiên chúng tôi chiến đấu với bốn, rồi năm, rồi bảy trong lần chạm trán cuối cùng.
Chúng cũng không phải là những trận chiến dễ dàng.
Ngay cả khi không đề cập đến trình độ kỹ năng của chúng, những tên cuồng tín vẫn khó đối phó vì bất lợi về số lượng, thực tế lúc đó là ban đêm trong một khu rừng tối tăm và âm u, và chúng lại là sát thủ.
Ngoài ra, không giống như lũ cuồng tín tấn công chúng tôi mà không hề sợ chết, Arzan và tôi cần phải bảo toàn sức mạnh.
Cuối cùng, sau khi chạy không ngừng nghỉ như vậy, chúng tôi đã đến đích đầu tiên đúng lúc mặt trời sắp mọc.
“Nó đây rồi.”
Ở đó, trước mặt chúng tôi là thứ trông giống như cái miệng đang há to của một con quái vật. Đây là một hang động lớn, trong đó chúng tôi có thể tìm thấy con Ngọc Thú.
“Khổng lồ thật đấy.”
Khi tôi nhìn thấy nó trên bản đồ, tôi đã biết nó sẽ lớn rồi, nhưng đến tận nơi rồi mới thấy áp lực khi mà nó lớn đến cỡ này.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng thật kỳ lạ khi ngọn núi lại không sụp đổ với một cái hố lớn như vậy.
“Tôi không cảm thấy sự hiện diện của bất kỳ con quái vật nào cả,” Arzan nói, cố kìm nén sự mệt mỏi của mình.
Đúng như cô ấy nói, cửa hang trông khá an toàn, nhưng chúng tôi thực sự sẽ không biết gì về bên trong hang cho đến khi vào.
Tuy nhiên, xét đến kích thước của cửa hang, có vẻ như chúng tôi không thể chạy trốn trong trường hợp cấp bách rồi.
Arzan và tôi bước vào trong.
Bên trong cũng khá lạnh, tất nhiên là không lạnh như bên ngoài.
Rêu bám đầy trên đá và tôi có thể nhìn thấy những nhũ đá trên vách hang.
Và xét đến cảm giác ẩm ướt mà tôi cảm nhận được, đây có vẻ là một hang động đá vôi có nguồn nước ngầm ở đâu đó.
Khi tôi nhìn xung quanh, tôi tìm thấy một chỗ đàng hoàng ẩn trong góc.
Vị trí hơi bị che khuất bởi những tảng đá, nhưng chúng ta vẫn có thể nhìn rõ lối vào.
Chúng tôi di chuyển đến nơi tôi đã tìm thấy và sau đó tôi quay sang Arzan.
“Giờ thì, quản gia à, hãy nghỉ ngơi đi.”
“Sao cơ ạ?”
“Cô mệt rồi.”
“Tôi ổn mà.”
Ý cô là cô ổn á?
Mắt cô ấy đỏ như mắt thỏ hiện rõ những tia máu.
Ừm, tình trạng của cô ấy có thể hiểu được. Cô đã thức trắng bốn đêm liền và thậm chí còn phải chiến đấu với tình trạng kiệt sức từ tối hôm qua cho đến tận sáng sớm.
Mặc dù bên ngoài trông cô ấy cứng rắn thế thôi, nhưng cô ấy chắc hẳn đã sắp gục rồi.
Tôi lấy chăn ra khỏi túi và trải xuống sàn cho cô.
“Đừng nói vậy, hãy ngủ đi. Với trạng thái hiện tại của cô, cô chỉ thêm gánh nặng thôi.”
Arzan do dự một lúc lâu, cuối cùng trả lời với giọng nhỏ nhất có thể, “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi quấn mình trong chăn, cô dựa vào một bức tường thoải mái và bắt đầu chợp mắt.
Cô ấy làm đủ mọi việc.
Lẽ ra cô ấy nên nằm dài trên mặt đất. Không cần thiết phải làm tất cả những điều đó mà.
Có lẽ cô ấy không thể kiềm chế được vì đây là thói quen khi ngủ của cô ấy chăng?
Không phải ai cũng có thể thay đổi thói quen của mình một cách dễ dàng.
Tôi khẽ lắc đầu và tìm một chỗ thích hợp để ngồi thiền.
Không cấp thiết nhưng tôi cũng có việc cần phải làm.
Tôi có thể cảm nhận được sức nóng thiêu đốt trong đan điền mình. Cảm giác như thể tôi vừa nuốt phải một quả cầu lửa.
“Ừm…”
Thành thật mà nói, tôi gần như suýt chết vì điều này khiến tôi rất khó chịu ngay cả trong lúc chúng tôi đang bị truy đuổi.
Đó không phải là sự ấm áp mà là sức nóng. Sự khác biệt tuy nhỏ, nhưng nó rất quan trọng đối với tôi, người tập trung hoàn toàn vào hỏa khí.
Nếu nội lực của tôi nóng thay vì ấm, điều đó có nghĩa là năng lượng đó không hoàn toàn là của tôi.
Đó là bằng chứng cho thấy dương khí đã thâm nhập vào tôi từ chất độc của Osel chưa được đồng hóa hoàn toàn.
Đó cũng là bằng chứng cho thấy tôi vẫn chưa thể loại bỏ hết tạp chất.
Vì lý do này, tôi nhanh chóng bắt đầu việc luân chuyển năng lượng của mình.
Không có bất kỳ vấn đề lớn nào trong một thời gian ngắn.
Tôi đã có thể sử dụng Bạch Dương Thuật ở trạng thái này, nhưng việc bỏ qua nó và tiếp tục sẽ trở nên nguy hiểm.
Tôi cần phải dung hợp sức mạnh này vào cơ thể và hấp thụ nó thành chân khí.
May mắn thay, quá trình này không mất nhiều thời gian. Khoảng 30 phút sau, tôi mở mắt.
“Phù…”
Khói đen thoát ra từ miệng tôi khi tôi thở ra một chút. Mặc dù nó có mùi khó chịu, nhưng không thể tránh được vì đó là bằng chứng tôi đã trung hòa mọi thứ.
Tôi không nghĩ có chuyện gì đã xảy ra đâu... hả?
Vào lúc đó, tôi nhìn Arzan. Cô ấy đang run rẩy và đổ mồ hôi rất nhiều, và trông rất xanh xao.
Hang động không lạnh đến thế, nhưng đôi môi run rẩy của cô trông như mất hết máu.
Có lẽ cô ấy đang gặp ác mộng, nhưng tôi không thể làm gì được cả.
“Tôi hy vọng là không phải vậy…”
Tôi đặt tay mình lên tay Arzan và truyền một chút nhiệt vào cơ thể cô ấy.
Khi làm vậy, vẻ tái nhợt trên gương mặt cô ấy đã vơi bớt đi một chút, nhịp thở cũng ổn định hơn.
Tôi đã từng có suy nghĩ tương tự trước đây, nhưng khi không cau mày, cô ấy trông thật sự trẻ hơn rất nhiều.
Tất nhiên, tôi không biết tuổi của Arzan. Đó chỉ là một cảm giác nảy sinh trong tôi mà thôi.
Cô ấy luôn mặc suit và đeo găng tay, và khá cao so với một người phụ nữ nên trông cô ấy luôn đứng tuổi hơn rất nhiều. Có lẽ cô ấy đã cố tình tạo ra diện mạo đó chăng?
“Hừm…”
Vì nhìn vào khuôn mặt của ai đó đang ngủ là thô lỗ nên tôi quay đi và kiểm tra nhanh quanh hang động.
Tất nhiên, vì tôi không thể đi xa trong khi để Arzan ở lại nên tôi chỉ đi xung quanh khu vực lân cận.
Tôi thu thập được một số thông tin và có thể đưa ra một vài phỏng đoán... nhưng không có gì là chắc chắn cả.
Khoảng hai giờ sau, Arzan tỉnh dậy.
“...”
Vừa mới tỉnh dậy, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy trông ngờ nghệch đến vậy. Thật ra, điều đó hợp với cô ấy hơn tôi nghĩ.
Dù sao thì, sự ngơ ngác đó cũng không kéo dài lâu. Arzan nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉnh tề lại quần áo, và trở về với phong thái quản gia hoàn hảo.
“...Xin lỗi thiếu gia.”
Tôi nghĩ đến việc trêu cô ấy một chút vì những gì vừa thấy.
“Cô không cần ngủ thêm à?”
“Vâng. Như thế là đủ rồi.”
Cô ấy vẫn trông hơi mệt mỏi, nhưng thực sự thì chúng tôi không ở trong tình huống mà tôi có thể xem xét nhiều hơn.
Tôi gật đầu với câu trả lời.
“Được rồi. Vậy thì tiếp tục đi thôi.”
*****
Arzan và tôi chính thức bắt đầu tiến sâu hơn vào hang động.
Vì hang động là một đường hầm chỉ có một con đường thẳng duy nhất nên tôi có thể cất bản đồ đi và tập trung hơn vào việc quan sát xung quanh.
Buồn cười là, ngay cả khi chúng tôi đi sâu hơn vào trong, chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con quái vật. Nhưng dù vậy, tôi vẫn luôn cảnh giác phòng trường hợp bất trắc.
Khi chúng tôi đi sâu hơn vào hang, lối đi bắt đầu thu hẹp lại. Thêm vào đó, các cột đá tự nhiên bắt đầu xuất hiện trong hang, tạo nên một lối đi phức tạp hơn.
Tuy nhiên, không phải là không có vấn đề.
“Ta nghĩ không khí đang lạnh dần,” tôi nói.
“Vâng.”
Có điều gì đó thực sự khiến tôi lo lắng. Tôi cũng không thích cách mà nơi này không hoàn toàn tối dù không có một tia sáng nào từ bên ngoài chiếu vào.
...Tôi có cảm giác mình biết tại sao lại như vậy, nhưng tôi không nói ra. Tôi không muốn biến nó thành hiện thực.
Arzan và tôi cẩn thận đi bộ trong khoảng ba giờ...và sau đó chúng tôi đến nơi có vẻ như là cuối hang động.
Lối ra của chúng tôi có lẽ ở phía bên kia.
Ở đó, tưởng chừng như đã kết thúc, Arzan và tôi đã phát hiện ra nguồn gốc của cảm giác đáng quan ngại của mình.
Xì…
Có một con quái vật chặn lối vào hang động bằng cả cơ thể của nó.
Xì…
Nó đang ngủ. Dù vậy, cơ thể khổng lồ của nó rung lắc theo từng nhịp thở, khiến tất cả những con quái đột biến khác mà chúng tôi thấy trên dãy núi trông thật buồn cười so với nó.
Con quái vật khổng lồ này có hình dạng của một con rắn, và vảy của nó đẹp như thể mỗi chiếc được chạm khắc riêng từ một khối băng.
Nó là một viên ngọc lấp lánh trong bóng tối.
Chết tiệt.
Tôi không thể không chửi thề. Đây là trường hợp xấu nhất.
Nó không phải là thứ mà chúng tôi có thể đánh bại.
***
Arzan và tôi nhanh chóng quay trở lại con đường mà chúng tôi đã xuất phát.
Không có một trao đổi từ ngữ hoặc tín hiệu nào cả; chúng tôi chỉ đưa ra quyết định tương tự như thể chúng tôi đã lên kế hoạch từ trước.
Chỉ sau khi chúng tôi di chuyển đến một nơi không còn cảm nhận được cái lạnh của Bích Ngọc Xà, tôi mới buột miệng thốt ra suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu.
“...Tất cả Ngọc Thú đều như thế này sao? Đó chẳng khác gì một con rồng không cánh cả.”
Arzan cũng có vẻ ngạc nhiên, nhưng cô ấy nói với giọng điệu bình tĩnh đặc trưng của mình.
“Không phải vậy đâu. Ngọc Thú là một loài rất đa dạng và không thể xếp vào một danh mục duy nhất. Ngoài hình dạng, đặc điểm và hành vi của chúng cũng rất khác nhau.”
“Vậy tại sao tất cả chúng đều được gọi là Ngọc Thú?”
“Đó là vì ánh sáng kỳ lạ phát ra từ các bộ phận cụ thể trên cơ thể của chúng...như mắt, răng, móng, bờm và vảy. Đó là một đặc điểm chỉ có thể tìm thấy ở những quái vật đột biến của Dãy Ngọc Sơn.”
“Ồ.”
“Thiếu gia, hãy quay lại thôi,” Arzan nói với giọng rất nghiêm túc. “Sẽ tốt hơn nếu chúng ta đối đầu với lũ cuồng tín.”
“Thật sao? Chẳng phải Cha đã tự mình giết ba con quái vật đó ư?”
“Đó là chuyện khác. Ngọc Thú mà trưởng tộc đã đánh bại là Bọ Cạp Emerald, Cá Sấu Garnet, và Chuột Topaz—trong số các Ngọc Thú, chúng đều là quái vật hạng trung đến thấp. Tuy nhiên, con mà chúng ta vừa thấy thì khác. Nó ít nhất đã vài trăm năm tuổi... Nó rõ ràng gần giống với một con thú thần thoại hơn là một con quái vật.”
Lạ thay, Arzan dường như hoàn toàn hiểu biết về Ngọc Thú này dù cô ấy không biết cách đối phó với một con troll.
Điều này thật bất ngờ, nhưng nó không phải là điều tôi cần lo lắng ngay bây giờ, vì vậy tôi gác suy nghĩ đó lại.
“Vậy nó có phải là quái vật hạng S không?”
“Sao cơ?”
“Nếu chúng ta xếp hạng chúng theo cách mà các lính đánh thuê thường làm.”
Thành thật mà nói, lính đánh thuê xếp hạng mọi thứ ở mức độ không cần thiết, nhưng các phân loại đó khá chính xác.
Tôi biết rằng đấu với lũ cuồng tín sẽ tốt hơn cho chúng tôi so với đấu với con Ngọc Thú này. Tôi biết điều đó...
Nhưng vì lý do nào đó, mình lại cảm thấy phấn khích.
Tôi cần phải kiềm chế suy nghĩ này. Nếu tôi không có dù chỉ 1% cơ hội chiến thắng, thì đó không phải là một trận đấu mà là một cuộc đánh cược.
“Ta hiểu rồi. Vậy hãy nghĩ cách để vượt qua ở nơi khác—”
Tôi ngay lập tức dừng lại và lấy bản đồ ra.
Arzan cũng giật mình.
Chúng tôi lặng lẽ trao đổi ánh mắt và dịch chuyển ẩn nấp sau một cột đá.
“...”
“...”
Chúng tôi giữ im lặng hết mức có thể, thậm chí kìm nén cả hơi thở của mình.
Thời gian trôi qua.
Những bóng đen xuất hiện ở đầu bên kia của hang động.
Chúng di chuyển mà không gây ra tiếng động hay để lộ sự dấu vết của mình. Người ta thậm chí có thể nhầm chúng chỉ là một hiện tượng ánh sáng.
Tất nhiên, không phải là sự nhầm lẫn.
Kẻ lộ diện đầu nhìn xung quanh, ra hiệu bằng tay.
Đằng sau chúng, nhiều tên đàn ông quái dị khác nhau xuất hiện.
Một, hai, ba... tám, chín, mười...
Tôi bỏ cuộc sau khi đếm đến hai mươi người. Chỉ nhìn thoáng qua, chúng có vẻ ít nhất là ba mươi người.
Quần áo của chúng cũng khác với những tên lính đánh thuê mà chúng tôi từng thấy trước đây.
Những chiếc mũ trùm đầu che phủ cơ thể chúng có một chút đỏ hơn khiến tôi chú ý. Tôi đã nghe nói về chúng trước đây.
Quỷ Vương Huyết Nguyệt. Trong số những tên tôn thờ huyết dịch, màu quần áo của chúng càng gần với màu máu khi cấp bậc của chúng trong tổ chức càng cao.
Chuyện này, chết tiệt.
Chúng tôi bị mắc kẹt giữa một tảng đá và một nơi khó khăn. Tình huống xấu nhất giờ đây đã chính thức xảy ra.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải đọc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook