Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 99: Đệ Hoa Chiến Hội (4)

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Chương 99: Đệ Hoa Chiến Hội (4)

Luận kiếm được bắt đầu sau buổi trưa và ắt hẳn sẽ kéo dài khá lâu.

Những đệ tử ở đây đều đều đã dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho ngày này, thế nên toàn bộ bọn họ đều rất phấn khích.

Hơn nữa, do tất cả bọn họ đều ở chung trong một môn phái, nên ít nhiều gì kiếm pháp của họ cũng giống nhau.

Chính vì họ hiểu nhau quá rõ nên mỗi trận giao chiến sẽ tốn nhiều thời gian hơn, khó lòng mà tốc chiến tốc thắng.

Với vài người, trận chiến kéo dai dẳng như vậy có thể khiến người ta cảm thấy nhàm chán, nhưng có vẻ như quần chúng lại chẳng hề mất đi nhiệt huyết.

“Phản ứng này thật điên cuồng.”

“Hình như tất cả bọn họ đều đang cuồng hoan.”

Mặc dù, về cơ bản đám người này chỉ là số ít, thế nhưng chỉ riêng sự phấn khích và nồng nhiệt của họ thôi đã đủ đối đầu với đám người đang xem sự kiện thường niên do Võ Lâm Minh tổ chức rồi.

Thế nhưng, ta, lại chỉ cảm thấy chán chường.

‘...Có phải do độ này mình ở cạnh Vĩnh Phong nhiều quá không nhỉ?’

Tại vì khi ta so sánh những võ giả này với Vĩnh Phong, quả thật ta thấy kiếm pháp của họ tệ không tả nổi.

Kiếm pháp của những đệ tử ấy thiếu đi sự linh hoạt khi so với những kiếm giả chân chính của phái Hoa Sơn. Đấy chưa là kể đến thời gian phản ứng lại và vận nội công của họ cũng vô cùng đáng thất vọng.

Nếu phải nói một cách thẳng thừng tàn nhẫn, ta có thể hạ gục toàn bộ những kẻ này chỉ bằng một chưởng.

Ngay cả Vĩnh Phong cũng thể làm được như vậy, chứ đừng nói đến kẻ có thực lực như Nam Cung Phí Nga.

‘...Mình nghĩ đấy là lý do tại sao mà họ lại để Vĩnh Phong đấu với những đệ tử đời thứ hai.’

Bây giờ ta đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân đằng sau quyết định đó.

Không phải do những đệ tử ấy yếu kém.

Họ là những đệ tử thuộc Cửu Phái Nhất Bang và hơn hết, họ là đệ tử của phái Hoa Sơn vốn có uy vọng trên chốn võ lâm.

Bọn họ chắc chắn mạnh hơn những hài tử đồng niên khác...

Tuy nhiên, lý do khiến ta đánh giá thấp bọn họ chỉ đơn giản là vì những người mà ta đã gặp gần đây đều có thực lực có thể dễ dàng đánh bại những người này.

‘Rõ ràng là không phải ai cũng có thể đạt được tới cảnh giới võ giả nhất lưu khi chưa đầy hai mươi tuổi.’

Những thiên tài như Vĩnh Phong và Nam Cung Phí Nga đều là những kẻ phi phàm, nằm ở ngoài định nghĩa thiên tài bình thường ở võ lâm.

Ta liếc sang Nam Cung Phí Nga, tự nhủ rằng chắc hẳn ta không phải là người duy nhất cảm thấy trận luận kiếm này thật nhàm chán.

Ta không thể nhìn thấy rõ ràng nét mặt của nàng ta, vì trên mặt nàng ta vẫn còn đeo mạng che mặt, nhưng chỉ ngay sau đó, ta có thể thấy được một cử chỉ lạ.

Ta đành mở miệng hỏi:

“Ngươi vừa ngáp rồi đúng không?”  

“...”

Ngay tức thì, nàng ta ngại ngùng rồi tránh đi tầm mắt của ta.

Cùng với cái quay đầu ấy, ta có thể nhìn thấy mái tóc được buộc lại tỉ mẩn của nàng ta thoáng bay.

Rồi nhìn thấy chiếc trâm cài mà nàng ta đặt ở trên suối tóc mượt mà, qua một chốc, ta nhìn sang phía Vy Tuyết Nga.

Không giống như ta và Nam Cung Phí Nga, Vy Tuyết Nga đang chăm chú quan sát trận chiến, trong đôi mắt nàng ấy ánh lên tia sáng sáng rực.

“Muội thấy vui không?”

“Có ạ!”

Nàng ấy trả lời ta mà chẳng hề giấu đi cảm xúc của bản thân khi xem trận tỷ thí.

Mình nghĩ nàng ấy có cảm nhận khác với mình là bởi vì nàng ấy đã không quan vọng trận chiến này với tâm lý như mình.

 - Oaaa-!

Ta chuyển tầm nhìn về phía khu vực thi đấu khi nghe thấy tiếng đám đông phấn khích, tức thì, ta trông thấy một thanh kiếm gỗ rơi xuống mặt đất.

“...Ta thua rồi.”

“Ngươi đã làm rất tốt.”

Người chiến thắng vỗ vai kẻ bại trận.

Hình như kẻ chiến bại là đệ tử nhỏ tuổi hơn so với địch thủ của y hoặc có lẽ đã gia nhập môn phái muộn hơn kẻ nọ.

Lúc đó, ta nghe thấy mấy người bên cạnh rủ rỉ với nhau.

“Tiêu chuẩn của họ đã cao hơn nhiều so với năm ngoái rồi đấy nhỉ.”

“Ta tự hào quá trời quá đất rồi, lại mà xem họ đã thay đổi nhiều đến mức đấy chỉ sau một năm này.”

“Đây là phái Hoa Sơn...! Đúng thế!”

Chắc chắn cảm giác của họ về trận đấu khác với của ta.

Ta nghĩ là do họ chỉ là dân chúng bình thường chứ không phải là võ giả.

‘Giờ đây ta khác biệt ư?’

Mình nghĩ bản thân ở cùng cảnh giới với họ chỉ bởi vì mình đã có thêm nội lực sau khi được trao cơ hội sống lần thứ hai thôi nhỉ?

Nếu là trong trường hợp đó, thì chắc chắn ta cần phải thay đổi cách suy nghĩ của bản thân.

Một ngày nào đó những suy nghĩ này sẽ cắn ngược lại ta.

Ta phải cẩn thận hơn vì trước kia ta đã từng phải nếm đòn vì chuyện như vậy rồi.

Trong khi đang sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, Nam Cung Phí Nga cất tiếng:

“...Muội ấy ra rồi.”

Đôi mắt ta sáng rực lên khi nghe thấy lời đó.

Ta còn nghe thấy đám đông xung quanh đang lầm bầm bàn tán nữa.

“Chuyện gì vậy chứ, sao lại có nữ tử ở trong những đệ tử Hoa Sơn?”

“Năm ngoái không có người này... Nàng ta là người mới sao?”

“Không thể nào như thế được, ngay cả những khi những thế gia quyền quý muốn nhét hài tử của mình vào phái Hoa Sơn đi nữa thì cũng đâu có được, họ đã bị từ chối ngay lập tức vì bây giờ môn phái không còn nhận đệ tử nhập môn nữa.”

Thiếu nữ đứng ở giữa sân đấu với tư thế nghiêm chỉnh, khoác trên mình bộ bạch y đặc trưng của phái Hoa Sơn, trong tay muội ấy cầm một thanh kiếm gỗ.

Cùng với mái tóc đen tuyền được buộc cao, muội ấy bình ổn lại hơi thở rồi quan vọng xung quanh.

Ngay cả khi đứng ở trung tâm đám đông bao quanh, thiếu nữ ấy vẫn giữ vè bình tĩnh không gợn sóng.

Hoặc đó chỉ là cách mà muội ấy giả vờ, có thể ngay lúc này trong đầu muội ấy đang có vô vàn ý nghĩ lướt qua.

Ta chỉ tiếp tục quan sát, ghim ánh mắt lên người muội ấy.

Ngay sau, muội ấy rút thanh kiếm gỗ ra và vào tư thế chiến đấu.

Trước khi tỉ thí bắt đầu, hai vị đệ tử đối địch xưng danh.

“...Ta là Vĩnh Tẫn – đệ tử đời thứ ba của phái Hoa Sơn.”

“Ta là Cầm Linh Hoa – đệ tử đời thứ hai của phái Hoa Sơn.”

Giọng của họ không lớn, nhưng đủ to để mọi người có thể nghe được và nội dung cuộc nói chuyện của họ khiến cho người khác phải sững sờ.

Sau khi hai người giới thiệu xong,

“Khai chiến.”

Cùng hô vang dội ấy, vang vọng bởi nội lực được truyền vào, trận tỉ thí của Cầm Linh Hoa đã bắt đầu.

****

- Chuyện gì vậy chứ... Đệ tử đời thứ hai ư? Sao mà trông nàng ta lại trẻ đến vậy?

- Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng ta. Xem cách nàng ta tự xưng hôm nay thì có lẽ, nàng ta vẫn chưa chính thức bái sư vào môn phái.

Ta lại nghe thấy tiếng đám người đó bàn tán nữa rồi.

Ta thử ngó lơ bọn họ đi, nhưng giọng của họ vẫn vang vọng trong tâm trí ta.

Cầm Linh Hoa cố gắng hết sức để dốc toàn lực tập trung vào đối thủ, kẻ đang đứng song song với nàng ấy ở phía bên kia.

Khuôn mặt hắn ta hiện vẻ khó chịu.

Hình như hắn ta cảm thấy không hài lòng.

Có lẽ, nguyên nhân không phải bởi vì hắn ta phải đấu với người có bối phận cao hơn,

Mà là bởi vì ngay lúc đầu, hắn ta thậm chí còn không thừa nhận nàng ấy là sư tỷ của mình.

Giống như là hắn ta bị thất vọng vì lần xếp trận này thì đúng hơn. Bởi lẽ hắn ta đã không thể có một trận tỉ thí đáng giá vì bị xếp trận với một tiểu nữ tử.

Những cảm xúc mà hắn ta đang thể hiện bây giờ chắc chắn là sự bất mãn.

Hơi thở của Cầm Linh Hoa dần trở nên khó nhọc.

- Mình muốn tham gia vào ngày đầu tiên của kỳ luận kiếm.

Nàng ấy thực sự muốn tham gia cùng với những đệ tử đời thứ hai khác, nhưng rồi, nàng ấy vẫn biểu đạt rằng nàng ấy muốn tham gia với sư đệ phía dưới và kìm nén lại lòng tham của bản thân.

Nếu nàng ấy không làm thế sẽ chỉ khiến cho nàng ấy trông thật cứng đầu và ngu xuẩn.

Nó liên quan đến lòng kiêu hãnh của chính nàng ấy với tư cách là đệ tử của sư phụ,

Tuy nhiên, đến cuối cùng, nàng ấy vẫn lựa chọn từ bỏ.

Thần Hiền đã lo lắng hỏi Cầm Linh Hoa rằng, liệu nàng ấy có thực sự ổn với quyết định này không, rồi nàng ấy chỉ gật đầu với sự quyết tâm mãnh liệt trên khuôn mặt thay cho lời đáp trả.

Trong câu hỏi mà hắn ta hỏi nàng ấy chứa đựng vô vàn ẩn ý phức tạp.

Và nàng ấy hiểu rõ những ẩn ý đó.

Nàng ấy chậm rãi nâng thanh kiếm gỗ lên và nhìn về phía địch thủ của mình.

‘Mình sợ hãi...’

Nàng ấy vẫn còn thấy sợ.

Đến mức ngay lúc này đây, nàng ấy chỉ muốn chạy trốn khỏi chỗ này.

Cái nhăn mày trên gương mặt địch thủ và ánh nhìn sắc bén của hắn ta cũng ngang với nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn của nàng ấy bây giờ.

Nó khiến nàng ấy cảm thấy khó thở, khơi gợi lại ký ức của nàng ấu về người chưa bao giờ quay lưng lại nhìn bản thân, dù cho nàng ấy có gào khóc cầu xin hắn giúp đỡ mình đi chăng nữa.

“Khai chiến-!”

Ngay khi trận đấu bắt đầu, địch thủ của nàng ấy lao thẳng về phía nàng ấy.

Hắn ta vung thanh kiếm, với ý định tốc chiến tốc thắng.

Ấy nhưng, kiếm chiêu của hắn ta lại không có sát ý.

Như thể hắn ta dự định nhẹ tay với nàng ấy.

Cầm Linh Hoa nghiến răng sau khi trông thấy cảnh đó.

Cùng lúc, nàng ấy vung kiếm đáp trả.

Tất cả nỗ lực của nàng ấy, những khổ luyện mà nàng ấy thực hiện từng ngày một, chỉ để vì khoảnh khắc này – để kiếm của nàng ấy có thể nở hoa.

Nàng ấy không thể đếm được đã bao nhiêu lần tay bản thân bị nứt toạc, máu chảy ròng ròng sau những lần tập luyện gian khổ nữa. Và hơn hết là, chảy máu mũi với nàng ấy mà nói đã trở thành những chuyện thường ngày.

Tất cả những công sức ấy đều đến từ ý nguyện của nàng ấy, ý nguyện để đóa mai hoa tuyệt sắc kia nở rộ trên mũi kiếm.

- Bốp-!

“...!”

Đối thủ của Cầm Linh Hoa, Vĩnh Tẫn bị sốc khi thấy chiêu thức của mình bị chặn lại.

Hắn ta thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc chiêu thức của mình bị chặn đứng.

Nàng ấy không để đọ sức được với hắn ta, vậy nên nàng ấy quyết định đổi hướng công kích của đối thủ hơn là đối đầu trực diện.

Kiếm phong của nàng ấy vẽ thành hình bán nguyệt, đồng thời nghiêng mình, khiến cho kiếm chiêu của Vĩnh Tẫn bị dội lại.

Nhờ thế mà nàng ấy đã tạo ra được sơ hở để tiến công.

Nàng ấy vung kiếm về phía sơ hở được tạo ra, nhưng Vĩnh Tẫn đã chặn đứng được nó.

‘...Mình đã chậm.’

Nàng ấy đã bị do dự trong phút chốc.

Nỗi sợ hãi tung ra toàn lực của bản thân đã khiến nàng ấy bị khựng lại.

Vĩnh Tẫn hình như đã học được gì đó sau đòn giao phong và điều chỉnh lại thế đứng của bản thân.

Có vẻ như, hắn ta sẽ không còn hạ thấp phòng bị nữa.

“Phù...”

Hơi thở của nàng ấy vẫn còn hơi bất ổn, dù rất ít.

Lý do khiến cho Cầm Linh Hoa mong muốn thanh kiếm của mình nở mai hoa đều là vì sư phụ của nàng ấy – Mai Hoa Kiếm Hậu.

Nàng ấy muốn tâm của sư phụ được thanh thản trước khi nhắm mắt xuôi tay.

Đó là lý do tại sao mà nàng ấy lại duy trì tập luyện cực kỳ khắc nghiệt không ngừng nghỉ ngay cả khi đang ngủ.

Ấy nhưng, bây giờ khi nàng ấy nghĩ về chuyện đó, việc luyện kiếm để khiến nó nở hoa chẳng phải việc dễ dàng đến vậy.

Hơn nữa, giờ đây Kiếm Hậu đã tỉnh dậy sau cơn bạo bệnh và dần hồi phục lại, dường như Cầm Linh Hoa đã đánh mất đi mục đích của bản thân mất rồi, sâu bên trong nàng ấy là sự lạc lõng khôn nguôi.

‘Vậy thì mình còn lý do gì để học kiếm pháp nữa đây?’

Nàng ấy mừng rỡ khi thấy Kiếm Hậu dần khỏe lại và rồi có thể lại tập luyện cùng với bản thân thêm một lần nữa,

Nhưng Cầm Linh Hoa vẫn không biết được đạo của mình là gì.

Khi Kiếm Hậu trông thấy dáng vẻ mơ hồ này của nàng ấy, bà đã nói:

- Con muốn dùng kiếm để làm gì thì con phải tự mình tìm kiếm thôi.

Đi tìm kiếm đạo của mình.

Đó là bài tập đầu tiên mà Kiếm Hậu giao cho đệ tử của mình – Cầm Linh Hoa.

Giao cho nàng ấy bài tập quan trọng như vậy – đây là lần đầu tiên Kiếm Hậu làm thế, bà dạy nàng ấy từng bước một chứ không trao ngay đáp án đúng cho đệ tử của mình.

- Xoẹt!

Kiếm phong của Vĩnh Tẫn xượt qua tóc của Cầm Linh Hoa.

Không như lúc trước, kiếm chiêu của hắn ta được truyền khá nhiều nội lực và thậm chí hắn ta còn vung kiếm rất mạnh mẽ và chuẩn xác.

Dù hắn ta có hoàn toàn nghiêm túc hay không thì ít nhất là bây giờ, có vẻ như hắn ta cũng đã dành nhiều công sức vào trận tỉ thí này hơn lúc trước rồi.

Cầm Linh Hoa vẫn trấn tĩnh, đến mức nàng ấy không cảm thấy được áp lực của kiếm chiêu đang vung ở trước mặt nàng ấy.

Nếu mai hoa không nở, thế thì ta phải dùng gì vào kiếm chiêu đây?

Đó là suy nghĩ đã luân chuyển trong tâm trí của nàng ấy hơn cả nghìn lần.

Sau khi nỗi tuyệt vọng bị quét đi thì điều còn ở lại là gì đây?

Có phải là thù hận không?

Khát khao trả thù của nàng ấy đối với gia tộc, vì những gì mà đám người đó đã làm với mẫu thân thân yêu.

Và cả niềm oán giận, đối với vị ca ca đã dễ dàng vứt bỏ nàng ấy.

Vậy thì, liệu đó có phải là bản tâm khiến nàng ấy vung kiếm hay không?

“Hự!”

Một cơn run rẩy chạy lan ra khắp trên thân thể của Cầm Linh Hoa bởi kiếm chiêu mãnh liệt và đầy dữ dội của địch thủ... khi nàng ấy cố chặn lại kiếm của Vĩnh Tẫn.

Đòn tấn công của hắn ta đơn giản là liên tục trở nên dày đặc hơn theo thời gian trôi.

Kiếm pháp của Kiếm Hậu tập trung vào thủ hơn công.

Bà ấy nói rằng ngay cả khi có học cùng loại kiếm pháp đi nữa thì cách ra chiêu của mỗi người vẫn có khác biệt, vì mỗi người dùng đều có một kiếm tâm khác nhau.

Đừng sợ, con có thể đơn giản thuận theo dòng chảy.

“Hả...?”

Vĩnh Tẫn nói, bị ngạc nhiên bởi điều mình nhìn thấy.

Chiêu thức mà hắn ta nghĩ sẽ không thể bị chặn lại đã bị Cầm Linh Hoa đẩy đi và đổi sang hướng khác.

Hơi thở nặng nề của nàng ấy cũng ngày càng trở nên bình ổn hơn.

‘Mình không muốn đặt những cảm xúc ấy vào trong kiếm pháp của bản thân.’

Những ký ức đau đớn từng khiến nàng ấy cảm thấy sợ hãi và ghê gớm vẫn còn ở đó, nhưng nàng ấy không mong rằng bản thân sẽ dễ dàng chọn cách trả thù để vượt qua được chúng.

Nàng ấy vẫn còn oán giận ca ca của mình – Cầm Dương Thần.

Nhưng ngay cả vậy, thậm chí sau những chuyện đã xảy ra, nàng ẫy vẫn ôm hi vọng với hắn sau khi chứng kiến hắn thay đổi. Lại một lần nữa, đôi mắt của nàng ấy đuổi theo sau hắn và toàn bộ sự tập trung của nàng ấy đều dồn vào ca ca của nàng ấy.

Nàng ấy cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch,

Ngay cả sau khi trải qua tất cả những đau đớn ấy, nàng ấy vẫn không thay đổi gì kể từ lúc bản thân loạng choạng ngã trên nền đất – bật khóc nức nở vì ca ca của mình, chờ đợi hắn quay lại và thương yêu dỗ dành bản thân.

Rồi nàng ấy nhớ về những lời mà nàng ấy đã nói với giọng đầy tuyệt vọng, mà thậm chí chính bản thân nàng ấy cũng không nhận ra cho đến khi bật thốt nói ra.

- Chúng ta có thể như trước không?

Nàng ấy đã nói với hi vọng và khát khao từ tận chân tâm.

Nếu mà lúc đó Cầm Dương Thần đồng ý.

Thì có thể nàng ấy sẽ biến lời đó thành sự thật, rồi giả vờ rằng chuyện quá khứ chỉ là mây bay.

Đó là cách mà nàng ấy thoát khỏi hiện thực.

Nó như thể... nàng ấy đã nghĩ, nếu như nàng ấy cứ sống giả vờ rằng chẳng có chuyện gì đã xảy ra thì nàng ấy sẽ cảm thấy tốt hơn.

‘Nhưng liệu chuyện đó sẽ thật sự khiến mình cảm thấy tốt hơn chứ?’

Chắc chắn rằng, nàng ấy sẽ quên đi những lúc tuyệt vọng đó.

Có thể nàng ấy sẽ hoàn toàn quên đi quá khứ khổ đau kia.

Và khiến nàng ấy cảm thấy nhẹ nhõm và bình tâm vì đã thoát ra khỏi được quá khứ ấy.

Cứ như đang sống mà giả vờ như chẳng biết gì hết. Sống mà tự mình dối mình.

Thế nhưng,

Ngay cả khi Cầm Linh Hoa biết rằng đó không phải là điều mà nàng ấy mong muốn.

Ngay cả khi nàng ấy làm chệch hướng được toàn bộ những chiêu thức nọ, đôi mắt của Cầm Linh Hoa vẫn đóng đinh vào chỗ ngồi trên khán đài.

Nàng ấy không tốn nhiều thời gian để tìm ra được khuôn mặt của hắn.

Vì có rất ít người khoác y phục màu xích hỏa và đôi mắt sắc bén.

Đúng như nàng ấy nghĩ, nàng ấy đã tìm ra được Cầm Dương Thần ngay tức khắc, hắn đang ngồi ở giữa đám đông huyên náp.

Khi nàng ấy nhìn hắn, nàng ấy đã phải vật lộn để giữ cho bản thân khỏi bật cười thành tiếng.

Hắn nói với vẻ mặt chẳng mấy lưu tâm, rằng hắn ngồi đây chỉ để xem luận kiếm, nhưng rồi lại làm ra biểu cảm lo lắng đến vậy...

Nàng ấy tự hỏi trong quãng thời gian một năm ấy, chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho hắn thay đổi nhiều đến vậy...

Đôi khi, cách Cầm Dương Thần nhìn nàng ấy chứa đầy cảm giác tội lỗi và ân hận.

Cầm Linh Hoa biết rằng, dù cho hắn có muốn xin lỗi bản thân đi nữa thì hắn cũng sẽ chẳng bao giờ nói thành lời.

Tuy nhiên, Cầm Linh Hoa lại không bao giờ cất tiếng hỏi hắn, rằng tại sao hắn lại không nói những lời ấy.

Giữa bọn họ có một khoảng cách rất xa.

Và nàng ấy cũng đảm bảo rằng, ca ca của nàng ấy sẽ chẳng bao giờ chịu kéo gần khoảng cách giữa họ.

Sau khi nghĩ đến đây, Cầm Linh Hoa cảm thấy chính mình đã có một chút linh cảm về việc bản thân muốn làm rồi.

- Xoẹt-!

Một kiếm chiêu bén ngọt đâm xuyên qua sơ hở để lộ và đâm vào vai của Vĩnh Tẫn.

Nàng ấy đã vung kiếm mà không dùng đến quá nhiều lực, với ý định tránh khiến đối thủ trọng thương. Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây là kiếm chiêu của nàng ấy đã chạm được vào địch thủ của mình.

Khuôn mặt của Vĩnh Tẫn gần như ngay lập tức nóng lên.

Lòng tự tôn của hắn ta chắc chắn đã bị tổn thương bởi cả hành động và suy nghĩ của Cầm Linh Hoa.

Ngay cả khi hắn ta nhìn Cầm Linh Hoa với vẻ thù hằn như vậy, nàng ấy vẫn duy trì sự trấn tĩnh của bản thân.

Nàng ấy dồn lực vào đôi chân.

Nội lực lưu chuyển, bắt nguồn từ vùng bụng của nàng ấy – đan điền, rồi lưu chuyển đến toàn bộ cơ thể và tăng thêm lực lượng mà nàng ấy đã dồn vào chân mình.

Nếu như giữa họ có khoảng cách thì tất cả những gì nàng ấy phải làm chỉ là rút ngắn nó.

Nàng ấy quyết định rằng, nếu như hắn ta không lại gần bản thân thì nàng ấy chỉ cần tự lao về phía hắn ta.

Nếu như nàng ấy đã không thể quay lại sống cùng với ca ca như ngày trước, thì bây giờ nàng ấy chỉ cần sống một cuộc sống mới với ca ca.

Có lẽ nàng ấy vẫn còn cảm thấy oán hận và bộc phát trong giận dữ điên cuồng.

Có lẽ nàng ấy sẽ khóc vì những vết sẹo hằn sâu chưa bao giờ mờ đi nơi thâm tâm.

Nhưng nàng ấy vẫn muốn tha thứ cho hắn về mọi chuyện đã qua.

Nếu như nàng ấy muốn truyền tải thứ gì đó khác ngoài mai hoa vào kiếm, thì có lẽ đây là tất cả những gì nàng ấy muốn truyền tải bằng kiếm đạo của mình.

Cầm Linh Hoa thành thạo né tránh kiếm chiêu của Vĩnh Tẫn.

Thiên tư đột ngột nở rộ.

Nàng ấy gặp bất lợi về vấn đề thể chất, sức lực và cả lượng nội công.

Nhưng, chẳng biết vì sao, ngay cả chính bản thân nàng ấy cũng không nhận thức được, Cầm Linh Hoa lại không hề cảm thấy – không hề thấy sợ dù chỉ một phút giây nào.

Nàng ấy làm chệch hướng tất cả những kiếm chiêu nhắm vào bản thân và từng bước áp sát lại gần hắn ta.

Trông thấy thế, cảm giác ngạc nhiên và hoang mang dần xuất hiện ở trong tâm trí của Vĩnh Tẫn.

Suy nghĩ rằng hắn ta sẽ dễ dàng đánh bại nàng ấy và đánh một trận tỉ thí chân chính với đối thủ tiếp theo đã sớm rơi vào quên lãng.

Vĩnh Tẫn đã nghiêm chỉnh ứng phó với trận đấu này kể từ lúc mà đòn tấn công đầu tiên của hắn ta bị dội lại.

‘Có chuyện gì vậy...’

Nếu nói rằng chuyện như thế này thật khó tin, thì Vĩnh Tẫn lại không thấy vậy, trước đây hắn ta đã từng trải qua điều này một lần rồi.

Không chỉ riêng với Vĩnh Tẫn mà còn là với mọi đệ tử đời thứ ba.

Khi hắn ta còn trẻ, Vĩnh Tẫn cũng giống với nàng ấy.

Hắn ta nhập môn muộn hơn nhiều so với những đệ tử khác, nhưng rồi chỉ vài năm sau, hắn ta đã chính thức trở thành kiếm giả của phái Hoa Sơn.

Chính vì thế mà tất cả các đệ tử đời thứ ba đều cảm thấy cực kỳ chán ghét và ghen tị với hắn ta.

Ra kiếm mà bị lẫn lộn với cảm xúc cá nhân thì kiếm chiêu sẽ không thể vững vàng.

Lúc này, nó cũng đúng với trường hợp của Vĩnh Tẫn.

Khi Cầm Linh Hoa trông thấy kiếm chiêu của hắn ta dần bị rối loạn, nàng ấy sẽ không để vuột mất cơ hội tấn công này.

Trận tỉ thí của nàng ấy với Nam Cung Phí Nga quả thật đã giúp cho nàng ấy vào hiện tại.

Không để lỡ mất cơ hội và thời cơ ấy.

Nàng ấy làm thanh kiếm của Vĩnh Tẫn chệch đi, tạo cơ hội cho bản thân và đánh vào cổ tay của hắn ta.

“A!!!”

Cùng với tiếng thét đó, thanh kiếm gỗ của hắn ta rơi xuống mặt đất.

Đồng thời, kiếm của Cầm Linh Hoa cũng chỉ vào cổ của Vĩnh Tẫn.

Đám đông vốn đang yên lặng tập trung theo dõi, bỗng bùng nổ và bắt đầu reo hò ầm ĩ trước cảnh ấy.

“...Ta thu...!”

Vĩnh Tẫn kiềm lại sự chán chường và phẫn nộ, thừa nhận thất bại của bản thân với Cầm Linh Hoa. Thế nhưng, hắn ta lại không thể nói hết lời khi trông thấy vẻ mặt của nàng ấy.

Cầm Linh Hoa đang mỉm cười.

Không phải khuôn mặt cau mày khó chịu mà nàng ấy thường có.

Khác thay, bây giờ trên khuôn mặt non nớt của nàng ấy nở một nụ cười rạng rỡ.

Nàng ấy vừa nói vừa nhìn về phía hắn ta:

“Ngươi đánh rất hay.”

“À... Ừ...!”

Hắn ta lắp bắp đáp.

Ngay sau, nàng ấy bước ra khỏi sân đấu.

Lau đi mồ hôi chảy dài trên trán, Vĩnh Tẫn cứ nhìn mãi về phía Cầm Linh Hoa, người đang đi ngày càng xa.

Chẳng hiểu sao, hắn ta cảm thấy chính mình sẽ ghi nhớ nụ cười đó cho đến hết phần đời còn lại; như thể bị sự trong sáng và ngây thơ nơi nụ cười tuyệt đẹp ấy đã mê hoặc mất rồi.

****

Trận tỉ thí kết thúc với tiếng reo hò phần khởi của đám đông.

Trận đấu này quả thật đã làm người ta phải bất ngờ vì nhiều lý do.

“...Muội ấy đã thắng.”

Nam Cung Phí Nga nói, nghe có vẻ như nàng ta cũng bị ngạc nhiên bởi kết quả này.

Ta không trông thấy vẻ mặt của nàng ta những ít nhiều gì ta cũng đảm bảo rằng nàng ta cảm thấy như thế.

Dù gì, ta cũng cảm thấy vậy mà.

Ta chưa bao giờ mường tượng ra cảnh Cầm Linh Hoa chiến thắng được một trận đấu trong kỳ luận kiếm.

‘Chuyện gì đã xảy ra thế?’

Khó mà ta hiểu được chuyện này, bởi lẽ ta có những ký ức về Cầm Linh Hoa vào kiếp trước.

Cầm Linh Hoa không phải là một nữ hiệp nổi danh trên chốn giang hồ.

“...Nhưng vẻ ngoài của muội ấy ban nãy...”

Chỉ cần là người có chút hiểu biết về võ công là đã đủ để biết rằng.

Cầm Linh Hoa có tiềm năng lớn đến mức nào.

Như thể để chứng minh cho lời đó, ta nhìn về phía các trưởng lão trong môn phái đang ngồi và ngay lập tức nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện về muội ấy.

Những gì mà muội ấy thể hiện ban nãy không thể là thứ mà một người vừa mới ngộ đạo trong lúc chiến đấu có được.

‘Mà nó như thể, muội ấy đã phóng thích tài năng mà muội ấy kiềm lại cho đến bây giờ.’

Khi muội ấy bước xuống sân đấu, chúng ta vô tình chạm mắt nhau.

Muội ấy nhìn về phía này và vẫy vẫy tay.

Trông thấy muội ấy như vậy, ta nhận ra muội ấy đã thay đổi.

Khi ta nhìn thấy Cầm Linh Hoa nở nụ cười rạng rỡ đến thế, ta cảm thấy dường như một góc hoen rỉ bên trong ta đang bị gột đi.

Ngay cả trước đây, khi ta gặp muội ấy, hình như tâm lý của Cầm Linh Hoa bị thứ gì đó cản trở. Thế nhưng, có vẻ như bây giờ muội ấy đã thoát được khỏi chướng ngại ấy rồi.

‘Trong khi mình vẫn đang bị mắc kẹt ngay cả sau khi sống lại.’

Không giống như ta, thiếu nữ ấy đã tự mình tìm được lối đi.

Không giống với vị huynh trưởng bất tài của muội ấy.

“Đáng yêu.”

Ta nhếch miệng cười sau khi nghe thấy giọng của Nam Cung Phí Nga:

“Đột nhiên vậy?”

“...Khuôn mặt mỉm cười của muội ấy đáng yêu quá.”

“Đúng rồi! Giống như nụ cười của công tử vậy!”

“...Ta không thấy thế.”

“Này.”

Nam Cung Phí Nga bác bỏ lời của Vy Tuyết Nga với một giọng nghiêm khắc và thẳng thừng.

Mặc dù nàng ấy không sai, nhưng mình vẫn cảm thấy cực kỳ tệ.

Trong lúc càu nhàu với Nam Cung Phí Nga, ta nhìn Cầm Linh Hoa và vẫy tay đáp lại.

‘Chuyện thế đó, nhưng,’

Ta nghĩ về đối thủ của Cầm Linh Hoa.

Ta nhớ hắn ta đã nhìn muội ấy như muốn lấy mạng sau khi trận đấu kết thúc.

“...Mình sẽ hỏi Vĩnh Phong tên tuổi của gã đó sau vậy.”

Ta không biết mình định làm gì, nhưng ít nhất ta không thích hắn ta.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương