Chương 94: Chuẩn Bị (3)

Ta quay trở về khách viện sau khi hoàn thành huấn luyện buổi chiều.

Ban đầu, ta đã lên kế hoạch quay trở lại gia tộc vào khoảng thời gian này...

‘Nhưng lịch trình đã bị đổi một chút.’

Ta đã trì hoãn kế hoạch quay về bởi vì Cầm Linh Hoa bảo với ta rằng, muội ấy sẽ cùng ta quay trở về gia tộc.

Đặc biệt là Kiếm Hậu cũng đã tỏ ý muốn về Cầm gia với chúng ta.

‘Thế nên muội ấy sẽ đi với bà ấy?’

Bởi lẽ Kiếm Hậu sẽ đến Cầm gia, ta, vì thế đoán rằng bà ấy sẽ đi với Cầm Linh Hoa.

Chậc, đáng ra ta chỉ cần trực tiếp nghe từ bà ấy bởi vì muội ấy bảo với ta rằng bà ấy sẽ ghé thăm ta sau.

Ta cũng được nghe bảo Thần Y sẽ đi cùng nữa...

Vậy nên, hình như ta bắt đầu phải gói ghém lại mọi thứ ở đây rồi.

‘Mình nên ghé thăm Mai Hoa Tiên Nhân trước.’

Ngay cả khi lúc này ta có không đến chỗ lão ta đi nữa, thì rất có thể đến cuối cùng lão ta sẽ đến gặp ta. Tuy nhiên, ta nghĩ ta với lễ nghĩa là hậu bối thì nên thể hiện sự kính trọng của mình, đến thăm tiền bối trước vẫn hơn.

Dù gì ta cũng phải đề yêu cầu với lão ta nữa.

‘Với chuyện đã xảy ra, thế thì mình cần phải đi gặp Kiếm Hậu trước...’

Ta lên kế hoạch nhờ Mai Hoa Kiếm Hậu giúp đỡ trong chuyến ghé thăm của ta với Mai Hoa Tiên Nhân để thực hiện yêu cầu.

Trước khi đi đến đó, ta cần thông báo trước vài điều cho Kiếm Hậu.

Sắp xếp suy nghĩ xong, ta về phòng và lập tức thấy Vy Tuyết Nga đang lao đến chỗ ta lúc nàng ấy nhìn thấy ta trong khi đang giặt đồ.

“Thiếu chủ!”

“Chuyện gì vậy? Ta đã gần như không thấy muội từ vài ngày trước.”

Dạo này ta chỉ thấy nàng ấy vào lúc ăn cơm, thế nên bây giờ gặp được nàng ấy khiến ta thấy lạ.

‘Có phải do muội ấy phải làm nhiều việc không? Trông muội ấy thấm mệt.’

Ta để ý thấy vẻ mệt mỏi thoáng qua trên gương mặt của Vy Tuyết Nga.

Nhưng ta không nghĩ rằng Vy Tuyết Nga sẽ bị mệt mỏi bởi công việc, do nàng ấy có cả đống sức lực khi so với những hạ nhân khác.

“Đã có chuyện gì xảy ra à?”

“Hả?”

“Trông muội rất mệt mỏi.”

Ta hỏi thẳng nàng ấy để đảm bảo.

Chắc chắn phải có gì đó xảy ra nếu như Vy Tuyết Nga, trong số tất cả mọi người, trở nên mệt mỏi vì điều gì đó.

Vy Tuyết Nga chỉ mỉm cười, một nụ cười toe toét kéo dài đến tận mắt, khi nghe thấy câu hỏi của ta:

“Muội khỏe re! Chẳng có gì xảy ra cả!”

Rồi nàng ấy đứng lên.

Nàng ấy đang cố thể hiện với rằng nàng ấy rất khỏe mạnh, mà quả thật, thân hình của nàng ấy thon thả và rất khỏe khoắn.

Trông thấy nàng ấy làm vậy, ta chỉ cười bực bội rồi vò tóc nàng ấy.

“Nhận lấy này!”

Giờ ta đã có thể làm chuyện này với nàng ấy, trong khi vào kiếp trước ta thường tự hỏi rằng liệu ta có dám chạm vào nàng ấy hay không.

Bây giờ, nhìn bản thân ta như này, ta đã thay đổi khá nhiều so với ta của kiếp trước.

Sau khi chơi đùa với tóc của nàng ấy một lúc, ta nói với Vy Tuyết Nga:

“Hôm nay muội muốn vào thành không?”

“Hả!?”

Vy Tuyết Nga trả lời với biểu cảm sững ra khi nghe thấy câu hỏi của ta.

Chuyện này có bất ngờ đến mức đó không?

Ta nghĩ hẳn do ta không thường đi đây đó với nàng ấy trừ phi ta có việc cần làm...

Vy Tuyết Nga chẳng mấy biến thành chiếc đĩa, minh chứng cho thấy cú sốc mà bây giờ nàng ấy phải chịu lớn đến mức nào.

“Khi-khi nào... Giờ?”

“Muội bận hả? Nếu như muội còn có việc-”

“Không! Muội không có! Muội làm xong hết rồi, muội không còn việc bận gì cả!”

“Đ-được rồi, vậy là tốt rồi.”

Nàng ấy đáp lại với sự tuyệt vọng hiện rõ trong giọng nói lúc ta đang định bảo hủy kế hoạch.

Miệng ta không thể nào ngừng cười như một kẻ ngốc được khi mà nhìn thấy Vy Tuyết Nga cư xử như thế, ta hỏi lại nàng ấy lần nữa:

“Ta sẽ nhanh chóng quay lại sau khi tắm một lúc, nên hãy đánh thức nàng ta dậy và đem theo nàng ta nhé.”

“Dạ... Hả? Đem theo tỷ ấy?”

“Ừ?”

“Hơ?”

Vy Tuyết Nga nhìn ta như thể nàng ấy không thể hiểu được ngay lúc này ta đang nói gì.

Rồi nàng ấy nhận ra rằng ta đang nói về Nam Cung Phí Nga và rồi bắt đầu nhìn ta khá hung dữ.

“...Để nàng ta ở đây thì hơi thất lễ, đúng không?”

Ta cố gắng bịa lời bào chữa, nhưng rõ ràng là không có tác dụng với nàng ấy.

Dĩ nhiên, Vy Tuyết Nga chỉ liếc ta một hồi rồi sau đấy chẳng nói gì nữa, nàng ấy tốt bụng quá mà.

Chỉ là hình như nàng ấy thở dài, rồi đi đánh thức Nam Cung Phí Nga.

Chẳng hiểu sao ta lại thấy tội lỗi, nhưng ta thực sự không còn lựa chọn nào khác ở đây cả.

‘Mình không thể tin được là mình sẽ phải trải qua mấy vấn đề như này.’

Ta hơi bị ngạc nhiên khi nhận thức được điều đó,

Xét đến việc cách đó không lâu, nghĩ cho người khác đối với ta mà nói rất khó khăn.

Sau khi ta tắm sạch mồ hôi toát ra do tập luyện, ta đổi quần áo sạch rồi ra khỏi phòng. Ngay lập tức, ta nhìn thấy cảnh Nam Cung Phí Nga treo trên người của Vy Tuyết Nga.

“...Ư... Tỷ nặng quá đấy...!”

“Ưm...”

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Nam Cung Phí Nga đang nằm bên trên Vy Tuyết Nga, nhìn như nàng ta vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ, thả mình trong mộng đẹp.

Và bởi sự khác biệt thể chất giữa họ, thế nên nhìn như thể bây giờ Vy Tuyết Nga đang cố phủ lên người Nam Cung Phí Nga vậy.

Gần đây Nam Cung Phí Nga đang ngủ nhiều hơn, thế nên có chuyện gì xảy ra với nàng ta ư?

“Ngươi có muốn vào trong ngủ không? Hai người bọn ta có thể tự đi được.”

Không bao lâu sau khi ta nói những lời đó, Nam Cung Phí Nga ngay lập tức tự mình đứng dậy.

Trông nàng ta vẫn còn hơi mỏi mệt, nhưng nhìn như thể nàng ta đang cố thể hiện với ta rằng nàng ta có thể đi với ta mà không có vấn đề gì hết.

Ngay sau, ta có thể nhìn thấy nàng ta đang tìm gì đó trong túi áo và sau đó, nàng ta lập tức lấy nó ra.

“Một chiếc mặt nạ...?”

Thật bất ngờ, nó là một chiếc mặt nạ.

Có phải nàng ta luôn có thứ này cho đến tận bây giờ bởi vì ta bảo nàng ta phải che đậy bản thân không?

Chậc, vài người vẫn nhìn vào nàng ta bởi vì trông nàng ta vẫn rất thu hút ánh nhìn, ngay cả khi có đeo mặt nạ vào đi nữa, nhưng che lại vẫn giảm đi hầu hết ánh nhìn mà thường thì nàng ta hay nhận được.

Hình như nàng ta cảm thấy không thoải mái với việc có nhiều người nhìn vào bản thân, đặc biệt là khi nàng ta không quen với phố xá đông đúc.

Mình nghĩ chiếc mặt nạ đó là đủ với Nam Cung Phí Nga rồi.

“Ngươi chuẩn bị xong rồi chứ.”

“Cái này... thoải mái.”

“Thiếu chủ! Muội có nên gọi Mậu Diễn đại ca không?”

“Hửm?”

Ta nghĩ rằng hắn đã sẵn sàng khởi hành với chúng ta rồi chứ, bởi vì ta đã báo với đám hộ vệ là ta sẽ ra ngoài mà.

‘Hiếm khi thấy Mậu Diễn không chuẩn bị đấy.’

Thực tế mà nói, ta có thể lựa chọn để hắn lại, nhưng sau đấy Mậu Diễn chắc chắn sẽ mắng ta nếu như ta không đem theo hắn đi cùng.

Ta đã từng bị mắng một lần rồi, bởi vết thương mà nhận được từ vụ việc trước đó.

Họ cứ hỏi ta rằng tại sao ta toàn đi ra ngoài một mình mà chẳng có hộ vệ nào đi cùng.

‘Mình không có lựa chọn nào khác bởi vì lúc đó tình huống rất nguy cấp.’

Chuyện đó cho thấy Mậu Diễn hay lo lắng đến mức nào, vậy nên chuyện gì xảy ra với hắn vậy?

Ngạc nhiên, Nam Cung Phí Nga là người trả lời cho câu hỏi của ta.

“Hắn bị vướng vào một vụ tỷ võ.”

“Tỷ võ?”

“Với đệ tử của phái Hoa Sơn.”

“Đệ tử? Ai vậy?”

Bởi vì Nam Cung Phí Nga không biết nhiều về đệ tử của phái Hoa Sơn... và ta ngờ vực rằng đó là Cầm Linh Hoa, chỉ có duy nhất một người còn lại phù hợp với hiềm nghi đó.

“Có phải ngươi đang nói về Vĩnh Phong thiếu hiệp không?”

“Phải.”

Mậu Diễn đi tỷ võ với Vĩnh Phong?

Sự xuất hiện ngẫu nhiên này là gì?

Hắn lúc nào cũng từ chối lời tỷ thí của Nam Cung Phí Nga và những người khác bởi vì việc chính của hắn là hộ vệ.

“Hắn cũng đã tỷ thí với ta.”

“Chuyện gì...?”

Ta không thể không hỏi lại sau khi nghe thấy câu nói của Nam Cung Phí Nga.

Hắn cũng đã tỷ thí với Nam Cung Phí Nga ư? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện này.

Ta không biết Nam Cung Phí Nga cảm thấy phản ứng của ta như thế nào, nhưng rồi sau đó nàng ấy lặng lẽ nói:

“...Rồi thua.”

Ta không hỏi ai thua.

Ta cảm thấy ta có thể nói được ai là người đã thua trận chỉ bằng vào việc nhìn vào biểu cảm ủ rũ của nàng ta hiện giờ.

‘Nếu ai đó muốn tỷ thí với Mậu Diễn...’

Ngay cả sau khi đã hấp thụ toàn bộ nội lực mà ta có trong kiếp này, Mậu Diễn vẫn là một hiệp khách có cảnh giới cao hơn ta.

Ta vẫn nhớ lần có một toán kiếm khách hỏi Mậu Diễn quay trở lại tổ đội của họ khi ta còn ở gia tộc.

‘Chắc chắn Mậu Diễn không phải là một hiệp khách bình thường.’

Thiên tư của hắn chắc chắn không thể sánh ngang bằng với những người như Vĩnh Phong, nhưng chắc chắn điều đó không có nghĩa là Mậu Diễn thiếu thiên tư thiên bẩm.

Hoàn toàn không bình thường khi có một thanh niên chỉ vừa mới qua tuổi hai mươi mà đã đạt được cảnh giới đó, trừ phi họ là thiên tài đến từ thế gia.

“Một trận tỷ thí hả... Ta không biết liệu đã có gì kích thích hắn không.”

Nam Cung Phí Nga nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu khi ta nói những lời đó, ta hỏi, tự hỏi tại sao nàng ta lại trực tiếp nhìn ta.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ta có thể... hiểu hắn một chút.”

Nàng ta quay trở về biểu cảm thờ ơ như thường lệ sau khi lầm bầm lời đó.

Dường như Vy Tuyết Nga, người đang ôm eo Nam Cung Phí Nga cũng đang muốn hỏi ta khi chúng ta rời khỏi tầm mắt của nàng ấy.

Ta ngờ rằng Mậu Diễn đã nghe bảo về việc chúng ta đi ra ngoài, bởi vì ta đã thông báo cho đám hộ về rất đột nhiên.

Vậy nên mình nghĩ mình có thể đi mà không cần hắn nhỉ, đúng không?

Tại vì rốt cuộc cũng có những hộ vệ khác xung quanh mà...

Trong lúc ta chuẩn bị rời đi, Nam Cung Phí Nga bỗng nói với ta:

“Khi chúng ta quay về... Hãy tỷ thí nhé...”

“...”

Ta dừng bước sau khi nghe thấy Nam Cung Phí Nga nói.

À, đúng rồi...

Ta hoàn toàn quên mất rằng ta đã hẹn tỷ thí với nàng ta.

Hẳn là ổn bởi vì ta đã tỷ thí với Vĩnh Phong rồi.

‘Dù rằng nó hơi khó chịu vì mình cứ nhớ về quá khứ.’

Nhưng mọi chuyện không phải như thể ta có thể từ chối mãi được, vậy nên ta chỉ đành chấp nhận.

“Sau khi trở về, nếu ta rảnh thì tỷ thí đi.”

“...!”

Biểu cảm choáng váng hiếm thấy xuất hiện trên gương mặt của Nam Cung Phí Nga khi ta nói với nàng ta như vậy.

Hơn nữa, nụ cười đó...

Ta nhếch môi cười sau khi nhìn thấy khóe môi của nàng ta dần cong lên thành một nụ cười khẽ rồi bắt đầu bước đi.

Chuyện này thực sự đủ để khiến nàng ta hạnh phúc ư?

Ít nhất cũng phải đến tối chúng ta mới quay trở về khách viện,

Nhưng dành cho nàng ta chút thời gian vẫn ổn miễn là ta không phải làm gì.

‘Mình ổn thôi vì mình không gặp vấn đề gì với trận tỷ thí với Vĩnh Phong lần trước.’

Trừ phi ta cạn hết toàn bộ nội lực như khi ta chiến đấu với Dư Hiền Triết, ta nghĩ tỷ thí với người khác cũng sẽ ổn thôi.

Sau khi chúng ta nhìn quanh đường phố đó đây rồi lấp đầy bụng với đống mỹ vị trần gian, chúng ta quay trở về khách viện.

Nhưng chúng ta đã không thể thực hiện trận tỷ thí mà Nam Cung Phí Nga cực kỳ háo hức mong chờ.

Việc tự tìm đến ta.

“Cuối cùng ngươi đã về.”

Khi ta quay về khách viện, ta trông thấy Thần Y ngồi trong phòng ta, chờ ta ở đó.

*****

Cảm giác như dạo này ta có nhiều khách thật.

Bao gồm cả Vĩnh Phong, Cầm Linh Hoa, Kiếm Hậu và bây giờ thậm chí là cả Thần Y.

‘Ta nghe bảo rằng lão ta sẽ ghé thăm ta...’

Ta nhớ rằng Kiếm Hậu đã bảo với ta lời này dạo trướ. Chỉ là lão ta đến một mình trong khi ta được bảo rằng lão ta sẽ đến với Kiếm Hậu.

“Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây...?”

“Ta đến để kiểm tra thân thể của người. Sao trông ngươi ngạc nhiên vậy?”

“Không đâu, thưa tiền bối. Tại hạ chỉ hơi bối rối một chút.”

Ta có thể cảm thấy Nam Cung Phí Nga đang lườm ta đầy sắc bén, không giống như bất cứ lần nào trước đó, nhưng ta chẳng thể làm được gì cả...

Rốt cuộc lão ta đến đây là để kiểm tra thân thể cho ta.

Ta nhìn Nam Cung Phí Nga, ra hiệu với nàng ta rằng chúng ta sẽ tỷ thí vào lúc khác và nàng ấy biến mất với biểu cảm hơi hờn dỗi trên mặt.

“Hừm... Có lẽ ta đến sai lúc rồi chăng?”

Thần Y giả vờ ho, để ý đến cử chỉ nhỏ giữa chúng ta ban nãy.

“Không sao cả, tiền bối. Tiền bối có thời gian mới ghé thăm tại hạ mà.”

“Ta lấy làm cảm kích lời ngươi nói đó, bây giờ ngồi xuống đây đi.”

Thời gian kiếm tra không tốn quá lâu.

Thân thể ta không có vấn đề gì mặc cho lúc ấy nó đã bị Ma Khí xâm chiếm.

“Hừm... Thân thể ngươi quả thật rất thú vị. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra để khiến đống chân khí này bình tĩnh lại như thế...”

Thần Y có lẽ đã bảo với ra rằng đây là một lần kiểm tra, nhưng với ta mà nói, nó giống như thể lão ta đang nghiên cứu cơ thể ta mới đúng.

Ta có thể thấy được điều đó trong mắt của lão ta.

‘...Mình phải làm gì nếu như lão ta thật sự mổ bụng mình ra đây?”

Lão ta chỉ đùa khi nói với ta hồi trước.

Lão ta hẳn phải...

Ta trả lời mọi câu hỏi của lão ta rõ ràng và mạch lạc.

Hình như Thần Y rất hứng thú với khả năng thanh trừ tạp khí trong thân thể người khác của Cầm gia ta, nhưng ta đã bảo với lão ta rằng rất khó giải thích với lão ta được... vì bản thân lão ta không phải là võ giả.

Đó là lời biện minh mà ta đã bịa ra để giải quyết tình huống này.

Còn thật ra, đời nào mà ta giải thích cho nổi.

Nói mấy lời như kiểu ‘Ta nghĩ gia tộc bọn ta chỉ có khả năng đó! Nhưng ta không biết nhiều đâu!’ cho đến giờ chắc là đủ rồi.

Mặc cho vấn đề là nếu như Thần Y đến gia tộc chúng ta rồi hỏi về khả năng đó thì.

‘Nhưng mình ngờ rằng lão ta sẽ ghé thăm gia tộc ta chỉ bởi điều này mất.’

Thần Y là một y giả được mời mọc ở khắp mọi nơi trên giang hồ.

Thế nên việc lão ta ghé thăm Cầm gia sẽ chẳng phải là việc thiếu suy nghĩ trong khi họ thậm chí còn chẳng mời lão ta đến.

Ta nghĩ thế.

Thần Y thở ra một hơi dài đầy thất vọng sau khi không thể tìm ra gì khác về khả năng của ta.

“Chà... Hình như ngươi khỏe rồi.”

“...Tại sao ngài lại nói với giọng điệu thất vọng vậy chứ?”

Có phải là do mình không hay hình như lão ta không hài lòng với việc mình khỏe mạnh vậy?

“Ngươi thật sự nghĩ rằng ta thấy thất vọng à?”

“Vậy hẳn phải do tại hạ nhầm lẫn rồi?”

Thần Y không đáp lời. Lão ta chỉ im lặng lấy ra một tấm lệnh bài bằng gỗ ra khỏi túi áo.

“Cầm lấy đi.”

“Đây là cái gì?”

“Ngươi nhìn mà không biết à? Đây là một chiếc lệnh bài.”

“Ít nhất tại hạ thấy rồi, nhưng tại hạ đang hỏi là chiếc lệnh bài này dùng để làm gì.”

“Bởi vì ta chỉ là một du y nên ta không có nhiều thứ để đưa cho ngươi.”

Thần Y đang cố nhét cho ta cái gì đó. Ta đã thỏa mãn với việc lão ta chữa trị miễn phí cho ta rồi, vậy nên tại sao bây giờ lão ta lại cố đưa thêm cho ta vậy?

“Ta không có gì to tát để đưa cho ngươi, nhưng ngươi sẽ được Cái Bang hậu đãi nếu như ngươi đem cho đám người đó chiếc lệnh bài này.”

“Sao mà ngài lại trao cho tại hạ thứ như thế này?”

Liếc qua thôi ta đã biết đây là một vật báu.

Hơn nữa, nếu thứ này có liên quan đến Cái Bang thì...

Bỗng ta nhớ đến chiếc lệnh bài bằng gỗ màu đen mà Bành Vũ Trân đã đưa cho ta lần trước.

“Ban đầu ta muốn đưa thứ này cho người ta đang tìm kiếm, nhưng ta không thể tìm hắn, đó là tại sao ta lại đưa nó cho ngươi. Cứ cầm đi, xem như là tiền công cho nhiệm vụ.”

“Tiền công... cho nhiệm vụ?”

“Phải, rốt cuộc ta cũng có điều muốn hỏi ngươi.

Ta biết mà, một thứ như này quá quý giá để tặng không cho ta...

Lão ta có ý định khác đằng sau việc đưa tấm lệnh bài này cho ta.

‘Lão ta sẽ không yêu cầu ta rằng liệu lão ta có thể mổ bụng ta ra xem thật đâu nhỉ?’

Nếu là trong trường hợp đó thì ta sẽ chạy trốn ngay tức khắc.

“Ta nghe bảo rằng Kiếm Hậu cũng sẽ đi cùng lúc ngươi rời đi.”

“...À, tại hạ cũng có nghe bảo vậy, nhưng tại hạ vẫn chưa chắc chắn.”

Ta là người đứng đầu đội ngũ, vậy nên nếu như Kiếm Hậu muốn đi cùng chúng ta thì bà ấy sẽ cần ta cho phép đi theo.

Và ta không chắc rằng liệu ta có thể đồng ý cho bà ấy rời khỏi phái Hoa Sơn hay không, bà ấy chỉ vừa mới lành bệnh.

Dù rằng vấn đề là ở cái mà Thần Y nói với ta sau đấy:

“Ta cũng sẽ đến Cầm gia, ta cũng có việc ở đó.”

“Hả?”

“Ta đã bảo với Đạo Hoa rồi, ổn thôi bởi vì chẳng có nơi đâu trong chốn giang hồ này mà ta không được nghênh đón cả.”

Thần Y thông báo cho ta biết rằng lão ra đã nhắc đến chuyện này với Mai Hoa Thiên Nhân. Nó như thể lão ta nghĩ rằng ta chắc chắn sẽ chấp thuận cho lão ta đi cùng với chúng ta vậy.

“...Tại sao?”

“Hừm?”

Ta không biết làm gì hơn ngoài nói điều đó.

Chỉ là chuyện này quá vô lý.

Tại sao mọi người lại cố đến nhà của mình cơ chứ, trong khi xung quanh đầy thành trấn tốt hơn...?

‘Có phải gia tộc ta phủ mật hay gì không vậy?’

Thậm chí lúc này ta đã có suy nghĩ ngớ ngẩn như thế.

****

- Ta hiểu điều ngươi muốn, nhưng ngươi thực sự nghĩ rằng ta có thể làm được chuyện như thế sao?

- Ta cũng đã nhìn thấy thứ gì đó ở trong thiếu nữ nọ, nhưng ta đã không kiểm tra nàng ta kỹ càng được vì Đạo Hoa bảo ta đừng làm vậy.

- Ta không thể chữa trị được cho tất cả mọi người chỉ bởi vì danh hiệu của ta là Thần Y.

Sau khi nghe thấy lời nói lạnh lùng của Thần Y, Kiếm Tôn cất tiếng sau khi đứng đó lặng im một lúc lâu:

- Vậy thì, ngay cả với ông đây cũng là chuyện bất khả thi ư...?

- ...

Thần Y chưa bao giờ nói dối khi nó liên quan đến việc chữa bệnh.

Kiếm Tôn, tất nhiên là biết chuyện đó.

Đó là lý do tại sao ông ta lại có thể đoán được câu trả lời chỉ bằng việc đọc biểu cảm và sự im lặng của Thần Y.

Thần Y chỉ thở ra nhẹ nhõm như lời đáp, vì ông ấy biết Kiếm Tôn đã biết rồi.

- Rất khó để ta có thể kiểm tra nhanh nội lực của một người khi kẻ đó không thực sự là con người hay người luyện võ.

- Ta không chỉ cần nhiều thời gian, mà còn cần cả nguyên liệu cần thiết để có thể thanh trừ tận gốc của huyết mạch đó nữa.

- Ta có thể lấy-

- Minh Chủ.

Thần Y cắt ngang lời nói của Kiếm Tôn.

- Trước khi ngươi đem cái đó đến cho ta, thì xin hãy hoàn thành yêu cầu của ta trước đã. Ta nghĩ chuyện đấy cần phải được ưu tiên.

-...

- Cho đến lúc đó, ta sẽ không đưa ra câu trả lời.

Đây không phải là một lời đáp hà khắc cụt lủn.

Tất cả sẽ kết thúc nếu như Kiếm Tôn không muốn trải qua việc bị hỏi câu đó.

Tuy nhiên, ông ta không ở trong tình thế mà bản thân có thể để vuột mất một cơ hội như vậy.

Tia hi vọng đã chiếu xuyên xuống hố đen sâu thẳm tưởng chừng như bất tận.

Kiếm Tôn quyết tâm khi bản thân ông ta nhớ đến đứa cháu gái của mình, con bé mỉm cười với ông ta thật rạng rỡ và hạnh phúc.

Rồi ông ta nhanh chóng viết một lá thư.

Một cách cẩn thân, ông ta viết xuống tờ giấy trắng tinh, lấp đầy nó bởi những con chữ màu mực.

Chữ ‘Võ Lâm’ được viết ở bên ngoài lá thư.

Bức thư này được gửi cho không ai khác ngoài minh chủ hiện tại của Võ Lâm Minh – Nhạc Kiếm, Trường Thiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương