Nhà Tống Vệ Lan có vị trí không tệ, từ bến xe đi thẳng tới sân Gia Chúc ở đằng trước cách đó không xa. Trong sân Gia Chúc đều là người tới chúc tết, theo địa chỉ tìm đến nhà Tống Vệ Lan. Hai người gõ cửa, một bà lão mập mạp mở cửa. Trước tiên, bà lão nhìn Tống Nguyệt Minh là ai, sau đó mới nhìn quà tặng trong tay nhưng quà của họ không nằm trong tay Tống Nguyệt Minh, Vệ Vân Khai đứng ở đằng sau xách theo.

Bà lão cười lạnh nhạt hỏi: “Tìm gia đình nào?”

“Đây có phải nhà Tống Vệ Lan không?"

Bà lão bĩu môi, quay đầu hét vào trong: "Vệ Lan, bên ngoài có người tìm con.”

Bà lão không mở cửa cho khách vào, lắc người quay vào trong. Hai người chờ Tống Vệ Lan đến mở cửa, thấy rõ là Tống Nguyệt Minh thì hơi xấu hổ mời vào.

Tống Vệ Lan thể hiện thái độ nhiệt tình, thấy Vệ Vân Khai đang cầm một túi quýt, đồ hộp và hoa quả thì nụ cười càng chân thành hơn: “Đang nói về hai đứa, thì hai đứa tới.”

Tống Nguyệt Minh giả vờ không biết, bước vào trong rồi ngồi xuống ghế. Căn nhà này có ba phòng ngủ nhỏ nên hơi chật chội, có không ít đồ đạc để trong phòng khách, Có một vị khách bên trong đang nói chuyện với bà lão họ Lưu, thấy hai người đi vào liền lễ pháp đứng dậy. Sau khi giới thiệu lẫn nhau, bà lão họ Lưu dùng ánh mắt đầy tìm tòi nhìn họ, còn kém chưa viết chữ lên mặt: Họ hàng nghèo mà tặng mấy thứ này, không biết sẽ yêu cầu làm chuyện gì.

Sau khi ngồi xuống, Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh gọi điện cho người khác. Có lẽ vì để gặp khách vào đầu năm mới nên hôm nay, Tống Vệ Lan mặc rất cầu kỳ. Giày da quần đen và áo len đỏ thẫm, kết hợp với tóc duỗi thẳng, nhìn có vẻ thành thục lại dịu dàng.

"Hôm hai người kết hôn thì cô không đi được, thật sự là không làm tròn vai trò cô của Nguyệt Minh nhưng thấy con bé rất tốt thì cô hài lòng, hai đứa phải sống với nhau thật tốt." Tống Vệ Lan vừa nói vừa kéo tay Tống Nguyệt Minh, vừa ra vẻ thân thiết nói về cuộc sống vừa nhéo lòng bàn tay Tống Nguyệt Minh.

Tống Nguyệt Minh không biết cô ta đánh chủ ý gì, bình thản nói tới chuyện gia đình. Một lát sau, vị khách nam tới chào hỏi kia mới đứng dậy rời đi. Bà lão Lưu tiễn người ra cửa, Tống Vệ Lan nhân cơ hội nhét tiền vào tay cô, còn nháy mắt với cô.

Tống Nguyệt Minh không hiểu thao tác của Tống Vệ Lan nhưng cô biết cô ta không có ý tốt, ngồi chút liền đề nghị rời đi.



Tống Vệ Lan giữ chặt cô lại: "Không được. Nếu cháu đi thì khi cô về nhà sẽ không có mặt mũi nhìn cha mẹ cháu. Cháu nhất định phải ở lại ăn cơm, dượng và em họ của cháu sắp trở về rồi.”

"Cô, chúng cháu còn phải tới thăm họ hàng khác. Nếu đi trễ thì sẽ không kịp.”

“Cũng là người trong thành phố? Sống ở đâu, làm gì, cô đưa cháu sang đó.”

“Người đó làm việc trong một nhà máy giấy, là một công nhân trong xưởng." Gia đình này là em trai ruột của Vương Bảo Trân nên họ phải gọi là cậu. Tống Nguyệt Minh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với người cô này.

Tống Vệ Lan hỏi về bà con này chỉ là cái cớ, liền không nói gì nữa. Cô ta oán giận nói: “Thật vất vả hai cháu mới tới một chuyến, còn chưa ở lại ăn cơm. Ai, Nguyệt Minh, cháu bảo nên nói cái gì mới tốt?”

Tống Nguyệt Minh chỉ cười ứng phó: "Sau này rảnh rỗi vào thành thăm cô nhỏ.”

"Được."

Ai ngờ lời này khiến bà lão Lưu không vui, Tống Nguyệt Minh thầm than gia đình họ Lưu xem thường bà con từ dưới nông thôn lên. Nếu so với Tống Vệ Lan mỗi khi về quê còn biết che giấu một chút thì không bằng.

Tống Vệ Lan đưa bọn họ ra cửa, chậm rãi cố ý dừng ở phía sau. Cô ta thể hiện dáng vẻ muốn nói lại thôi, Vệ Vân Khai đi lên trước hai bước. Hai cô cháu đi trên đường tiểu khu, Tống Vệ Lan đầy thương tiếc hỏi: "Nguyệt Minh, cháu sống với cậu ta có tốt không?”

"Cô út, cháu rất tốt."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương