Chương 1

[Trans:Khoi]

[Beta: Forliags]

Ký ức lâu đời nhất của tôi là khoảnh khắc lần đầu tiên tôi biến thành một con người.

“C-cái gì vậy? Mộ- Một con quái vật!”

"Giết nó!"

Sau khi biến hình thành con người, tôi có được khả năng suy nghĩ cùng với trí thông minh. Nhưng tôi tự hỏi liệu đó có thực sự là một điều may mắn?

'Chà, đó là một vấn đề phức tạp.'

Tôi có được danh tính của một con người.

Theo tự nhiên, mong muốn được sống giữa họ, hòa nhập với con người nảy sinh trong tôi.

Nhưng, cuối cùng, thì tôi vẫn chỉ là một kẻ biến hình.

Một chủng tộc kỳ lạ với khả năng sao chép bất kỳ sinh vật nào, dù là người hay ác quỷ.

Con người không thể chịu đựng được một sự hiện diện như vậy. Đó là một tình huống hoàn toàn khốn khổ.

'Đó là khi địa ngục trần gian của mình bắt đầu.'

An cư lạc nghiệp chỉ là một giấc mơ xa vời. Người biến hình không phải là toàn năng.

Cuối cùng, tôi đã bị lộ tẩy.

Những người vừa cười nói với tôi ngày hôm trước thì chỉ ngay ngày hôm sau đã trở thành kẻ thù, họ chĩa vũ khí về phía tôi với một ánh mắt đầy khinh bỉ.

Đối với tôi, không có nơi nào được gọi là nhà.

Một cuộc sống như một kẻ bị ruồng bỏ, không thể kết nối bất kỳ mối quan hệ nào, tôi sống như một kẻ du mục.

… Đó là lý do tại sao, khi Anh hùng tìm thấy tôi một ngày nọ, không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, tôi đã đi theo ngài ấy.

“Mình không bao giờ nghĩ rằng một sinh vật như vậy thực sự tồn tại. Chà, điều này diễn ra khá suôn sẻ.”

Dù tương lai có như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn tốt hơn hoàn cảnh hiện tại rất nhiều. Cuối cùng, đó là lựa chọn đúng đắn.

“Từ bây giờ, ngươi sẽ là kẻ thế thân của ta.”

Ngài ấy thường xuyên rời khỏi vị trí của mình vì nhiều lý do, và mỗi lần ngài ấy rời đi, tôi thường thay mặt ngài ấy tham dự các sự kiện chính thức.

Trong quá trình đóng thế cho ngài ấy, tôi đã học được rất nhiều thứ.

“Đừng nghĩ rằng ngươi có thể thực hiện vai trò của ta một cách chính xác chỉ bằng cách bắt chước ngoại hình. Nếu ngươi muốn trở thành một người đóng thế hoàn hảo của ta thì ngươi vẫn cần phải học rất nhiều điều đấy.”

Kiếm thuật, phép xã giao, lịch sử, văn hóa, chính trị, chiến thuật quân sự, v.v.

Tôi đã chăm chỉ nghiên cứu về những lĩnh vực đấy.

Quá trình này khắc nghiệt và đau đớn, nhưng…

“Heh, heh, có thực sự cần phải đi xa đến vậy không?”

“Ngươi cần phải đạt đến đỉnh cao để tiến bộ.”

“… Đỉnh cao sao?”

“Cố lên. Để bắt chước chính xác ta, ngươi vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”

Nhìn lại thì thời gian đó giống như một món quà. Làm sao tôi có thể không biết ơn ngài ấy được cơ chứ?

Mối quan hệ của chúng tôi không bao giờ được xác định bằng lời nói, và tôi không thể biết ngài ấy nhìn nhận tôi như thế nào. Đối với tôi, Anh hùng giống như một người cha đã cho tôi một cuộc sống mới và một người thầy dạy tôi cách sống.

Vì vậy, tôi hy vọng ngài ấy có thể đạt được mục tiêu của mình. Giết Quỷ Vương và giải phóng nhân loại. Đó là một nhiệm vụ đầy thách thức, nhưng tôi coi đó là điều có thể đạt được do ngài ấy là một người rất tài năng.

Vài ngày trước, khi nhận được báo cáo chiến thắng đến từ tiền tuyến, tôi thậm chí còn nghĩ rằng việc đạt được mục tiêu xa vời đó sẽ không còn xa.

“Anh hùng đã giành được chiến thắng trước Quỷ Vương!”

“Quỷ Vương được cho là bị thương nặng và cần được chăm sóc ở Ma Giới.”

“Còn Anh hùng thì sao?”

“Này, bạn có thấy Anh hùng bị thương không? Có vẻ như ngài ấy trở về trong tình trạng hoàn toàn bình thường.”

“Wow, cuộc đại chiến sắp kết thúc rồi.”

Tin vui bất ngờ khuấy động cả Đế chế. Đương nhiên, tôi vui sướng tột độ, có lẽ hơn bất kỳ ai khác.

“Cuối cùng thì ngài ấy cũng đã làm được!”

Cho đến khi Anh hùng mặt tái mét lảo đảo bước vào nơi ẩn náu.

“… Anh hùng?”

“……”

Khoảnh khắc nhìn thấy ngài ấy, không cần giải thích gì thêm. Tôi chạy đến bên ngài ấy, ôm lấy thân hình đang run rẩy của Anh hùng.

Ngài ấy bình tĩnh nói: “Có kẻ phản bội trong chúng ta.”

“……”

“Quỷ Vương tấn công trong tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Nếu không có điều này thì mọi người đã chết rồi”.

…Nhưng có cần thiết phải bám víu vào sự sống ngay cả trong hoàn cảnh thảm khốc như vậy không?

Tôi nuốt lại những lời muốn nói. Đó là cách tôi đã từng.

“…Trời hơi lạnh nhỉ.”

Anh hùng ngày càng ngả dựa vào tôi. Khi máu chảy ra từ miệng ngài ấy chạm vào cơ thể tôi, nó nhanh chóng lạnh đi.

Tôi cố gắng tìm từ ngữ nhưng đầu óc tôi trống rỗng như một kẻ ngốc.

“Ta có thể hỏi ngươi một điều được không?”

Anh hùng đột nhiên nói những lời như vậy trong sự tĩnh lặng bao trùm. Một yêu cầu ư? Trước đây ngài ấy chưa bao giờ thốt ra những lời như vậy. Tôi bối rối ngẩng đầu lên.

Trông ngài ấy giờ đây như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng ánh mắt của ngài lại thể hiện điều đấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

"…Bất cứ điều gì ngài muốn."

Anh hùng, nghe thấy câu trả lời của tôi, mỉm cười yếu ớt. Một nụ cười thoạt nhìn có vẻ bình thường. Nhưng bên trong đó, nhiều cảm xúc khác nhau được cảm nhận một cách sống động—tiếc nuối, đau khổ, xin lỗi. Chúng tôi đã trải qua nhiều năm bên nhau như hình với bóng.

Ngay cả khi nhìn lại, Anh hùng không phải là người dễ dàng bộc lộ những cảm xúc như vậy. Vào ngày sau khi người đồng đội yêu quý qua đời, ngài ấy đã ra chiến trường với thái độ thờ ơ. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên ngài ấy bộc lộ cảm xúc thật của mình. Tôi không dám tưởng tượng điều đó có nghĩa là gì.

Tôi lặng lẽ nhìn Anh hùng với ánh mắt buồn bã.

“Đây là một biểu hiện tốt.”

“…?”

——————

Một biểu hiện tốt? Bề ngoài, tôi không hề biểu lộ cảm xúc. Tuân theo lời dạy của ngài ấy, một 'Anh hùng' cần phải che giấu cảm xúc thật của mình, bất kể tình huống nào. Đó là điều đầu tiên tôi học được để sống với tư cách là đối tác của Anh hùng và tôi luôn duy trì điều đó mọi lúc. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, ngài ấy lại đột ngột nói.

"Có vẻ như thời gian qua, những gì ta dạy ngươi không hề vô ích."

Vì lý do nào đó, khuôn mặt ngài ấy có vẻ hơi tự hào.

'Ah…'

Vào lúc đó, cuối cùng tôi cũng hiểu ngài ấy muốn gì. Đó là nhờ những kỷ niệm về thời gian chúng ta bên nhau. Kiếm thuật của Anh hùng, chiến lược của Anh hùng, tài chính trị của Anh hùng và tư duy của Anh hùng… Nhìn lại, thật kỳ lạ. Tại sao ngài ấy lại dạy tôi tất cả những điều đó nếu tôi chỉ là một kẻ thay thế đơn thuần?

Ngay cả trong lịch trình bận rộn của mình, ngài ấy vẫn dành thời gian để khai sáng cho tôi về những điều tôi cần có với tư cách là một Anh hùng. Ban đầu, tôi nghĩ đó là do khía cạnh chủ nghĩa khoái lạc hoặc chủ nghĩa cầu toàn của ngài ấy đang phát huy tác dụng, nhưng không phải vậy. Anh hùng muốn gì…

Cuối cùng tôi đã phá vỡ sự im lặng.

“Mọi người… mong rằng ngài không chết.”

Anh hùng vẫn im lặng, chỉ nhìn tôi. Thói quen của ngài ấy là giữ im lặng khi khẳng định điều gì đó. Tôi không thể duy trì vẻ mặt nghiêm khắc mà ngài ấy thường khen ngợi nữa.

"Tôi sẽ làm. Tôi sẽ sống như ngài, như một Anh hùng.”

Với tư cách là một người cố vấn, một thành viên trong gia đình và là người đàn ông mà tôi kính trọng nhất, tôi sẽ kế thừa ý chí của ngài ấy. Đó là điều không thể tránh khỏi. Trong suốt thời gian dài chúng tôi ở bên nhau, mục tiêu của tôi đã trở nên phù hợp với mục tiêu của ngài ấy—mang lại hy vọng cho mọi người tiến về phía trước. Thế giới này cần một Anh hùng.

 

“Ha, haha.”

Anh hùng cười lớn. Sau một lúc xen kẽ giữa cười và ho, ngài ấy nói với vẻ mặt thoải mái hơn nhiều.

“Sẽ không dễ dàng đâu đấy.”

"Tôi biết."

“…Việc đề cập đến những chủ đề nhạy cảm luôn là điều dũng cảm.”

Anh hùng nói một cách kiên quyết, “Ta không phủ nhận rằng cho đến nay, ngươi đã làm rất tốt với tư cách là kẻ thế thân của ta.”

Tôi im lặng.

“Nhưng ngươi vẫn chỉ đang hành động như thể là một kẻ thế thân thôi. Nếu ngươi hành động như một Anh hùng thực sự thì việc ngươi bị bại lộ thân phận chỉ là vấn đề thời gian.”

Ngài ấy nói đúng. Trở thành Anh hùng không chỉ là bắt chước vẻ bề ngoài. Nếu xảy ra tình huống cần dùng vũ lực, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị lộ.

“Tôi có thể dành thời gian để…”

Anh hùng ngắt lời tôi bằng một cử chỉ và rút thứ gì đó ra khỏi túi. Đó là một chiếc hộp kính cũ kỹ có dấu vân tay. Bên trong là một cặp kính cũng cũ không kém.

“Nhưng với điều này, ngươi có thể không chỉ bắt chước mà còn thực sự trở thành Anh hùng.”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc kính trên lòng bàn tay ngài ấy. Tôi biết thứ này.

“Hoa diên vĩ của Laplace.”

Tôi đã nghe về nó trong thời gian ngài ấy dạy tôi. Đây chính là vật phẩm giúp ngài ấy trở thành một Anh hùng. Mặc dù ngài ấy đã đề cập rằng đến một lúc nào đó nó trở nên không thể kiểm soát được nên ngài ấy đã ngừng sử dụng nó.

“Hãy thử sử dụng nó.”

Tôi từ từ đưa kính lên mắt trái và chớp mắt.

"Huh…?"

Lúc đầu, tôi nghĩ mình đang nhìn thấy mọi thứ.

Nháy mắt.

Nhưng tôi đã không như vậy. Những ký tự được khắc trên không trung không hề biến mất.

Kích hoạt Hoa diên vĩ của Laplace.

Vật phẩm này, ‘Hoa diên vĩ của Laplace,’ tự động tạo ra nhận xét dựa trên thông tin được người dùng trước lưu trữ.

Cái chết của người dùng vẫn chưa được xác nhận.

Không thể hoạt động bình thường…

"…Một dòng thông báo sao?"

Đột nhiên bị tấn công bởi quá nhiều thông tin, tôi không thể nắm bắt được tất cả trong một hơi thở. Tuy nhiên, tôi có thể nhận ra một điều. Kể từ khi tôi đeo Hoa diên vĩ của Laplace, tầm nhìn của tôi đã biến đổi, như thể tôi đang rơi vào một không gian ảo.

Tôi im lặng nhìn những thông tin tràn ngập hiện lên. Đây có thể là một công cụ hỗ trợ đắc lực cho việc quyết định sống như một Anh hùng của tôi.

“Những thông tin mà đó đưa ra sẽ là kim chỉ nam giúp cậu đi đúng hướng trên con đường trở thành một anh hùng. Thông tin, lời khuyên về sự phát triển sức mạnh… ngươi sẽ hiểu khi ngươi thử nó,” Anh hùng vừa nói vừa ho nhẹ.

“Nhưng chức năng đó khá hạn chế. Khi ngươi đạt đến một cấp độ nhất định, Hoa diên vĩ của Laplace sẽ trải qua những thay đổi.”

“Thay đổi sao?”

“Ừ, bây giờ thật khó để giải thích. Chỉ cần ghi nhớ điều đó,” Anh hùng đột ngột dừng lại không nói tiếp. Hơi thở của ngài ấy trở nên không đều và nông. Trong trạng thái suy yếu, Anh hùng cười khúc khích.

“Bây giờ, mọi thứ đã sẵn sàng,” Ngài ấy nói với một nụ cười nhẹ, đưa tay vỗ nhẹ vào vai tôi. Có cái gì đó treo trên cổ tôi với cái vỗ nhẹ đó.

Tôi không thể thốt ra lời nào khi nhìn chằm chằm vào Anh hùng.

“Ta yêu cầu điều này, Ted Redeemer,” ngài ấy thì thầm.

Tuy nhiên, trong giây lát, đôi mắt Anh hùng vẫn giữ được sự ấm áp.

“Hãy mang lại tương lai cho nhân loại.”

Tôi không thể tiếp tục nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngài ấy. Cổ họng tôi nghẹn lại khi hơi thở yếu ớt của Anh hùng tràn vào không khí. Ted Redeemer, Anh hùng, đã lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.

Tôi bàng hoàng nhìn Anh hùng, cảm thấy một nỗi buồn nặng nề. Cảm xúc dâng trào, dâng lên tận cổ họng. Tuy nhiên, đó là sự kết thúc.

'Nghĩ đi.'

Tôi không nên chìm đắm trong suy ngẫm. Đó không phải là điều Anh hùng muốn, và bây giờ đó không phải là điều tôi được phép làm.

'Không bao giờ bị phát hiện thân phận.'

Anh hùng là phương tiện 'độc nhất' để đối đầu với Quỷ vương. Nếu tin tức về cái chết của ngài ấy bị rò rỉ, Quỷ vương bị thương, người đã rút lui, sẽ tiếp tục cuộc xâm lược của lũ quỷ, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải chia cắt lực lượng của chúng.

Sự diệt vong của loài người là điều đương nhiên sẽ xảy ra sau đó.

‘Kế hoạch, mình cần có một kế hoạch rõ ràng và tỉ mỉ.’

Tôi siết chặt nắm tay của mình. Tôi- một kẻ thế thân trong suốt thời gian qua vốn sống không mục đích giờ đã chết. Điều mà Anh hùng mong mỏi, điều mà bây giờ tôi cũng khao khát – đánh bại Quỷ vương và mang lại sự cứu rỗi cho nhân loại.

Tôi đón nhận lý tưởng của Anh hùng, người thầy của tôi và cũng là người cha của tôi.

'Mình sẽ cố gắng hết sức.'

Một rung động yếu ớt vang lên trong Hoa diên vĩ của Laplace.

Cái chết của người dùng trước đó, ‘Ted Redeemer’, đã được xác nhận.

Theo trình tự khẩn cấp, chỉ định người dùng mới.

Đang khởi động lại…

Vô số nhân vật hiện ra trước mắt tôi.

Tin nhắn từ người dùng trước, ‘Ted Redeemer’:

“-Trước khi rời đi, hãy đi tìm Nữ hoàng.

Ta đã để lại thông tin về sự tồn tại của ngươi và tình hình hiện tại. Cô ấy sẽ giúp ích cho ngươi về nhiều mặt.

Có thể ngươi sẽ phải thuyết phục Nữ hoàng tin vào điều này, nhưng nếu là ngươi, ta nghĩ ngươi có thể thực hiện được. Chúc may mắn."

.

.

.

Đây là câu chuyện dẫn đến bữa tiệc.

Bíp-bíp-bíp!

Một âm thanh sắc bén làm tôi giật mình khỏi dòng suy nghĩ.

'Báo động vào lúc này sao?'

Thiết bị liên lạc của Anh hùng đang reo lên.

Lúc đó là tờ mờ sáng, đã quá nửa đêm.

Không có nhiều người đi tìm Anh hùng vào giờ này.

Đúng như dự đoán, người gửi là…

“Nữ hoàng Euphemia Cecilia.”

Thời gian hoàn hảo.

Kế hoạch của tôi cần sự giúp đỡ của cô ấy; không có cô ấy, việc thực hiện chúng sẽ là không thể.

——————

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương