Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 97: Đệ Hoa Chiến Hội (2)

Chương 97: Đệ Hoa Chiến Hội (2)

[Dịch giả: Khoi

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

Thần Hiền, đệ tử đời thứ hai của phái Hoa Sơn, đã gặp Cầm Linh Hoa lần đầu tiên vào khoảng hai đến ba năm trước.

Vào khoảng thời gian mùa đông đã kết thúc và những dấu hiệu đầu tiên của mùa xuân bắt đầu xuất hiện. Mai Hoa Tiên Nhân – Đỗ Hoa, mang theo một người mới đến, giới thiệu đây là thành viên trẻ nhất trong nhóm của họ.

Cầm Linh Hoa được giới thiệu là sư tỷ của bọn họ - đệ tử của kiếm nữ nổi tiếng nhất thế giới, Kiếm Hậu.

Vào thời điểm đó, đệ tử đời thứ ba mới đang được chọn từ các ứng cử viên. Và do đó, đã có một chút phản đối từ các đệ tử vì cô bé đã trở thành đệ tử đời thứ hai ngay lập tức.

Theo quan điểm của các đệ tử đời thứ ba, việc một cô bé mới xuất hiện lại trở thành sư tỷ của họ quả thực không dễ chấp nhận.

Trong khi đó, các đệ tử đời thứ hai cảm thấy khá khó khăn trong việc nên đối xử với Cầm Linh Hoa như thế nào vì họ cũng phải quan tâm đến cảm xúc các đệ tử đời thứ ba.

Tuy nhiên, họ không thể làm gì được trong tình huống này vì vấn đề liên quan đến việc Cầm Linh Hoa đã được Chưởng môn các Trưởng lão của Hoa Sơn quyết định rồi.

Quyết định của Chưởng môn là tuyệt đối. Nếu Chưởng môn bảo đúng, thì ắt là đúng; còn nếu Chưởng môn bảo sai, thì đó là sai. Đó chính là niềm tin bất diệt mà các đệ tử dành cho Chưởng môn phái Hoa Sơn. 

Vài ngày sau, tin tức về việc Cầm Linh Hoa đến môn phái đã đến tai Thần Hiền.

Tuy nhiên, vì thảo luận một số vấn đề với các bậc Trưởng lão khác nên ông ta không thể đến thăm cô bé ngay được.

Khi trở về khu vực dành cho đệ tử đời thứ hai, Thần Hiền chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ: các đệ tử của ông ta đang tụ tập quanh một thứ gì đó – hoặc một người nào đó. 

Ngay lập tức, ông ta nhận ra họ bởi thân hình vạm vỡ quá mức bình thường. Các đệ tử được thông báo rằng khi đạt đến cảnh giới cao hơn trong võ công của môn phái, cơ thể họ sẽ trở lại kích thước bình thường. Nhưng kỳ lạ thay, điều đó lại khiến vài người thất vọng. 

– Vai rộng và bắp tay to của đệ sẽ biến mất sao…? Sư huynh… Đệ nghĩ mình phải dừng luyện võ thuật của môn phái từ hôm nay trở đi thôi!

– Đúng thế…! Làm sao ta có thể từ bỏ cặp đùi cứng như đá này được!

– …Làm ơn đừng vừa nói vừa ưỡn ngực nữa. Nhìn mấy thứ kinh tởm đó ta muốn nôn quá.

Những gã đó thực sự bị điên rồi…

Các đệ tử đều không để ý đến sự xuất hiện của Thần Hiền, nên ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ho để thông báo sự hiện diện của mình.

“Khụ…! Khụ…!”

Thông thường, tiếng ho sẽ đủ để họ nhận ra sự hiện diện của ông ta. Tuy nhiên, phương pháp này không hiệu quả lần này vì một lý do nào đó,

Khiến Thần Hiền không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải mạnh mẽ đi qua đám đàn ông cơ bắp đó.

Giữa đám quái vật khổng lồ đó có một đứa trẻ nhỏ đang nằm.

Không biết vì lạnh hay vì sợ, đứa trẻ có vẻ run rẩy không ngừng.

Trong vòng tay của một nữ đệ tử, một cảnh tượng hiếm thấy giữa đám khổng lồ hung dữ này là một cô gái đang nhìn xung quanh bằng đôi mắt run rẩy và đôi tai đỏ.

“Lùi ra một chút…! Các người không thấy muội ấy đang sợ sao!”

Nữ đệ tử Thần My hét lớn về phía đám quái vật ngu ngốc.

Và với tiếng hét đó, nhóm người đó lập tức lùi lại từng chút một.

Ngay cả khi họ lùi lại, cô gái trông vẫn như thể sắp khóc bất cứ lúc nào.

Đám đàn ông bối rối, không hiểu họ đã làm sai điều gì ở đây. Tuy nhiên, phản ứng của cô bé là dễ hiểu - vì cô bé đột nhiên bị bao vây bởi hàng chục người đàn ông có thân hình to lớn, chắc hẳn khiến cô bé cảm thấy đáng sợ.

Tuy nhiên, những người đàn ông này không biết đến kiến thức đơn giản đó.

“Sao muội ấy lại sợ…? Chúng ta chẳng làm gì cả.”

“Muội ấy không cảm thấy an toàn khi được bao quanh bởi chúng ta với bắp tay to như tảng đá sao?”

“Đúng vậy, muội ấy nên cảm thấy rằng chúng ta ở đây để bảo vệ muội ấy … nhưng có thể muội ấy không biết vì muội ấy chỉ là một đứa trẻ.”

Tại sao họ lại trở nên ngu ngốc và thiếu hiểu biết đến vậy?

Khi họ còn là đệ tử đời thứ ba, họ không như thế này.

Thần Hiền thở dài chán nản khi chứng kiến màn trình diễn đáng xấu hổ của các đệ tử của mình.

Và ngay sau đó, ông ta từ từ bước về phía cô bé và cúi đầu xuống ngang tầm mắt cô bé.

Ông ta nhớ lại lời mẹ mình nói rằng trẻ con sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với người khác ở cùng tầm mắt với mình.

“Rất vui được gặp. Vậy muội là Linh Hoa, đúng không? Ta tên là Thần Hiền.”

“…!”

Nhưng vì những lý do mà ông ta không thể hiểu nổi, ngay khi ông ta nói chuyện với cô bé, cô bé lại ẩn mình sâu hơn vào vòng tay của Thần My.

Chẳng lẽ cách này không đúng sao…?

“À… Ta chỉ…”

“Hừ…!”

Thần Hiền giơ tay lên, cố gắng hết sức để cho cô bé thấy rằng ông ta không phải là người xấu, nhưng cô bé chỉ giật mình và bắt đầu run rẩy hơn vì hành động của ông ta.

Ngay sau đó, ngay cả nước mắt cũng bắt đầu chảy dài trên đôi mắt to của cô bé.

“Huynh ơi…”

“Oa… Đại sư huynh làm cô bé khóc rồi.”

“Ồ… và huynh ấy bảo chúng ta lùi lại. Đệ thề là huynh ấy là người tệ nhất trong số chúng ta.”

“T-Ta đã làm gì thế này…!”

Ngay từ đầu, Thần Hiền thậm chí không phải là người ra lệnh cho các đệ tử lùi lại.

Ông ta cảm thấy bực bội trong lòng, tuy nhiên, sự bực bội không phải là vấn đề quan trọng ở đây - đứa trẻ đã bắt đầu khóc.

Cuối cùng, Thần Hiền không có cơ hội chào cô bé và phải dành cả ngày để dỗ dành cô bé.

Tất nhiên, điều đó không phải do đàn ông làm. Những nữ đệ tử khác, như Thần My, phải đảm nhiệm nhiệm vụ này.

Thần Hiền vẫn không thể nói chuyện tử tế với Linh Hoa ngay cả sau một ngày.

Ông ta thậm chí còn tự hỏi liệu cô bé có thể ngủ ngon không khi mắt cô bé sưng húp vì khóc quá nhiều.

Cô bé ấy khóc suốt đêm à?

Thần Hiền trầm ngâm suy nghĩ…

'…Sao muội ấy lại tới đây? Sao muội ấy lại tới một nơi khắc nghiệt như Hoa Sơn được nhỉ?'

Thông thường, đệ tử trực tiếp của một bậc thầy duy nhất sẽ nhận được đặc quyền được họ đích thân huấn luyện. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, Kiếm Hậu chưa một lần đến thăm cô bé.

Chưởng môn cũng không nói nhiều về vấn đề này,

Chưởng môn chỉ ra lệnh cho họ chăm sóc đứa trẻ thật tốt.

Vấn đề bây giờ là làm sao họ có thể làm được điều đó…

Họ đã cố gắng hết sức để cùng nhau làm việc và tìm ra cách tốt nhất để thực hiện, nhưng điều đó không hề dễ dàng.

Một ngày nọ, một đệ tử đã lên tiếng trong lúc xem Cầm Linh Hoa luyện tập.

“…Đại sư huynh, chuyện Cầm Linh Hoa…”

“Muội ấy sao thế?”

Đệ tử nói chuyện với ông ta trong khi trưng ra vẻ mặt lo lắng. Từ biểu cảm của đệ tử, có vẻ như hắn ta đang truyền đạt rằng hắn ta đang truyền đạt sự bất lực của mình không thể làm gì nữa.

“…Đệ nghĩ mình không thể huấn luyện cho muội ấy nữa đâu. Đệ nghĩ muội ấy không thể chịu đựng được những bài tập của chúng ta đâu ạ…!”

“…Bây giờ thì sao?”

Lúc đầu, ông ta tự hỏi không biết sư đệ của mình đang nói cái quái gì vậy.

Nhưng chỉ cần liếc nhìn cơ thể nhỏ bé và yếu ớt của Cầm Linh Hoa là đủ để ông ta hiểu. Thật vậy, ông ta thực sự cảm thấy rằng cô bé sẽ chết nếu bị đánh trúng dù chỉ một chút sức mạnh nhỏ nhất.

Hơn nữa, ngay cả hành động tiến lại gần cô bé cũng đủ khiến cô bé khóc…

Mặc dù vậy.

“Đúng rồi! Di chuyển chân như vậy! Đúng rồi, làm tốt lắm!”

“Ôi trời! Cô bé nhặt kiếm lên rồi! Đệ thề, cô bé nhặt kiếm lên rồi!”

“Trời ạ, phải làm sao đây!? Có khi nào cô bé là thiên tài không?” Các sư đệ dường như vẫn đang tận hưởng.

Đám đệ tử trẻ dường như vẫn đang rất phấn khích. Điều đó cũng dễ hiểu, bởi vì lần này, trong số những đệ tử đời thứ ba được chọn, không hề có một nữ đệ tử nào. Hơn nữa, tất cả các nữ đệ tử đời thứ hai lại cư xử chẳng khác gì nam nhân. 

Đặc biệt là trong trường hợp của Thần My, cô nương ấy mạnh đến mức Thần Hiền phải tự hỏi liệu ông ta, Đại sư huynh của đệ tử đời thứ hai, có còn khả năng đánh bại cô bé trong một cuộc đấu tay đôi hay không.

Giới tính không quan trọng trong lĩnh vực võ thuật.

Do đó, hành vi của họ là dễ hiểu vì cô bé rất mềm mại, mỏng manh và đầy những nét tính cách nữ tính,

Tuy nhiên, thái độ của họ có thực sự giúp ích cho việc tập luyện của cô bé không?

'Họ là quỷ dữ khi huấn luyện những sư đệ khác, vậy thì bây giờ mình đang xem cái gì đây?'

Mặc dù ông ta đã khiển trách họ vì hành vi của họ sau lưng, nhưng ngay lúc này, bản thân Thần Hiền cũng đang gặp khó khăn trong việc đối phó với Cầm Linh Hoa.

Với tốc độ này, ông ta thậm chí còn tự hỏi liệu họ có thể huấn luyện cô bé đúng cách hay không.

Mặc dù thật tốt khi tất cả mọi người đều thích cô bé mới đến này, nhưng cô bé sẽ không thể tiến bộ nếu cứ được họ chiều chuộng.

Và vì lý do đó, ông ta đã chọn đào tạo cô bé cùng với các đệ tử đời thứ ba.

Ông ta tin rằng sẽ có lợi cho cô bé khi luyện tập với những đệ tử khác cùng tuổi thay vì những người đàn ông già nua và cơ bắp này.

Chưởng môn cũng đã bảo ông ta rằng hãy chọn con đường mà ông ta cảm thấy là tốt nhất, vì vậy Thần Hiền đã cố gắng chọn con đường có lợi nhất cho cô bé.

Ông ta nghĩ rằng điều đó không sao cả vì Cầm Linh Hoa mặc dù sợ hãi và rơi nước mắt nhưng vẫn cố gắng hết sức để thực hiện những động tác chuẩn xác trong quá trình luyện tập.

Không lâu sau đó, một vấn đề đã nảy sinh.

Vào ngày thứ 4 kể từ khi Cầm Linh Hoa bắt đầu luyện tập cùng với các đệ tử đời thứ ba,

Có người chạy về phía ông ta với dáng đi tuyệt vọng và hét lên khi ông ta vẫn đang tập luyện.

“Đại Sư Huynh!”

“Lại có chuyện gì nữa thế?”

Có một số người trong số các đệ tử đời thứ hai kiên quyết theo dõi quá trình luyện tập của Cầm Linh Hoa cùng với các đệ tử đời thứ ba.

Mặc dù Thần Hiền đã mắng họ rất nặng vì hành vi vô lý của họ, họ vẫn không từ bỏ, thậm chí không từ bỏ dù chỉ một lần. Và vì thế ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để họ yên.

Một trong những đệ tử trong nhóm đó thở hổn hển trước khi nói với ông ta ta bằng giọng tuyệt vọng…

“C-Cầm Linh Hoa ngất xỉu rồi.”

"Cái gì?"

Một vấn đề bất ngờ đã xảy ra trong quá trình luyện tập của Cầm Linh Hoa.

May mắn thay, cô bé đã tỉnh lại không lâu sau vụ ngất xỉu. Tuy nhiên, cách cô bé co rúm lại với vẻ mặt sợ hãi thật đáng nản lòng.

Thần Hiền không còn cách nào khác ngoài việc chất vấn các đệ tử đời thứ ba sau khi thấy cô bé hành động như vậy.

Ông ta phải đi thẳng vào vấn đề cốt lõi này.

Trước câu hỏi của ông ta, các đệ tử chỉ có thể trả lời bằng vẻ mặt buồn bã và thất vọng.

Họ biện hộ rằng họ vô tội, trả lời rằng họ không làm gì với cô bé. Họ chỉ cố gắng đến gần cô bé hơn để dạy cô bé nhưng không thể làm được vì cô bé bắt đầu khóc và la hét khi họ làm vậy.

Và khi một đệ tử vô tình chạm vào cô bé trong tích tắc, cô bé đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Các thầy lang của phái Hoa Sơn giải thích rằng cơ thể cô bé không có vấn đề gì.

Đúng hơn là tâm trí cô bé đang gặp phải một số vấn đề…

Thần Hiền là một cá nhân nổi tiếng, được biết đến như là một thiên tài kiếm thuật trong giới võ lâm, nhưng ông ta vẫn tỏ ra yếu đuối và lạc lõng trong những vấn đề như thế này…

Vấn đề ở đây là gì?

Vậy điều gì đã khiến đứa trẻ đó cảm thấy như vậy?

Cô bé có thể chỉ là một đứa trẻ mới gia nhập môn phái của họ gần đây, nhưng Thần Hiền đã coi cô bé như một thành viên trong nhóm.

Chưởng môn của môn phái đã tuyên bố những lời đó và họ, với tư cách là những người dưới trướng, hoàn toàn đồng ý với tuyên bố đó. Đứa trẻ đó đã là một thành viên trong gia đình thân yêu của họ.

“Sư huynh, chúng ta phải làm sao đây…?”

“Sẽ tệ hơn nếu chúng ta vội vàng làm gì đó vào thời điểm này, vậy nên hãy để thời gian giải quyết mọi việc.”

Các thầy lang đã nghiêm khắc cảnh báo họ rằng sẽ tệ hơn nếu họ cố gắng đến gần cô bé ngay lúc này.

Và cứ thế, thời gian trôi qua giữa những điều không chắc chắn này.

Nếu có một điều mà Thần Hiền học được về cô bé sau ngần ấy thời gian,

Sự thật là Cầm Linh Hoa không chỉ sợ người lạ mà còn sợ mọi người nói chung.

Đặc biệt là đàn ông.

Hơn nữa, nỗi sợ hãi sẽ tăng theo cấp số nhân nếu người đàn ông đó còn trẻ.

'Đó có thực sự là sợ hãi không?'

Đây là điều mà lúc đầu Thần Hiền thắc mắc, nhưng sau khi ở bên Cầm Linh Hoa trong một thời gian dài, ông ta mới biết rằng cảm xúc của cô bé không chỉ giới hạn ở nỗi sợ hãi.

Đôi mắt cô bé chứa đựng vô vàn cảm xúc khi nhìn người khác.

Rõ ràng là nỗi sợ hãi, sự oán giận, tuyệt vọng và vô số cảm xúc tiêu cực khác hòa quyện thành một và lấp lánh trong đôi mắt mệt mỏi của cô bé.

Ông ta cũng có thể nắm bắt được dấu vết của nỗi khao khát giữa cơn bão cảm xúc tiêu cực đó.

Vì vậy, ông ta không thể chỉ coi đó là nỗi sợ hãi đơn thuần.

Vì những lý do đó, ông ta không thể để cô bé ở lại tập luyện với đệ tử đời thứ ba như trước nữa. Thêm vào đó, vì cô bé có vẻ không thoải mái với nam giới, nên không còn cách nào khác ngoài việc ghép cô bé với những nữ đệ tử khác để luyện tập.

Sau sự việc đó, thời gian dần trôi qua, năm này qua năm khác.

Cầm Linh Hoa đã trở thành một thiếu nữ sau nhiều năm, tuy nhiên, ranh giới giữa trái tim cô bé và người khác vẫn còn đó - một ranh giới mà cô bé không cho phép ai vượt qua.

Cô bé có vẻ đã khá hơn trước, nhưng vẫn gặp khó khăn trong việc hòa đồng với các đệ tử nam.

May mắn thay, ít nhất thì đôi lúc cô bé trông có vẻ vui vẻ.

'Ta cho rằng đó là vì muội ấy sắp đi gặp sư phụ của mình.'

Thần Hiền nghe nói rằng nhà của sư phụ cô bé nằm ở đâu đó trên núi. Tuy nhiên, Cầm Linh Hoa vẫn đến nhà sư phụ mình bất cứ khi nào có thời gian mặc dù điều đó chỉ khiến cô bé thêm mệt mỏi.

Các đệ tử khác bị cấm đến nơi đó, nên chắc chắn đã có một vài cuộc trò chuyện xoay quanh chủ đề này.

Hầu hết bọn họ chỉ nói về khả năng Sword Master có thể bị bệnh,

Tuy nhiên, không ai muốn tiếp tục cuộc trò chuyện lâu dài vì nó sẽ chỉ gây ra thảm họa nếu những tin đồn xung quanh chủ đề này lan ra thế giới bên ngoài.

Và vào khoảng thời gian này - một số sự việc đã xảy ra khiến họ phải rời khỏi môn phái để do thám các khu vực xung quanh.

Và rồi—một số kiếm sĩ bắt đầu biến mất.

Họ nhanh chóng trinh sát khu vực gần đó, nhưng không tìm thấy dấu vết nào của những kiếm sĩ mất tích, thậm chí không có một manh mối nào.

Cho nên bọn họ không còn cách nào khác, đành phải trở về môn phái, trên mặt tràn đầy thất vọng. Đúng lúc này, Vĩnh Phong, cùng bọn họ đi dò xét khu vực, nói rằng cảm thấy có thứ gì đó ở đằng xa, rồi chậm rãi đi về phía nguồn gốc của cảm giác đó.

Vĩnh Phong có xu hướng để bản năng chi phối hành động của mình, nên Thần Hiền chỉ có thể thở dài mệt mỏi và đi theo thằng nhóc đó.

Dù sao thì chuyện như thế này cũng chưa từng xảy ra lần nào.

Khi đến nơi, Thần Hiền gặp Cầm Dương Thần.

Cậu bé đã bất tỉnh khi ông ta đến, khiến Thần Hiền tin rằng Vĩnh Phong hẳn đã làm gì đó với cậu. Ông ta gần như ngất đi khi nghĩ đến điều đó.

May mắn thay, không có chuyện gì như thế xảy ra. Đó chỉ là sự hiểu lầm của ông ta.

Sau khi tỉnh dậy, khi nói chuyện với Cầm Dương Thần, ông ta biết được cậu bé trước mặt chính là anh trai của Cầm Linh Hoa.

Khi Cầm Dương Thần thông báo với ông ta rằng cậu đến đây để đưa Cầm Linh Hoa trở về cùng mình, Thần Hiền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Ông ta không biết lý do chính xác, nhưng dạo này Cầm Linh Hoa có vẻ hơi tuyệt vọng. Và vì thế, ông ta chỉ muốn cô bé tạm thời thoát khỏi lối sống ở môn phái và thư giãn trong vài ngày.

Có lẽ cùng một suy nghĩ cũng đang diễn ra trong tâm trí của các đệ tử khác…

Thần Hiền không biết nhiều về Cầm Gia, nhưng ông ta vẫn biết rằng thiên tài nổi tiếng—Phượng Hoàng Kiếm đến từ gia tộc đó.

Chưa kể đến Hổ Hiệp Khách.

Phượng Hoàng Kiếm là người thậm chí còn vượt trội hơn cả Vĩnh Phong, mặc dù cậu bé này có tài năng khủng khiếp.

Thần Hiền chưa bao giờ có thể tận mắt nhìn thấy cô bé, nhưng thật khó để tưởng tượng chuyện đó có thể xảy ra như thế nào.

Ông ta không dễ dàng tin rằng có người có thể vượt qua được Vĩnh Phong, người có thể khiến hoa mai nở trên thanh kiếm của mình ở độ tuổi chưa đầy hai mươi.

Vấn đề là có một chuyện còn gây sốc hơn thế nữa xảy ra ngay trước mặt Thần Hiền.

Khi Vĩnh Phong đấu tay đôi với Cầm Dương Thần một cách bất ngờ— trận đấu kết thúc với thất bại của Vĩnh Phong.

'…Vĩnh Phong… thất bại sao?'

Ông ta không khỏi cảm thấy vô cùng sốc khi nhìn thấy Vĩnh Phong lăn lộn trên sàn và nôn ra máu trong khi Cầm Dương Thần chỉ đứng đó và nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt vô cảm.

Ông ta không thể tin được rằng cậu bé này có thể đốt cháy những bông hoa đang nở rộ và biến chúng thành tro bụi.

'…Những bông hoa đang cháy trong ngọn lửa, đây là cái quái gì vậy?'

Cảnh tượng những bông hoa mai xinh đẹp tràn ngập xung quanh… và cảnh tượng tiếp theo là chúng bị ngọn lửa bùng cháy thành tro bụi từ cơ thể cậu bé đó,

Những cảnh tượng không thể tin nổi đó khiến Thần Hiền hoàn toàn không nói nên lời vì ông ta đã đặt hết lòng trung thành và nhiệt huyết của mình vào phái Hoa Sơn.

Lúc đó Thần Hiền đã tự khẳng định một sự thật,

'…Cậu bé ấy chính là người sẽ trở thành Thần Long trong tương lai.'

Có thể là Cầm Dương Thần chưa nổi tiếng vì còn quá trẻ,

Tuy nhiên, ông nghĩ rằng điều đó có nhiều khả năng xảy ra vì cậu bé chưa bao giờ tham gia vào cuộc gặp gỡ của những thần đồng trẻ tuổi - 'Cuộc chiến giữa Rồng và Phượng'.

Kể từ ngày Bành Vũ Trân từ bỏ ngôi vị Thần Long để trở thành Thiếu chủ của gia tộc, vị trí này đã được trao lại cho Phượng Hoàng Kiếm - vì nàng ta là thần đồng vĩ đại nhất của thế giới vào thời điểm đó.

Sau một thời gian, ông ta tin rằng việc Vĩnh Phong kế thừa vị trí đó là điều tất yếu sau khi Phượng Hoàng Kiếm rút lui.

Hoặc ít nhất đó là suy nghĩ của Thần Hiền cho đến bây giờ, cho đến khi ông ta nhìn thấy con quái vật Cầm Dương Thần. Ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay đổi suy nghĩ sau khi chứng kiến sức mạnh của Cầm Dương Thần.

'…Mình không còn gì để nói nữa, cậu bé đó đúng là một con quái vật.'

Cậu bé có thể đọc được tình hình và hành động phù hợp mà không hề do dự.

Cầm Dương Thần không chỉ có nguồn nội lực và sức mạnh hủy diệt để hỗ trợ cho mọi chuyển động của mình mà còn có tốc độ để bổ sung cho sức mạnh và quyền năng khủng khiếp đó.

Thật khó để tin rằng cậu bé còn trẻ đến vậy sau khi chứng kiến cảnh cậu bé điều khiển hoàn toàn những ngọn lửa dữ dội và bất trị đó một cách hoàn toàn bình tĩnh.

Cầm Dương Thần sở hữu sức mạnh mà người ta chỉ có thể đạt được sau khi trải qua vô số trận chiến.

Tài năng của cậu bé ấy thực sự khủng khiếp.

'…Cầm gia là nơi như thế nào?'

Thần Hiền chỉ biết đó là một gia tộc quý tộc nổi tiếng ở vùng Sơn Tây, nhưng không chỉ có Phượng Hoàng Kiếm, mà còn nuôi dưỡng cả tên tiểu tử quái dị kia nữa...

“Thật đáng sợ…”

Sau một thời gian, ông ta bắt đầu quan tâm đến Cầm Dương Thần hơn là kho báu mà tiểu tử ấy mang theo để giao cho tông môn…

Đôi mắt trũng sâu và vô hồn kỳ lạ đó không hề phù hợp với khuôn mặt sắc sảo và dữ tợn của cậu bé cũng là một lý do nữa khiến ông ta bị cậu bé mê hoặc.

Cậu bé đối xử tốt với người hầu mà không hề coi thường họ. Hơn nữa, một chuyến đi dài như thế này hẳn đã đủ khiến một cậu bé bằng tuổi Cầm Dương Thần mệt mỏi và chán nản…

Nhưng ngay cả như vậy, cậu bé ấy vẫn không bao giờ ngừng luyện tập, điều này khiến Thần Hiền tin rằng cậu bé ấy là một chàng trai được dạy dỗ tốt và có tính khí tốt.

'Mình cho rằng tên tiểu tử đó cũng là một người anh trai tốt của Cầm Linh Hoa.'

Đôi khi Thần Hiền nghĩ rằng Cầm Linh Hoa trở nên như vậy là vì có chuyện gì đó đã xảy ra trong gia tộc cô bé.

Nhưng ông ta cũng nhớ lại cảnh tượng Cầm Linh Hoa khóc trong vòng tay của Thần My khi đang tìm kiếm anh trai mình.

Tuy nhiên, vài năm trước, vẻ khao khát ấy của cô bé đã hoàn toàn biến mất khi cô bé về thăm gia tộc lần cuối.

Thần Hiền nghĩ rằng điều này có ích cho Cầm Linh Hoa vì nó dường như giúp cô bé đưa ra quyết định về điều gì đó.

Tất nhiên, điều đó vẫn không làm giảm khoảng cách giữa cô bé và những đệ tử khác… nhưng ông ta vẫn còn hy vọng vì cô bé đã trở nên tốt hơn một chút so với bản thân trước đây.

Tuy nhiên.

Thần Hiền có thể nhận thấy sự thay đổi ở Cầm Linh Hoa sau khi Cầm Dương Thần đến Hoa Sơn phái.

Sau khi Cầm Dương Thần đến, Thần Hiền nhận ra Cầm Linh Hoa đang làm những biểu cảm giống hệt như lần đầu tiên cô bé đến Hoa Sơn. 

Biểu cảm phức tạp đó pha trộn với vô vàn cảm xúc khi cô bé còn là một đứa nhóc, sợ hãi tất cả mọi người xung quanh.

Sự oán giận, sợ hãi, tuyệt vọng, buồn bã và khao khát.

Thần Hiền ngay lập tức nhận ra rằng những cảm xúc mà Cầm Linh Hoa dành cho không ai khác chính là ca ca của cô bé - Cầm Dương Thần.

'Chẳng lẽ mọi chuyện không như mình nghĩ sao?'

Ông ta quyết định nghĩ rằng Cầm Dương Thần không phải là người sẽ làm những điều như vậy với gia đình mình.

Và điều đó khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn đối với ông ta vì ông ta có con mắt tinh tường khi xác định bản chất thực sự của một người.

Ông ta vẫn không tin Cầm Dương Thần là người xấu, nhưng ông ta không khỏi nghi ngờ.

Thần Hiền chưa bao giờ thích do dự trong bất cứ việc gì. Là một võ giả của phái Hoa Sơn vĩ đại, ông ta hành động mà không bao giờ do dự.

Và đó là lý do tại sao ông ta vô cùng mong muốn tìm ra câu trả lời cho vấn đề này.

Và thế là ông ta trực tiếp hỏi Cầm Dương Thần.

Cuối cùng, sau một hồi do dự, ông ta đã hỏi cậu bé.

Cậu bé trả lời ngay mà không chút do dự.

“Đúng, là lỗi của tôi.”

Câu trả lời của cậu bé rất kiên quyết… gần như quá kiên quyết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương