Chương 93: Chuẩn Bị (2)

Đã mười ngày trôi qua kể từ khi ta đến Thiểm Tây.

Ta đã ở lại phái Hoa Sơn lâu hơn kế hoạch ban đầu của mình.

Chủ yếu là bởi đống vấn đề bỗng dưng nảy sinh không đâu.

‘Lúc mình trở về gia tộc hẳn đã vào thu rồi.’

Tại vì khoảng cách giữa hai nơi cực kỳ xa xôi, thế nên đến lúc ta về đến nhà thì đúng thật trời sẽ sang thu.

Thời gian trôi qua nhanh hơn những gì ta có thể làm.

Sớm thôi sẽ tròn một năm kể từ khi ta sống lại vào quá khứ.

Ta cảm giác như ta đã không làm gì nhiều, nhưng thời gian vẫn trôi nhanh đến vậy, tựa như gió lướt.

‘Mình cảm thấy bản thân đã thay đổi một chút... nhưng không phải cùng lúc.’

Hỏa Diễm Cầm Luân Công của ta đã đạt được tới tầng thứ tư trong vòng chưa tới một năm.

Chuyện này có thể hiểu được bởi vì ta đã chỉ đột phá cảnh giới mà ta đã đạt được vào kiếp trước, thế nhưng, nó vẫn nhanh hơn quá nhiều so với ta nghĩ.

Chuyện này có thể là do những luồng nội lực mới mà chẳng hiểu sao ta lại hấp thụ được trong kiếp này.

Ta vẫn còn cách tầng thứ năm của Hỏa Diễm Cầm Luân Công khá nhiều, nhưng đồng thời, ta cảm giác rằng nó cũng không xa đến vậy. Đúng là một cảm giác rất mơ hồ.

Tuy nhiên, trước khi ta đạt được đến cảnh giới này, ta cần phải đặt mục tiêu cho bản thân đã.

Buồn cười thật, dẫu cho ta còn chưa đạt được đến tầng thứ năm của công pháp mà ta đã nghĩ đến việc đặt mục tiêu trong tương lai rồi.

- Xoẹt!

- Bộp!

“Gừ!”

Vĩnh Phong bị thổi bay bởi ngọn lửa dữ dội đang che trời lấp đất, rồi cuối cùng lăn trên đất bằng.

Cùng lúc đó, ta dập tắt luồng hỏa diễm đang bao trùm khắp xung quanh với sức nóng dữ dội của chúng.

“Phù...”

Thở ra một hơi xong, ta ngay lập tức trông thấy hơi nóng và hơi nước bay ra khỏi miệng ta.

“...Thật đáng kinh ngạc.”

Ta nói với Vĩnh Phong.

Ta hoàn toàn thành thật khi nói lời đó.

Đã bao lâu rồi kể từ trận tỷ thí đầu tiên giữa ta với Vĩnh Phong?

Có lẽ, nhiều nhất là mười ngày?

Tuy nhiên, Vĩnh Phong đã thay đổi kịch liệt chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế.

Cách đây không lâu, Mai Hoa Kiếm Pháp của hắn ta còn có cảm giác nhẹ nhàng thiếu sát khí, nhưng giờ đây, kiếm pháp của hắn ta đã trở nên nhanh hơn và mạnh mẽ hơn trước đấy rất nhiều.

Thêm vào đó, luyện thể của hắn ta, phối với kiếm pháp và đóng vai trò như nền móng, đã trở nên vững chãi hơn nhiều khi trước.

Cứ như thể hắn ta đã tập luyện nhiều năm nên mới có được tốc độ trưởng thành như thế vậy. 

“Đây là thiên tài tuấn kiệt...”

Ta sâu sắc hiểu rằng Vĩnh Phong có thiên tư trác tuyệt như thế nào, vậy nên ta chỉ nở nụ cười nhếch mép.

Tốc độ luyện thể và các khía cạnh liên quan đến nó thì ta có thể hiểu được, bởi vì nó liên quan đến nỗ lực nhiều hơn thiên tư.

Nhưng, có khác biệt cơ bản ở trong kiếm chiêu của Vĩnh Phong.

Kiếm chiêu của hắn ta không chỉ sắc bén hơn và nhanh hơn, mà thực tế, hắn ta còn thay đổi cả cách thức tấn công, bây giờ hắn ta nhắm thẳng vào yếu hại của kẻ địch và gần như không cho kẻ địch triển khai chiêu thức hoặc cơ hội để phản công.

Thay đổi ở mức này sẽ tốn thời gian dài để thích nghi ngay cả khi có người chỉ dạy.

Tuy nhiên, Vĩnh Phong đã tự học điều này một mình và còn nhanh chóng thông thạo nữa.

‘Dĩ nhiên, hẳn hắn ta có người chỉ dạy rồi.’

Chỉ là, người chỉ dạy hắn ta có vẻ như không chỉ tập trung dạy dỗ một mình Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong, nằm kềnh ra giữa đất, ho khù khụ trước khi nói, ý bảo rằng hắn ta cảm nhận được sự ngờ vực trong lời nói của ta.

“...Bây giờ ai gọi ai thiên tài cơ?”

Với khuôn mặt mà hắn ta có hiện tại, dường như Vĩnh Phong đang nói rằng “Sao ngươi lại có thể nói điều đấy với ta chứ?”.

Dĩ nhiên, từ cái nhìn của Vĩnh Phong, một thiếu niên trông có vẻ trẻ hơn hắn ta rất nhiều đang đánh bại hắn ta như thể chẳng phải chuyện gì to tát, thế nên hắn ta cảm thấy như vậy là có thể hiểu được.

‘Dù rằng so sánh với bản thân ngươi với ta thì hơi quá mức.’

Lúc đó ngươi cũng nên thử sống lại đi.

‘Mình thực sự có thể nói lời này không...’

Tóm lại, tốc độ tiến bộ của Vĩnh Phong đang dần trở nên nhanh hơn và nhanh hơn nữa.

‘Dường như hắn ta sẽ không gặp vấn đề gì trong việc đột phá rào cản với tư duy hiện tại.’

Không giống với Vĩnh Phong trong kiếp trước của ta, người đã từ bỏ sau khi mắc kẹt trước rào cản tưởng chừng như không thể nào vượt qua được đó – Vĩnh Phong của kiếp này đã khiến ta có cảm giác rằng hắn ta sẽ thành công.

Đó là đánh giá của ta, nhưng Vĩnh Phong lại chẳng hay gì về những suy nghĩ ẩn mật đang xáo động trong tâm trí ta, thế nên hắn ta chỉ nở nụ cười chua chát:

“Ta đã nghĩ ta tập luyện rất chăm chỉ rồi, nhưng đến đến cuối cùng ta vẫn không thể đánh bại được Cầm Thiếu Chủ, ai...”

Ta đang muốn đáp lại lời đó, thế nhưng, rốt cuộc ta lại chọn giữ im lặng.

Ta nghĩ giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất mà ta có thể làm cho hắn ta vào lúc này.

“Vậy ta phải tập luyện chăm chỉ hơn nữa mới được.”

Và... Đúng như ta nghĩ, ngay cả khi ta không nói gì thì hắn ta vẫn có thể tự cổ vũ bản thân.

‘Đáng sợ thật.’

Hắn ta không chỉ sở hữu thiên tư quái vật mà hắn ta còn có sự si cuồng sánh ngang với thiên tư đó.

Hắn ta còn có nhiều thời gian vì hắn ta vẫn còn trẻ tuổi.

Miễn là từ bây giờ hắn ta không gặp phải chuyện gì tồi tệ thì Vĩnh Phong rất có thể sẽ trở thành một đại hiệp có thể đấu ngang tài ngang sức với Thiên Ma trong tương lai.

Ít nhất là chuyện đó khả thi trong mắt ta.

‘Chừng nào mà Ma Giáo còn chưa xuất hiện.’

- Xiết.

Ta nắm chặt bàn tay lại trong cơn phẫn nộ.

Nhưng rồi ngay sau đó ta lập tức bình tĩnh lại.

Ta giấu hết mọi cảm xúc vào trong, rồi hỏi Vĩnh Phong:

“Tiếp theo ngươi muốn làm gì?”

 “À, không. Nếu chúng ta đấu tập thêm thì sẽ gây phiền hà cho huynh mất, vậy nên ta sẽ đi tập một mình ngay giờ đây.”

Ta đến đây để tỷ thí với Vĩnh Phong theo yêu cầu của hắn ta lúc trước.

Chính ta, người đã đến gặp hắn ta, chứ không phải ngược lại.

Ta làm vậy bởi yêu cầu của hắn ta, nhưng ta có thể nhớ lại rõ ràng nụ cười chói lòa của hắn, như thể cảm động khi thấy ta đến vì bản thân.

Hắn ta thích tỷ thí đến mức đó à...?

Sau khi trận tỷ võ kết thúc, ta hỏi hắn ta một câu hỏi khác:

“Vĩnh Phong thiếu hiệp.”

“Mời nói.”

“Ta nghe bảo rằng luận kiếm sẽ bắt đầu trong hai ngày nữa có đúng hay không?”

“À, phải rồi. Mai Hoa Tiên Nhân đã thông báo cho bọn ta về việc đó sau khi trở lại từ Mai Hoa Cổ Mộ.”

Mai Hoa Cổ Mộ.

Đó là nơi dành cho những đệ tử đã tử đạo vì phái Hoa Sơn.

Ta không biết nhiều về nơi này vì ta không phải đệ tử của phái Hoa Sơn, nhưng ta vẫn nhớ rằng, ta từng nghe nói chỉ có chưởng môn của môn phái mới được phép tiến vào nơi đó.

‘Cuối cùng lão ta cũng đã quay về rồi à.’

Ta nghe nói rằng Mai Hoa Tiên Nhân đã đi đến đó không lâu sau khi nói chuyện với ta lúc ta vừa tỉnh dậy, vậy nên điều đó có nghĩa là lão ta đã ở đó ít nhất vài ngày rồi.

‘Chẳng trách mà ồn ào đến vậy...’

Dân chúng trên phố đều đang hồ hởi bàn tán về kỳ luận kiếm.

Đó là lý do tại sao mà ta lại hỏi Vĩnh Phong về chuyện này, bởi vì ta đã nghe nói về nó trên đường đến đây.

Hình như đã đến lúc ta quay về gia tộc rồi, kỳ luận kiếm cũng đã sắp sửa bắt đầu.

“Hiện giờ huynh có đang định làm gì không? Nếu huynh không bận việc gì, thế về việc chúng ta tập luyện cùng-”

“À, chiều mai ta có việc bận rồi.”

“...Buồn quá đi.”

Trông hắn ta có vẻ rất thất vọng trước câu trả lời của ta.

Ta cũng muốn tập luyện, bởi vì ta đã tăng cả độ khó và thời gian tập luyện rồi, nhưng ta vẫn cần phải trở về khách viện bây giờ.

Sau khi rời khỏi chỗ của Vĩnh Phong, ta quay trở về khách viện.

Ta nhìn quanh, tìm kiếm Vy Tuyết Nga, nhưng hình như nàng ấy không ở đây khiến ta thấy bất bình thường.

‘Mấy ngày nay nàng ấy sao vậy... đến nỗi mình còn chẳng thấy nàng ấy ở đây nữa?’

Ta không biết.

Vài ngày trước, ta chỉ có thể nhìn thấy Vy Tuyết Nga vào lúc ăn cơm. Khó mà thấy được nàng ấy ở trong tầm mắt vào những lúc khác.

Khi ta hỏi Hồng Oa, nàng ta bảo với ta rằng nàng ấy vẫn đang hoàn thành những nhiệm vụ được giao khá chăm chỉ.

Vậy có lẽ nàng ấy đang tránh mặt ta chăng?

Suy nghĩ như vậy khiến ta hơi bận tâm.

Ta thậm chí từng có suy nghĩ lôi vấn đề này ra, vấn đề nàng ấy tránh mặt ta ấy, nếu như chuyện này thực sự là như vậy.

‘Ta có nên thử dùng vài chiếc bánh Dược quả để xoa dịu nàng ấy không...?’

Ta cảm giác như nó sẽ hiệu quả hơn bất cứ lời nào mà ta nói với nàng ấy vậy.

Khi ta mở cửa với đống suy nghĩ vu vơ trong đầu, ta được chào đón bởi Nam Cung Phí Nga đang đứng ngay đó.

“Tại sao nàng ta lại ngủ ở đây vậy?”

Nàng ta đang say ngủ, đắp trên mình một chiếc chăn, ở trên sàn nhà của phòng ta.

Thêm nữa, chiếc chăn đó còn là của ta.

Ta nghe bảo rằng Nam Cung Phí Nga hay ngủ trong phòng ta vào dạo gần đây.

Chờ đã, tại sao không ai ngăn nàng ta lại trong khi biết điều đó chứ?

“...Mình có nên đánh thức nàng ta không đây?”

Sau cùng, đây là phòng ta nên đánh thức nàng ta chẳng có vấn đề gì cả, tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy mâu thuẫn vì làm chuyện như vậy, bởi lẽ trông nàng ta rất thoải mái khi ngủ say như thế.

Rốt cuộc, ta cho phép nàng ta ngủ trong đó rồi rời phòng.

Ban đầu ta định thay quần áo ở đó, nhưng rồi ta chỉ lệnh cho hạ nhân đem cho ta vài bộ quần áo mới trong lúc ngồi đợi ở ngoài.

Lúc ta khép mắt, tắm mình trong nắng ấm, ta lẩm bẩm:

“Tại sao muội lại đến nữa?”

“...Ui.”

Ta nói với Cầm Linh Hoa, người đang núp sau tường, lén lút quan sát ta.

Ta biết đó là Cầm Linh Hoa tại vì ta đã được Hồng Oa báo rằng muội ấy có đến đây.

“Sư phụ của muội có gì muốn nói với ta à?”

“...Không.”

“Vậy là gì?”

“...”

Đôi môi của Cầm Linh Hoa mấp máy trong im lặng, đôi mắt của muội ấy vẫn cứ nhìn ta.

Ta kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì hình trông như muội ấy có điều muốn nói.

“...Ta không đến để gặp huynh, ca ca... Ta chỉ đến đây để gặp tỷ... K... Không, ta quả thật đến đây để gặp huynh, ca ca.”

Muội ấy đang nói gì vậy...?

Hình như ngay lúc này nội tâm của muội ấy đang tranh đấu dữ dội.

“Tại sao muội lại đột ngột gọi ta là huynh trưởng vậy?”

“...Thế huynh là tỷ tỷ của ta hả?”

Lời muội ấy nói khá giống với lời mà ta nói với muội ấy lần trước.

Ta không ngờ rằng bây giờ muội ấy sẽ dùng nó để chống lại ta...

“Tóm lại, thế nên muội đến đây để gặp ta à?”

Không ngờ đấy.

Hẳn Cầm Linh Hoa cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh ta, thế nên ta không biết nguyên nhân đằng sau khiến muội ấy đến đây gặp ta là gì.

“...C-Cảm ơn.”

Ta nhìn Cầm Linh Hoa trong cơn choáng ngợp tột cùng sau khi nghe thấy lời muội ấy nói.

Điều đầu tiên mà muội ấy làm sau khi đến đây là cảm ơn ta ư?

Thêm nữa, ta cảm thấy chết lặng hơn là không ai khác mà chính là Cầm Linh Hoa là người đang nói cảm ơn ta.

Có phải do sư phụ của muội ấy bảo thế không?

“...Vì cái gì... Đột nhiên vậy?”

“Huynh đã cứu sư phụ của muội... vậy nên cảm ơn huynh nha.”

“Ta đã nhận được lời cảm ơn từ sư phụ của muội rồi.”

Chưa kể, bà ấy còn mở lời giúp ta bất kể ta ra yêu cầu gì với bà ấy nữa, vậy nên với ta mà nói, thế đã hơn cả đủ rồi.

Ta đang định nhờ Kiếm Hậu giúp đỡ ta về vấn đề mà ta cần nói chuyện với Mai Hoa Tiên Nhân.

Vì thế Cầm Linh Hoa không cần phải-

“...Huynh làm vậy vì muội đúng không?”

“...!”

Ta hoàn toàn câm lặng sau khi nghe thấy lời của Cầm Linh Hoa nói.

Tại sao? Tại sao muội ấy lại nghĩ theo chiều hướng đó vậy?

“Mặt huynh nói hết rồi, ca ca à.”

“Vậy muội đến đây để nói điều đó à...?”

Muội ấy đến đây chỉ để cảm ơn ta thôi hả?

Trong lúc ta đang trăn trở với những suy nghĩ đó, Cầm Linh Hoa tiếp tục nói...

“...Muội sợ huynh, ca ca.”

“...”

Những lời đột nhiên đâm vào tim đó gần như khiến ta ngừng thở.

“Bây giờ muội thấy bối rối lắm, bởi vì muội cảm giác như huynh đã trở về làm huynh của quá khứ vậy, nhưng muội cũng sợ rằng huynh sẽ lại đánh ta, rồi nguyền rủa ta, vậy nên muội chỉ cảm thấy rất sợ hãi, bối rối và cả... lạc lõng nữa.”

Nỗi sợ nằm dưới ngữ điệu của muội ấy khi muội ấy nói.

Đó chắc chắn là lỗi của ta.

Ta không nên làm những điều như vậy.

“Ta xin lỗi.”

Những từ đó là lời hồi đáp duy nhất mà ta có thể trao đi.

Nếu ta cố gắng làm điều gì khác thì ấy sẽ chỉ một lời bào chữa hèn hạ.

Cầm Linh Hoa không nói lời nào khi ta xin lỗi muội ấy.

Muội ấy không chấp nhận lời xin lỗi của ta nhưng cũng không tức giận với lời ta nói.

Ta cũng chọn giữ im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn muội ấy mà thôi.

Do dự một lúc lâu, Cầm Linh Hoa mới lại cất tiếng:

“...Chúng ta có thể như trước không?”

“Không.”

Ta ngay lập tức đáp bằng lời nói cụt ngủn ấy.

Có lẽ ta đã sống lại, nhưng với chúng ta thì đã quá trễ rồi.

Với chúng ta, sẽ rất khó khăn để trở lại được mối quan hệ như hồi trước, bởi nhiều lý do mà ta không thể đưa bản thân trở về như hồi trước được.

Đó chính xác là lý do tại sao mà ta lại cần phải dùng chất giọng hà khắc và cụt ngủn đó để trả lời muội ấy.

“Quay lại hồi đó sẽ rất khó.”

Bởi vì cả hai chúng ta đều đã mất đi người yêu dấu, người sẽ để chúng ta quay trở về quãng thời gian kia.

Cầm Linh Hoa cũng gật đầu, ít nhiều gì cũng đã dự trước được câu trả lời của ta.

Muội ấy không nói thêm gì cả.

Sau đó là một khoảng im lặng đìu hiu, Cầm Linh Hoa nói sang chuyện khác.

“Muội đã quyết định quay về gia tộc.”

“Cái gì?”

Chuyện này thật đột ngột?

“Ta nghĩ muội bảo rằng muội không muốn về chứ.”

“Phải, muội không muốn trở về nơi kinh tởm ấy. Nhưng sư phụ bảo rằng người sẽ quay về với muội.”

Muội ấy đang nói gì thế? Kiếm Hậu thực sự sẽ quay về với muội ấy ư?

“...Kiếm Hậu sẽ đi về với muội?”

“Người bảo rằng người có vài chuyện với nhà ta.”

“Ý ta... Tại sao bà ấy lại quyết định đi với muội chứ? Bà ấy chì mới vừa hồi phục.”

Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện như vậy.

Kiếm Hậu thực sự có vài chuyện với Cầm gia ư...?

“Người nói rằng người sẽ thông báo với huynh về quyết định của người và những việc liên quan vào lần tới gặp huynh, nhưng giờ muội báo với huynh là bởi muội đang ở đây rồi.”

Nói xong, Cầm Linh Hoa quay đầu.

Khi muội ấy đến cửa lớn của khách viện, Cầm Linh Hoa lại cất tiếng:

“Một lần nữa, đa tạ huynh đã cứu sư phụ của muội, ca ca.”

Những lời đó chẳng có dấu vết thù hằn nào hết.

Nhưng, nó cũng gần như kiểu muội ấy không hề tha thứ cho ta.

Thật tốt, muội ấy không bao giờ nên tha thứ cho một người như ta.

-... Phụ thân... đã giết mẫu thân ạ...?

Ta nhớ lại lúc Cầm Linh Hoa la lên trong khi giấu khuôn mặt vào giữa hai đầu gối.

- Con sợ lắm.... Mẫu thân ơi...

Ta không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn tiểu muội của ta khóc cạn nước mắt và kêu la.

Phụ thân đã không giết mẫu thân.

Nếu mẫu thân thật sự chết.

Thì ta mới là người đã giết bà ấy.

- Im lặng đi.

- ...Ca ca...

- Đừng nói gì cả, chỉ sống như thể muội chưa từng tồn tại thôi.

Hồi đó, ta không biết bảo vệ người khác như thế nào.

Ngay cả khi ta có quay trở về lúc đó, há chăng ta sẽ tìm cách để bảo vệ người khác.

Ta sẽ chỉ giữ câm lặng mà thôi.

Nếu tiểu muội của ta cần tìm kiếm người để căm hờn, thì đó nên là ta và chỉ mình ta.

Ta cảm giác đó là kết quả tốt nhất rồi.

Ngày đó, ta cũng đã bước nửa bước vào cơn mất trí, nên có thể hiểu được rằng ta sẽ không thể tìm ra được cách nào tốt hơn để xử lý tình huống đó.

‘Nhưng bây giờ thì sao?’

Liệu hạt giống có thể nở hoa trên vùng đất cằn khô cạn?

Hoặc chẳng hay nó sẽ thối nát rồi trở thành một phần của thứ đất bùn tanh hôi?

Đó là diễn giải mà ta thường dùng để miêu tả về mối quan hệ giữa ta và Cầm Linh Hoa.

Chỉ giống như giữa phụ thân và ta – ta cảm giác cũng giống như với ta và tiểu muội của ta vậy.

- ...Chúng ta có thể như trước không?

Những lời của Cầm Linh Hoa vẫn văng vẳng trong đầu ta.

“...Tại sao lại khó đến vậy cơ chứ, mọi thứ ta phải trải qua ấy.”

- Cạch.

Lúc ta chìm đắm vào trong suy nghĩ khi ngồi trên sàn nhà, ta cảm giác có gì đó được đặt lên vai ta.

Khi ta nhìn thứ đó, tự hỏi đó là cái gì, thì ta ngạc nhiên thay, ra đó là Nam Cung Phí Nga, nàng ta đang đặt cằm mình lên vai ta với gương mặt ngái ngủ.

“...Huynh đang làm gì vậy?”

Nàng ta tỉnh giấc khi nào thế? Trước đó nàng ta còn ngủ ngon đến vậy cơ mà.

“Ít nhất cũng nên mở mắt của ngươi ra đi... Ngươi ngủ rồi rồi à?”

Bất ngờ thật, ta nghĩ Nam Cung Phí Nga đã tỉnh rồi, nhưng hình như nàng ta lại đi ngủ tiếp mất rồi.

Đây là chuyện gì đây?

Ta không thể làm gì khác ngoài cười khúc khích trước tình huống lạ lùng này.

Cảm giác như những suy nghĩ mâu thuẫn tăm tối đang xáo động trong ta cho đến bây giờ đã bị xua tan, chỉ bởi cử chỉ nhỏ nhặt này của nàng ấy.

Ta không biết liệu có phải Nam Cung Phí Nga cố tình làm vậy không, liệu nàng ta có biết cách này có hiệu quả không, nhưng hình như khả năng cao là có.

Ta cẩn thận chải chuốt mái tóc của Nam Cung Phí Nga bằng tay ta.

‘Mình nên ghé vào trong thành với nàng ta và Vy Tuyết Nga.’

Ta không nghĩ sẽ xuống đó bởi ta vẫn còn việc cần làm ở đây.

Ta thực sự không có việc gì ở đấy, tuy nhiên, ta chỉ cảm giác rằng ta sẽ đi đến đấy với họ.

Ta tự hỏi mình rằng tại sao ta lại cảm thấy như vậy, nhưng – ta vẫn làm thế.

Chỉ là,

Chỉ là ta muốn vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương