Ngụy Hàn nhíu mày, thật lâu không lên tiếng. Hiện tại hắn đã hiểu thêm đôi chút về quỷ dị. Thứ này xuất quỷ nhập thần không có quy luật, chỉ cần xuất hiện sẽ chết vô số. Duy chỉ có trong thành là dương khí nặng, hoặc là có hoàng khí quan gia trấn áp nên tỷ lệ phát sinh chuyện quỷ dị sẽ thấp hơn, nhưng không có nghĩa là an toàn.
Đây cũng là nguyên nhân Ngụy Hàn rất ít khi một mình ra khỏi thành. Không an toàn, ai biết có xông vào địa giới quỷ dị hay không? Trong lúc tán gẫu, mọi người lại luận bàn đến võ đạo.
Mấy người học đồ nịnh bợ vây quanh Tần Lương khen ngợi.
“Võ đạo của Tần đại ca là tốt nhất trong chúng ta, cả Vương giáo đầu cũng khen ngợi. Đã đạt đến Luyện Lực cảnh đỉnh phong, khi nào cũng có thể lên Luyện Bì được.”
“Lợi hại, mới ba tháng đã đạt tới Luyện Lực cảnh đỉnh phong, thật sự là như thiên phú linh dị.”
“Trong đội hộ vệ có rất nhiều lão nhân tập võ nhiều năm cũng không luyện đến mức này, Tần ca quả là lợi hại.”
“Về sau Tần ca vừa giỏi văn vừa giỏi võ, nhất định sẽ chiếu cố chúng ta.”
Dù có là kẻ ngốc cũng nhận ra Tần Lương tiền đồ vô lượng. Dù không thích nịnh bợ cũng chẳng dám đắc tội với gã. Tần Lương đứng giữa đám người, tựa như hạc đứng giữa bầy gà.
“Ha ha!” Tần Lương đắc ý cười, ra vẻ khiêm tốn nói: "Kỳ thật ta đâu chỉ dùng ba tháng để đạt Luyện Lực cảnh đỉnh phong. Lúc nhỏ cha ta mời võ sư đến dạy học mới khiến ta giác ngộ võ đạo, lại chăm chút thuốc bổ mới khiến tốc độ luyện tập của ta nhanh hơn các ngươi một chút.”
"Hơn nữa các ngươi cho rằng ngàn cân lực chính là Luyện Lực cảnh đỉnh phong sao? Sai rồi! Sai lầm lớn, phú hộ hào môn chân chính, ngàn cân chỉ là khởi đầu, hai ba ngàn cân mới bắt đầu Luyện Bì, chúng ta tính là gì?”
"Ta lại hâm mộ Ngụy sư huynh, tuy rằng võ đạo không có thiên phú. Nhưng là đại phu chính thức trẻ tuổi nhất huyện Thanh Sơn chúng ta, ngay cả sư phụ cũng khen không dứt miệng, ta rất kính nể!"
Tần Lương chuyển đề tài, cố ý dẫn đến người Ngụy Hàn.
Trong lời nói nhìn như kính nể hâm mộ, kỳ thật lại tràn đầy khinh miệt, thầm sắc mỉa mai hắn cả đời cũng chỉ có thể làm đại phu ở huyện thành nhỏ này. Ở đây đều là người nhạy bén, có ai không nhìn ra Tần Lương đang khiêu khích chứ.
Tuy rằng ai nấy đều khó hiểu vì sao gã lại thù địch Ngụy Hàn như thế, nhưng cũng không thể ngăn được việc họ xem trò vui.
“Ha ha!” Ngụy Hàn mặt không đổi sắc uống rượu, cười ha hả nói: "Hiện tại binh phỉ hoành hành quanh năm, không chừng ngày nào đó chúng ta đều chết ở đây, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Có thể sống một ngày thì tính một ngày, trên đời này có không ít quỷ đoản mệnh đâu.”
“Ha ha ha, có đạo lý, tiếp tục uống!”
“Nào nào, tất cả mọi người đều uống!”
Mọi người vốn định xem kịch bị nghẹn không nói được gì. Cuối cùng chỉ có thể cười tiếp tục chén anh chén chú.
Tần Lương yên lặng nhìn chằm chằm Ngụy Hàn hồi lâu, cuối cùng lộ ra một nụ cười khó nói, cũng không nói thêm gì nữa.
Ba mươi tết, lặng yên mà tới.
Bách tính huyện Thanh Sơn giăng đèn kết hoa, không khí hiếm khi náo nhiệt như vậy. Hiệu thuốc cũng cho nghỉ vài ngày, cho phép phép đám tạp dịch học đồ về nhà đoàn tụ cùng người thân.
Chỉ có Ngụy Hàn là hoang mang không biết nên đi đâu, đây là năm đầu tiên xuyên không, trong tương lai có lẽ sẽ trải qua vô số lần như vậy. Thế nhưng Ngụy Hàn lại không thể tìm được chỗ đón năm mới tại huyện thành Thanh Sơn phồn hoa to lớn này.
Cảm giác cô độc bao trùm trái tim hắn: “Xem ra khả năng chịu đựng cả ta vẫn quá yếu.”
“Chỉ còn học cách làm quen, mới chịu đựng được sự cô đơn bất tử này.”
Ngụy Hàn cười khổ tự kiểm điểm, dành thời gian quét dọn sắp xếp ba gian tiểu viện. Xem như là tự mình làm ít việc cho có không khí Tết đến xuân về.
Sau khi nhiều lần từ chối khéo lời mời đón tết cùng gia đình sư phụ, sư huynh. Ngụy Hàn rời khỏi tiểu viện, ra đường mua đồ. Chỉ chốc lát trên tay hắn đã có bao lớn bao nhỏ, đều là những món ngon khó cưỡng lại được.
Hắn mua nhiều không vì để mình ăn mà là cho nạn dân ở Bách Thiện Đường. Đón một mình cô độc như vậy, chi bằng chia ngọt sẻ bùi với những người cùng khổ.
Bách Thiện Đường nằm ở góc thành nam, được Hứa Du Nhiên bố trí thảo đáng. Mỗi tháng Tụ Phúc lâu bỏ tiền ra cộng với hơn nửa tiền lời của Ngụy Hàn mà thu nhận những lão nhân, hài tử, cô nhi không nơi nương tựa về Bách Thiện Đường.
Từ sau khi xây xong, hắn chưa từng đến đó. Lúc này bước qua mới biết toà nhà này rất rộng. Hứa Du Nhiên trực tiếp mua bốn đại viện phú hộ, đả thông kiến trúc rồi xây lại rất nhiều phòng. Tuy là nhà tị nạn, nhưng xung quanh được quét dọn sạch sẽ, so với việc lưu lạc đầu đường xó chợ là một nơi trú ẩn an toàn.
Lúc Ngụy Hàn đến đây phát hiện Hứa Du Nhiên và Lục Nhi cũng đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook