Các nàng bị một đám hài đồng vây quanh trong viện, không ngừng phân phát rất nhiều lễ vật nhỏ. Khiến các hài đồng hoan hô nhảy nhót, trên mặt hai nữ tử cũng lộ ra ý cười dịu dàng.
"Hứa chưởng quỹ, Lục Nhi cô nương, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?" Ngụy Hàn vui vẻ hỏi.
Hứa Du Nhiên giật mình ngẩng đầu, sau khi phát hiện là hắn thì vô cùng bất ngờ: "Ngụy công tử sao lại tự mình tới đây? Hôm nay là 30 tết, ngài không ở nhà với gia đình sao? ”
Nói xong, Hứa Du Nhiên ý thức được mình lỡ lời.
Nàng áy náy hành lễ, xấu hổ nói: "Xin lỗi Ngụy công tử, tiểu nữ tử lỡ lời!”
“Không sao cả.” Ngụy Hàn không thèm để ý cười tươi: "Trong nhà quả thật không còn ai, một mình ăn tết quá mức cô đơn, dứt khoát tới xem một chút. ”
Nói xong, Ngụy Hàn đem lễ vật chia cho bọn nhỏ, lại khiến chúng hoan hô vui mừng. Lúc này hắn mới chú ý tới việc hài tử nơi này phần lớn là dưới mười tuổi. Hơn nữa không ít trong số chúng còn bị tàn tật, tuy rằng quần áo sạch sẽ, nhưng cũng khó tránh được việc bạc màu.
"Lần trước quan phủ trục xuất nạn dân, cô nhi người già quá nhiều. Tiểu thư không đành lòng để mặc, đành nhận vào cả.” Lục Nhi thấy thế thuận miệng giải thích: "Hiện tại trong Bách Thiện Đường chúng ta có 371 cô nhi, 243 phụ nữ và trẻ em già yếu, đều là những người không có năng lực tự lo liệu.”
"Bởi vì tiền cho thuê cải tạo sân tiêu phí không nhỏ, lại mua cho mọi người một ít áo bông cũ, còn phải mời lang trung tới thăm bệnh, bởi vậy cuộc sống cũng vô cùng khó khăn."
"Cũng may tửu lâu chúng ta mỗi ngày đều thừa rất nhiều đồ ăn.”
“Hơn nữa bọn nhỏ cũng hiểu chuyện chủ động muốn hỗ trợ, mới miễn cưỡng cố gắng đến ngày nay.”
"Kế tiếp tiểu thư còn chuẩn bị mời Tư Khương tiên sinh tới đây, dạy bọn nhỏ học hành cũng mất một khoản chi phí lớn.” Ngụy Hàn nghe vậy gật đầu.
Mở Bách Thiện Đường đã không dễ dàng, chi phí duy trì còn cao hơn rất nhiều. Vô duyên vô cớ nuôi mấy trăm người, tiền thuê nhà hàng tháng, cơm áo gạo tiền hàng ngày đều phải tiêu tiền. Nhiều như nước chảy, người bình thường thật sự không thể chịu nổi.
“Người hiền ắt có phúc báo.” Ngụy Hàn cảm khái nói: "Nếu không có người thiện tâm như Hứa chưởng quỹ, bọn trẻ cũng không có cơ hội sống sót, quả là công đức vô lượng.”
“Muốn nói công đức vô lượng, phải nhắc đến Ngụy công tử!” Hứa Du Nhiên cười khẽ nói: "Ngài đừng quên mình mỗi tháng tiền lãi đều dùng vào đây, nhưng Ngụy công tử đừng nóng vội. Mới đầu thì tiêu nhiều tiền một chút, sau này sẽ tốt hơn nhiều.”
"Đến đâu thì cố đến đó thôi." Ngụy Hàn hứng thú đề nghị: "Hôm nay vừa khéo rảnh rỗi, không bằng để ta làm bữa cơm tất niên đi.”
"Được, trù nghệ của Ngụy công tử đã khiến tiểu nữ nhớ nhung hồi lâu." Hứa Du Nhiên chờ mong nở nụ cười.
Ngụy Hàn vào phòng bếp bắt đầu chào hỏi hơn mười cô nhi rồi bắt đầu bận rộn. Kỳ thật bữa ăn trong Bách Thiện Đường rất bình thường, cũng không chỉ có đồ ăn thừa của tửu lâu đưa đến mà làm một ít bánh bao, cháo trắng.
Năm mới, Ngụy Hàn muốn mọi người ăn ngon hơn. Đặc biệt mua bốn miếng thịt lợn, lại làm thêm mấy miếng thịt bò, thịt dê. Sau đó hầm bốn nồi lớn, nấu rất nhiều cơm.
Bỏ thịt đã nấu chín vào cơm khuấy đều, làm cơm sườn trộn. Mùi thơm ngút trời làm cho bọn nhỏ trong Bách Thiện Đường đều kích động đến mức hai mắt tỏa sáng.
"Trời ơi, thơm quá! Ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy.”
"Đây là món gì vậy? Đại ca quá lợi hại.”
“Ngon, thật sự quá ngon, hu hu hu.”
Bữa cơm tất niên này, trên dưới Bách Thiện Đường đều vô cùng hài lòng. Thậm chí ngay cả Hứa Du Nhiên và Lục Nhi cũng không về nhà ở lại ăn cơm.
Bầu không khí trong bữa tiệc ấm áp, mỗi người đều tìm được nhà. Những trái tim sợ hãi, cô đơn sưởi ấm cho nhau, xem nhau như người thân.
Sau một bữa cơm, Ngụy Hàn dần dần quen thuộc với những đứa trẻ mồ côi. Hắn chơi trò chơi với đám trẻ, rửa bát với nhau.
Thậm chí cuối cùng còn dạy bọn chúng luyện võ đạo quyền cước.
"Học hành cần phải lấy tâm làm đầu." Ngụy Hàn nhìn những hài đồng vẻ mặt ngây thơ này, kiên nhẫn nói: "Hứa đại tiểu thư hảo tâm nhận nuôi các ngươi, nhưng không có khả năng nuôi các ngươi cả đời. Sắp tới nàng sẽ mời tiên sinh dạy các ngươi cách nhận biết chữ. Còn ta sẽ dạy các ngươi một bộ quyền pháp! ”
"Nếu có thể luyện thành thạo, tương lai các ngươi tự nuôi sống bản thân cũng không quá khó khăn. Môn quyền pháp này tên là Hổ Khiếu Bát Phương Quyết, chú ý chính là hổ khiếu sơn lâm, tâm tùy ý quyền xuất như gió! Khi đánh quyền phải bắt chước mãnh hổ, xương cốt phát lực.”
"Nó có thể luyện tập cơ bắp toàn thân, kích phát tiềm lực của các ngươi, đặt nền móng vững chắc cho con đường võ đạo sau này, trước tiên mỗi ngày luyện tập ba đến năm lần là được, tuyệt đối không thể luyện nhiều, nghe hiểu không?"
Ngụy Hàn vừa giảng giải, vừa di chuyển chậm rãi đánh quyền.
Môn Hổ Khiếu Bát Phương Quyết này là trong vô số công pháp Luyện Lực cảnh mà hắn đặt nền móng, tốt nhất cũng thích hợp nhất để truyền thụ. Để hắn truyền thụ còn tốt hơn võ quán bình thường gấp trăm lần.
Trong lúc những đứa trẻ còn chưa biết việc học võ có thể thay đổi tương lai vận mệnh của mình. Một đám trẻ ngây ngô luyện theo động tác của hắn, trong Bách Thiện Đường vang lên từng trận quyền cước.
“Ngụy công tử đúng là người tài.” Ánh mắt Hứa Du Nhiên sáng quắc khi nhìn thấy cảnh này, ánh mắt có chút khó tin.
Mọi thứ hắn làm đều tùy tâm sở dục, nhưng hắn không hề biết rằng hành động của mình đã làm thay đổi số mệnh của rất nhiều người trong tương lai.
Mà hắn cũng thích thời gian ở cùng với các cô nhi ở Bách Thiện Đường. Nơi này khiến hắn có cảm giác như đã về nhà, cũng làm hắn yên tâm bình thản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook