Vào mùa đông, cô thích nhất là duỗi chân ra khỏi ổ chăn cho lạnh rồi rụt về cho nóng. Tống Nguyệt Minh muốn lén lút duỗi chân ra, vừa nhúc nhích nhưng hai chân bị người đè ép nên không thể nhúc nhích.

“Bác sĩ nói em không thể để lạnh chân.”

Tống Nguyệt Minh không còn nhớ tới lời dặn của bác sĩ, ai biết anhhoàn toàn nhớ kỹ nên cô đành mệt mỏi thu chân về, chỉ có thể trách chăn được nhồi bông quá tốt nên sát vào anh thì lại thấm mồ hôi.

Cô nhích tới nhích lui trong chăn, như một con mèo con tràn đầy năng lượng sắp phá phát khắp nơi. Vệ Vân Khai suy nghĩ và hỏi: "Em có buồn ngủ không?”

“... Em buồn ngủ.”

Vệ Vân Khai lại kiên trì tìm chân tướng của mình, xoay người áp lên người cô: “Đợi lát nữa em ngủ thì sẽ không cảm thấy nóng.”

“Anh nhớ giữ lời hứa.”

“Xin lỗi, anh rất nhớ em.”

Tha thứ cho một thanh niên vừa khai trai chưa bao lâu?

Tống Nguyệt Minh lại muốn nuôi móng tay.

Mùng năm tết, Vệ Vân Khai mở cửa phòng liền thấy màu trắng bao bọc cả thế giới ở bên ngoài. Anh vô thức nhìn vào trong phòng ngủ rồi giẫm lên lớp tuyết thật dày trước cửa. Sau đó, anh cầm cây chổi quét lớp tuyết thành hai con đường nhỏ trong sân, tạo một quả cầu tuyết rồi quay người vào trong nhà.

Tống Nguyệt Minh ngủ không an ổn, hôm qua mới gặp Tống Vệ Lan nên hôm nay, cô tiếp tục mơ thấy bqf ta, còn lời hứa son sắt với cô.



"Nguyệt Minh, cháu sống cậu ta mới có cuộc sống tốt đẹp. Cái tên họ Dương kia dám tính kế cháu, chẳng lẽ cháu không muốn báo thù?”

Trả thù, trồng một đồng cỏ xanh?

“Cậu ta rất thích cháu, miễn là cháu ngoan ngoãn vâng lời thì sẽ có nhiều tiền, còn có không ít kem bảo vệ da.”

Cô có cả hai thứ.

"Hơn nữa, cháu gả cho cậu ta mới trở thành người thành phố, mạnh hơn Dương Mẫn rất nhiều. Cô ta có gì mà so với cháu?”

Vì sao một người rồi hai người cứ phải so sánh cô với Dương Mẫn?

Trong mộng, Tống Vệ Lan liên tục cằn nhằn bên tai Tống Nguyệt Minh. Tống Nguyệt Minh không kiên nhẫn muốn rời đi thì bị giữ chặt cổ tay nhưng khi quay đầu nhìn lại thì phát hiện là Vệ Vân Khai. Anh cau mày hỏi: “Nguyệt Minh, nếu em không thích anh thì vài năm nữa, chúng ta ly hôn.”

Tỉnh, đây là lời kịch của tôi khi kết hôn.

Thậm chí Dương Hồng Vệ, anh ta bị người khác giết, máu tươi chảy xuống đất. Tống Nguyệt Minh ở một bên ngơ ngác không biết nên nói gì hay làm gì, Tống Kiến Cương ném cho cô một trăm đồng rồi liều mạng chạy trốn.

Đây là giấc mơ lộn xộn gì?

Ý niệm này vừa xuất hiện, Tống Nguyệt Minh mở mắt ra. Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh, cô mới nhận định vừa rồi là giấc mộng mà cảm giác mệt mỏi sau khi tình làm cô muốn xoay người, rất muốn Vệ Vân Khai xoa eo cho cô.



"Làm sao vậy?"

Vệ Vân Khai nắm quả cầu tuyết đặt ở bên giường, khóe miệng còn mang theo ý cười. Tống Nguyệt Minh ngẩn người: “Tuyết rơi rồi?”

"Đúng, một trận tuyết rơi rất nhiều."

“Em chỉ thuận miệng nói có thể tuyết rơi?”

"Em có thể tiếp tục ngủ."

Sau khi tuyết rơi được vài ngày mới đi ra ngoài thăm người thân. Đó cũng là thời điểm tốt để ngủ muộn.

Tống Nguyệt Minh nghĩ cũng được, dù sao họ hàng quan trọng đều đã thăm hỏi rồi. Lúc này, cô kéo chăn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ nhưng làm người ta thống khổ mấy ngày nay hình thành đồng hồ sinh học nên cô không cảm thấy buồn ngủ. Cuối cùng, cô đành thở dài mở mắt dậy.

"Chúng ta nên ăn tối."

Ăn ít vào ban đêm, tập thể dục nhiều cũng là một cách tốt để ngăn ngừa ngủ muộn.

Bữa sáng ăn cháo, Tống Nguyệt Minh tìm được quả trứng vịt muối mua từ năm trước. Cô rửa sạch bùn đất trên nó, bỏ vào nồi nước nấu chín, lòng đỏ có vị rất ngon. Vì thế, hai người uống thêm một chén cháo.

Buổi sáng hai người đều không có suy nghĩ muốn ra ngoài, dứt khoát đóng cửa nằm trên giường chơi. Ban đầu, những ngày đầu tiên đều tối đen có lần quên thổi nến nên Vệ Vân Khai bắt đầu thích thắp đèn nhưng ban ngày làm vậy thì là lần đầu tiên.

Chỉ lúc này, Tống Nguyệt Minh mới thật sự cảm giác được Vệ Vân Khai là một thanh niên dễ xúc động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương