Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 95: Chuẩn Bị (4)
Chương 95: Chuẩn Bị (4)
“Ta thua rồi...”
Vĩnh Phong bật thốt với giọng buồn bã chán nản sau khi thở hổn hển hồi lâu.
Mặt đất ở xung quanh Vĩnh Phong lỗ chỗ đầy những cái hố và mọi thứ quả thực là một đống hỗn độn tan hoang. Thêm vào đó, còn có cả đống kiếm gỗ vỡ tan tành chất ở cạnh nữa.
Hắn ta đã cạn nội lực rồi và thân thể thậm chí còn chẳng có tí sức lực nào, dù chỉ một chút để nhặt thanh kiếm ấy lên.
Lúc hai người dừng tỉ thí, mặt trời vẫn còn treo cao dù cho họ đã bắt đầu trận chiến từ lúc khá sớm.
“Khá lắm.”
Vĩnh Phong nhìn thật sâu vào chủ nhân của giọng nói đó.
‘...Mạnh thật.’
Đó là điều duy nhất đang chạy trong đầu hắn ta bây giờ.
Chiêu thức của thanh niên gọi là Mậu Diễn, với chức vụ là hộ vệ của Cầm Dương Thần, chỉ đơn giản là đáng kinh ngạc.
Với Vĩnh Phong, hắn ta hoan nghênh Mậu Diễn, người đã đến đây để tỷ thí với hắn ta vì kỳ luận kiếm sắp sửa bắt đầu.
Tuy nhiên, hắn ta không ngờ rằng hắn lại mạnh đến mức đó.
Vĩnh Phong bỗng nhớ đến Nam Cung Phí Nga.
Ngay lập tức, hắn ta thấy má mình nóng lên khi chỉ vừa nhớ đến cái tên đó.
Vì hắn ta đã nhớ đến điều gì đó nhục nhã mà hắn ta đã làm cách đấy không lâu.
Nàng ấy là lý do thực sự khiến hắn ta đưa ra lời tỷ thí với Cầm Dương Thần và cũng nhờ nàng ấy mà rốt cuộc hắn ta cũng đã thông suốt.
Tuy nhiên, Vĩnh Phong vẫn không thể ngừng nhớ lại bản thân non nớt hồi đó.
‘Nó giống nhau... nhưng cũng khác rất nhiều.’
Vĩnh Phong biết Nam Cung Phí Nga là huyết mạch trực hệ của Nam Cung thế gia – một trong tứ đại thế gia, nhưng hắn ta cũng để ý đến một phẩm chất vô song của Nam Cung Phí Nga, ấy là nàng ấy không hề do dự, dù chỉ là một khoảnh khắc, nàng ấy tập luyện mặc cho có cả một đám đông quan sát bản thân. Không biết đây là do tính cách của nàng ấy hay do nàng ấy đã quen với đám đông rồi nữa, hắn ta không biết được.
Tuy nhiên, từ màn múa kiếm của nàng ấy mà nói thì như thể nàng ấy đang hoan nghênh đám đông chung quanh đến quan sát mình vậy, vì thế mà nàng ấy mới thực hiện một màn múa kiếm tuyệt đẹp đến nhường ấy để những người đó có thể thưởng thức và chứng kiến.
Cách mà nàng ấy vung thanh kiếm kết hợp với vô số kiếm chiêu nối tiếp nhau khiến cho bài kiếm vũ trở nên liền mạch và độc nhất vô nhị.
Đại thể, chuyện này thường xảy ra với những người tự mình tập luyện mà không có ai dạy bảo chỉ dẫn kiếm pháp cụ thể. Từ khía cạnh thiếu sót mà nói, trong kiếm chiêu của Nam Cung Phí Nga có quá nhiều chiêu thức lộn xộn và không cần thiết.
Thế nhưng, ngay cả khi có tồn tại mặt chưa hoàn mỹ, nhưng nàng ấy vẫn có một thân pháp nhẹ nhàng uyển chuyển như yến và cả thứ thiên tư đáng sợ, bổ túc cho những chiêu thức bất toàn và độc nhất của bản thân mình, chính ưu điểm đó đã thay thế cho khuyết điểm còn tồn đọng.
Ít nhất với Vĩnh Phong, kiếm vũ của nàng ấy là như vậy.
Chỉ là, nếu có điều gì không thể phủ nhận được thì đó chính là hắn ta biết rằng, bản thân hắn ta sẽ bại trận nếu như phải chiến đấu với nàng ấy.
‘Nhưng còn kẻ này...’
Chuyện đó hoàn toàn trái ngược với trường hợp của Mậu Diễn.
Hắn là một kẻ luyện võ được huấn luyện bài bản với nền tảng vững chắc.
Đơn giản mà nói, hắn là một kiếm khách mẫu mực.
Vĩnh Phong đủ khả năng để nhanh chóng nhận ra được lý do đằng sau khiến hắn ta chiến bại trước thanh niên này.
Kiếm pháp của Mậu Diễn không dựa vào những kiếm chiêu độc nhất hay thiên tư thiên bẩm... mà đó chỉ đơn giản là hắn có một nền tảng mạnh mẽ và vững chãi đến độ không gì rung chuyển được.
Vĩnh Phong đã thua bởi kiếm pháp của Mậu Diễn đơn giản là vì hắn nhanh hơn và sắc bén hơn hắn ta.
Nghĩ đến đây, Vĩnh Phong chán ngán thở ra một hơi dài vì hắn ta chẳng còn lời nào để bào chữa được cho thất bại của bản thân nữa.
‘Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (ngoài trời này còn có trời khác, người tài giỏi lại có người giỏi hơn), hừ...’
Sự tự phụ của Vĩnh Phong đã hoàn toàn vỡ vụn khi hắn ta nhìn thấy thiên tư của Cầm Dương Thần. Thêm vào đó, sự tự phụ của hắn ta lại càng vụn nát hơn nữa khi hắn ta thấy bản thân vẫn còn thiếu sót ngay cả khi so sánh với Nam Cung Phí Nga.
Hắn ta lại tiếp tục có cảm xúc như vậy khi đương đầu với Mậu Diễn.
‘Không có cách nào để khiến mình tự tin hơn cả.’
Vĩnh Phong cảm thấy danh hiệu Kiếm Long được trao cho hắn ta ngày càng trở nên nặng nề hơn.
Chẳng mấy chốc, Mậu Diễn qua chỗ hắn ta, hắn vươn bàn tay:
“Đa tạ. Ta đã học được rất nhiều từ trận tỷ thí này.”
“...Không có gì đâu, Mậu Diễn đại hiệp. Thật ra, ta mới là người nên cảm huynh mới phải, huynh đã tốn mất cả ngày để tỉ thí với ta rồi.”
Vĩnh Phong nắm lấy tay Mậu Diễn rồi đứng dậy.
Y phục của hắn ta phủ đầy bụi đất, thế nhưng, hắn ta lại không để tâm mà chỉ phủi qua phủi lại mấy đường nhanh gọn.
Mậu Diễn lại mở miệng nói chuyện với hắn ta:
“Hình như hôm nay tại hạ đã ra ở ngoài hơi lâu rồi. Giờ tại hạ xin được mạn phép cáo từ. Xin hỏi lát nữa thiếu hiệp có định quay về không?”
“Có chứ, ta nghĩ ta sẽ tập thêm chút nữa rồi quay về thôi.”
Hắn ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tập luyện để bình ổn tâm trí đang phức tạp của mình.
Ít nhất đấy là cách duy nhất mà nam tử gọi là Vĩnh Phong biết để có thể khiến cả bản thân lẫn tâm trí của chính mình được bình tĩnh lại.
Sau khi tỉ thí xong, Mậu Diễn đi dọc theo con đường mòn trên núi để quay trở lại khách viện.
Mậu Diễn đi bước đi giữa núi non bạt ngàn, tận hưởng làn gió mát, với khuôn mặt vô cảm trên suốt quãng đường đi.
Đây là lần đầu tiên hắn dành cả ngày để tỷ thí với một ai đó chứ không phải tập trung vào công việc với tư cách là một hộ vệ.
‘Rốt cuộc thì tất cả những điều này có nghĩa là gì?’
Giống với Vĩnh Phong, trong thâm tâm của Mậu Diễn đầy những suy nghĩ mâu thuẫn đang liên tục cuốn lấy tâm trí.
Hắn đi tỷ thí để nghiên cứu một điều, một câu trả lời nào đó, nhưng thứ duy nhất mà Mậu Diễn nhận được lại là một cảm giác tội lỗi kinh khủng.
“Một tên hộ vệ vô tích sự...”
Những lời của Mẫu Diễn trộn lẫn với sự ân hận sâu sắc.
Đã bao nhiêu lần Cầm Dương Thần dính vào nguy hiểm dưới sự bảo vệ của hắn rồi?
Chưa kể, không biết liệu có phải do cảm giác an toàn mà hắn cố nhiên cảm nhận được khi ở bên một đại phái như Hoa Sơn hay không, mà Mậu Diễn lại hạ thấp cảnh giác và để cho Cầm Dương Thần rơi vào tình huống sinh tử tồn vong, một mình chiến đấu với võ giả đã đạt tới cảnh giới Đỉnh Thiên.
Hắn vẩn vơ nghĩ mấy ngày này hắn đã làm cái chuyện chết tiệt gì vậy.
Hắn cố nghĩ ra một lời bào chữa cho hành vi của bản thân nhưng chẳng thể tìm được nổi lời nào hết.
Hắn đã mất cảnh giác. Chỉ đơn giản là như thế.
Hắn đã hạ thấp cảnh giác trong khi hộ tống thiếu chủ.
‘Bản thân ta đúng là quá đỗi vô dụng!’
Dĩ nhiên, Cầm Dương Thần đã rất giỏi tránh né khỏi sự trông coi của hắn và Mậu Diễn cũng biết rằng thiếu chủ đã đạt được đến cảnh giới chẳng cần ai hộ tống ngài ấy thêm nữa.
Tuy nhiên, đó cũng chỉ là một lời bao biện mà hắn đã nghĩ ra.
Mậu Diễn hiểu rằng hắn là khiên giáo và cũng là gươm đao của Cầm Dương Thần.
Cầm Dương Thần chỉ được phép bị thương khi hắn đã chết.
Đó không phải là bởi tâm huyết của hắn với Cầm gia, cũng không phải bởi lòng trung của hắn với Cầm Dương Thần.
Mà cảm xúc chán ngán này của hắn đến từ sự thật rằng, hắn đã thất trách trong công việc và đó còn là một lỗi lầm lớn.
Cuộc đời của một kẻ luyện võ sẽ đến hồi kết một khi kẻ đó đánh mất bản thân mình.
Những lời đó đến từ chính miệng vị Kiếm Tôn oai hùng một cõi.
Ngày tháng dần trôi, Cầm Dương Thần cũng ngày càng trở nên mạnh hơn.
Vào lần đầu tiên khi Mậu Diễn nhìn thấy ngài ấy, ngài ấy vẫn chỉ là một hài tử bình thường, thậm chí còn chưa leo nổi lên cảnh giới võ giả nhị lưu.
Nhưng Cầm Dương Thần bây giờ... Ngài ấy đã trở thành một võ giả nhất lưu rồi và sớm thôi, ngài ấy sẽ đột phá cảnh giới Đỉnh Thiên và từ giờ đến lúc đó sẽ không còn mất nhiều thời gian nữa.
Tốc độ phá cảnh nhanh như thế này đã đạt được chỉ trong vòng chưa đến một năm.
Thế nhưng, vậy còn hắn thì sao?
Hắn đã tốn bao nhiêu năm chỉ để cố gắng chạm được đến cảnh giới Đỉnh Thiên?
Mậu Diễn tự nhủ rằng, hắn không nên cảm thấy mất hi vọng phá cảnh vào độ tuổi này.
Hắn nghĩ thời gian đứng về phía hắn và đến cuối cùng, hắn sẽ chạm được đến cảnh giới đó nếu như hắn cứ kiên trì và nỗ lực tập luyện.
‘...Vậy nên khi nào mình mới phá cảnh đây?’
Bất lực thật.
Ngay lúc này, Mậu Diễn cảm thấy cực kỳ bất lực.
Tập luyện còn để làm gì khi mà chính bản thân người tập lại đi bảo vệ một người thậm chí còn không cần đến sự bảo vệ đó?
Mậu Diễn tự hỏi kiếm đạo của hắn là vì cái gì.
Hắn không biết. Hắn cảm giác như bản thân lạc lối ngay vào lúc hắn rốt cuộc cũng tìm ra được con đường chuẩn xác.
Rồi hắn lại tự hỏi rằng, bản thân đã học được gì từ trận đấu với Vĩnh Phong.
‘Mình đã biết được khả năng của mình là gì.’
Không như những kẻ khác, Mậu Diễn có thể nhìn thấy được thiên phú của người khác là gì.
Chuyện này cũng áp dụng với Vĩnh Phong.
Mậu Diễn đã thấy được sự tiến bộ và cải thiện của hắn ta ngay cả ở trong trận tỉ thí.
Dẫu cho hắn ta đã để lỡ mất năm trong số mười chiêu của Mậu Diễn khi trận đấu bắt đầu, nhưng hắn ta đã bắt kịp được toàn bộ những chiêu còn lại cho đến khi trận đấu kết thúc.
Thêm vào đó, những sơ hở mà ban đầu có thể thấy được khá rõ của Vĩnh Phong đã dần biến mất vào giữa trận và đến cuối trận tỉ thí, hắn ta đã không còn để lại sơ hở nào để Mậu Diễn có thể tận dụng được nữa.
Hình như Vĩnh Phong thấy thất vọng bởi kết quả của trận tỉ thí, nhưng Mậu Diễn biết rằng hắn đã phải che giấu biểu cảm kinh ngạc của bản thân khi trông thấy sự tiến bộ và khả năng bắt nhịp của Vĩnh Phong trong suốt thời gian hai người họ giao chiêu.
Cuối cùng rồi Vĩnh Phong sẽ đạt được cảnh giới của hắn và cũng chắc chắn rằng hắn ta sẽ vượt qua được cảnh giới của hắn sớm thôi.
Hắn đảm bảo rằng chẳng bao lâu nữa, chuyện này sẽ xảy ra.
‘Liệu đến khi đó mình có còn dậm chân tại chỗ hay không?’
Cảm giác tội lỗi và sự tự trách.
Hắn có thể mường tượng ra bức tường rộng lớn và vững chãi ngăn cách hắn với cảnh giới tiếp theo một cách rõ ràng.
‘Tâm ma ám lấy tâm trí ta... Liệu ta có thể xem nó như tâm ma không...?’
Hắn dừng bước.
Gió mát dẫn lối hắn về phía khách viện, bảo hắn hãy nhanh chóng trở về,
Thế nhưng, bước chân của Mậu Diễn không nhúc nhích, như thể bị chôn vào trong đất.
‘Cứ như thế này...’
Cứ như thế này một lúc thôi, nghỉ ngơi chỉ một chút.
Cảm giác như hắn đang bị đảo lộn vậy.
Mậu Diễn quyết định nghỉ ngơi ở đây một lúc rồi quay trở về, tiếp tục làm việc như thể không có gì xảy ra.
Đó là điều Mậu Diễn đã bảo với bản thân trong khi đứng im tại chỗ.
Tuy nhiên, trong lúc hắn đứng đó, hắn nghe thấy có âm thanh từ đằng xa.
- Xoẹt!
- Vút!
“Hừm?”
Âm thanh đó không giống tiếng tiếng gió.
Thân làm một kẻ dùng kiếm, hắn khá quen thuộc với âm thanh mà bản thân đang nghe.
Giờ đây, dường như đôi chân bị chôn trong đất nãy giờ của hắn đã có thể nhúc nhích.
Hắn bắt đầu đi về phía âm thanh đang dội vào tai mình, ở đằng xa, trước khi hắn có thể nhận ra được.
- Xoẹt! Vút!
Khi hắn đi về phía âm thanh, hắn nhìn thấy có ai đang vung kiếm ở một chỗ đất trống.
‘...Tại sao?’
Mậu Diễn bị sốc bởi vì hắn biết người đang vung kiếm trước mặt bản thân ngay lúc này.
“Vy cô nương...?”
Đó không phải ai khác ngoài Vy Tuyết Nga.
Nàng ấy là tỳ nữ thiếp thân của Cầm Dương Thần, sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp và nàng ấy luôn được những hạ nhân khác chiều chuộng.
Và người trông rất giống Vy Tuyết Nga đó giờ đây đang vung kiếm tại một bãi đất trống ở giữa núi non trong giờ ăn tối mà chẳng có bóng ai xung quanh.
‘Tại sao nàng ta lại làm chuyện đó?’
- Xoẹt! Vút!
Từ cách mà nàng ấy vung kiếm đã cho thấy rõ ràng là nàng ấy đang làm rất nhiều chiêu thức thừa thãi, những chiêu thức ấy đáng ra không nên được tạo ra khi vung kiếm, có lẽ là bởi nàng ấy không được ai chỉ dạy.
Thế nhưng, vẫn có một cảm giác lạ lùng về sức lực và sức mạnh đằng sau mỗi chiêu thức của nàng ấy.
‘Có phải nàng ta đang cố gắng tập luyện không?’
Đó điều duy nhất mà Mậu Diễn có thể nghĩ ra được lúc này khi nhìn thấy cảnh tượng đó, bởi vì Vy Tuyết Nga vốn chỉ là một hạ nhân.
- Xoẹt...
Bỗng nhiên, Vy Tuyết Nga ngừng vung kiếm và nghiêng đầu, sự bối rối hiện rõ trong đôi mắt của nàng ấy khi nàng ấy xoay người ngó quanh.
“Không phải thế này sao?”
“Hả...?”
Mậu Diễn tự hỏi có phải lúc này nàng ấy chỉ đang tự nói với bản thân hay không. Chuyện khá dễ hiểu vì tính cách của nàng ấy... hơi dị.
“Khó quá... Nhưng thế này chắc đúng rồi.”
Tuy nhiên, Mậu Diễn không có lựa chọn nào khác ngoài việc há hốc vì kinh ngạc sau khi nhìn thấy kiếm chiêu mà Vy Tuyết Nga vừa mới đánh ra.
Từ đầu đến đuôi của chiêu kiếm,
Ngay cả trong con mắt của Mậu Diễn, kiếm chiêu của nàng ấy cũng cực kỳ gọn ghẽ, thân pháp của nàng ấy trong lúc đánh kiếm cũng đúng hết.
Khác biệt rất nhiều so với chiêu thức tệ hại mà nàng ấy thực hiện từ nãy đến giờ.
‘Chuyện gì...?’
Hắn có sự ngờ vực rõ ràng về chuyện vừa xảy ra, mặc cho hắn đã được tận mắt chứng kiến.
“Làm theo cách này thì cảm giác đẹp hơn và thoải mái hơn nữa, vậy tại sao ta phải làm theo cách khác chứ?”
Mậu Diễn tất tả nhìn quanh xem có ai khác ở nơi này không, bởi vì nàng ấy cứ nói chuyện một mình như thế, ấy nhưng, hắn không thể cảm nhận sự hiện diện của ai khác cả.
“...Rốt cuộc ta vẫn nên đi gặp gia gia vậy-... Không, ta sẽ không đi gặp gia gia đâu, gia gia xấu lắm.”
Khuôn mặt của nàng ấy ngay lập tức biến thành vẻ rầu rĩ khi nghĩ đến điều đó.
Mậu Diễn tiếp tục thấy bàng hoàng sau khi nhìn thấy thêm nhiều chiêu thức của Vy Tuyết Nga.
Tất cả chúng đều là những chiêu thức rất căn bản, nhưng mỗi một chiêu thức đều hoàn mỹ vô khuyết.
Nàng ấy chỉ nhẹ nhàng vung kiếm, đơn giản là những chiêu chém và đâm bình thường,
Nhưng, chắc chắn những chiêu thức này có gì đó khác.
Làm sao chuyện này có thể như vậy được?
Chẳng màng đến việc Mậu Diễn ngạc nhiên như nào, Vy Tuyết Nga nhanh chóng kết thúc kiếm thức của mình.
“Được rồi... Ta sẽ không thế nữa.”
Như thể nàng ấy vừa bị mắng xong, Vy Tuyết Nga quay lại thực hiện những chiêu thức tệ hại ban đầu mà Mậu Diễn trông thấy lúc trước.
Mậu Diễn không thể không bước về phía sau nàng ấy sau khi chứng kiến chuyện kỳ lạ này.
Hắn không thể chỉ ngồi đó quan sát thêm nữa.
“Vy cô nương...? Vy cô nương...?”
“A! Mậu Diễn đại ca!”
Nàng ấy vui vẻ vẫy tay, nàng ấy quả thật là Vy Tuyết Nga, người mà Mậu Diễn vô cùng quen thuộc.
“Muội đang làm gì ở đây vậy...?”
Vy Tuyết Nga đáp lời với nụ cười sáng rỡ:
“Muội đang học kiếm thuật!”
“Từ... ai cơ?”
“Dạ, từ-“
Vy Tuyết Nga bỗng đột ngột ngừng lại, rồi đảo mắt như thể hơi bất ngờ trước câu hỏi đó.
“...Muội đang tự học.”
“Một mình...?”
Nàng ấy đã đổi lời.
Bất kể hắn có kiểm tra bao nhiêu lần đi nữa, quả thật Vy Tuyết Nga chỉ có một mình và chỉ mình nàng ấy ở đây. Vậy nên, giờ chắc hẳn nàng ấy đang không nói dối. Trong lúc Mậu Diễn suy tư, Vy Tuyết Nga hỏi hắn:
“Có phải Mậu Diễn đại ca đang trên đường trở về khách viện không? Trước đó thiếu chủ đang tìm huynh đó.”
“À...!”
Hắn cảm thấy hắn lại vừa phạm phải một lỗi khác rồi...
Giấu đi cảm xúc của bản thân, Mậu Diễn đáp lời Vy Tuyết Nga với một nụ cười mỉm:
“Hôm nay ta không thể tập trung vào công việc dược vì ta đang bận tập luyện rồi. Ta sẽ đi rồi xin tạ lỗi với thiếu chủ vậy.”
“Hả? Không đâu, thiếu chủ bảo rằng không sao đâu vì đó là Mậu Diễn và không nói gì nữa cả!”
Trông nàng ấy khá đáng yêu trong khi cố nhại lại lời của Cầm Dương Thần bằng khuôn mặt của bản thân.
Mậu Diễn đưa tay ra để vỗ đầu nàng ấy, nàng ấy khiến hắn nhớ đến đứa muội muội đáng yêu của hắn, nhưng chẳng bao lâu sau hắn đã dừng lại, trước khi tay hắn có thể chạm được vào nàng ấy.
Vy Tuyết Nga tử tế với tất cả mọi người, nhưng rõ ràng là nàng ấy đã dựng lên một ranh giới không để ai vượt qua hết.
Đặc biệt là chuyện vỗ đầu nàng ấy, nàng ấy cực ghét khi có ai muốn làm chuyện đó.
Người duy nhất mà Mậu Diễn biết được cho phép vỗ đầu Vy Tuyết Nga, đó là Vy lão và Cầm Dương Thần, vậy nên hắn đã dừng lại trước khi làm chuyện vô bổ.
Khi tình hình sắp rơi vào tình huống khó xử thì Vy Tuyết Nga cất tiếng hỏi Mậu Diễn:
“Vậy giờ huynh sẽ quay về khách viện sao?”
Hắn gật đầu hồi đáp:
“Phải, hôm qua ta đã nghỉ ngơi nhiều rồi, giờ ta nên quay về thôi.”
Rồi hắn liếc nhìn thanh kiếm gỗ nhỏ mà Vy Tuyết Nga đang cầm, xong thận trọng hỏi:
“Ừ thì, Vy cô nương...”
“Dạ?”
“Chuyện gì đã khiến muội bỗng nhiên cầm kiếm tập luyện vậy?”
Nàng ấy ngay lập tức chớp mắt khi nghe hắn hỏi, nghĩ rất lâu và kỹ càng xem phải trả lời như thế nào.
Không lâu sau đó, nàng ấy đã quyết định được câu trả lời:
“Thiếu chủ cứ quay về với vết thương ngày càng nhiều lên, muội nghĩ huynh ấy đang liên tục bị hà hiếp.”
Từ vết xước nhỏ và mờ nhạt cho đến vết thương nghiêm trọng mà Cầm Dương Thần nhận được từ tình huống hiểm nguy lúc đó, nàng ấy cảm thấy trái tim của mình như bị xé toạc ra khỏi lồng ngực khi trông thấy hắn ở trong tình trạng khổ sở đấy.
Ngay cả khi hắn không bị thương đến mức đó đi nữa.
Vy Tuyết Nga đơn giản là ghét cảm giác đó.
Nàng ấy căm ghét cảm giác đau đớn tột cùng khi phải chứng kiến cảnh đó và thậm chí còn căm ghét hơn cả khi nàng ấy nhận ra rằng Cầm Dương Thần đã phải đau đớn đến mức nào khi phải chịu những vết thương ấy.
“Vậy nên muội muốn bảo vệ huynh ấy.”
Mậu Diễn không nói lên lời sau khi nghe thấy nàng ấy nói nhẹ bẫng như không.
Tất cả những hạ nhân trong phủ đều biết rằng Vy Tuyết Nga thích Cầm Dương Thần, ai ai cũng thấy.
Thành thật thì, chuyện đấy gần như rất dễ thấy được.
Tuy nhiên, trong đầu hắn vẫn còn giữ nghi ngờ.
Chiêu thức mà nàng ấy thực hiện trước đó, chúng ấn tượng đến nỗi đủ để khiến ngay cả một kiếm khách như hắn cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.
‘Nhưng suy cho cùng nàng ta chỉ là một tỳ nữ.’
Hắn bỗng nghiến răng khi suy nghĩ đó lướt qua tâm trí.
Hắn nhận ra rằng bản thân đã vô thức xem thường Vy Tuyết Nga mà ngay đến chính hắn cũng không nhận ra.
Nàng ấy chỉ nở nụ cười, chẳng biết gì về những chuyện đang diễn ra trong đầu Mậu Diễn.
Tiếp đó, nàng ấy nói chuyện với hắn bằng tông giọng tươi sáng:
“Muội cũng sẽ xuống núi nữa! Chắc thiếu chủ đang chờ muội đấy.”
Nàng ấy nhặt thnah kiếm gỗ lên rồi bắt đầu quay về khách viện.
Mậu Diễn chuyển tầm nhìn vào tấm lưng của Vy Tuyết Nga khi thấy nàng ấy rời đi.
‘Ngươi đáng thương làm sao, Mậu Diễn ơi. Cứ nghĩ rằng kẻ khác sẽ không thể đạt được thành tựu mà chính bản thân ngươi cũng không thể đạt được.’
Hắn biết rất rất rõ ràng rằng Vy Tuyết Nga đã thành thật khi nói những lời đó, nhưng hắn vẫn giữ những suy nghĩ bất lợi về nàng ấy.
‘Tỉnh lại đi. Mình vẫn còn một quãng đường dài để đi.’
Hắn không thể cứ co rúm tại một chỗ như thế này được. Mậu Diễn tự cảnh tỉnh bản thân khỏi suy nghĩ ảo tưởng đó.
Phù...
Hắn thở ra một hơi dài và sâu, vứt bỏ hết những suy nghĩ tăm tối trong đầu với hơi thở đó.
Nhưng lúc ấy, Vy Tuyết Nga vốn đang vui vẻ nhảy nhót bỗng dừng bước, rồi quay lại và đi về phía Mậu Diễn với dáng vẻ nhẹ nhàng và chững chạc.
“...Vy cô nương?”
Mậu Diễn không hiểu sao lại lùi bước về phía sau.
Nụ cười sáng rỡ vốn còn hiện trên gương mặt nàng ấy cách đây không lâu đã bị thay thế bởi biểu cảm lạnh lùng và hờ hững.
“Đó là đủ rồi.”
“Gì cơ?”
Giọng nói mà hắn nghe trầm hơn nhiều so với thường lệ. Hắn không biết ngay lúc này đây đang diễn ra chuyện quái quỷ gì nữa,
Chẳng buồn màng đến phản ứng của hắn, nàng ấy tiếp tục nói:
“Hình như huynh biết bản thân phải làm gì rồi, vậy nên ta không còn phải nói thêm gì nữa.”
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng như sữa dê của nàng ấy chạm vào lồng ngực Mậu Diễn.
Mậu Diễn thử tránh thoát khỏi cái chạm của nàng ấy, nhưng hắn không biết vì lý do gì mà thân thể hắn như bị đóng lại.
Vy Tuyết Nga thậm chí còn không nhìn vào mặt hắn, nàng ấy chỉ nhìn vào lồng ngực hắn rồi nói với giọng trầm thấp lạ lùng:
“Đừng mắc kẹt tại một chỗ nữa, thỉnh thoảng huynh chỉ cần dùng vũ lực để đột phá thôi.”
- Bộp.
Hắn lùi lại một bước sau khi bị đẩy bởi bàn tay thanh mảnh đó.
Bỗng hắn cảm thấy một thứ lực lượng lỗ mãng đâm vào lồng ngực và lan rộng ra khắp toàn bộ thân thể.
“Hự...!”
Chuyện này có phải một cuộc tập kích không? Đây là suy nghĩ ban đầu của Mậu Diễn.
Tại sao nàng ta lại làm thế?
Theo bản năng, hắn cố gắng sử dụng nội lực của bản thân, rồi hoàn toàn bị bối rối trước tình cảnh hiện tại, nhưng thứ lực lượng vừa lan ra khắp cơ thể hắn đã biến mất ngay khi nó xuất hiện.
Lúc hắn lấy lại được các giác quan, Mậu Diễn không khỏi vội vàng xoa ngực.
“Muội đột ngột làm cái gì vậy-!”
Hắn cố phàn nàn, nhưng rồi hắn thấy Vy Tuyết Nga đã trở về bình thường, nàng ấy nở nụ cười với hắn cùng biểu cảm sáng ngời.
Nàng ấy cất tiếng, nụ cười rực rỡ ấy chưa từng rời khỏi khuôn mặt:
“Đấy là điều mà nàng ta bảo muội nói với huynh đó!”
“...Ai?”
Nàng ấy không đáp. Nàng ấy chỉ chạy về phía khách viện và ngay sau đấy biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
“...?”
Trên gương mặt hắn nhuốm màu bối rối sau khi trải qua sự việc kỳ lạ này.
Đây có phải là một trò đùa không? Hắn không biết là Vy Tuyết Nga có thể diễn kịch như thế đấy.
Nghĩ thế, hắn thở dài nhẹ nhõm, rồi bắt đầu suy ngẫm về lời cuối cùng mà nàng ấy vừa nói.
‘Đột phá theo ý muội là gì?’
Hắn nghĩ nàng ấy chỉ đang nói đùa với bản thân, nhưng mà, trong tâm trí hắn vẫn có cảm giác lởn vởn rằng hắn sẽ có thể dùng được những lời đó cho bản thân.
Hắn dừng bước, tự hỏi liệu có phải hắn vừa được thông suốt bởi những lời đó hay không, nhưng rồi hắn lắc đầu, xua tan đi suy nghĩ đó.
“Nếu như thông suốt dễ đến vậy thì... Ngay từ đầu ta đã không cần phải lo lắng rồi.”
Tuy nhiên, ngay cả sau khi nói như vậy, hắn cảm thấy rằng tất cả những suy nghĩ phức tạp đang ngổn ngang trong tâm trí kia đã bị cuốn trôi theo lời nói của Vy Tuyết Nga.
Thích ý với suy nghĩ đó, hắn đi theo sau nàng ấy và đi về khách viện.
****
“...Chuyện gì thế này?”
Ta ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Vy Tuyết Nga quay trở về khách viện, ngay sau đó là Mậu Diễn theo sau.
Khi ta hỏi Hồng Oa rằng nàng ấy ở đâu thì nàng ta đáp rằng nàng ấy đã ra ngoài đi dạo rồi. Ta không thể không nói lời phàn nàn được, ta hỏi nàng ta rằng tại sao lại để Vy Tuyết Nga ra ngoài vào lúc tối muộn thế này sau khi nghe thấy nàng ta đáp.
Ta còn đang nghĩ sẽ ra ngoài và tự mình đưa nàng ấy trở về... Nhưng rồi nàng ấy đã trở về trước khi ta kịp làm điều đó.
Tuy nhiên...
“Đã có gì xảy ra à?”
Mậu Diễn, người vừa trở lại ngay sau nàng ấy, có vẻ hơi lạ.
Đặt việc nhìn hắn trông như bản thân đã phải trăn trở suy nghĩ rất nhiều sang một bên thì...
‘Có phải mình lầm rồi không?’
Cảm giác hắn hơi kỳ lạ... Có phải mình cảm thấy như thế là do mình thấy mệt?
Thế rồi sau khi hắn trông thấy ta, rồi đi đến chỗ ta, ta nhìn thẳng vào hắn.
“...Thuộc hạ xin được nhận lỗi.”
“Hả? Vì cái gì?”
“Thuộc hạ đã nghỉ cả ngày mà thậm chí còn không nói với ngài. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra lại lần nữa.”
À, chỉ bởi điều đó thôi hả?
“Thỉng thoảng ngươi cũng nên nghỉ chơi chứ, với cả, dù gì ngươi cũng sẽ đi tập luyện thôi, ngay cả khi ngươi có nghỉ phép đi nữa, đúng không?”
“...”
“Ta đoán ta nói đúng rồi phải không, bởi vì ngươi không hề đáp lời ta.”
Ta cảm giác cho đến bây giờ ta mới bắt đầu hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của Mậu Diễn về việc tập luyện, tuy nhiên, ta không biết giúp hắn thế nào.
‘Chuyện này có vẻ hơi khác so với Vĩnh Phong.’
Nếu rào cản cản bước Vĩnh Phong tiến bộ là sự tự phụ, thì như ta đã làm trước đó – giải pháp là bóp vụn sự tự phụ của hắn ta.
Thế nhưng, rào cản mà Mậu Diễn phải đối mặt là một điều mà hắn phải tự mình vượt qua.
“Nếu như ngươi cảm thấy vẫn cần nghỉ ngơi thì hãy đi nghỉ thêm đi.”
“...Không cần đâu.”
“Được rồi.”
Sau khi thông báo với ta rằng hắn sẽ bắt đầu làm việc chăm chỉ từ ngày mai, Mậu Diễn rời đi.
Ta nghĩ bây giờ hắn sẽ đi canh đêm.
Ta cảm thấy hơi lo lắng sau khi nhìn thấy vẻ kiệt quệ hiện trên gương mặt hắn. Liệu tình thế có tệ đến nỗi nguy hiểm thế không?
‘Mình đoán mình sẽ thử chuyện đó sau vậy, khi mình có dịp.’
Ta không thể phá vỡ được rào cản đang chắn trước mặt hắn và chặn bước tiến triển của hắn được, nhưng ta vẫn mong rằng ta sẽ có thể dùng cách nào đó để giúp đỡ hắn, dù chỉ là một chút ít.
Ta không thường để tâm đến những chuyện này, nhưng bởi vì người đó là Mậu Diễn, thế nên ta cảm thấy bản thân nên giúp đỡ hắn một chút.
‘Sẽ thật uổng nếu như thiên tư của hắn không thể nở rộ đúng không?’
Vậy nên, nghĩ đến tương lai phía trước thì bây giờ giúp đỡ hắn sẽ là điều rất tôt. Trong lúc suy nghĩ xong xuôi, ta thấy Vy Tuyết Nga đang qua chỗ ta sau khi tắm xong.
“Thiếu chủ!”
“...Muội đấy.”
Ta định mắng nàng ấy vì đã ra ngoài một mình vào lúc tối muộn thế này, nhưng rồi rốt cuộc ta lại nuốt những lời đó vào trong.
“Tối nay muội cũng đã rất chăm chỉ đó!”
“...Được rồi, giỏi lắm.”
Đáp lại nàng ấy bằng những lời đó xong, ta lấy thứ gì đó ra khỏi túi áo rồi trao cho nàng ấy.
“...Hơ?”
Đôi mắt của Vy Tuyết Nga trở nên tròn xoe như hai hòn bi ve khi nhìn thấy vật nằm trong bàn tay ta.
Không hiểu sao ta lại thấy ngượng, ta vừa nói vừa tránh tầm mắt của nàng ấy:
“Không nhiều nhặn gì, nhưng ta trao nó cho muội là bởi vì muội đã làm việc rất chăm chỉ.”
Đó là một chiếc cài tóc tỏa sáng lấp lánh.
Ta đã mua chiếc cài tóc này khi xuống thành Hoa Âm với Nam Cung Phí Nga và Vy Tuyết Nga.
Ta cũng đã mua cho Nam Cung Phí Nga một cái nữa, nhưng ta vẫn chưa có cơ hội để đưa nó cho nàng ta.
“H... Huynh đưa cho muội cái này ư?”
“Muội không muốn à? Thế thì ta sẽ đưa nó cho người khác vậy-”
“Không!”
Nàng ấy nhanh chóng lấy chiếc cài tóc khỏi tay ta.
Rồi bắt đầu cười khúc khích như một đứa ngốc khi ôm món quà đầu tiên mà ta đưa cho nàng ấy trong kiếp này.
Ta cảm thấy hơi chút bất ngờ vì phản ứng của nàng ấy vui hơn nhiều so với ta nghĩ.
Thế này thực sự đã đủ để khiến muội ấy hạnh phúc đến mức đó ư?
Dù cho đó chỉ là một chiếc cài tóc rẻ tiền.
Chuyện đó khiến ta muốn hỏi xin lão Tín vài lời khuyên về vấn đề này.
‘...Liệu lão Tín có hét vào mặt mình vì chuyện như này không nhỉ?’
Ta cảm giác như chắc chắn lão ta sẽ làm chuyện gì đó như thế, chắc chắn là vậy.
Vy Tuyết Nga ngẫm nghĩ không biết nên làm gì với món lễ vật mà mình vừa nhận được, nhưng rồi, nàng ấy bỗng nảy ra ý gì đó, rồi nhìn ta với đôi mắt to tròn của mình.
Ánh nhìn của nàng ấy khiến ta thấy hơi áp lực, ta không biết có nên hỏi nàng ấy không trong khi vẫn né tránh giao tiếp mắt với nàng ấy:
“Tại sao muội lại nhìn ta như thế?”
“Thiếu chủ ơi.”
“Ừ...?”
“Muội có thể hôn vào má huynh không?”
“C-Cái gì cơ?”
“Cảm ơn huynh nhiều lắm!”
“Chờ đã-! Ta vẫn chưa nói gì mà-”
Giờ đây ta đã nghĩ rõ ràng rồi,
Dù gì Vy Tuyết Nga cũng chẳng bao giờ nghe lời ta nói cả.
Và vào ngày tiếp theo sau...
Sự kiện thường niên của phái Hoa Sơn – ngày diễn ra luận kiếm cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook