Vệ Vân Khai cầm năm tới sáu quả mứt táo đặt trước mặt cô, ngồi ở một bên chuẩn bị xem cô uống hết. Trong trí nhớ, người phụ nữ kia luôn kéo dài thời gian, cho tới khi ba dỗ ngọt thì mới chịu uống. Anh không thích tư thế giả tạo kia nhưng lúc này, anh lại do dự không biết nên nói gì để an ủi cô.

Vệ Vân Khai còn chưa nghĩ ra, Tống Nguyệt Minh đã bưng chén lên thử một ngụm. Cô xác định có thể cho vào miệng liền nhắm mắt uống một hơi cạn sạch, buông chén xuống ăn hai miếng mứt táo. Cả người vô cùng bình tĩnh!

Vệ Vân Khai sửng sốt nhìn, Tống Nguyệt Minh lại đắc ý hỏi anh: "Có phải anh thấy rất lợi hại không?”

“Đúng, rất lợi hại.”

Con người thực sự khác nhau.

Thật ra, đầu lưỡi Tống Nguyệt Minh tê dại vì uống thuốc đắng nhưng thói quen uống thuốc của cô là tốc chiến tốc thắng. Khi còn nhỏ, từ kinh nghiệm máu và nước mắt nói cho cô biết uống càng lâu thì cuối cùng người chụi khổ vẫn là cô.

"Khi còn bé, em không chịu uống thuốc và luôn cần người ta dỗ dành. Mẹ em đã tách ra từng chút cho em uống, em khóc rất nhiều vì đắng. Sau đó, em liền rút ra kinh nghiệm là đau dài không bằng đau ngắn.”

Sau khi Vệ Vân Khai nghe xong lại, đồng ý gật đầu: “Mẹ nói rất đúng."

Tống Nguyệt Minh nháy mắt mấy cái: "Anh này, biết lấy lòng người nhà chúng ta.”

Sợ thật sự để Vệ Vân Khai gặp ba mẹ cô, anh có thể dỗ dành người khác tới nghe lời. Giống như bây giờ, Hoàng Chi Tử cảm thấy anh không có khuyết điểm.

"Đó là vì anh dính ánh sáng của em."



"A..., đúng thực." Bây giờ ngay cả cô cũng thấy vui mừng.

Ý cười của Vệ Vân Khai chừa sự thích thú không thể hiện rõ nhưng cũng không nói gì, cầm cái chén đi vào phòng bếp. Anh còn thuận tay rửa sạch nồi đất, Tống Nguyệt Minh nhàn rỗi cắn hạt dưa, luôn cảm thấy nụ cười vừa rồi của anh hơi kỳ lạ.

Đợi đến buổi tối, hai người nằm chồng lên nhau. Vệ Vân Khai nói giọng khàn khàn với cô: “Bây giờ, hai người chúng ta mới là người một nhà."

Lúc này, Tống Nguyệt Minh đương nhiên thoải mái đồng ý. Sau đó, cô nửa tỉnh nửa mê nhớ tới ý nghĩa của mấy từ mà Vệ Vân Khai nhấn mạnh. Cô lăn đến bên cạnh anh cắn lỗ tai nói: "Em nhớ kỹ, hai chúng ta là người thân cận nhất."

Vệ Vân Khai trầm mặc ôm chặt cô hơn, cho đến khi cô sắp ngủ thì mới hắn nói được.

Tống Nguyệt Minh đáy lòng thở dài, gia đình họ Vệ chỉ còn lại một mình anh mà trong nguyên tác, dù đứng trên địa vị cao nhất nhưng tới cuối cùng, anh vẫn sống độc thân. Nó như thể hiện ý nghĩa tồn tại của anh là làm nổi bật mệnh tốt của nữ chủ, biểu hiện con của nữ chủ thông minh đáng yêu tới cỡ nào. Nó mơ hồ cho đến cuối cùng, tất cả tài sản của gia đình anh đều tặng cho mấy đứa nhỏ kia nhưng không ai biết thế giới tình cảm của anh.

Tống Nguyệt Minh thầm cảm thấy đau lòng. Bây giờ, cô có thể cảm nhận được cảm xúc của Vệ Vân Khai thay đổi từng chút từng chút, không nhịn được đau lòng.

Trận tuyết rơi dày đặc này sắp tan, người tuyết trong nhà Tống Nguyệt Minh cũng dần dần thu nhỏ lại. Mùng sáu tết, Tống Nguyệt Minh cùng Ngụy Xuân Hoa dọn tuyết. Nói chính xác thì Vệ Vân Khai và Ngụy Xuân Hoa ra tay, Tống Nguyệt Minh chỉ phụ trách cổ vũ. Bây giờ, cô nhìn nó dần không đẹp nữa, dứt khoát để Vệ Vân Khai trực tiếp xúc bỏ.

Tuyết trên con đường giữa hai thôn đã tan hết, năm mới tiếp tục đi thăm họ hàng. Hai người đã đi thăm hết những họ hàng quan trọng, còn lại là hai anh em nhà họ Ngụy nên Vệ Vân Khai đi. Tống Nguyệt Minh dốc lòng nghiên cứu món ăn ở nhà.

Đến một ngày trước ngày 15 tháng 1 âm lịch, Vệ Vân Khai tan làm mang về một chùm bánh nguyên tiêu. Tống Nguyệt Minh không ngừng vui mừng, cô chỉ thuận miệng nói chứ không nghĩ là sẽ thật sự được ăn.

Sau ngày này, lễ hội mùa xuân gần như đã trôi qua nhưng thời tiết vẫn còn lạnh. Tống Nguyệt Minh đương nhiên ở nhà làm mèo ngủ đông, làm cho cô ngạc nhiên là trong thôn truyền tới tin tức tốt, cột điện trong thôn đã được lắp xong! Mọi nhà ngay lập tức có điện!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương