Thế Giới Này Cần Một Người Hùng
-
Chapter 0: Lời mở đầu
Chương 0: Lời mở đầu.
[Trans: Khoi ]
[Beta: Forliags]
Anh hùng đã chết.
Nhưng lễ ăn mừng chiến thắng vẫn tiếp tục, vì không ai biết sự thật này.
“Đây chính là chiến thắng của toàn nhân loại!”
“Quỷ Vương mà lại hèn nhát không dám chiến đấu mà lựa chọn bỏ chạy sao?”
“Thời kỳ hòa bình đã đến! Nâng ly lên nào!"
"Anh hùng! Chúc mừng chiến thắng vĩ đại.”
Những ánh mắt ngưỡng mộ đang hướng về phía tôi. Quan sát khung cảnh từ vị trí cao nhất, tôi nhắm mắt lại.
Một cơn mệt mỏi đột ngột ập đến.
"."
Giọng nói sắc bén và chắc nịch lọt vào tai tôi ngay lúc đó.
“Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây, động cơ của ngươi là gì?”
Đôi mắt vàng lạnh lùng, sâu thẳm nhìn tôi.
Euphemia Cecilia.
Đó là tên của cô ấy. Người cai trị đế chế rộng lớn này và tính đến hôm nay, là người duy nhất chia sẻ ‘bí mật’ với tôi.
Tôi nhún vai.
"Động cơ ư? Chính xác như những gì nó xuất hiện.”
“Sao ngươi dám xuất hiện ở đây…?”
Nhưng cuộc trò chuyện không thể tiếp tục.
Ted! Ted! Ted Redeemer! Vị cứu tinh của nhân loại! Phòng tiệc vang lên tiếng reo hò vang dội.
Khi âm thanh của những người đang tìm kiếm Anh hùng tràn ngập không gian, Nữ hoàng cắn môi một cách hoài nghi.
“Được thôi, bây giờ ta sẽ chơi trò hề này cùng với ngươi… nhưng ngươi sẽ cần cho ta một lời giải thích sau buổi tiệc ngày hôm nay.”
"Cảm ơn ngài."
Cô bất ngờ nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi với nụ cười trang trọng.
Chỉ với một chuyển động đó, phòng tiệc nhộn nhịp ngay lập tức chìm vào im lặng.
Trước mặt những quý tộc với đôi mắt sáng ngời, cô hét lớn.
“Nâng ly lên nào mọi người! Hôm nay là ngày nhân loại được giải thoát khỏi đau khổ bấy lâu nay! Cuộc chiến giữa Nhân Loại và Quỷ Vương đã đến hồi kết thúc và phần thắng thuộc về nhân loại chúng ta!”
Một tiếng reo hò lớn vang vọng bên tai tôi.
Nữ hoàng uống cạn ly rượu chỉ bằng một ngụm, quay lại nhìn tôi. Má và hốc mắt của cô đỏ bừng.
“Ừ, chúng ta không thể để nhân vật chính vắng mặt trong một sự kiện như thế này được.”
Từ đâu đó trên cánh tay mảnh khảnh của cô, một sức mạnh không ngờ nổi lên.
Tôi không thể cưỡng lại cái bắt tay của Nữ hoàng. Khi định thần lại, tôi thấy mình đang ở trước ban công.
Hàng trăm cặp mắt nhìn tôi chăm chú. Quy mô của sự cổ vũ không thể so sánh được với trước đây.
“Ồ!”
“Đó là Anh hùng! Ted Redeemer!”
“Vị cứu tinh của nhân loại!”
“Xin hãy nhìn qua đây một lần thôi!”
“Ted! Ted!”
Cơn chóng mặt xâm chiếm tôi.
Nhưng ngoài điều đó ra, môi tôi tự chuyển động, phát ra một câu thoại đã được luyện tập.
“Nào mọi người, hãy ăn mừng vì ngày hôm nay. Ngày chúng ta giành chiến thắng hoàn toàn.”
.
.
.
Mọi người đều vui vẻ.
Mọi chuyện đã được như mong đợi.
Cuộc chiến giữa nhân loại và quỷ vương. Giữa loài người và loài quỷ.
Đó là một báo cáo chiến thắng từ cuộc chiến quyết định số phận của các giống loài.
Những ly rượu chúc mừng tràn ngập, những bài hát sôi động được cất lên, và mọi người ôm chặt lấy nhau.
Trên khuôn mặt họ lấp lánh những kỳ vọng và hy vọng cho một tương lai tươi sáng.
Tôi đứng bất động ở trung tâm.
Ngoại trừ nắm đấm siết chặt, tôi cũng giống như bọn họ, những người đang ăn mừng dưới kia.
* * *
Jedo Kyros.
Ở một nơi ẩn náu gần đó.
Tôi đã tắt nhiều thiết bị bảo mật và bước vào. Đi qua một hành lang dài và hẹp, một căn phòng hình vuông lọt vào tầm mắt. Đó là không gian tôi đã sống trong vài năm qua, nhưng hôm nay tôi cảm thấy nó thật xa lạ.
…Tôi cúi đầu thật sâu.
"Tôi đã đến rồi."
Ở giữa phòng có một chiếc ghế thoải mái.
Anh vẫn ngồi đó như thường lệ, thư thái như đang nhìn vào gương.
Mặt giống nhau.
Cùng chiều cao.
Trang phục giống nhau.
Tôi tháo bỏ lớp ngụy trang.
Suỵt!
Một cảm giác kỳ lạ xuyên qua từ ngón chân tới đỉnh đầu tôi. Tiếng xương kêu răng rắc tràn ngập nơi ẩn náu.
Người hùng Ted Redeemer biến mất, nhường chỗ cho tôi, song trùng* của ngài.
*Song trùng: là thuật ngữ dùng để chỉ những người không phải là anh em ruột thịt, không có quan hệ họ hàng, nhưng lại có ngoại hình giống nhau đến kỳ lạ.
Tôi đứng trước mặt Anh hùng, chỉnh trang lại diện mạo của mình.
Khi tôi nhìn gương mặt ngài ấy trong gương, khuôn mặt phản chiếu lại, thẳng tắp và cứng như sắt, lạnh lùng nhìn lại tôi.
Tôi tiếp tục báo cáo theo thông lệ sau khi hoàn thành vai trò của mình.
“Tôi đã trải qua bữa tiệc thành công và không có ai nghi ngờ gì về danh tính của tôi. Dù Nữ hoàng có vẻ hơi mệt nhưng ngài ấy vẫn xử lý rất tốt”.
Tuy nhiên, không có phản hồi.
Anh hùng vẫn ngồi ở tư thế đó.
Tôi tiếp tục.
“Tôi biết ngài không thích những cuộc tụ họp này, nhưng sẽ tốt hơn nếu ngài có thể trực tiếp tham dự buổi tiệc ngày hôm nay. Mọi người đều vui vẻ. Tôi chắc chắn ngài sẽ cảm thấy tự hào về điều đó.”
Không có sự thay đổi trong biểu hiện của ngài ấy.
Không có chút khó chịu hay thậm chí là một nụ cười gượng ép.
Đột nhiên, một làn sóng cảm xúc mãnh liệt, ấm áp trào lên cổ họng tôi.
“…Nó vẫn không có cảm giác chân thực.”
Tôi đưa tay ra.
Khuôn mặt nó chạm vào có cảm giác cứng và lạnh, như thể được làm bằng kim loại.
“Nhưng việc đó vẫn cần phải được thực hiện.”
Thịch.
Đầu của Anh hùng gục xuống, như thể ngài ấy ngầm gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, lúc này ngài ấy đã không còn ý thức nữa.
Một dòng cảm xúc chợt dâng trào.
Tuyệt vọng, thất vọng, mất mát.
Và sợ hãi.
Có lẽ lý do tôi không thể bỏ chạy là do những gì mà ngài ấy đã dạy tôi bao năm qua.
"Đừng lo lắng."
Lời dạy của ngài.
Di sản mà ngài đã để lại.
Chúng sẽ hướng dẫn tôi.
Hướng tới sứ mệnh còn dang dở mà ngài ấy đã bỏ lại phía sau.
“Tôi sẽ trở thành Anh hùng thay vị trí của ngài ấy.”
Tôi vuốt mắt Anh hùng xuống. Đó là ngày đầu tiên kể từ cái chết của Anh hùng.
——————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook