Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 96: Đệ Hoa Chiến Hội (1)
Chương 96: Đệ Hoa Chiến Hội (1)
[Dịch giả: Khoi
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
Thức dậy sớm hơn thường lệ nên ta cũng kết thúc buổi tập luyện buổi sáng sớm hơn một chút.
Gần đây, ta thường tập luyện vào mỗi buổi sáng.
- Nứt-!
Mỗi lần ta cử động cơ thể, ta lại nghe thấy tiếng kêu rắc rắc.
Tất nhiên ta thấy cơ thể mình dường như vẫn khỏe mạnh.
Ta kiểm tra mọi ngóc ngách trên cơ thể mình ngay sau khi kết thúc quá trình tập luyện nghiêm ngặt.
Mọi vết thương ta gặp phải từ những trận chiến trước đều đã được chữa lành, và chỉ còn một lượng nhỏ Ma Khí nằm trong đan điền của ta.
'Với tốc độ này… Ta nghĩ chậm nhất là ngày mai nó sẽ được thanh lọc xong.'
May mắn thay, Ma Khí vẫn đang được thanh lọc bên trong cơ thể ta.
Nhờ quá trình thanh lọc, tổng lượng Ma Khí trong cơ thể ta đã giảm đi khá nhiều.
Mai Hoa Kiếm Hậu có quá nhiều Ma Khí bên trong cơ thể bà ấy.
Ta thực sự có thể cảm nhận được nội công của mình tăng lên… vì tất cả Ma Khí được thanh lọc cũng được hấp thụ và bổ sung vào nội lực của ta.
'Ta đoán điều này cũng có thể tính là ta lại hấp thụ được thêm một phần nội lực.'
Đến thời điểm này, ta không còn phải vật lộn để làm bất cứ việc gì vì thiếu nội lực nữa.
Rất có thể không phải toàn bộ Ma Khí đều được hấp thụ và chuyển hóa, nhưng phần lớn vẫn sẽ được thêm vào phần nội lực có thể sử dụng của ta, giúp tăng thêm sức mạnh của ta.
Điều đó khiến ta tự hỏi,
'Làm sao và ở đâu mà Kiếm Hậu lại có được nhiều Ma Khí như vậy trong người vậy?'
Theo Thần Y, Kiếm Hậu hiện đang bị nguyền rủa không được phép nói chi tiết về việc bà ấy bị nhiễm phải luồng khí đáng ngại này.
Và thông tin đó khiến ta nổi da gà.
“… Ma khí và loại bùa chú đáng sợ này.”
Về cơ bản thì nó giống hệt như những dấu vết mà Thiên Ma để lại khi biến những võ sĩ bình thường thành ma nhân.
Sự khác biệt duy nhất giữa chúng mà ta có thể tìm ra là thực tế là cái này có phần "có thể chấp nhận được" khi so sánh.
Vì thế, ta không chắc Kiếm Hậu có gặp Thiên Ma hay không.
Nếu Thiên Ma thực sự ban cho Kiếm Hậu một lượng Ma Khí kinh khủng như vậy, thứ mà bà ấy phải chịu đựng suốt những năm qua… thì mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
Ít nhất thì sẽ như vậy nếu nó giống với Thiên Ma trong ký ức của ta.
'Ta cũng phải xem xét dấu vết Ma Khí mà những tên Hắc Dạ Điện kia có trong cơ thể nữa.'
Có lẽ bản thân phái Hoa Sơn cũng đang hành động vì chuyện này, nhưng ta cũng muốn tìm hiểu lý do tại sao những kẻ từ Hắc Dạ Điện lại đi xa đến mức hút sạch máu trong cơ thể của những kiếm sĩ phái Hoa Sơn.
Cảm giác bất an trong ta khiến ta cảm thấy vấn đề này thực sự sẽ rất phức tạp.
“Ta có cần phải đi đến nơi ẩn náu mà người Hoa Sơn tìm được không?”
Sẽ rất khó để tìm ra vị trí ẩn náu của chúng—nhưng vì người của phái Hoa Sơn đã tìm ra vị trí đó và hiện đang tự mình quản lý nó, nên sẽ không khó để ta tìm ra nó.
'Ta nên ghé thăm nơi đó trước khi trở về gia tộc của mình.'
Có khả năng rất cao là người trên núi Hoa Sơn đã nhìn thấy và xử lý hết tất cả dấu vết mà đám người Hắc Dạ Điện để lại.
Tuy nhiên, ta vẫn muốn đến đó vì không muốn tiếp tục chìm đắm trong thói quen do dự khi làm bất cứ điều gì.
'Nếu như Hắc Dạ Điện thực sự có liên quan đến Ma Giáo.'
Chúng là một tổ chức đã bị Võ Lâm Minh tiêu diệt hoàn toàn chỉ vài năm sau đó.
Đó là những suy nghĩ mà ta đã ấp ủ trước đó, nhưng kể từ khi ta phát hiện ra dấu vết của Ma Khí trong đó,
'Ta phải làm gì đó.'
Ta vẫn chưa có đủ sức mạnh để tự mình tiêu diệt Hắc Dạ Điện.
Hơn nữa, thực ra chúng cũng không hề yếu chút nào.
'Nhưng ta sẽ có thể xử lý được chúng trong vài năm nữa.'
Tất nhiên, ta vẫn nghĩ rằng mình nên cân nhắc xem có cần thiết phải hành động như thế này không…
Nhưng ta thực sự không có thời gian để suy nghĩ về điều này.
“Dù sao thì ta cũng đã nghĩ xong rồi nên hãy thực hiện thôi.”
Vì ta đã quyết định sẽ không chìm đắm trong sự do dự nữa nên ta không thể dành toàn bộ thời gian để suy nghĩ về mọi việc như trước nữa.
Khi ta trở lại khách điểm, ta thấy Vy Tuyết Nga đang mang khăn tắm đến cho ta với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt dễ thương.
Người ta mang nó đến cho ta với mục đích sử dụng sau khi tắm.
Ta hỏi nàng ấy tại sao nàng ấy lại ở đây.
“Sao muội dậy sớm thế?”
Ánh mắt ta dán chặt vào mái tóc của Vy Tuyết Nga khi ta thốt ra những lời đó.
Nàng ấy hiện đang đeo trâm cài tóc mà ta đã tặng nàng ấy hôm qua.
Và khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ta lại nhớ đến cảm giác đôi môi mềm mại của nàng ấy chạm vào má ta ngày hôm qua—khiến ta phải dụi má vì xấu hổ.
Khi nàng ấy nhìn ta chằm chằm với nụ cười rạng rỡ trên môi, nàng ấy đột nhiên hỏi.
“Thiếu gia, ngài không khỏe sao?”
“Không, ta ổn.”
“Vậy tại sao mặt ngài lại… đỏ thế…?”
“…Muội đang nhìn thấy ảo giác thôi.”
Ta nhanh chóng đi ngang qua nàng ấy và vào phòng mình để lấy quần áo thay. Sau đó, ta rửa mặt bằng nước lạnh, nhưng lạ thay… hơi nóng vẫn còn đọng lại trên mặt ta.
'Ta không thể tin rằng ta vẫn còn cư xử như thế này chỉ vì chuyện xảy ra ngày hôm qua.'
Ngay cả ta cũng thấy điều đó thật vô lý.
Ta thậm chí còn nghĩ ra những ý tưởng ngu ngốc - chẳng hạn như quấn mình trong Hỏa Khí để hơi nóng đang lan tỏa trên mặt ta không bị người khác chú ý.
Tuy nhiên, ta đã từ bỏ suy nghĩ đó vì làm như vậy nghĩa là lòng tự hào của ta với tư cách là một người đàn ông sẽ bị tổn thương.
Sau khi thay quần áo và rửa mặt, ta ra khỏi phòng và nhìn thấy Nam Cung Phí Nga đang ngồi trên sàn nhà.
Nói chính xác hơn thì nàng ta đang lim dim ngủ trên sàn trong tư thế ngồi như vậy.
Ta định để nàng ta ở đó vì có vẻ như nàng ta sắp chìm vào giấc ngủ hoàn toàn.
Ta lặng lẽ quan sát nàng ta trong trạng thái buồn ngủ đó một lúc, nhưng ta nhanh chóng ho để lấy lại bình tĩnh và bắt đầu cài chiếc trâm cài tóc mà ta đã chuẩn bị cho nàng ta.
Vấn đề ở đây là… Ta chưa bao giờ thực sự chạm vào tóc của một người phụ nữ nào trước đây, trong cả hai cuộc đời, và điều đó chỉ dẫn đến kết quả xấu xí là ta làm hỏng tóc nàng ta hoặc thậm chí còn tệ hơn.
“…Ta đã làm hỏng mọi chuyện.”
Ta muốn tặng quà cho nàng ta một cách bí mật, nhưng bây giờ ta phải làm gì đây?
Trong khi ta đang loay hoay gắn phụ kiện này vào tóc nàng ta, Nam Cung Phí Nga quay đầu lại trong khi dụi mắt vì ta đã vô tình để lộ sự hiện diện của mình do mắc lỗi khi chiếc trâm tóc.
“Ừm…”
“…”
Đôi mắt khép hờ của nàng ta, tràn ngập vẻ buồn ngủ và mệt mỏi, nhanh chóng nhìn vào mắt ta.
Và Nam Cung Phí Nga tiến tới vẫy nhẹ bàn tay gầy gò và trắng như sữa của nàng ta về phía ta.
Đây là cách nàng ta thường chào ta vào buổi sáng.
Và giữa lời chào hỏi thường lệ của nàng ta, ta có thể nhìn thấy chiếc trâm cài tóc lủng lẳng cùng với mái tóc rối bù của nàng ta.
'…Ta có nên nói với nàng ta không?'
Làm sao ta có thể nói với nàng ta được?
Ta chỉ muốn tặng quà cho nàng ta một cách bí mật, nhưng ta không thể cứ để nó ở đó như thế này được.
Trong lúc ta đang loay hoay tìm câu trả lời, Nam Cung Phí Nga nhìn ta lạ lùng, tự hỏi tại sao ta lại hành động như vậy.
“Ờ…”
“Hửm?”
Ta đưa tay lên tóc nàng ta để lấy lại chiếc trâm cài, nhưng Vy Tuyết Nga đột nhiên thấy chúng ta ở đây và lên tiếng trước khi ta kịp lấy lại chiếc trâm cài tóc.
“Hả? Tỷ cũng có thứ giống muội à?”
“Cùng một thứ sao?”
Nam Cung Phí Nga cuối cùng cũng nhận ra sự thay đổi trên cơ thể mình và tiến tới lấy chiếc trâm cài tóc mà ta đã không lấy ra khỏi tóc nàng ta.
“Hả?”
Và nàng ta ngay lập tức nhìn ta.
Nàng ta nhìn ta và tự hỏi món đồ đó dùng để làm gì.
Ta nhìn vào khuôn mặt bối rối của Nam Cung Phí Nga và trả lời bằng giọng nhẹ nhàng.
“…Ờ, đó chỉ là thứ ta mua thôi.”
Ta đã muốn tặng nó cho nàng ta ngày hôm qua, nhưng ta chỉ có thể tặng một cái cho Vy Tuyết Nga.
Ta lập tức quay mặt đi sau khi nói những lời đó với nàng ta.
Tại sao ta lại thấy khó khăn khi phải nhìn nàng ta đến vậy khi ta chỉ đang tặng nàng ta một món quà?
Nhân tiện, nó không giống hệt chiếc trâm cài tóc mà ta đã tặng cho Vy Tuyết Nga.
Mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn có sự khác biệt giữa hai chiếc trâm cài.
Ban đầu, ta muốn tặng họ nhiều loại phụ kiện khác nhau. Tuy nhiên, vì ta không biết gì về những vấn đề này nên cuối cùng ta chỉ chọn hai chiếc trâm cài tóc này này làm quà tặng cho hai nàng ấy.
'Tại sao ta lại bận tâm chứ...'
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu ta không mua bất cứ thứ gì cho họ cả.
Dù ta có xoay chuyển vấn đề thế nào đi nữa, ta thực sự nghĩ rằng mình không nên tiếp tục mua quà cho họ.
Sau khi ngắm nghía chiếc trâm cài tóc một hồi, Nam Cung Phí Nga đã tạo kiểu tóc theo một phong cách nhất định và đeo chiếc trâm cài vào một cách thật thanh lịch.
Thật thú vị khi nàng ta trông và cảm thấy khác biệt đến vậy sau khi buộc tóc cao như thế.
Nam Cung Phí Nga nhìn ta và hỏi một cách yếu ớt.
“…Trông ta thế nào?”
“Ngươi trông… cũng được.”
Có một từ sắp bật ra khỏi cổ họng ta theo bản năng, nhưng ta gần như không thể nhịn được.
Thật khó để nói từ "Xinh đẹp" với nàng ta.
May mắn thay, Nam Cung Phí Nga mỉm cười vì nàng ta có vẻ khá hài lòng với câu trả lời của ta.
Ta cảm thấy dạo này nàng ta cười nhiều hơn.
Chỉ cần nhìn vào nụ cười của nàng ta, ta thực sự cảm thấy cuộc sống này khác xa cuộc sống trước đây của ta.
Ta không thực sự có thể nói rằng đây chính là cuộc sống mà ta mong muốn, nhưng nó cũng không đến nỗi tệ.
Cuộc sống này đủ tốt để ta có ý định duy trì nó lâu nhất có thể, thậm chí là mãi mãi.
'Thì ra là thế...'
Ta phải làm gì đó.
Chỉ khi đó, một điều gì đó mới thay đổi so với tương lai đen tối mà ta đã được chứng kiến.
Ta nhận ra rằng con đường rẽ nhánh đã khiến ta dừng lại và bối rối trong một thời gian dài… thật buồn cười khi cuối cùng lại không phải là vấn đề to tát gì.
Ta giấu đi sự ngượng ngùng đang hiện rõ trên khuôn mặt và hỏi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Giải đấu sắp bắt đầu rồi, hai người có muốn đi cùng ta không?”
Nam Cung Phí Nga và Vy Tuyết Nga gật đầu cùng lúc với câu hỏi của ta.
* * * *
Ban đầu, kế hoạch của ta là quay trở lại gia tộc trước khi giải đấu bắt đầu để có thể về nhà sớm nhất có thể,
Tuy nhiên, ta quyết định chờ đợi vì Cầm Linh Hoa đã cho ta biết mong muốn được trở về gia tộc của muội ấy.
Hơn nữa, dù sao thì ta cũng phải hoãn kế hoạch lại vì cuối cùng ta còn phải làm một số việc ở Thiểm Tây, nên ta đoán mình nên cảm thấy biết ơn vì điều đó.
'Nhưng vấn đề ở đây là Kiếm Hậu và Thần Y.'
Hai người thông báo với ta rằng họ sẽ quay về gia tộc cùng chúng ta.
Ta không thể hiểu nổi tại sao họ lại quyết định làm như vậy,
Nhưng điều đó lại có lợi cho gia tộc chúng ta.
Mặc dù Kiếm Hậu và gia tộc chúng ta có mâu thuẫn gì đó,
Ngược lại, Thần Y được chào đón ở hầu hết mọi nơi trên thế giới, bao gồm cả Cầm Gia.
'Nhưng phụ thân…'
Ta không chắc chắn lắm về việc phụ thân của ta sẽ nghĩ gì về chuyến viếng thăm của họ.
Ta định gửi một lá thư cho gia tộc - thông báo cho họ về khả năng đoàn hộ tống của chúng ta và Thần Y sẽ bị Hắc Dạ Điện nhắm tới trên đường trở về.
Hơn nữa, vì không biết tình trạng hồi phục của Kiếm Hậu ra sao nên khi viết thư, ta cũng đã yêu cầu hỗ trợ trong trường hợp bị tấn công bất ngờ và phục kích.
Tuy nhiên, phần lớn bức thư được viết với mục đích thông báo cho họ biết về đoàn tùy tùng đang đi cùng chúng ta.
Bây giờ sự việc đã leo thang đến mức này, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi lá thư ngay lập tức.
Khoảng 12 giờ trưa,
Thậm chí còn chưa tới 30 phút nữa là giải đấu sẽ bắt đầu.
'Ta nghe nói giải đấu sẽ diễn ra trong hai ngày.'
Nếu ta phải chỉ ra sự khác biệt giữa giải đấu này và Cầm Long Hội được tổ chức hàng năm tại Cầm Gia thì đó chính là người ngoài không được phép tham gia vào giải đấu.
Đây là một giải đấu nhỏ dành riêng cho các kiếm sĩ của phái Hoa Sơn.
Đó chỉ là một lễ hội đơn giản của giáo phái đó nên không có sự hợp tác nào với các gia tộc và giáo phái khác.
Trong suốt thời gian diễn ra giải đấu, người ngoài được phép tự do tham quan địa điểm tổ chức giải đấu. Mọi người đều được chào đón đến xem trao đổi võ thuật bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, vấn đề duy nhất ở đây là giáo phái này tọa lạc trên đỉnh một ngọn núi cao vô lý - Hoa Sơn.
Ta tin rằng thực tế sẽ chẳng có ai thèm đến xem giải đấu vì địa điểm tổ chức sự kiện quá vô lý.
Nhưng niềm đam mê võ thuật của con người là thứ ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đông thế…?”
Hoa Sơn phái có thể có danh tiếng tốt và vị trí nổi tiếng làm căn cứ, nhưng nơi này không quá rộng.
Nhưng thậm chí sau tất cả những điều đó, việc nó chật kín người là…
Nếu xét đến việc hầu hết những người tham dự sự kiện này đều là những người bình thường không có chút nội lực nào trong người, thì việc leo lên đến tận đây hẳn phải vô cùng khó khăn đối với họ.
Hơn nữa, họ phải bắt đầu leo núi từ sáng sớm để tới nơi vào thời điểm này.
Chứng kiến cảnh tượng này thực sự khiến ta nhận ra được lòng kính trọng và ngưỡng mộ vô bờ bến mà người dân thành phố Hoa Âm dành cho phái Hoa Sơn.
Và có vẻ như Hoa Sơn này cũng đang mong đợi sự xuất hiện của mọi người, xét đến tất cả những chỗ ngồi mà họ đã chuẩn bị.
Mặc dù chất lượng chung của sự kiện này kém hơn nhiều so với Cầm Long Hội, nhưng đám đông có vẻ lạc quan hơn.
Ta có thể nghe thấy đám đông nói chuyện,
“Lần này Kiếm Long có tham gia không?”
Họ đang nói về Vĩnh Phong.
“Năm ngoái ta không thấy cậu ấy… vậy nên năm nay cậu ấy chắc hẳn sẽ tham gia.”
“Lúc đó cậu ấy còn không phải Kiếm Long, năm ngoái người chiến thắng là ai? Vĩnh… gì đó.”
“Tất nhiên là có người họ Vĩnh rồi, đồ ngốc. Mỗi học sinh đời thứ ba đều có họ Vĩnh.”
“Ta nghĩ là ngài đang nói đến Minh Thành.”
“Ồ! Đúng rồi, Minh Thành! Chuyện đó giống như thế này— …Cậu là ai thế?”
Người xông vào cuộc trò chuyện đang diễn ra giữa đám đông đang huyên náo mặc bộ đồng phục truyền thống của phái Hoa Sơn.
Khi mọi người chú ý đến bộ đồng phục của hắn ta, họ trở nên dè dặt hơn một chút.
Một trong những người đàn ông cẩn thận hỏi người đó…
“Ừm… Thiếu hiệp là người của Hoa Sơn phái sao?”
“Ồ, đúng rồi, tên ta là Vĩnh Phong.”
'…Hả, sao Vĩnh Phong lại ở đây?'
Người đã trắng trợn xông vào đám đông chính là Vĩnh Phong.
Hắn ta đang làm gì ở đó thay vì chuẩn bị cho giải đấu…?
“Vĩnh Phong… Vĩnh…! T-Thiếu hiệp không phải là Kiếm Long đâu đúng không…?”
Vĩnh Phong ngượng ngùng gãi đầu trước câu hỏi của người đàn ông.
Về cơ bản, hắn ta đang thừa nhận rằng mình thực sự là Kiếm Long.
Trong khi người đàn ông đang thông báo cho những người khác về danh tính của Kiếm Long với giọng nói vừa kinh ngạc vừa hân hoan, ánh mắt chúng ta chạm nhau.
“Ồ! Cầm công tử!”
Hắn ta chạy về phía ta ngay khi nhìn thấy ta. Ánh mắt mọi người lập tức dõi theo bóng dáng Vĩnh Phong, hướng về nơi hắn ta đi.
Có vẻ như lúc này mọi người đều đã biết được danh tính của hắn ta.
Ta có thể thấy mọi người đều nhìn hắn ta với ánh mắt sáng ngời.
Điều này có lý, vì không dễ để tìm thấy một trong những thần đồng trẻ tuổi vĩ đại nhất thế giới.
Ngũ Long Tam Phượng là nhóm nòng cốt sẽ lãnh đạo thế hệ võ sư tương lai.
'… Và gần đây ta đã đối xử khá gay gắt với người đứng đầu, Vĩnh Phong.'
Có lẽ tính cách kỳ lạ của Vĩnh Phong là nguyên nhân chính khiến ta trêu chọc hắn ta, nhưng không thể phủ nhận rằng ta đã đối xử với hắn ta khá khắc nghiệt.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta một lần nữa nhận ra vị trí to lớn của Vĩnh Phong trên thế giới và trong lòng mọi người.
Vĩnh Phong cũng chào Nam Cung Phí Nga và Vy Tuyết Nga khi hắn ta đến chỗ ta.
Nhìn dáng vẻ cường tráng của hắn ta, ta hỏi.
“Ngươi không tham gia giải đấu sao?”
“Ồ, không. Chỉ có môn đệ đời thứ ba tham gia ngày hôm nay.”
“Vậy thì tại sao— …Ồ.”
Hình như là ta đã quên mất rằng trước đó đó hắn ta đã nói với ta rằng hắn ta sẽ tham gia cùng với những môn đệ đời thứ hai.
“Cầm công tử đến đây để xem tiểu muội của mình biểu hiện thế nào sao?”
Ta lưỡng lự khi trả lời câu hỏi của Vĩnh Phong.
Quả thực là ta tò mò về màn trình diễn của Cầm Linh Hoa, nhưng ta không thoải mái khi nói rằng ta đến đây vì muội muội mình.
“Ý ta là… đúng vậy, nhưng vì chỉ có môn đệ đời thứ ba nên ta không nghĩ mình cần phải có mặt ở đây.”
Nam Cung Phí Nga và Vy Tuyết Nga không biết về sự thật này, nhưng ta chỉ đến đây để gặp một người nào đó, nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này…
“Ồ, vậy thì ngài cứ đợi đi.”
“Hả?”
“Nghe nói hôm nay tiểu muội của ngài không tham gia.”
Ta không hiểu được lời của Vĩnh Phong.
“Vĩnh Phong, ta nhớ hôm nay là ngày mà các môn đệ đời thứ ba sẽ đấu với nhau, đúng không…?”
“…Đúng vậy, nhưng…”
Hắn ta do dự. Có vẻ như hắn ta thấy khó trả lời câu hỏi của ta.
"Ồ."
Vĩnh Phong vỗ tay sau khi dường như đã tìm ra giải pháp.
“Vì chúng ta vẫn còn thời gian… Ngài có muốn đi theo ta không?”
Sau khi nói những lời đó, Vĩnh Phong lê bước theo một con đường nhất định và ta đi theo hắn ta mà không nói một lời.
Chẳng mấy chốc, ta đã đến phía sau một tòa nhà, sau khi đi theo Vĩnh Phong.
Nhìn vào đồng phục mà hầu hết mọi người ở đây mặc, có vẻ như đây là nơi luyện tập cho các môn đệ phái Hoa Sơn.
'Khu vực chuẩn bị cho môn đệ đời thứ ba, phải không?'
Nhìn thoáng qua, ta có thể thấy họ hoặc già hơn hoặc trẻ hơn Vĩnh Phong một chút.
Một số người đã ở độ tuổi hai mươi hoặc hơn một chút, số khác thì chỉ mới gần hai mươi.
Gạt điều đó sang một bên…
“Vĩnh Phong…”
“Sao thế, Cầm công tử?”
“Họ đang làm gì ở đó vậy?”
Nơi ta chỉ tay tới—có những cá nhân lực lưỡng đang đứng thành một hàng và thậm chí có những khuôn mặt mà ta đã quen biết.
Họ là những môn đệ đời thứ hai đã cùng chúng ta đi trong chuyến hành trình đến Thiểm Tây.
Ta có thể thấy cảnh tượng họ ẩn sau một cây cột và lén lút liếc nhìn ta.
Họ nghĩ rằng họ có thể ẩn mình như thế với cơ thể khổng lồ của mình sao?
Cầm Linh Hoa cũng có vẻ có khuynh hướng ẩn núp như vậy, chẳng lẽ Hoa Sơn phái không dạy cho bọn họ kỹ năng ẩn thân sao…?
Đứng bên cạnh ta, Vĩnh Phong hơi do dự trước khi lên tiếng.
“Ta nghĩ, bọn họ hành động như vậy là vì tiểu muội của ngài.”
"…Tại sao lại vì tiểu muội của ta?"
Tại sao Cầm Linh Hoa lại đột nhiên dính líu đến chuyện này?
Tuy nhiên, ta đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mọi người đều sửng sốt khi phát hiện ra ta có quan hệ huyết thống với Cầm Linh Hoa trên đường đến Hoa Sơn phái.
Muội ấy bị bắt nạt sao?'
Nếu đúng như vậy thì ta sẽ rất tức giận.
Và chắc chắn không phải chỉ vì muội ấy đang bị bắt nạt.
Ta di chuyển đôi chân và lê bước về phía nhóm người cơ bắp ẩn sau những cây cột.
“Hả? Hả? Cầm công tử…! Đợi một chút—“
Vĩnh Phong cố ngăn ta lại nhưng ta không nghe.
Ta không cố tỏ ra mình là ca ca của Cầm Linh Hoa nữa, nhưng chỉ cần nhìn họ thôi là đầu ta đã nóng lên rồi.
Khi ta đến gần hơn, ta nhanh chóng có thể nghe rõ những lời mà các môn đệ đời thứ hai đang nói với nhau.
Họ đang tập trung vào điều gì đến nỗi không thể nhận ra ta đang bước tới gần họ?
“…Tại sao muội ấy lại cố gắng tham gia cùng với những môn đệ đời thứ ba?”
“Ta không biết nữa, chúng ta không nên làm gì đó sao?”
Mọi người đều đang nói về Cầm Linh Hoa sao?
“Tất cả mọi người im lặng đi. Muội ấy tự đưa ra lựa chọn này, và chúng ta nên tôn trọng nó…!”
“Ngay cả huynh cũng như vậy sao? Làm sao chúng ta có thể tin tưởng đám hậu bối thối tha kia…”
“Trong mắt ta, đệ là người hôi nhất, nên hãy im lặng đi.”
"Nhưng…"
Họ không thể tin tưởng điều gì ở những môn đệ đời thứ ba và họ đang cố làm gì?
Ta chưa bao giờ nghe nói Cầm Linh Hoa phải trải qua chuyện như thế này.
'Ta đoán điều đó chỉ cho thấy khoảng cách giữa hai huynh muội chúng ta.'
Cuối cùng thì mọi chuyện đều là lỗi của ta, nên ta chẳng thể nói gì với tiểu muội của mình.
Trước tiên, ta phải bình tĩnh lại để không hành động theo cảm xúc.
Ta liên tục tự nhủ rằng ta không thể gây ra rắc rối ở một nơi như thế này.
Khi đến đủ gần, ta bắt đầu nói chuyện với các môn đệ đời thứ hai.
“Các người đang làm gì thế—“
“Vậy nếu muội ấy bị thương thì chúng ta phải làm sao…!”
"…Các người đang làm…?"
Ta phải dừng lời lại, vẻ mặt hiện rõ sự bối rối.
Các môn đệ đời thứ hai ngay lập tức hướng ánh mắt về phía ta khi họ nghe ta nói.
“Hả?”
“Hả? Cầm công tử?”
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống lưng ta.
…Ta vừa nghe thấy gì thế?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook