Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 98: Đệ Hoa Chiến Hội (3)

Chương 98: Đệ Hoa Chiến Hội (3)

[Dịch giả: Kim Anh

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

Ta định hỏi tại sao bọn họ lại nói chuyện về Cầm Linh Hoa sau lưng muội ấy như vậy.

Nhưng nhìn phản ứng của họ, ta nhận ra rằng có lẽ bấy lâu nay ta đã hiểu lầm tất cả.

Hơn nữa, dường như Thần Hiền muốn hỏi ta điều gì đó.

Hắn kể lại những gì Cầm Linh Hoa đã trải qua từ khi đặt chân đến Hoa Sơn cho đến giờ.

Hắn hỏi ta vì sao một cô gái trẻ như muội ấy lại mang theo dáng vẻ như thể hồn phách đã rời khỏi thân xác khi đến Hoa Sơn.

Vị đệ tử đời thứ hai lớn tuổi nhất tiếp tục hỏi ta, đồng thời kể về những điều đã xảy ra với Cầm Linh Hoa trong suốt những năm qua.

Hắn chất vấn liệu tất cả những điều này có phải do ta gây ra hay không.

Và ta chỉ có một câu trả lời duy nhất cho câu hỏi ấy.

“Đúng vậy, là lỗi của ta.”

Những lời hắn nói với ta là những chuyện không hề dễ chịu, nhất là khi hắn bất ngờ đề cập đến điều này.

Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy những gì liên quan đến những trải nghiệm của Cầm Linh Hoa tại Hoa Sơn.

Về việc muội ấy đã khóc khi mong mỏi tìm kiếm ta.

Về nỗi sợ hãi của muội ấy đối với nam nhân.

Trước đây ta chưa từng suy nghĩ quá sâu về những vấn đề của muội ấy.

Nhưng giờ đây, có vẻ như tình trạng của muội ấy tệ còn tệ hơn những gì ta tưởng tượng rất nhiều.

Rõ ràng Cầm Linh Hoa vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được những điều đã ám ảnh muội ấy cho đến tận bây giờ.

Có vẻ như muội ấy chỉ đang cố gắng chịu đựng mà thôi.

Sự im lặng bao trùm sau khi Thần Hiền nghe lời ta nói.

Tuy nhiên, nhìn vào nét mặt cau có và hơi thở nặng nề của hắn, ta cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực đang cuộn xoáy trong lòng hắn ngay lúc này.

Dường như hắn đang cố gắng tiếp nhận một sự thật tàn nhẫn.

Trước đó, ta đã nghĩ rằng Cầm Linh Hoa có thể đang bị bắt nạt trong môn phái, nhưng qua cảnh tượng này, may mắn thay điều đó không phải là sự thật.

Thậm chí, trông như thể muội ấy còn được các sư huynh ưu ái, che chở và cưng chiều quá mức.

‘Nếu có ai bắt nạt muội ấy, thì người đó chỉ có thể là ta mà thôi.’

Ta chẳng thể phủ nhận sự thật ấy.

Thần Hiền vẫn chưa nói một lời nào, vậy nên ta quyết định hỏi thẳng hắn.

“Ngươi không định hỏi tại sao ta lại làm như vậy sao?”

Câu hỏi của ta khiến hắn cau mày, rõ ràng không hài lòng.

“…Ta nghĩ, dù ts có hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời.”

Quả đúng như lời hắn nói, ta không thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi ấy.

Đây là chuyện của ta, và ta chẳng thấy cần thiết phải giải thích với bất kỳ ai.

“Huống hồ,”

Thần Hiền tiếp lời.

“Ta vẫn tin vào mắt nhìn của mình.”

“…”

Ta không thể hiểu được hắn đã nhìn thấy gì ở ta để có suy nghĩ như vậy nữa.

Ta im lặng, còn Thần Hiền thì vẫn nhìn thẳng vào mắt ta.

Ánh mắt của hắn không đủ để ta đọc được toàn bộ suy nghĩ, nhưng có một điều rõ ràng:

Sự oán trách ẩn hiện trong đôi mắt ấy xuất phát từ mối quan tâm của hắn dành cho muội muội của ta. Và vì vậy, ta không cảm thấy khó chịu trước thái độ ấy.

Ta không nghĩ Vĩnh Phong dẫn ta đến đây chỉ để ta chứng kiến cảnh tượng này…

Và như để nhắc đến người đang được nói tới, Vĩnh Phong từ phía sau bước tới, kính cẩn chào các sư huynh là đệ tử đời thứ hai.

“Các sư huynh.”

“Vĩnh Phong sư đệ.”

“Vâng…”

“Cậu dẫn Cầm Thiếu gia đến đây à?”

“Vâng, đúng là vậy.”

“Nơi này vốn là khu vực dành riêng cho võ giả của phái Hoa Sơn, người ngoài không được phép vào. Cậu biết điều này chứ?”

“…Đệ xin lỗi. Vì Cầm Thiếu gia hỏi về Cầm sư tỷ, nên ta nghĩ tốt hơn là để ngài ấy trực tiếp trò chuyện với các sư huynh.”

“Về Cầm sư tỷ sao?”

Thần Hiền quay sang nhìn ta.

Ánh mắt hắn bây giờ mang sắc thái khác hẳn lúc trước.

Có lẽ là vì những lời ta nói khi nãy.

Hơn nữa, qua lời hắn nói với Vĩnh Phong khi nãy, có vẻ như ta không được phép xuất hiện ở nơi này.

Mặc dù biết rõ điều đó, Vĩnh Phong vẫn đưa ta tới đây.

‘Hắn quả là kẻ gan dạ.’

Dù không nghiêm ngặt như Võ Lâm Minh, nhưng võ giả phái Hoa Sơn từ lâu đã luôn nổi tiếng với tính kỷ luật và việc tuân thủ mệnh lệnh từ cấp trên. Vậy mà Vĩnh Phong lại phớt lờ quy định rõ ràng để dẫn ta đến đây.

Ta thở dài mệt mỏi, rồi cất lời:

“Ta muốn hỏi tại sao muội muội ta lại đấu với các đệ tử đời thứ ba.”

“Ồ… chuyện đó thì—”

Thần Hiền chuẩn bị giải thích thì bất ngờ có người ngắt lời hắn giữa chừng.

“Ca ca?”

Khi quay đầu về phía phát ra giọng nói quen thuộc ấy, ta thấy Cầm Linh Hoa đang đứng đó.

Kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt muội khi thấy ta có mặt tại nơi này.

Và khi nhận ra đám đông các đệ tử đời thứ hai đứng xung quanh, đôi lông mày của muội ấy lập tức nhíu chặt.

“...Các huynh.”

“Ôi, chúng ta bị phát hiện rồi.”

“Lỗi tại Đại sư huynh cả... Ai lại ngang nhiên nói chuyện ngay giữa chốn đông người khi đang muốn che giấu mình chứ?”

“Cầm muội muội… Đại sư huynh bảo chúng ta tới đây, chứ chúng ta không tự ý làm gì cả!”

“...Các người thực sự định đổ lỗi hết cho Đại sư huynh sao? Thật đáng kính phục quá nhỉ! Đúng là một lũ khốn nạn!”

Thần Hiền, với vẻ mặt đầy ngượng ngùng, rõ ràng đã quá quen với những tình huống thế này.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Cầm Linh Hoa cất tiếng:

“Ta đã bảo các huynh đừng tới đây rồi mà…”

Hắn vội vàng lên tiếng giải thích:

“Ta xin lỗi, nhưng bọn họ năn nỉ ta mãi…”

“Cái gì cơ…? Hắn vừa nói chúng ta bán đứng hắn, giờ lại tự tay bán đứng chúng ta ngay lập tức đấy…”

“Ngạc nhiên gì cơ chứ? Đây đâu phải lần đầu tiên huynh ấy làm chuyện như vậy.”

Đám đệ tử đang nói xấu sau lưng hắn buộc phải im bặt khi thấy Thần Hiền gầm gừ đầy đe dọa.

Cầm Linh Hoa vẫn lặng lẽ quan sát, không nói một lời nào.

Có vẻ muội ấy muốn nói nhiều điều về chuyện này, nhưng lại cố kìm nén.

Chẳng mấy chốc, muội thở dài và cúi đầu thấp xuống.

“…Cảm ơn các huynh đã lo lắng cho ta. Nhưng ta mong các huynh đừng lo lắng nhiều đến vậy.”

Giọng điệu của muội ấy lạnh lùng, cứng rắn khi nói ra những lời này.

Thái độ ấy, đối với các sư huynh của mình, có thể bị xem là vô lễ.

Thế nhưng, ta liếc nhìn phản ứng của đám đệ tử và…

‘Hửm…’

Họ chẳng có vẻ gì là tức giận hay khó chịu.

Thay vào đó, làm sao để miêu tả đây…? Kinh ngạc? Xúc động? Đại khái là vậy.

“W… Wow, muội ấy đang cảm ơn chúng ta .”

“Muội ấy không né tránh, cũng chẳng hề lùi bước dù chỉ một lần.”

“Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ ngày mai ta sẽ chết sao…?”

…Thật sự càng lúc càng kỳ quái.

Bọn họ phản ứng điên rồ đến mức khó hiểu.

Thần Hiền đá bay đám đệ tử đã mất hết lý trí qua một bên và bước về phía Cầm Linh Hoa.

“…Muội sẽ ổn chứ?”

Muội ấy chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

“Như mọi khi, ta sẽ tôn trọng bất kỳ lựa chọn nào từ của gia đình mình.”

“Vâng… Cảm ơn huynh.”

“Ta nghĩ đây là lần đầu tiên ta nhận được lời cảm ơn từ muội, thật là một cảm giác lạ lùng.”

“…Ta xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi. Dù muội cảm ơn hay xin lỗi chúng ta, bọn ta cũng chẳng làm gì để đáng được muội đối xử tốt như vậy cả.”

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên đôi môi Thần Hiền khi hắn nhìn về phía Cầm Linh Hoa.

Muội ấy lập tức quay đầu đi, không muốn đối diện với ánh mắt đó lâu thêm nữa.

“Ta sẽ dẫn lũ ngốc này đi ngay bây giờ, có vẻ như thời gian cũng không còn nhiều. Mong rằng muội sẽ đạt được kết quả như ý.”

Các đệ tử khác lại bắt đầu xì xào sau lưng Thần Hiền khi nghe thấy đoạn đối thoại ấy. Tuy nhiên, ngay khi hắn trưng ra một vẻ mặt hung dữ tựa như hổ gầm, khiến tất cả lập tức im bặt.

Ta không ngờ hắn có thể làm ra vẻ mặt như vậy…

Thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy có chút sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt ấy.

“Ca ca, huynh làm gì ở đây vậy?”

Ngay lập tức, ta nhìn về phía Cầm Linh Hoa khi nghe câu hỏi của muội ấy.

Có vẻ như muội ấy đã quen với việc gọi ta là ca ca.

Và điều đó… thật sự khiến ta trăn trở.

‘Ta có thực sự xứng đáng để được muội ấy gọi như vậy không?’

Đó là suy nghĩ duy nhất thoáng qua trong đầu ta lúc đó.

Nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy, ta lên tiếng với Cầm Linh Hoa.

“Ta nghe nói muội sẽ đấu với các đệ tử đời thứ ba.”

“Ồ.”

“Ta tò mò lý do tại sao, và thế là cuối cùng lại đi tới tận đây.”

Thần Hiền đã rời khỏi nơi này cùng với những người khác.

Vĩnh Phong cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, có lẽ hắn đã bị kéo đi theo họ.

Một lúc sau, Cầm Linh Hoa trả lời.

“Huynh biết đấy, ta nghĩ rằng ta nên đấu ở nơi mà mình thuộc về.”

Ta hiểu được lý do đằng sau những lời nói ấy.

Cầm Linh Hoa hiện tại hoàn toàn không đạt được trình độ như các đệ tử đời thứ hai khác.

Phần lớn lực lượng chiến đấu của phái Hoa Sơn đều nằm ở các đệ tử đời thứ hai, và rõ ràng Cầm Linh Hoa không thuộc về nhóm đó.

‘Dù vậy, ngay cả các đệ tử đời thứ ba cũng có thể gây khó khăn cho muội ấy.’

Cầm Linh Hoa có thể đã luyện tập chăm chỉ, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng các đệ tử đời thứ ba khác có lẽ cũng đã làm điều tương tự.

Dù ta không rõ ràng lắm về điều đó, vì ta chỉ từng chứng kiến mỗi Vĩnh Phong trong số các đệ tử đời thứ ba…

Dù sao đi nữa, nếu muội ấy thực sự quyết định đấu với các đệ tử đời thứ ba vì lý do ấy,

Ta chẳng còn lý do gì để hỏi thêm nữa cả.

Hơn nữa, muội ấy đã được sự chấp thuận từ các bậc trưởng lão trong môn phái, đó là lý do tại sao muội có thể tham gia cùng các đệ tử đời thứ ba ngay từ lúc đầu.

‘Vĩnh Phong đấu với các đệ tử đời thứ hai, còn Cầm Linh Hoa lại đấu với đệ tử đời thứ ba.’

Phải chăng họ đã hoán đổi vị trí cho nhau ư?

Cũng giống như Vĩnh Phong dùng sức mạnh để vượt qua hoàn cảnh, Cầm Linh Hoa lại dựa vào ý chí của chính mình để làm điều tương tự.

“…Chúc muội may mắn.”

Ngay lập tức, Cầm Linh Hoa ngẩng đầu lên khi nghe thấy lời ta nói.

Một thoáng ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt muội ấy.

“Sao muội lại làm ra vẻ mặt ấy?”

“Ta… không ngờ huynh lại nói như vậy, ca ca.”

“Ta đoán rằng muội thường nghe những lời ấy lắm phải không? Có vẻ như muội được cưng chiều không ít nhỉ.”

Lời ta vừa nói ám chỉ tới việc các sư huynh đời thứ hai luôn cổ vũ cho Cầm Linh Hoa, gần như không ngừng nghỉ ở bất kì đâu.

“...Toàn là một đám kỳ lạ.”

Dường như muội cảm thấy có chút áp lực từ những người đàn ông lực lưỡng và vạm vỡ ấy.

Nghĩ lại, ngay cả ta cũng sẽ thấy khó xử nếu một nhóm người cơ bắp cứ ngày ngày hô hào “Cầm Dương Thần của chúng ta là tuyệt nhất!” xung quanh ta. Ta chắc chắn sẽ thấy kỳ quặc đến mức phải liên tục né tránh bọn họ.

Tuy nhiên, không có vẻ gì là muội ấy ghét bỏ hành động ấy.

Chỉ là lòng tốt của họ khiến muội ấy có phần bối rối.

“Dù sao thì, ta xong việc ở đây rồi. Giờ ta sẽ đi đây.”

“Khoan đã.”

Ta dừng bước ngay khi nghe lời muội ấy.

Khi quay đầu lại nhìn, ta thắc mắc không hiểu muội ấy muốn nói gì, nhưng Cầm Linh Hoa tiến lại gần và nắm lấy vạt áo của ta.

Cử chỉ nhỏ bé đó khiến tâm trí ta bất giác trở nên hỗn loạn. 

Bởi vì trước đây, muội ấy thậm chí còn khó khăn trong việc nhìn về phía ta.

“Muội…”

“Giải đấu, huynh sẽ đến xem chứ?”

“Đó là lý do ta đến đây.”

“Còn tỷ… tỷ ấy cũng tới sao?”

Ta đoán muội đang nhắc đến Nam Cung Phí Nga khi nói đến "tỷ ấy."

Nam Cung Phí Nga có lẽ giờ đã ngồi trên khán đài cùng với Vy Tuyết Nga.

Ta nhanh chóng trả lời câu hỏi của muội ấy.

“Ừ, tỷ ấy đang ở đây. Ta nghĩ hai người họ đang ở khu vực khán giả ngay lúc này.”

“Còn huynh thì sao, ca ca?”

“Ta…”

Quả thật, ta đến đây để xem trận đấu của muội ấy. Tuy nhiên, ta cảm thấy có chút xấu hổ khi nói thẳng rằng ta chỉ đến để xem muội ấy đấu.

Cuối cùng, ta khẽ ho vài tiếng, rồi nói với giọng nhỏ:

“...Ta sẽ xem.”

Nghe thấy vậy, muội ấy lập tức buông tay khỏi vạt áo của ta.

Tuy nhiên, ta vẫn nhận thấy đôi tay muội ấy khẽ run rẩy khi muội ấy cố gắng giữ khoảng cách với ta.

Tại sao muội lại cố chấp nắm lấy áo ta, trong khi bản thân còn cảm thấy khó khăn khi ở gần ta như vậy?

Muội siết chặt đôi tay run rẩy của mình và nở một nụ cười gượng gạo.

“Có vẻ như ta vẫn chưa thể vượt qua được nó, đúng không.”

Ta thầm nghĩ: Ta xin lỗi. Đừng làm vậy nếu muội cảm thấy nó quá khó khăn. Muội không cần phải ép bản thân mình như thế.

Đó là những lời ta phải cố nén lại trong lòng.

Cầm Linh Hoa, cô gái nhỏ bé ấy đang cố gắng tự mình vượt qua những ám ảnh quá khứ.

Câu chuyện của muội giờ đây đã khác xa với những gì ta từng biết ở kiếp trước.

“…Được rồi. Ta sẽ xem.”

Mỗi lần nhìn muội như vậy, lòng ta chỉ ngập tràn hối hận và day dứt.

Loại hối hận khiến ta nghĩ rằng, lẽ ra ta không nên đối xử với muội ấy như thế và cần đối đãi với muội ấy theo cách khác từ giờ trở đi.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Chẳng bao lâu sau, muội ấy cáo từ và rời đi, nói rằng cần chuẩn bị cho trận đấu sắp tới của mình.

Ta đứng nhìn bóng dáng muội khuất dần vào trong tòa nhà, rồi cũng quay bước, mang theo vô vàn suy nghĩ hỗn độn và phức tạp trong đầu, và trở lại chỗ đông người, nơi ta hội ngộ với nhóm của mình.

Tìm họ không quá khó, bởi ta chỉ cần tìm Nam Cung Phí Nga.

Quả nhiên, nàng ta đang ở nơi mà rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về.

Dù vẫn che kín khuôn mặt, nhưng khí chất độc nhất và phong thái thanh tao của nàng ta vẫn khiến người ta không thể rời mắt được.

Nam Cung Phí Nga tựa người vào Vy Tuyết Nga với vẻ mệt mỏi, nhưng ngay khi thấy ta, ánh mắt của nàng ta thoáng sáng lên và bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Tầm nhìn đang lơ lửng của nàng ta giờ đã dừng lại ở chỗ ta.

Khi xác nhận sự hiện diện của ta, nàng ta liền vẫy vẫy tay.

Ngồi ngay bên cạnh, Vy Tuyết Nga cũng vẫy tay theo.

‘Làm thế nào nàng ấy nhìn thấy được mình từ khoảng cách này chứ?’

Có lẽ nàng ta dùng nội lực chăng?

Ta không nghĩ nàng ta sẽ làm vậy, vậy nên có lẽ chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

‘Chắc chỉ là trùng hợp thôi.’

Mang theo những suy nghĩ vẩn vơ ấy, ta tiến về phía họ và nhận ra có một chỗ trống ngay bên cạnh. Có vẻ như họ đã giữ chỗ cho ta.

Vy Tuyết Nga lập tức nhìn ta và hỏi:

“Thiếu gia, ngài đã đi đâu vậy?”

“Ta đến gặp muội muội của ta, nghe nói hôm nay muội ấy sẽ tham gia thi đấu.”

Nam Cung Phí Nga ngay lập tức phản ứng khi nghe những lời này.

“Muội ấy… sẽ thi đấu hôm nay sao?”

“Đó là những gì ta nghe được.”

Đôi môi của nàng ta khẽ động, như thể định nói gì đó với ta. Nhưng cuối cùng, nàng ta chỉ quay đầu nhìn về phía đấu trường mà không nói lời nào.

Ánh mắt của nàng ta chăm chú nhìn về phía đó.

Ta không cần hỏi cũng biết tại sao nàng ta lại nhìn chăm chú về nơi ấy.

Đám đông ồn ào cũng dần dần trở nên yên lặng.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía đấu trường.

Trong đấu trường tĩnh lặng và trống trải, một thoáng ánh hồng nhạt từ cánh hoa bất ngờ hiện lên trong không trung, từ từ rơi xuống không quá cao so với mặt đất.

Cánh hoa lấp lánh, phát ra thứ sáng lạ kỳ, nhẹ nhàng rơi xuống như bị một cơn gió vô hình cuốn đi.

Và ngay khi cánh hoa ấy chạm tới mặt đất,

– Vùuuu!

Một luồng khí màu hồng nhạt lập tức quét qua và bao trùm toàn bộ đấu trường.

Ngay lập tức, ta nhận ra rằng một lượng nội lực khổng lồ đang cuộn trào trong không gian này.

Luồng khí ấy, như cơn cuồng phong dữ dội, bùng nổ rồi biến mất chỉ trong chớp mắt, để lại vài dấu tích nhỏ của sự tàn phá.

Khi khí tức tan biến, một bóng người hiện lên ở đầu đấu trường. Đó chính là Mai Hoa Tiên Nhân, chưởng môn phái Hoa Sơn, xuất hiện ở tiền tuyến, mang theo phong thái uy nghiêm và trầm tĩnh, tựa hồ một đóa mai vĩnh cửu giữa trời đông lạnh giá.

Phía sau ông ta là các đệ tử đời thứ ba chuẩn bị tham gia thi đấu.

Khi đám đông chứng kiến sự xuất hiện của họ, tiếng reo hò vang dội khắp nơi.

“…Quả là hoành tráng.”

Có lẽ Mai Hoa Tiên Nhân xuất hiện để đáp lại sự ngưỡng mộ của những người đã vượt qua một hành trình khó khăn, gian nan để đến Hoa Sơn tham dự sự kiện này.

Nhưng việc ông ta không tỏ vẻ chút mệt mỏi nào dù đã sử dụng lượng nội lực đáng kinh ngạc chỉ để xuất hiện, vẫn khiến ta không khỏi kinh ngạc.

Khi Mai Hoa Tiên Nhân giơ tay lên, cả đám đông lập tức im lặng, như thể sự tĩnh lặng đã được sắp đặt từ trước.

“Mỗi năm, các vị đều vượt qua ngọn núi cao ngất này để tham dự sự kiện nhỏ bé này… Ta thật lòng cảm tạ sự hiện diện của các vị.”

Mỗi bước đi của ông ta, dường như có một luồng gió vô hình từ đâu đó thổi đến.

Ông ấy cũng vẫn đang sử dụng nội lực sao?

“Không có gì nhàm chán hơn một lão già dài dòng vô nghĩa, vậy nên ta sẽ rời đi ngay bây giờ. Mong các vị hãy theo dõi cách các hậu bối của chúng ta dốc toàn lực trong lễ hội kiếm đạo khiêm nhường này.”

“Đệ Hoa Chiến Hội chính thức khai màn!”

Nói xong, Mai Hoa Tiên Nhân rời khỏi đấu trường, đi về một nơi nào đó sau khi để lại những lời ngắn gọn nhưng đầy trọng lượng.

Kiếm Long Vĩnh Phong có thể là một thiên tài trẻ tuổi. Nhưng Mai Hoa Tiên Nhân, bậc thầy kiếm thuật danh tiếng khắp thiên hạ, vẫn khiến nhiều người thất vọng vì không nói thêm điều gì thừa thãi nữa cả.

Tuy nhiên, với ta, điều này lại là lợi thế to lớn, bởi nó giúp giải đấu tiến hành diễn ra nhanh chóng hơn.

Khi Mai Hoa Tiên Nhân an tọa tại khu vực dành cho trưởng lão, các đệ tử đời thứ ba trên đấu trường bắt đầu chuẩn bị.

Hai đệ tử bước ra từ đội hình và đối mặt nhau với những thanh kiếm gỗ trong tay.

‘Kiếm gỗ sao?’

Ta nghe nói rằng các đệ tử đời thứ hai sẽ sử dụng kiếm thật.

Người trông có vẻ là trọng tài của trận đấu nhìn hai đệ tử, kiểm tra xem họ đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa.

“...Bắt đầu!”

Theo sau tiếng hô lớn vang lên với nội lực, hai đệ tử lao vào nhau, kiếm gỗ trong tay tung hoành, mở màn cho trận đấu kịch tính mà mọi người đều đang mong chờ.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.) 

* * *

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương