Sau tết, mọi thứ trở lại bình thường. Việc kinh doanh của tửu lâu Tụ Phúc ngày càng tốt hơn. Hiệu thuốc họ Trần cũng ngày càng bận rộn.
Mỗi ngày Ngụy Hàn dậy từ khi gà gáy, đầu tiên là xử lý tốt việc hậu trù của tửu lâu Tụ Phúc, sau đó chạy tới hiệu thuốc ngồi khám bệnh. Chạng vạng còn đến Bách Thiện Đường một lần, mỗi ngày truyền thụ võ đạo một canh giờ.
Buổi tối về đến nhà, còn phải thức đêm rèn luyện bản thân. Cuộc sống này thật bình yên có quy luật, thực lực của Ngụy Hàn cũng không ngừng tiến bộ mỗi ngày.
Thoáng cái đã hơn một tháng trôi qua, đầu tháng ba, thực lực của Ngụy Hàn rốt cục cũng có bước nhảy vọt đầu tiên.
"Bách Thảo Kinh" và "Kim Cương Hoành Luyện Pháp" được treo lên hai vị trí đầu tiên trong năm vị trí treo máy đã đạt đến cực hạn. Cực hạn của "Bách Thảo Kinh" làm cho nhận thức của Ngụy Hàn về y thuật càng thêm sâu sắc.
Hiện tại kiến thức y đạo của hắn lĩnh ngộ rất sâu, so với sư phụ Bồ Hưng Hiền càng thêm thâm hậu, sớm đã trò giỏi hơn thầy.
Hơn nữa hắn rất tinh thông về độc dược, tuỳ tiện có thể phối ra dược phấn độc chết người. Nếm thử chút độc đã điều chế ra giải dược phù hợp, có thể nói là đại phu toàn năng.
"Kim Cương Hoành Luyện Pháp" cũng mang đến cho Ngụy Hàn một bất ngờ không nhỏ.
Môn công pháp Luyện Bì cảnh này tu luyện tới cực hạn, không chỉ làm cho da hắn đao thương bất nhập, hơn nữa một khi vận kình, cả người giống như là khoác lên một tầng kim loại, thậm chí còn có thêm một đặc hiệu cường đại: phản chấn.
Khi bị công kích, có thể phản chấn một bộ phận lực lượng trả cho đối phương..
Điều này khiến cho năng lực sinh tồn của Ngụy Hàn tăng vọt. Dù đứng bất động cũng có thể khiến cao thủ Luyện Bì cảnh tầm thường bó tay. Võ giả bình thường luyện đến loại tình trạng này, đã xem như Luyện Bì cảnh đỉnh phong!
Có thể thử tiến hành tu hành Luyện Huyết cảnh.
Nhưng đối với Ngụy Hàn mà nói còn lâu mới đủ, bởi vì bản thuộc tính của hắn cho thấy, hắn hiện tại vẫn chỉ là Luyện Bì cảnh trung kỳ, tiến độ rèn thể mới 28,7% mà thôi.
Nói cách khác hắn có không gian tiến bộ rất lớn.
Thuận tay đem hai môn công pháp Luyện Bì cảnh mới treo máy, Ngụy Hàn mới cảm thấy mỹ mãn cảm thán: "Kế tiếp công pháp rèn luyện tốc độ để ngày càng nhanh, giấc mơ bất lão trường sinh đã không còn xa nữa.”
Dù sao là một người bất tử, cái gì không thiếu nhất chính là thời gian. Ngụy Hàn không chút nóng nảy, vẫn như cũ mỗi ngày đều vui vẻ treo máy trở nên mạnh mẽ.
Cho đến giữa tháng 3, tình hình đã thay đổi một chút.
Sư phụ Bồ Hưng Hiền một mình tìm tới hắn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ngụy Hàn, con có đồng ý ra ngoài khám bệnh không?”
"Đi khám bệnh?" Ngụy Hàn thoáng có chút kinh ngạc.
Các đại phu trong nhà thuốc thường được chia thành hai loại thăm khám và chữa bệnh.
Rất nhiều gia quyến quyền quý phú hộ nếu bị bệnh, hoặc là gặp phải bệnh nhân bệnh nặng, thường là không thích hợp xuất đầu lộ diện tự mình tới thăm bệnh, đại phu đến thăm khám đã trở thành bình thường.
Trước đây đều do các lão đại phu lo chuyện này, kể từ lần hỗn loạn đã trở thành Tạ Thành Dũng đi khám bệnh.
Bồ Hưng Hiền lại hao hết tâm tư chiêu mộ hai đại phu không tồi, theo lý thuyết mà nói việc chẩn đoán này không đến phiên hắn mới đúng, sao tự dưng lại thay đổi như vậy?
“Sư phụ!” Ngụy Hàn kinh ngạc nói: "Việc đi khám bệnh không phải vẫn luôn do sư huynh phụ trách sao? Tại sao đột nhiên thay đổi người khác?”
“Không phải đổi người.” Bồ Hưng Hiền bất đắc dĩ nói: "Chỉ là bận không tới được, sư huynh con tính tình không chịu cầu tiến.”
“Thiên phú cũng không quá tốt, cho nên ta muốn để cả hai cùng phụ trách việc khám bệnh. Bình thường không có gì thì ngồi trong hiệu thuốc khám bệnh, nếu có bệnh nhân thì qua khám.”
"Hiệu thuốc sẽ cho con một chiếc xe ngựa, cùng với xa phu cùng gã sai vặt tùy tùng. Tuy rằng mỗi ngày sẽ bôn ba một chút, nhưng các nhà phú hào đều rất rộng tay chi tiền, sẽ có thưởng, thu nhập mỗi tháng cũng rất khả quan.” Bồ Hưng Hiền lải nhải khuyên nhủ.
Ngụy Hàn lại khàn khàn bật cười, cũng hiểu ý của ông.
Nguyên nhân lớn nhất chính là sư huynh Tạ Thành Dũng y thuật bình thường, rất nhiều bệnh nhân không chữa khỏi.
Bệnh nhân quyền quý phú hộ đều rất khó hầu hạ, không cẩn thận sẽ đắc tội với người khác, y thuật hiện tại của Ngụy Hàn có thể xem là tốt nhất, Bồ Hưng Hiền không động tâm mới là lạ.
“Sư phụ đã giao thì đệ tử xin làm.” Ngụy Hàn mỉm cười lập tức đáp ứng.
Bồ Hưng Hiền hài lòng gật gật đầu nói: "Trong số các đệ tử, con là người ta yên tâm nhất, cũng có năng lực nhất. Vi sư may mắn thu con làm đồ đệ quả thật là tổ sư che chở.”
“Sư phụ quá khen.” Ngụy Hàn khiêm tốn lắc đầu, cũng không tỏ ra kiêu ngạo.
Kỳ thật với y thuật hiện tại của hắn sớm đã có thể tự lập môn hộ. Cho dù đến quận thành lang bạt một phen, cũng có thể tạo ra gia nghiệp không nhỏ. Nhưng hắn là người tri ân báo đáp, tiền kiếm nhiều kiếm ít cũng không quan trọng nhưng ân tình của sư phụ Bồ Hưng Hiền vẫn phải báo đáp.
Hơn nữa hắn cũng thích cuộc sống bận rộn trong hiệu thuốc, chữa bệnh cứu người làm cho hắn cảm giác rất tự hào. Cho nên không khó chịu với sự sắp xếp của sư phụ.
Vào buổi chiều, nhiệm vụ khám bệnh đầu tiên đã đến.
Một chiếc xe ngựa dừng ở cửa hiệu thuốc, Thôi Bân nhỏ giọng giới thiệu: "Vừa rồi Liệp Hổ trang n tới cầu y, nói là Tam trang chủ nhà bọn họ dẫn người săn hổ, không cẩn thận gặp phải một con yêu thú, toàn đội chỉ có ba người sống sót. Hiện tại Tam trang chủ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chưởng quầy bảo đi xem một chút.”
"Được! Đi thôi! ” Ngụy Hàn không nói thêm gì, trực tiếp lên xe ngựa.
Nhưng vừa mới ngồi lên xe hắn mới phát hiện có gì đó không ổn, người đánh xe lại là Vương giáo đầu. Ông ta bị đứt một tay dưỡng thương mấy tháng, hiện tại thân hình gầy đi không ít, vô cùng tiều tuỵ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook